Thất Tử bị Hỉ Ca “lăng ngược” (dày vò) một phen. Trong trò chơi, dùng tay đánh sẽ gây đau đớn thật sự. Thất Tử kêu rên rất thảm thiết, bất quá, Hỉ Ca nhìn ra, hắn là đang phối hợp diễn trò với cô.
Nháo nháo một lúc, Hỉ Ca cuối cùng vẫn vui vẻ đem bộ quần áo kia mặc vào người. Trước giờ, cô không hề biết đồ tân thủ cũng có thể thêm điểm thuộc tính. Bộ đồ nội y (đồ lót) mà Thất Tử câu lên kia giúp cô tăng thêm không ít điểm phòng ngự. Nể tình mấy điểm phòng ngự này, Hỉ Ca thôi không gây sức ép với Thất Tử nữa. Có điều, Thất Tử lại có vẻ ủ rủ vì chưa ăn đủ đòn.
Sau khi lên cấp, Hỉ Ca cũng nhận được chuyển chức nhiệm vụ. Nhiệm vụ chuyển chức của cô không tính là khó, đánh một cái một cấp biến dị thủy quỷ. Chẳng qua vận khí của Hỉ Ca đúng là đen hơn đít nồi. Mỗi ngày cô bỏ ra - giờ đồng hồ ngồi đồng ở khu vực thủy quỷ, vậy mà cũng không gặp được một con quái biến dị nào.
Không hoàn thành nhiệm vụ, không thể học kỹ năng mới, Hỉ Ca đành ở khu vực thủy quỷ nâng cấp kỹ năng. Còn nữa, nếu chưa hoàn thành nhiệm vụ chuyển chức, vô luận đánh quái nhiều hay ít cũng sẽ không gia tăng điểm kinh nghiệm, đồng nghĩa với chuyện không thể thăng cấp. Mỗi ngày, Hỉ Ca chỉ có thể hướng trên người mình dùng kỹ năng huyết tế. Sau ngày, nhiệm vụ của cô vẫn chưa làm xong, nhưng huyết tế kỹ năng đã trực tiếp lên đến cấp .
Huyết tế cấp có một cái phụ gia trạng thái làm cho người ta đỏ mắt. Đó là mỗi giây khôi phục điểm pháp lực, liên tục giây. Đối với pháp hệ thuật sĩ và dược sư thì điểm pháp lực chẳng đủ xỉa răng, nhưng đối với chức nghiệp không mạnh về pháp lực là thích khách và kiếm khách thì điểm pháp lực này đủ giúp bọn hắn giết thêm một địch nhân.
Một thuật sĩ vừa có thể thêm huyết vừa có thể thêm pháp lực, này có phải hay không là hệ thống bị lỗi (bug)?! Hỉ Ca đôi khi cảm thấy bản thân cô có chút nghịch thiên (trái với ý trời, ý là phát triển vượt quá mức bình thường). Bất quá, một người cho dù có lợi hại đến thế nào cũng không thể gây ra sóng to gió lớn, đoàn kết mới là sức mạnh thực sự.
Tận mắt chứng kiến con thủy quỷ biến dị của mình bị một đội - cấp ngoạn gia cướp đi, Hỉ Ca nhịn không được ngửa mặt lên trời thở dài. May mắn cho cô, bất hạnh cho đám người kia, con thủy quỷ này là do cô đánh trước, mà lực công kích của cô lại cao, người bọn họ không thể đoạt được điểm cừu hận từ cô, ngược lại còn giúp cô giết quái.
Đọc thông báo nhiệm vụ chuyển chức hoàn thành, tâm trạng của Hỉ Ca cực kỳ tốt, cho nên cô đại nhân đại lượng không so đo với hành vi cướp quái của đám người kia.
Đáng tiếc, lòng tốt của cô không có người nhận ra.
“Ê, ngươi cướp quái của chúng ta đã đành, ngay cả một câu giải thích cũng không nói, có phải hay không ăn hiếp người quá đáng?” – Nhìn thấy Hỉ Ca bộ dáng muốn đi, trong đội ngũ nhảy ra một cô bé nữ sinh toàn thân vận trang phục màu đỏ ngăn cản cô.
