Thịnh Thế Khói Lửa

chương 63: lễ vật của a thất

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

“Xin hỏi, ngươi mang đủ tiền để trả sao?” – Hỉ Ca nghiến răng trừng mắt hỏi. Cái tên này cũng thật tự tung tự tác quá mức.

“Ta tưởng lần trước đã trả đủ một năm tiền cơm rồi.” – khoan nói đến ý nghĩa của thanh chủy thủ, chỉ tính giá trị của thanh chủy thủ kia cũng đủ để Hỉ Ca ăn cả đời.

“Cơm nhà ta rất quý. Không trả nổi thì đừng đến.” – Hỉ Ca liếc mắt, vẻ mặt như muốn nói “ngươi bất mãn sao, vậy thì cắn ta a~”

“Có thể cho thiếu không?” – A Thất cười lấy lòng, bộ dáng “chúng ta thương lượng, thương lượng”

“Đương nhiên… không được.”

“Haiz… đúng là nữ nhân…” – A Thất thở dài, đưa tay lấy ra một khuyên tai màu đỏ – “Dùng cái này trả tiền cơm được chứ?”

“Ta làm sao biết đây có phải là đồ giả hay không?” – Hỉ Ca nhìn lướt qua cái khuyên tai, bĩu môi.

“Hỉ Ca~ cháu đang nói chuyện với ai đó?” – Hỉ Ca còn chưa cầm cái khuyên tai thì đã thấy Sở ông nội từ trong phòng đi ra. Vừa thấy người bên cạnh Hỉ Ca là ai, Sở ông nội liền kinh ngạc nhưng rất nhanh đã nở nụ cười chào hỏi – “Thất thiếu gia, như thế nào lại đến Sở gia?”

A Thất nhún vai: – “Nghĩ đến đây ăn nhờ bữa cơm thôi, ai ngờ… cơm nước của Sở gia cũng thật đắc.”

Sở ông nội lúc này mới nhìn thấy cái vật lóe sáng trong tay A Thất, tức thời đơ ra. Má ơi, tiểu cô nãi nãi của ta, Hỉ Ca thật sự cái gì cũng dám làm. Đồ vật kia cho dù rơi dưới đất cũng không thể tùy tiện nhặt lên a. Nó so với lựu đạn còn khủng bố hơn nha.

“Ông nội, ông trở về ngủ đi, để đây cháu tiếp khách cho.” – Hỉ Ca thấy Sở ông nội vẫn sững sờ đứng ở chỗ kia, đành phải đi qua đỡ ông vào phòng ngủ. Sau đó, quay đầu ngoắc tay nói với A Thất – “Qua đó chờ ta.”

Sở đại tiểu thư tự mình xuống bếp, đây là vinh hạnh to lớn cỡ nào a! A Thất rất nghe lời, đi vào phòng ăn, thành thành thật thật ngồi chờ bữa cơm tối của hắn.

Nửa giờ sau, Hỉ Ca bưng ra một bát lớn, tỏa mùi ngào ngạt. Đối với cái bụng đói của A Thất mà nói, quả thật là hương thơm mỹ vị.

“Đây là cái gì?” – lấy đôi đũa gấp lên từng khúc từng khúc mì sợi, A Thất vẻ mặt ngốc lăng. Nếu hắn đoán không sai, đây là mì gói trong truyền thuyết. Cho ăn mì gói cũng không tính đi, thế nào cọng mì của hắn đứt đoạn thành từng khúc ngẳn ngủn thế này?

Hỉ Ca ngồi ở phía đối diện, mĩm cười tươi rói giải thích: – “Là mì.”

Vốn mì gói chỉ cần trụng nước sôi phút, Hỉ Ca đem nấu hơn nửa giờ, không mềm rục liền thực xin lỗi sự khổ tâm của cô à. Nghe câu trả lời ngắn gọn của Hỉ Ca, A Thất khóe miệng run rẩy… mì gói này… cũng thật cá tính.

“Cọng mì thật mềm, còn có thịt bò nữa… quả nhiên là cực phẩm.” – Cắn một miếng thịt bò mà làm thế nào cũng cắn không đứt vì quá dai. Nhả cũng không được mà nuốt cũng không trôi. Hắn cuốc bộ giờ sơn đạo, chẳng lẽ để tìm ngược hay sao a?!

“Biết là tốt rồi. Ăn xong nhớ rửa bát. Đi về nhớ đóng cửa.” – nể tình ông nội, bữa cơm này xem như miễn phí cho hắn đi.

A Thất không nói gì. Chính xác là khối thịt bò dai nhách kia làm hắn không thể há mồm, sợ không cẩn thận sẽ nhổ ra. Sau khi Hỉ Ca tung tăng đi ra khỏi phòng ăn, A Thất cố gắng thật lâu, cuối cùng nuốt miếng thịt bò xuống. Cũng may Hỉ Ca chỉ bỏ vào bát một khối thịt, nếu còn thêm mấy khối, khó bảo đảm hắn không bị thịt bò làm cho nghẹn chết.

