Bang hội thành lập đầu tiên của đại lục đúng là có nhiều phúc lợi. Tổng đàn của Long Chiến rất gần với Nam Uyên Thành. Vị trí địa lý rất tốt. Theo lời Cát Tường nói thì khối đất này hệ thống tặng không cho Long Chiến, là phần thưởng cho bang hội thành lập đầu tiên. Hèn gì Long Chiến khẳng khái bỏ ra một số tiền lớn để mua Kiến Hội Lệnh. Bởi vì tính qua tính lại, hắn căn bản không hề lỗ vốn, thậm chí có thể nói là lời to. Đất đai trong trò chơi Thịnh Thế không phải quý giá bình thường, dùng câu “tấc đất tấc vàng” cũng không khoa trương. Số người có tư cách để thành lập bang hội ở Thịnh Thế toàn là dân có tiền. Phải biết rằng, một khối đất dùng để xây tổng đàn bang hội trị giá ít nhất là vạn kim tệ a.
Lúc bọn Hỉ Ca đến, người tham gia bảo vệ đại kỳ đã tụ tập đông đủ. Trong đó Hỉ Ca nhìn thấy một số khuôn mặt quen quen, là những người từng được Cát Tường chỉ định tham gia đánh boss đầu lĩnh, số lượng không nhiều. Vốn Thứ chưa bao giờ dựa vào số lượng để thủ thắng, Thứ chỉ lựa chọn tinh anh trong tinh anh. Bọn họ được tính là chủ lực của lần thủ bang này. Những người còn lại thì không biết là người của Long Chiến hay ngoại nhân Long Chiến mời tới giúp đỡ.
Vẻ mặt Long Chiến cực kỳ ngưng trọng. Sợ là hắn vừa nhận được tin tức gì không mấy hay ho. Dựa theo tính cách của Minh Độ Thiên, hôm nay anh ta nhất định sẽ đến. Mà cũng không biết có chuyện gì, khi bọn Hỉ Ca xuất hiện, đa số người ở đây nhìn họ với ánh mắt không mấy tốt.
“Các ngươi tới rồi.” – Trừ bỏ Long Chiến, những người còn lại không một ai lên tiếng chào hỏi.
Hỉ Ca có chút nghi hoặc liếc nhìn người đi bên cạnh, sau đó nhỏ giọng hỏi: – “Nè, không phải ngươi lại giết người của Long Chiến mà bị họ phát hiện đó chứ?”
Đừng hỏi vì sao cô lại hỏi một câu quái dị như vậy, bởi vì đối với Thất Tử mà nói, chuyện gì cũng có thể xảy ra.
“Chắc vậy?!” – Thất Tử không xác định trả lời. Lúc mới bắt đầu người của Long Chiến cũng xem như nhiệt tình đối đãi, như thế nào bây giờ lại nhìn họ như cừu nhân? Bọn họ có làm cái gì sai trái đâu a!
“Ừ, đã tới.” – Cát Tường căn bản không nhìn đến không khí quỷ dị ở xung quanh, điềm đàm nhìn mọi người chào hỏi. Còn không đợi hắn cười hết câu, đã có người xông ra.
“Ca, bọn họ tới làm gì?” – Giọng nói tức giận nghe hơi quen tai, Hỉ Ca nghiêng đầu ngó, thì ra là Long Khố Nhi. Đối với cô bé này, Hỉ Ca hoàn toàn vô lực. Nhà ai có thể dưỡng ra một đứa con như vậy a! Đúng là gia môn bất hạnh!
“Khố Nhi, trở về.” – Long Chiến nhíu mày, giọng răn đe, sau đó hướng Cát Tường cười cười – “Em gái của ta không hiểu chuyện cho lắm, mọi người bỏ qua.”
“Không sao. À, lần này thủ bang, Long bang chủ định an bài như thế nào?” – Cát Tường căn bản không thèm chấp nhất. Nếu tùy tiện một câu có thể làm cho hắn nổi giận, hắn đã không thể ngồi ở vị trí lão bản hiện tại.
“Chuyện này…” – Long Chiến xấu hổ gãi đầu – “Ta cảm thấy hai bên tách ra thì tốt hơn. Chúng ta thủ phía tây cùng phía nam. Các ngươi thủ phía đông cùng phía bắc, như thế được không?”
Phía tây cùng phía nam của tổng đàn đều nhìn ra biển, không trực diện với Nam Uyên Thành, nói cách khác, căn bản là người của Minh Độ Thiên sẽ khó lòng đánh thẳng vào từ hai nơi đó. Mà hai hướng Thứ trấn giữ mới chính là chiến trường thực sự của lần đối đầu này. Đúng là biết lợi dụng! Hỉ Ca cười lạnh. Thảo nào Cát Tường lại đánh giá thấp Long Chiến. Người như anh ta, vĩnh viễn không thể trở thành bang chủ của một đại bang hội. Quá hèn yếu!
“Nếu Long bang chủ đã nói vậy, liền như vậy.” – Cát Tường hoàn toàn không một chút ngạc nhiên, tựa hồ đã sớm biết Long Chiến sẽ bố trí như vậy.
Kỳ thật Long Chiến trong lòng có chút xấu hổ. Hành vi của hắn, nói khó nghe, là khiến Thứ trở thành vật hy sinh. Người trong bang phần lớn không tán thành chuyện hắn bỏ ra vạn kim tệ mua Kiến Hội Lệnh. Mọi người cho rằng Thứ lấy giá quá cao. Hơn nữa, họ tự nhận định không cần đến Thứ, họ cũng có thể đánh bại hoàng kim mỹ nhân ngư để đoạt Kiến Hội Lệnh.
Sau khi thành lập bang hội, mọi người không ngừng ở bên tai hắn nói tới nói lui, muốn hắn phải bảo đảm Thứ không thể chiếm được tiện nghi gì nữa. Kết quả chính là mọi người nghĩ ra bố cục thủ vệ lần này. Cho dù bản thân Long Chiến thấy bố cục này có chút quá phận nhưng lại không thể bãi quyết ý kiến của tập thể.
Người của Thứ đến không nhiều lắm, khoảng người. Nhóm Hỉ Ca trấn giữ hướng đông, theo chân bọn họ chỉ có một đội ngũ ( người). Những người còn lại bị điều sang hướng bắc.
Liếc mắt bốn phía liền thấy sự khác biệt, hơn người của Long Chiến chia ra thủ ở hai góc mà nhóm người của bọn Cát Tường thì thủ hai góc còn lại. Nhìn cỡ nào là buồn cười!
Hỉ Ca đứng ở một góc sáng sủa của tổng hội, xuất ra thông tấn khí, gọi cho em trai.
“Chị hai, tìm em có chuyện gì?” – Thanh âm của Sở Tiếu Ca vẫn như trước, tràn đầy sức sống, giống như chưa từng gặp phải chuyện gì đả kích. Sự thật thì… cậu đang ở điểm hồi sinh. Cấp bậc từ rớt xuống . Sát thủ mà Khổ Độ mướn đi giết cậu không phải là người bình thường. Cậu đã rất cẩn thận rồi, vậy mà vẫn bị giết thêm một lần.
“Trong chốc lát, chị đại khái sẽ đánh nhau với Minh Độ Thiên. Em có muốn tham gia không?”
“Chị đánh? Chị điên sao?” – Sở Tiếu Ca kinh ngạc.
Minh Độ Thiên là cấp bậc gì. Chị hai lại là cấp bậc gì. Căn bản không phải cùng một tầng cấp a. Sở Tiếu Ca chưa bao giờ nghĩ rằng chị hai nhà cậu lại có đủ thực lực để đối phó Minh Độ Thiên. Điều làm cậu tò mò là… vì cái gì chị hai luôn có ý đối địch với Minh Độ Thiên?
“Chị không điên. Chị là đang nói thật. Em đến hay là không? Lại nói, nếu em không đến, sau này sẽ không có cơ hội tốt như vậy nữa đâu.” – Kỳ thật Hỉ Ca không đủ tự tin có thể đối phó Minh Độ Thiên. Bất quá cô tin tưởng, chỉ cần có Thất Tử ở đây, cô ở một bên trợ giúp, vậy thì đối phó Minh Độ Thiên cũng không phải chuyện gì khó. Mặc dù cô rất muốn tự tay giết Minh Độ Thiên, có điều cô biết chính mình còn chưa có thực lực “một kích tất sát” (đánh một chiêu là có thể giết chết người ngay lập tức).
“Để em suy nghĩ.” – Sở Tiếu Ca cắt thông tấn khí, cảm giác có chút hỗn loạn. Giống như cậu rất sùng bái vị thích khách xuất hiện trên video tuyên truyền của trò chơi, cậu đồng dạng sùng bái Minh Độ Thiên như vậy. Là lòng kính sợ cường giả. Đại khái do kính sợ lâu ngày thành thói quen, Sở Tiếu Ca không hề có ý định xem Minh Độ Thiên là địch nhân.
Thời gian thủ bang chỉ mới bắt đầu, không khí còn rất tĩnh lặng, chẳng có gió thổi cỏ lay gì hết. Lần này phải thủ bang liên tục giờ, Hỉ Ca không muốn thần kinh của mình cứ trôi qua trong căng thẳng, vì thế cô lôi kéo Thất Tử qua một bên chơi game.
Trong Thịnh Thế, khi đánh quái, người chơi thỉnh thoảng lụm được mấy thứ nhỏ nhỏ không có công dụng gì cả, chỉ dùng để giải trí khi nhàm chán. Hỉ Ca từng lụm được một bộ ngũ kì (hình như là cờ vây hay cờ ca-rô gì đó).
Thế là, dưới ánh mắt mở lớn của tất cả mọi người, Hỉ Ca cùng Thất Tử ở một bên chơi vui đến quên trời quên đất. Làm chuyện lén lút đã đành, Thất Tử còn cố tình chọc cho Hỉ Ca cười. Kết quả, trong khi ai cũng căng mắt thẳng lưng thì ở một góc tổng đàn lại vang lên tiếng cười thanh thúy của Hỉ Ca.
Trừ bỏ Long Chiến vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh, toàn bộ thành viên của Long tộc đều liếc mắt khinh bỉ nhìn hai người họ.
“Ở đây không phải là chỗ để các ngươi liếc mắt đưa tình. Thật không biết xấu hổ.” – Long Khố Nhi âm thanh rất nhỏ. Hỉ Ca hoàn toàn không nghe thấy. Những người khác đều không nói gì nhưng biểu hiện trên mặt cũng quá rõ ràng.
Hai tiếng sau, vẫn đứng canh ở cửa đông, sắc mặt của Cát Tường rốt cuộc biến đổi, quay đầu nói với Thất Tử và Hỉ Ca: “Đến rồi. Khoảng người.”
“Vừa đủ.” – Thất Tử hạ con cờ màu đen xuống, nhìn một hàng con cờ nối đuôi nhau (a, đúng là chơi cờ ca-rô), khóe môi cong lên, hàn ý trong ánh mắt khiến người khác phải rùn mình.
“Về sau không chơi nữa.” – Hỉ Ca phẫn hận cướp mấy con cờ trong tay Thất Tử đem cất vào hộp. Không thể ngờ, chơi cờ ca-rô mà cô lại thua thảm hại như vậy. Quá dọa người. Đừng ngạc nhiên vì sao Hỉ Ca lại giận dỗi. Nữ nhân vốn là như vậy!
“Đừng giận. Nếu không lần sau ta cho ngươi thắng?” – Thất Tử sợ nhất khi Hỉ Ca giận dỗi, cố tình chường mặt qua dỗ ngọt.
“Ngươi lần sau cởi hết quần áo, ta với ngươi quyết đấu một trận!” – Hỉ Ca tức giận trừng mắt.
Thất Tử nhún vai: – “Muốn chiêm ngưỡng thân hình vạm vỡ của ta thì ngươi cứ nói thẳng, sao lại lấy cớ này nọ chứ, ta có bao giờ cự tuyệt ngươi đâu a~”
Nghe lời vô sỉ của Thất Tử, toàn bộ thành viên của Thứ đều che miệng cười trộm, bất quá mọi người rất tự giác, không hề quay đầu nhìn đến hai người. Ai cũng sợ chọc giận Hỉ Ca, cô hội ghi tạc trong lòng, sau đó sẽ âm thầm trả thù.
“Đừng náo loạn nữa. Hỉ Ca, ngươi để ý huyết lượng của lão đại, một lát nữa đem Minh Độ Thiên giết chết!”
Lúc này người của Khổ Độ đã phân thành nhánh, mà hướng đông chính là đội ngũ do Minh Độ Thiên dẫn đầu. Vừa đúng người, không nhiều hơn, không ít hơn.