Cướp quái? Hỉ Ca nhíu mày. Cô vẫn đứng ở nơi này, quái xuất hiện ngay trước mặt cô, như thế nào lại bị xem là ăn cướp, như thế nào bị xem là kẻ ác rồi? Bất quá Hỉ Ca không nghĩ cùng cô bé nói lý lẽ. Nữ nhân hiểu rõ nữ nhân. Trong rất nhiều trường hợp, giảng đạo lý với nữ nhân là vô dụng.
“Cừu hận của người các ngươi không cao bằng một mình ta, ngươi còn không biết xấu hổ mà nói sao?” – Hỉ Ca mĩm cười trả lời một câu đơn giản như trần thuật, không có lộ ra ánh mắt khinh miệt nào cả. Những người còn lại trong đội ngũ không hề lên tiếng, chỉ đưa mắt nhìn cô vậy thôi.
Sau khi Hỉ Ca rời đi, một tiểu đội khác xuất hiện. Người dẫn đầu là một nam nhân cao khoảng mét , khuôn mặt không tính là đẹp trai ngời ngời nhưng có góc cạnh rất nam tính, trên cằm lúng phúng vài cọng râu, dáng người thì cực chuẩn, nếu dùng chữ để hình dung thì phải là “gợi cảm”.
“Sao lại đứng ngốc ở đây?” – tiếng nói trầm thấp cùng ngữ điệu biểu hiện sự uy nghiêm làm cho người nghe trong lòng hơi phát run. Nam nhân thấy em gái cùng người khác đều mang vẻ mặt sững sờ, không khỏi mĩm cười đi qua xoa đầu em gái.
“Vừa rồi, có người cướp quái của chúng ta!” – Cô gái nhỏ trên mặt tràn đầy sự mất hứng.
“Lần sau cướp lại là được rồi. Long Dã, ngươi mang Tiểu Khố Nhi đi nơi khác đánh quái, chỗ này không hợp cho nó thăng cấp.” – Nam nhân nghe em gái Long Khố Nhi tố khổ chỉ hơi nhíu mi chứ không tỏ vẻ gì.
“Đã biết lão đại.” – Long Dã gật đầu, khóe miệng nổi lên một tia cười khổ. Cũng may tính cách của lão đại và em gái hắn không giống nhau. Hôm nay, nếu đổi lại là người khác, đảm bảo đã tin tưởng lời nói của Long Khố Nhi rằng có người cướp quái của họ. Sự thật thì… hoàn toàn ngược lại.
Long Khố Nhi mặc dù không phải là loại công chúa kiêu căng phách lối nhưng tuyệt đối có thể tính là người phiền phức. Trừ bỏ ca ca của cô, những người khác đều cực kỳ đau đầu, không ai chịu nổi cô ta. Chỉ riêng việc vừa rồi, người thông minh nhìn một cái liền hiểu được câu nói của cô có thể rước lấy bao nhiêu phiền toái cho ca ca cô.
Kỳ thật lúc con biến dị thủy quỷ xuất hiện, bọn họ ở khoảng cách xa hơn Hỉ Ca. Khi Hỉ Ca bắt đầu đánh quái, Long Khố Nhi cố tình muốn chạy qua cướp, ngại cô là em gái của lão đại, bọn hắn đành phải đi theo động thủ. Nhưng nghĩ cũng không nghĩ tới lực công kích của năm người còn không bằng người ta. Cũng may người kia không nói gì chỉ bỏ đi, bằng không lần này thật sự là chuyện lớn. Long Dã là người hiểu chuyện, một thuật sĩ có lực công kích mạnh đến dường ấy, khẳng định không phải là kẻ vô danh tiểu tốt. Bọn họ còn chưa có chỗ đứng ở Nam Uyên Thành, nếu lại tùy tiện đắc tội với một thế lực nào đó, họ sẽ không có kết cục tốt.
Sau khi hoàn thành nhiệm vụ, Hỉ Ca chạy về Nam Uyên Thành, đến thuật sĩ liên minh học kỹ năng cấp . Kế tiếp, không có chuyện gì làm, cô liền đi dạo phố, chuẩn bị thu mua một số quặng thạch hữu ích.
