Đất đai ở Nam Uyên Thành đều là của hệ thống. Hỉ Ca cầm vạn kim tệ, đi loanh quanh hết nửa ngày mới tìm được Cục nhà đất (mình dùng từ thuần Việt vậy cho dễ hiểu nha).
Hỉ Ca lúc này mới nhớ tới nhiệm vụ đại lục hình như cũng do nơi này phân bố. Thời gian gần đây cô luôn bận rộn nên không có thời gian đi làm nhiệm vụ để lấy giá trị tôn kính. Có lẽ cô nên kiếm thêm ít điểm giá trị tôn kính xong lại đến mua đất, như vậy sẽ được hưởng chiết khấu.
Trước kia cô luôn đi theo Thất Tử đánh boss, hưởng ké không ít giá trị tôn kính, hoàn thành vực sâu nhiệm vụ cũng được thêm một ít, tổng cộng hiện giờ có mấy ngàn điểm (sao nhiều vậy??!!?? nhớ không lầm thì giá trị tôn kính rất khó lấy mà ta?!). Có điều, giá trị tôn kính cao như vậy cũng chỉ chiếm được một ít tiện nghi khi giao dịch với NPC mà thôi.
Hỉ Ca ở Cục nhà đất một hồi lâu, rốt cuộc hiểu ra, đàng hoàng đứng một chỗ là không bao giờ có thể nhìn thấy quan viên. Vì thế, cô lao vào hàng ngũ những người đang chen lấn ở trước mặt. Dằn co hơn phút, Hỉ Ca cuối cùng đến được trước bàn làm việc của nhân viên nhà đất.
“Mua cửa hàng…”
Hỉ Ca vừa nói xong, trước mặt cô liền xuất hiện một cửa sổ, bên trên liệt kê vị trí các khoảnh đất và giá tiền. Màn hình còn hiển thị giá trị tôn kính của cô, điểm, không nhiều lắm, nhưng đối với đa số ngoạn gia mà nói, đây là một con số lớn. Bởi vì bình thường ngoạn gia, cho dù mỗi ngày đi làm nhiệm vụ tôn kính cũng chỉ lấy được vài điểm mà thôi. Trong khi đó, Hỉ Ca đánh một con boss liền lấy đến điểm tôn kính. Đặc biệt lần giết mỹ nhân ngư đầu lĩnh, cô được thưởng điểm giá trị tôn kính.
Hỉ Ca nhìn lướt qua bảng liệt kê, thấy tửu lâu của Cát Tường có giá đến vạn (tr) kim tệ, mà đó là giá sau khi sử dụng một vạn điểm tôn kính để hưởng chiết khấu. Hỉ Ca rưng rưng nhắc nhở chính mình… không thể đem bản thân so sánh với giai cấp tư bản bóc lột.
Rốt cục, ở trang thứ , Hỉ Ca tìm được khoảnh đất mà cô muốn mua. Diện tích mét vuông, giá bán là vạn kim tệ, hệ thống còn tặng một gã quản lý NPC. Tính tới tính lui điểm chiết khấu nếu sử dụng giá trị tôn kính, Hỉ Ca vẫn không đủ tiền mua. Với một vẻ mặt anh hùng hảo hán không sợ trời không sợ đất, Hỉ Ca nhìn nhân viên nhà đất nắm chặt tay, hỏi một câu: – “Hiện giờ có nhiệm vụ tôn kính không?”
Hỉ Ca tính toán xong cả rồi, nếu cô có thể kiếm thêm ngàn điểm tôn kính, cô liền đủ tiền mua đất. Hôm nay cô không có chủ định muốn làm cái gì cụ thể, vậy đi làm nhiệm vụ tôn kính thôi, còn có thể kiếm thêm ít kinh nghiệm.
“Ngoạn gia có điểm tôn kính vượt quá ngàn, có thể lĩnh nhiệm vụ “truy đuổi dân nhập cư lậu”. Giết một người nhập cư trái phép, ngoạn gia sẽ được thưởng điểm tôn kính.” – nhân viên nhà đất rành rọt trả lời.
Hỉ Ca nhấp nhấp môi. Truy đuổi dân nhập cư lậu. Chủ ý không tồi a. Nghĩa là cô chỉ cần giết chết người là đủ. Bất quá, nếu làm nhiệm vụ một mình, hình như hơi nguy hiểm. Cô là một thuật sĩ có huyết lượng cùi bắp, chỉ cần người ta chém đao liền đi đời nhà ma.
Nguy hiểm thì nguy hiểm, Hỉ Ca vẫn bấm nhận nhiệm vụ. Sau đó, cô mở ra thông tấn khí. Những chuyện giết người phóng hỏa như thế này nên tìm Thất Tử. Còn cả em trai nữa, dù sao em trai dạo này cũng rãnh rỗi.
Sau khi liên hệ với em trai xong, Hỉ Ca liền gọi cho Thất Tử. Mất một lúc lâu Thất Tử mới lên tiếng.
“Làm sao vậy, chẳng lẽ ngươi đang nhớ ta?” – âm thanh bỡn cợt như cũ.
Quên đi, dù sao đã thành thói quen. – “… Ta là muốn hỏi, ngươi có muốn đi làm nhiệm vụ tôn kính, giết người nhập cư lậu không?”
“… Ta đang làm đây. Ngươi không phải không thích giết người sao?” – kỹ thuật của Hỉ Ca không tồi, nhưng cô đối với chuyện giết người hoàn toàn không có hứng thú. Ngược lại, Thất Tử là loại người nếu một ngày không giết ai liền cảm thấy ngứa ngáy tay chân.
“Ta cần điểm tôn kính.” – cô chỉ còn thiếu khoảng ngàn kim, Hỉ Ca có thể mượn của bọn Thất Tử. Nhưng nếu có phương pháp để tự mình giải quyết vấn đề, làm sao lại không làm. Nói gì thì nói, giá trị tôn kính vẫn là thứ hữu dụng.
Hỉ Ca cắt thông tấn khí, ngửa đầu nhìn trời, tâm tình phơi phới. Cô đứng ở Cục nhà đất chờ em trai. Đột nhiên cô nghĩ tới một chuyện… em trai có đủ điểm tôn kính để nhận nhiệm vụ này hay không? Dường như cô không mấy quan tâm đến em trai nhà mình thì phải.
Đứng đợi một lúc, Hỉ Ca nhìn thấy người quen trong đám đông. Là Bắc Yến Phi. Cô ta như thế nào lại đến đây làm nhiệm vụ? Đây không phải là bản tính của cô ta à? Hỉ Ca kinh ngạc nhớ lại, Bắc Yến Phi hình như không còn là dược sư chuyên chúc của Minh Độ Thiên nữa rồi. Hiện tại bên người Minh Độ Thiên chính là dược sư đứng đầu BXH thực lực. Kỹ thuật của Bắc Yến Phi chẳng mấy tốt, chỉ sợ đã bị sa thải. Nhìn pháp bào màu trắng trên người Bắc Yến Phi đã không còn gia huy của Khổ Độ. Cô thở dài.
Minh Độ Thiên, gã này cũng thiệt là…
Bắc Yến Phi không nhìn thấy Hỉ Ca. Cô ta vất vả chen đến trước mặt nhân viên nhà đất, còn chưa kịp lĩnh nhiệm vụ, đã bị vài nữ ngoạn gia đẩy sang một bên.
“Này, các ngươi đây là có ý gì? Muốn gây sự sao?” – đã mất đi thanh âm băng lãnh của kẻ bề trên, hiện giờ Bắc Yến Phi chỉ có thể xem như một tiểu thư đanh đá mà thôi.
“Ta còn tưởng là ai chứ. Thì ra là Yến tỷ. Ngươi không phải là nữ nhân của Minh lão đại sao?” – một nữ ngoạn gia cười lạnh nói.
“Sai rồi. Hiện tại, bên người Minh lão đại chính là Ngũ Linh a. Người ta chính là siêu cấp dược sư của thời kỳ beta đó, cô ta làm sao so sánh được.”
”Nhưng mà…” – âm thanh nói nói cười cười vẫn không ngừng vang lên.
Hỉ Ca nhìn gia huy trên người bọn họ, thật ngoài dự kiến, đều là người của Khổ Độ gia tộc. Hỉ Ca hạ mi mắt, nhếch mép, xem ra Bắc Yến Phi đắc tội không ít người a.
Một đám nữ nhân vây quanh Bắc Yến Phi chỉ trỏ này nọ, người bên ngoài nhìn thấy Khổ Độ gia huy, liền cũng nhiều chuyện vểnh tay lắng nghe. Trong lúc nhất thời không ai còn nghĩ đến chuyện đi lên tiếp nhiệm vụ.
Chính lúc này, người không hiểu sự tình – Sở Tiếu Ca, một đường hiên ngang đi xuyên qua đám người, bước thẳng đến trước mặt nhân viên nhà đất.
“Tiếu Khuynh Thành?” – sự xuất hiện của Sở Tiếu Ca làm cho đám người Khổ Độ một trận xôn xao. Chuyện cậu giết Chư Cát Hầu không phải là bí mật gì. Từ trước đến nay, người nào dám ngang nhiên khiêu khích Khổ Độ, bình thường đều sẽ bị luân bạch cho đến khi chạy khỏi trò chơi. Sở Tiếu Ca là trường hợp đặc biệt, cậu vẫn cứng cỏi sống sót đến tận bây giờ, chỉ có cấp bậc là rớt không ít. Mà đám người đuổi giết cậu cũng ăn không ít khổ sở.
Sở Tiếu Ca nghe thấy có người gọi tên mình, nghiêng đầu quét mắt nhìn, phát hiện người của Khổ Độ, cũng không so đo, quay đầu đi làm chuyện của mình. So với Thất Tử mà nói, Sở Tiếu Ca là người lý trí hơn nhiều. Nếu người khác không kiếm chuyện với cậu, cậu cũng không chủ động đi gây phiền toái. Nhưng mà sống ở đời, có đôi khi, mình không đi tìm phiền toái, nó cũng tự tới tìm mình.
Sở Tiếu Ca tiếp nhận nhiệm vụ xong, hướng Hỉ Ca phất phất tay gọi: – “Hỉ Ca~~~”
Hỉ Ca cũng giơ tay ngoắc ngoắc. Thế là, toàn bộ lực chú ý của mọi người liền quay sang tập trung lên người cô.
“Nữ nhân kia chính là Hỉ Ca? Người đã giết Minh lão đại?” – một người nhỏ giọng hỏi.
“Ta nghe nói, chính cô ta kêu Khuynh Thành lẻn vào nằm vùng trong gia tộc của chúng ta. Đúng là vô sỉ.” – một người khác nói.
“Ta nghĩ cô ta chỉ là gặp vận may thôi, nên mới thành công đánh lén lão đại.”
“Không phải cô ta có quan hệ mờ ám với tên thích khách vô sỉ kia sao? Như thế nào còn qua lại với Khuynh Thành?” – có người tò mò.
“Cô ta là bạn gái cũ của Khuynh Thành. Chính là loại con gái một chân bước thuyền đó.”
Lúc bắt đầu còn thì thào, sau vài câu liền không xem ai vào mắt, cả đám người Khổ Độ cứ thế lớn tiếng thảo luận, quên luôn chuyện của Bắc Yến Phi.
Sở Tiếu Ca sắc mặt tái mét. Ai bôi xấu gì cậu cũng không thành vấn đề. Nhưng nói xấu Hỉ Ca… liền có chuyện. Nhưng cậu còn chưa bước ra, lại có một đám người Khổ Độ đi tới. Đúng là tấu xảo, người mới tới cũng là người quen. Chính là Thu Thủy, đi đằng sau là tên từng bị Hỉ Ca cùng Thất Tử đùa chết. Sở Tiếu Ca nhìn thấy Thu Thủy, không nói gì, nắm lấy tay Hỉ Ca. Hiện tại, Thu Thủy đã không còn chạy khắp nơi theo cậu nữa, bởi vì cô ta đã có mục tiêu mới.
Nói đến Thu Thủy… cô gái này cũng là người rất thức thời. Mặc dù biết Sở Tiếu Ca là người có tiền có thực lực, nhưng bị đá ra khỏi Khổ Độ, chắc chắn sẽ không tránh khỏi kiếp nạn bị người luân bạch. Cho nên, Sở Tiếu Ca vừa rời khỏi Khổ Độ thì cô ta liền quay qua chơi trò ái muội với nam nhân khác. Lúc này nhìn đến Sở Tiếu Ca, biểu tình trên mặt Thu Thủy cũng y chang những thành viên Khổ Độ khác, nồng đậm cừu hận.
Bị Thu Thủy châm ngòi, người của Khổ Độ càng lúc càng kích động. Hỉ Ca cười khổ. Cô từ lúc nào biến thành “bàn tay đẫm máu” giết người vô số rồi. Thật là oan uổng a. Đúng là có nghĩ tới, nhưng cô còn chưa thực hiện nha~
“Các người đang làm gì ở đây? Nhiệm vụ đã làm xong sao?” – một âm thanh băng lãnh dũng mãnh vang lên, khiến cho bọn người Khổ Độ run rẩy. Ai cũng đều không dám mở miệng nói chuyện.
Rất có khí chất nữ vương! Hỉ Ca thầm cảm thán. Ngày đó, cùng Ngũ Linh PK, Hỉ Ca không cảm thấy cô ta có gì lợi hại, hiện tại xem ra, cô ta cũng là một người khó đối phó.
Sở dĩ ngày đó Hỉ Ca không nghĩ Ngũ Linh là người lợi hại, bởi vì ưu thế của Hỉ Ca cao hơn rất nhiều so với Ngũ Linh. Một bên là dược sư chỉ có thể thêm huyết, một bên là thuật sĩ với tinh thần lực cao ngất ngưỡng. Thật ra thì bất cứ dược sư nào đụng phải Hỉ Ca đều không hay ho.
“Hỉ Ca… ngưỡng mộ đã lâu. Ta từng nghe Minh lão đại nói về ngươi.” – Ngũ Linh tao nhã đi đến trước mặt Hỉ Ca, giơ tay ra, trên mặt là nụ cười lịch thiệp, trong mắt không một tia cừu hận. Đúng là người có lý trí.
Hỉ Ca nhìn Ngũ Linh. Không hề vươn tay ra. Cô vốn là người luôn phân biệt địch hữu (địch nhân/bằng hữu) rõ ràng. Hoặc nói cô là người có tâm địa hẹp hòi cũng được.
“Không dám. Ta không phải là người có danh vọng gì.”
“Danh phận nữ vương bệ hạ, chỉ sợ trong trò chơi này không ai là không biết đi!” – Ngũ Linh thu hồi tay, nụ cười vẫn giữ nguyên vẻ lịch thiệp như cũ, sau đó quay đầu liếc mắt nhìn đám người đứng xung quanh – “Rảnh rỗi quá liền đi làm nhiệm vụ đi.”
Vài giây sau, toàn bộ người của Khổ Độ liền giải tán.
Nhìn theo bóng dáng của Hỉ Ca cùng Sở Tiếu Ca bước ra khỏi cục nhà đất, Ngũ Linh có chút xuất thần, thì thào tự nói: – “Hỉ Ca… khi nào thì chúng ta mới có thể đấu một trận. Ta rất muốn biết, nữ nhân có thể khiến cho Minh Độ Thiên tán thưởng là người thế nào.”