Tâm tình của Hỉ Ca rất tốt, vừa đi vừa huýt sáo, về phòng liền tắm rửa, sau đó hài lòng ngã lăn xuống giường đi tìm chu công (ngủ).

Ở phòng ăn, Sở ông nội cười khổ nhìn “đại tiệc” của cháu gái cấp cho khách nhân.

“Thất thiếu gia, rốt cuộc có chuyện gì vậy?” – Sở ông nội ngồi xuống, biểu tình trên mặt cực kỳ nghiêm túc. Sở gia nhà hắn muốn mời cũng mời không nổi vị Tà Thần này. Đến ăn chực cơm chiều sao? Lời này nói ra ai tin?

“Cháu gái của ngươi trù nghệ quả thật không tồi.” – A Thất uống hết một ly nước lớn, vẻ mặt thống khổ ngồi xuống ghế, hắn cảm thấy nhát đâm của người khác cũng không có lực sát thương lớn như bát mì của Hỉ Ca.

“Khụ… Thất thiếu gia… quá khen…” – Thức ăn Hỉ Ca nấu có thể ăn sao trời? Nhất là nó còn cố ý thêm này thêm nọ. Ngày xưa, Sở ông nội từng không cẩn thận nếm thử một lần, làm hại ông bị thổ tả một ngày, xém chút tiêu luôn cái mạng già.

“Ta chính là đến ăn cơm thôi.” – A Thất cười cười, trên tay vẫn xoay xoay khỏa khuyên tai.

“Thất thiếu gia… chuyện này… cháu gái ta còn nhỏ tuổi, nếu có gì đắc tội, thỉnh ngài không cần để ý, nó chính là có chút tính tình trẻ con thôi.” – nếu người ta không chịu nói thẳng, Sở ông nội lại không thể hỏi, đành nói mấp mé để giải vây cho cháu gái. Người trước mặt này tính tình quỷ dị, ai biết tâm tình tốt hay không tốt, nếu người ta đem chuyện hôm nay ghi hận, mạng nhỏ của Hỉ Ca có thể bảo trụ sao? Lại nói, cho dù ông là người lão luyện giang hồ cũng bất lực trước người ta. Thật sự là… Trường Giang sóng sau đè sóng trước a!

A Thất vẻ mặt tươi cười, cầm bát bẩn vào bếp, chẳng thèm liếc mắt đến vẻ mặt cầu xin của Sở ông nội, ngoan ngoan thực hiện mệnh lệnh của Hỉ Ca… đi rửa bát.

… Trời ơi! Sở gia nhà ông rốt cuộc chọc giận ai a~ Làm sao lại khiến vị Tà Thần này ghé thăm đây trời. Sở ông nội thiếu chút nữa đã khóc thành tiếng. Ông còn muốn sống thêm vài năm cùng với vợ nha. Nhưng nếu vị Tà Thần này còn đến thêm vài lần nữa, đảm bảo bệnh tim của ông sẽ tái phát, chết lúc nào không hay.

“Sở lão nhân, không cần kích động. Ta cùng cháu gái của ngươi có chút giao tình. Lần này đến thăm bằng hữu mà thôi.” – rửa bát xong, A Thất xoay người đi trở ra, đem khuyên tai quăng vào tay Sở ông nội – “Làm phiền đem vật này giao cho Hỉ Ca. Đây là tiền trả cho bữa cơm vừa rồi.”

Sở ông nội cầm khỏa khuyên tai, hai tay không tự chủ được run rẩy, đứng yên không nhúc nhích nhìn A Thất rời đi. Kinh hồn táng đảm hơn nữa là vị kia vậy mà quay người khóa cửa giùm cho ông!!

A Thất vừa biến mất, Sở ông nội như một cơn lốc vọt vào phòng Hỉ Ca, đem Hỉ Ca từ trong chăn lôi ra, nhìn vẻ mặt mê mang mờ mịt của cô, nghiêm túc hỏi: – “Hỉ Ca, cháu thành thật nói cho ông nội biết, cháu làm sao lại biết tên kia?”

“Ai? Ồ… là A Thất sao? Cháu cùng hắn không quen.” – Hỉ Ca nói xong liền muốn ngã ra giường, nhưng Sở ông nội nhất quyết không buông tay, gắt gao ôm chặt bả vai cô.

“Không quen? Nếu không quen sao hắn lại đem vật này tặng cho cháu?” – Đây là vật chứng minh thân phận của người kia. Nếu ai cũng có thể tùy tiện có được, trật tự đã sớm rối loạn rồi!