Có rất nhiều quặng thạch rơi ra lúc đánh quái, nhiều người lại căn bản không biết những (quặng thạch) tài liệu này dùng để làm gì nên đem bán với giá rẻ. Hỉ Ca từng gặp nhiều trường hợp như thế rồi, nhiều khối quặng có giá hơn kim mà cuối cùng bị cô mua với giá một kim.
Sau vài lần chiếm tiện nghi của người khác, Hỉ Ca liền đem việc lượn lờ ở các quầy hàng là nhiệm vụ hằng ngày cần phải làm. Hiện tại, Nam Uyên Thành càng lúc càng tụ tập nhiều người chơi. Số người dựng quán bán hàng buổi sáng cũng không ít. Ở quãng trường trung tâm, nhìn đâu cũng thấy người là người, quang cảnh dị thường náo nhiệt.
Đi dạo vòng quanh quãng trường, Hỉ Ca không thấy ai bán loại quặng thạch dùng cho cấp bậc của cô hiện giờ. Thật ra có một vị nam kiếm khách bán một khối quặng thạch là tài liệu khan hiếm, đáng tiếc chỉ có thợ rèn đại sư mới dùng được. Sau danh hiệu cao cấp chính là danh hiệu đại sư thợ rèn (đồng nghĩa với tông sư? Hay tông sư thợ rèn là cấp bậc cao hơn nữa nhỉ?!). Hỉ Ca suy nghĩ một lát, cảm thấy chính mình rất nhanh sẽ lên tới cấp đại sư, rất nhanh có thể dùng đến tài liệu kia, vì thế cô quyết định đứng ở quầy hàng của vị nam kiếm khách bắt đầu công cuộc… trả giá.
Vị nam kiếm khách là người không hiểu tình hình thị trường cho lắm nhưng cũng biết mỏ thạch này không phải đồ rởm, cho nên hắn ta đặt bảng kê giá kim. Thật ra quặng thạch này trị giá hơn kim, đương nhiên đây là giá chuẩn sau tháng nữa, bởi vì hiện giờ kẻ có tiền quá ít, cũng chưa có ai lên đến cấp đại sư thợ rèn để mà dùng đến nó.
“Này anh bạn, cái này có thể giảm giá không?” – Hỉ Ca tươi cười ngồi đối diện với vị kiếm khách, đưa tay chỉ vào khối quặng thạch.
“Bán cho ngươi kim, thế nào?” – Vị nam kiếm khách sở dĩ kê giá cao như vậy là vì sợ người ta chiếm tiện nghi chứ hắn cũng không biết giá trị thật sự của khối quặng thạch.
Hỉ Ca lắc đầu: – “Cao quá, kim thì ta mới miễn cưỡng mua.”
Phải biết rằng sau tháng nữa, giá trị kim lúc đó sẽ tương đương với giá trị kim ở thời kỳ đầu này. Cô không tính chiếm tiện nghi quá cao của người ta, cho nên ra giá xem như không thấp.
“ kim đi. Nói như thế nào cũng là ta chạy qua Hải Phong Nhai cách đây cả ngàn dặm lấy về, xem như cấp thêm cho ta chút lộ phí?” – Nam kiếm khách tựa hồ có chút ngượng ngùng, nói câu này xong liền đỏ mặt.
Lời hắn nói cũng không phải không có đạo lý, mặc dù “lộ phí” này hơi đắc, có điều vẫn ở trong phạm vi “chấp nhận được”, ai ngờ Hỉ Ca còn chưa lấy tiền ra giao dịch, có người sáp vào ngay bên cạnh, ý đồ hẫng tay trên của cô
“Ta trả kim.”
Nghe âm thanh quen quen, Hỉ Ca nghi hoặc ngẩng đầu lên nhìn liền thấy một thân váy đỏ, chính là vị oan gia ngõ hẹp mới gặp lúc nãy. Cô bé nữ sinh lại tựa hồ như gặp phải cừu nhân, hết sức đỏ mắt mà nhìn cô.
“Khố Nhi, không được nháo sự.” – Long Chiến đứng ở phía sau, nhìn thấy hành vi của em gái liền nhăn mày, không thể chịu nổi nên đanh giọng cảnh cáo.
“Ca~ tài liệu này ta cần dùng nha~” – Long Khố Nhi đắc ý hướng Hỉ Ca cười khiêu khích.
Hỉ Ca cũng mĩm cười: – “ kim.”
Nghe Hỉ Ca nâng giá, vị nam kiếm khách có chút ngớ người, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
“ kim” – Long Khố Nhi nhất quyết muốn cùng Hỉ Ca giằng co, nói cái gì đều không chịu thối lui.
“Chờ một chút, cái kia… vị đại chị xinh đẹp này, thực xin lỗi. Chúng ta đã đàm phán giá cả xong rồi. Ta không thể bán cho ngươi.” – Nghe họ đối đáp nửa ngày, vị kiếm khách rốt cuộc hiểu được sự tình. Ngoài dự kiến của Hỉ Ca là hắn lại nói một câu đầy chính nghĩa. Hỉ Ca cảm thán, không ngờ trên đời còn rất nhiều người chánh trực.
Vì thế, dưới ánh mắt phẫn hận của Long Khố Nhi, Hỉ Ca giao dịch kim, thu về khối quặng thạch. Sau đó cô thêm bằng hữu với vị kiếm khách, mặc dù không biết có thể thành bằng hữu thật sự hay là không, bất quá cô có hảo cảm với những người có tính cách giống như hắn.
Kiếm khách tên Song Khúc, đã muốn một cấp, một thân trang bị không tính là tốt, vậy mà hắn có thể thăng cấp nhanh như vậy, thật làm Hỉ Ca kinh ngạc.
Từ lúc Hỉ Ca thu quặng thạch bỏ vào trong ba lô, đứng tán gẫu với Song Khúc một hồi, nói chuyện tàm phào đâu đó đã đời đến lúc cô chuẩn bị rời đi, Long Khố Nhi vẫn đứng bên cạnh trừng mắt nhìn cô. Hỉ Ca liếc mắt một cái, không có biểu tình đặc biệt gì, ai ngờ lúc cô quay người thì bị vị ca ca kia chặn lại.
“Có chuyện gì?” – Hỉ Ca nhìn Long Chiến. Hắn không che giấu tính danh, Hỉ Ca âm thầm đem tên hắn nhớ kỹ.
“Có thể hay không bán lại cho ta quặng thạch kia? Em gái của ta có chỗ cần dùng.” – Long Chiến tươi cười rất chân thành. Hỉ Ca không thể tưởng được hai người bọn họ là anh em ruột. Tính tình sao thua kém nhiều như vậy.
“Ngươi định ra giá bao nhiêu?” – Hỉ Ca hỏi mà trong lòng thấy buồn cười. Cô xác định Long Khố Nhi không thể dùng khối quặng thạch này. Bất quá, nếu có người chịu chi tiền, không lấy là ngu ngốc nha. Quặng thạch này tuy khan hiếm, nhưng cũng không phải loại trân quý gì, chỉ cần có tiền là mua được.
“ kim, được không?” – Long Chiến tươi cười không thay đổi.
“Ta cảm thấy nó trị giá kim.” – Hỉ Ca cũng tươi cười đáp lại. kim kia là tiền trả lễ cho thái độ vô pháp vô thiên của em gái hắn. Hỉ Ca không thích gây chuyện, nhưng điều đó không có nghĩa là cô sẽ để yên cho người ta cưỡi lên đầu mình.
“Được.” – Long Chiến không nói hai lời, giao dịch cho Hỉ Ca kim. Hỉ Ca thực sảng khoái gửi qua khối quặng thạch.
Nhìn thấy trong balô của mình nhiều thêm kim, Hỉ Ca liền vui vẻ gửi qua cho Song Khúc kim, làm cho anh chàng thiếu chút nữa rớt cằm, thật đúng là dân vô sản chân chính a.
“Đúng rồi, thuận tiện nói cho ngươi biết…” – Hỉ Ca đi được bước liền quay đầu hướng Long Chiến mĩm cười – “… khối quặng thạch đó là tài liệu của đại sư thợ rèn. Ta đoán em gái ngươi không có cơ hội dùng đến đâu.”
Sau đó nhìn Long Khố Nhi đứng ở một bên tức giận trừng mắt giậm chân, Hỉ Ca xoay người bỏ đi, chỉ lưu lại một chuỗi tiếng cười vui vẻ.