Nhìn khuyên tai trong tay ông nội, Hỉ Ca chà mắt, còn thật tình hỏi: – “Cái này là đồ thật sao?”

“…” – tiêu rồi, cơ bản ông và cháu gái không quan tâm cùng một vấn đề.

“Ông nội, rốt cuộc có phải là đồ thật hay không?” – cầm khuyên tai lên xem xét – “Nếu là đồ thật, hôm nào đem ra dò giá xem có thể bán được bao nhiêu tiền.”

Hỉ Ca thuần túy là muốn ông nội được vui vẻ, nhưng nhìn sắc mặt khẩn trương của ông, cô liền hiểu được, lễ vật của A Thất không phải là đồ tầm thường.

“Đương nhiên đây là đồ thật. Cái này gọi là huyết toản. Thôi quên đi, có giải thích cháu cũng không hiểu.” – Sở ông nội khoát khoát tay. Ông khẩn trương vì cái gì cơ chứ, ngay cả đương sự còn không kích động đây này – “Người ta tặng cho cháu thì đeo lên đi.”

Mặc kệ thế nào, đây là đồ vật người kia tặng, nếu sau này Hỉ Ca gặp phải chuyện gì, nể mặt mũi của người kia, chắc không ai xuống tay với Hỉ Ca đâu.

Hỉ Ca nhận lấy khuyên tai, dưới mắt nhìn chăm chú của ông nội, đeo lên. Nói đến chuyện xỏ lỗ tai của Hỉ Ca còn có một đoạn lịch sử. Hồi xưa, Sở mụ mụ nói, nữ hài tử phải có phong thái của thục nữ, xỏ lỗ tai là chuyện bắt buộc. Thế là, vào một buổi chiều, Sở mụ mụ lừa gạt Hỉ Ca đi xỏ lỗ tai, còn nhìn trời thề thốt rằng tuyệt đối không đau.

Năm đó Hỉ Ca tuổi. Kết quả… ai… cô mới bấm xong lỗ tai bên trái liền nhịn đau không nổi, một quyền đem Sở mụ mụ đấm bay ra ngoài. Sau đó, cô phải quỳ trước bài vị tổ tông suốt ngày để sám hối. Lần đó là dùng kim đâm, ngay cả thuốc tê đều không dùng, vậy thì khác gì mưu sát chứ. Thế mà cô vẫn bị phạt, đạo lý ở đâu a~

Sau chuyện đó, Hỉ Ca không có hứng thú đi xổ lỗ tai nữa, nên cô chỉ có lỗ tai bên trái. Bình thường Hỉ Ca cũng không đeo khuyên tai. Không nghĩ tới hôm nay lại hữu dụng.

Nhìn khuyên tai đã an vị trên lỗ tai của Hỉ Ca, Sở ông nội ngơ ngác nhìn trong chốc lát, rồi thở dài đứng lên muốn đi, ai ngờ bị Hỉ Ca gọi lại.

“Ông nội, đồ vật của A Thất tặng rất nguy hiểm sao?” – cô còn đang giữ một thanh chủy thủ đây. Nếu phiền toái thì… lần sau gặp mặt trả lại cho hắn đi.

“Cũng không phải nguy hiểm, chẳng qua… người bình thường không ai dám nhận.” – Sở ông nội lắc đầu giải thích, sau đó kinh ngạc trừng mắt – “Chẳng lẽ hắn còn tặng cháu thứ khác?”

“Đúng vậy, lần trước hắn tặng cháu một thanh chủy thủ, cực kỳ xinh đẹp.”

“Mặt trên đính bảo thạch màu gì?”

“Màu lam. khỏa lam thạch.”

“…” – Sở ông nội đơ ra – “Ông đi ngủ.”

Sở ông nội đột nhiên tỉnh ngộ, rất muốn khóc. Sở gia nhà ông đắc tội với thần thánh phương nào a~~! Suy nghĩ nửa ngày vẫn không hiểu, cuối cùng quyết định trước đi ngủ cái đã. Lưu lại phía sau đứa cháu gái một đầu mờ mịt. Ông nội bị cái gì đả kích rồi????

A Thất trong tay có thanh chủy thủ, khảm màu bảo thạch khác nhau. Giới giang hồ đều biết, hắn vào lúc nào thì sẽ dùng chủy thủ màu gì. Từ trước tới nay chưa ai nhìn thấy hắn dùng qua lam thạch chủy thủ. Bởi vì hắn từng nói, thanh chủy thủ đó, là lễ vật tặng cho vị hôn thê tương lai của hắn.

Sở ông nội nghĩ muốn nát óc vẫn không hiểu, Hỉ Ca có chỗ nào tốt chứ, làm sao lại bị người kia nhìn trúng rồi?!

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio