Thất Tử mới đi được vài bước liền nghe âm thanh thông báo từ hệ thống.
>> Hệ thống: Nhờ sự cố gắng của tất cả ngoạn gia, thông đạo đại lục đã hoàn thành. Hệ thống sẽ tiến hành cập nhật trong giờ. Thỉnh ngoạn gia nhanh chóng hạ tuyến.
Lúc Thất Tử chạy tới, nhìn ngó một vòng cũng không thấy bóng dáng Hỉ Ca đâu, có lẽ cô đã hạ tuyến. Thất Tử đành phải hạ tuyến theo.
Sau khi Hỉ Ca thoát trò chơi, trong nhà có khách đến tìm ông nội. Là một người bạn vong niên (lâu năm) của ông nội. Hỉ Ca nghe nói về người này lâu rồi nhưng chưa bao giờ gặp mặt cả. Lúc nhìn thấy người nọ, Hỉ Ca nhịn không được cảm thán, quả thật là vong niên (nhiều năm, chỗ này chơi chữ, so sánh với ý ở câu trên), tuổi tác của người đó vậy mà xấp xỉ cô nha~
“Hỉ Ca a~ mau đến nhận thức một chút. Đây là Niếp Lãng. Công phu của tiểu Niếp rất là tốt.” – Sở ông nội lúc rảnh rỗi thường tham gia mấy cái tụ hội gì đó. Thành viên đều là võ sư. Sở ông nội biết đến Niếp Lãng chính là ở trong một kỳ tụ hội. Cũng không rõ vì sao Sở ông nội lại thích Niếp Lãng như vậy.
“Ngươi hảo (Xin chào!)” – Hỉ Ca còn mặc nguyên áo ngủ, bị Sở ông nội lôi kéo xuống dưới nhà gặp khách. Mặc dù áo ngủ rất kín đáo, không hở da lộ thịt, nhưng chung quy cô vẫn thấy xấu hổ. Thế là, cô ngẩng đầu nhìn Niếp Lãng, mở miệng chào một tiếng, sau đó liền lủi lên lầu.
“À à, nha đầu nhà ta có chút ngại ngùng… haha”
Tiếng nói của Sở ông nội vang vào trong phòng khiến Hỉ Ca bĩu môi khinh bỉ. Cô đây là xấu hổ được không?!
“Đến, cùng chơi cờ nào. Bà xã của ta rất nhanh sẽ đi chợ về. Hôm nay ta nhất định phải thắng ngươi.”
Niếp Lãng mĩm cười đi theo Sở ông nội, trước khi đi còn ngẩng đầu nhìn cửa phòng vừa khép lại, trong mắt toát lên vẻ tò mò.
Giờ cơm trưa, trong nhà náo nhiệt ngoài dự kiến. Không biết Sở Tiếu Ca phát điên cái gì, tự nhiên xách gói chạy lại đây, bảo rằng có chết cũng phải ở chung một chỗ với Hỉ Ca. Vậy là trên bàn nhiều thêm miệng ăn.
Hỉ Ca vốn nghĩ Niếp Lãng là loại người ngượng ngùng. Gặp mặt lâu một chút liền phát hiện người này là một tay hài hước. Trên bàn cơm, Niếp Lãng chỉ nói vài câu liền khiến người khác cười không ngừng. Cơm nước vừa xong, Sở Tiếu Ca đã bắt đầu xưng huynh gọi đệ với Niếp Lãng. Thật không ra làm sao. Sở Tiếu Ca chính là tên bạ ai cũng quen, thấy ai cũng xáp vào. Niếp Lãng tâm tư thâm trầm khó đoán hơn. Đó là Hỉ Ca cảm thấy vậy.
Hỉ Ca vốn dĩ muốn giúp bà nội rửa chén, không ngờ bà nội đuổi cô ra khỏi bếp, lại bắt Sở Tiếu Ca đi rửa bát. Đây là bà nội muốn mua toàn bộ chén bát mới sao?
Thời tiết hôm nay không mấy tốt, hơi âm u, mặt trời luôn bị mây đen che khuất. Hỉ Ca đứng ngoài đình viện, ngẩng đầu nhìn không gian ảm đạm, tâm tình cũng ngày càng trầm xuống. Có lẽ ngay từ đầu cô không nên trở lại trò chơi. Thế giới hư ảo, tình cảm cũng là hư ảo, nhỉ?!
“Tâm tình của em hình như không tốt lắm.” – Niếp Lãng đứng ở sau lưng, ánh mắt không hề che giấu vẻ tán thưởng khi nhìn bóng dáng yểu điệu của Hỉ Ca.
“Anh làm sao biết?” – Hỉ Ca không có cảm giác đặc biệt gì về Niếp Lãng. Họ mới gặp mặt lần đầu tiên mà thôi. Không thể vừa gặp liền xem nhau như tri kỷ được.
“Anh không biết. Là bà nội nhìn ra.” – Niếp Lãng cười trả lời. Nhìn vẻ mặt lo lắng của Sở bà nội, Niếp Lãng có chút hâm mộ Hỉ Ca, được người nhà quan tâm thật là hạnh phúc. Còn như hắn, ở bên ngoài một mình, không vướng bận nhưng cũng không ai để ý. Xét trên phương diện vật chất, cái gì hắn cũng không thiếu, chính là đôi lúc vẫn thấy thực tịch mịch.
“… anh… có bạn gái chưa?” – Hỉ Ca cười cười, xoay người nhìn Niếp Lãng.
“Hả?” – Niếp Lãng sửng sốt một chút, không dự đoán được Hỉ Ca lại hỏi vấn đề này.
“Nếu chưa có… liền quên đi.” – Hỉ Ca nhún vai, xoay người vào nhà, lưu lại Niếp Lãng với một đầu mờ mịt.
Hỉ Ca đi vào phòng khách, thấy Sở Tiếu Ca đang ngồi trên sô pha, vẻ mặt hưng phấn xem tivi, trên tay còn cầm nguyên một dĩa trái cây do bà nội gọt sẵn.
“Em làm sao lại chạy đến đây?”
“Anh họ đi vắng, em không có cơm ăn.” – Sở Tiếu Ca liếc mắt, vươn tay lấy một miếng thơm, còn chưa kịp ăn đã bị Hỉ Ca nghiêng người cắn một ngụm.
Sở Tiếu Ca ngây người nhìn dấu răng hình bán nguyệt trên miếng thơm, sau đó không chút do dự ăn toàn bộ phần thừa còn lại.
“Đi bao lâu?” – hẳn phải rất lâu, bằng không Sở Tiếu Ca cũng sẽ không chạy lại đây ăn chực. Mặc dù nhà cha mẹ cũng có cơm, nhưng chị em Hỉ Ca không có dũng khí đi quấy rầy cuộc sống ân ân ái ái của Sở lão cha và Sở mụ mụ. Chị em Hỉ Ca biết bà nội luôn xót cháu, cho nên khi không có cơm ăn, họ sẽ hoan hỷ chạy lại đây ăn chực.
“Khoảng hai tháng gì đó.” – Sở Tiếu Ca bĩu môi. Còn không phải vì chị hai bỏ đi nên anh họ mới lười về nhà sao?! Mặc dù lúc chị hai bỏ đi, anh họ không tỏ vẻ bất mãn gì nhưng sau đó không khí trong nhà cứ lạnh dần, ngay cả cơm nước cũng ngày càng khó ăn. Chị hai đúng là hại nước hại dân.
“A, chị còn nghĩ trở về đây. Xem ra không cần rồi. Em có mang mũ giáp đến không?” – Hỉ Ca ngồi xuống bên cạnh, Sở Tiếu Ca không chút khách khí nằm xuống sô pha, đầu gối lên đùi Hỉ Ca.
“Có. Đúng rồi, em ghé qua cửa hàng vũ khí của chị. Tình hình kinh doanh đúng là tốt lắm. Doanh thu một ngày của cửa hàng là bao nhiêu?” – nhắc đến tiền, tinh thần Sở Tiếu Ca liền hưng phấn lên, ngay cả ánh mắt cũng sáng lòe lòe.
“Không nhiều lắm, chừng mấy vạn.” – Hỉ Ca lúc trước có điểm xem nhẹ thị trường tiêu thụ vũ khí, bởi vì cô không ngờ nhu cầu lại cao như vậy. Mấy ngày nay cô buôn bán lời không ít. Có lẽ đợi cho toàn bộ lam phẩm vũ khí bán xong, cô có thể kiếm lại đủ vạn tiền vốn rồi.
“Dễ kiếm tiền như vậy à. Nếu không, em lại đưa tiền cho chị mở thêm chi nhánh, được không?” – Sở Tiếu Ca cười mị mị hỏi.
Hỉ Ca nhướn mày: – “Là tên nào lúc trước nói đã nghèo rớt mồng tơi?”
“Hắc hắc… hắc hắc… em là đang quan sát thị trường nha!” – bị Hỉ Ca nắm cái đuôi, Sở Tiếu Ca xấu hổ cười – “Dù sao thông đạo đã mở, không bằng chị mở thêm cái cửa hàng chi nhánh đi?”
“Em muốn chị mệt chết hay sao hả?” – Hỉ Ca mở cửa hàng buôn bán vì muốn kiếm chút tiền tự cung tự cấp cho bản thân mà thôi. Cô hoàn toàn không có tính toán trở thành một tên thợ rèn đầu thô tay thô trong trò chơi à.
“Chị hai, chị nghĩ em có nên thành lập bang hội không?”
“Kiến bang? Em tính lập bang hội ở đâu?”
Sở Tiếu Ca khoái “chỉ tay sau màn” hơn, đó là lý do cậu tình nguyện gia nhập bang hội của người khác chứ chưa từng nghĩ đến chuyện tự mình lập bang hội. Không biết lần này Sở Tiếu Ca gặp phải kích thích gì?!
“Chuyện này chị đừng quản. À phải rồi, em nghe nói chị cùng Cô Tửu sẽ đi Đông Châu Xích Hỏa. Vậy Thất ca có cùng đi không?”
Sở Tiếu Ca còn chưa nói xong đã thấy Niếp Lãng từ bên ngoài đi vào.
“Anh Lãng, không phải ông nội tìm anh đánh cờ sao?” – Sở Tiếu Ca từ trên người Hỉ Ca ngồi lên, thuận tay chải chải lại mái đầu bù xù.
Niếp Lãng nhún vai: – “Sở bà nội bắt đi ngủ trưa.”
Sở bà nội rất kiên định với quy định “ngủ trưa”, cho nên Sở ông nội dù rất uất ức vì vừa thua ván cờ cũng chỉ đành lủi thủi về phòng.
“Hai người cũng chơi Thịnh Thế sao?” – Niếp Lãng ngồi xuống sô pha đơn ở kế bên. Lúc mới bước vào, hắn có nghe hai chị em đang nói chuyện.
“Đúng vậy. Anh cũng chơi sao? Anh ở đâu? Em đi tìm anh.” – Sở Tiếu Ca vừa nghe xong liền kích động.
“Đông Châu Xích Hỏa. Anh gọi là Sói Xám Ăn Cừu.” – Niếp Lãng cười đáp.
Hắn vừa nói xong, Hỉ Ca thiếu chút nữa đã phun toàn bộ trái cây đang nhai trong miệng ra. Sói Xám Ăn Cừu… không phải là người lần trước bị cô và Thất Tử giết khi làm nhiệm vụ liệp sát sao? Lần đó, hẳn là cô không bị nhìn thấy đi? Thật không nghĩ tới, Niếp Lãng thoạt nhìn ôn hòa như vậy, lại đứng đầu danh sách liệp sát của Đông Châu Xích Hỏa.
“Em gọi là Tiếu Khuynh Thành. Chị hai là Hỉ Ca. Vừa lúc chị muốn đi Đông Châu đại lục, đến lúc đó sẽ đi tìm anh.” – Sở Tiếu Ca đại khái có nghe qua danh tiếng của Sói Xám Ăn Cừu, vẻ mặt thật kích động, thiếu điều muốn lôi giấy bút ra xin chữ ký của người ta!!!
“Tùy thời hoan nghênh.”
Kết quả, từ trưa tới tối, Sở Tiếu Ca bám dính lấy Niếp Lãng. Bọn họ nói chuyện gì, Hỉ Ca không biết, cô chỉ nghe thấy tiếng cười liên tục vang lên từ phòng khách mà thôi.
Ngày hôm sau.
Trò chơi cập nhật xong. Hỉ Ca đội mũ giáp, dạo một vòng diễn đàn, trên đó chỉ xuất hiện một câu thông báo: “Đại lục thông đạo đã mở. Tứ đại lục đã câu thông.” Còn nội dung cập nhật là gì, hệ thống phán “Thỉnh người chơi tự mày mò tìm hiểu.”
Hỉ Ca đọc xong liền cười khổ. Đổi mới lần đầu tiên, hệ thống còn liệt kê chi tiết rõ ràng. Lần này thì hay rồi, bắt người chơi tự mày mò tìm hiểu, đành phải mò mẫm thôi, chắc cũng giống như người ta đi khai hoang lục địa mới, đủ kích thích a~
Đi dạo diễn đàn, Hỉ Ca nhìn thấy một đoạn video liên quan đến mình. Đó là cảnh quay lần thủ bang ở Long Tộc. Dựa vào góc độ quay, người đăng bài hẳn là người của Long Tộc. Bên dưới còn liệt kê đầy đủ thông tin có liên quan, từ thân phận của Hỉ Ca đến mối quan hệ dây dưa mập mờ giữa cô và Minh Độ Thiên.
Hỉ Ca đọc xuống mấy lời bình luận. Một số người chửi Minh Độ Thiên chẳng là cái thá gì. Đây chắc là fan của Hỉ Ca. Một số khác chửi Hỉ Ca đáng đời. Hỉ Ca vốn không để ý cho lắm. Mấy chuyện tranh cãi này không thể nói ai đúng ai sai rõ ràng được. Chẳng qua, điều khiến Hỉ Ca dở khóc dở cười là có người chửi cô “bắt cá hai tay”. Người nọ nói, Hỉ Ca từ sớm đã có nam nhân khác, chính là thích khách áo trắng kia. Minh Độ Thiên đã bị Hỉ Ca cho đội nón xanh (cắm sừng). Mà người nọ kể chuyện cứ y như thật. Buồn cười là đến cuối cùng thì phe ủng hộ “chuyện tình ba người” lại đông áp đảo. Hỉ Ca chỉ có thể kết luận, thế giới này quả nhiên (nhiều chuyện) đáng sợ!
Hỉ Ca nhìn số lượng bình luận, hơn mấy vạn, haha, xem ra cô quả nhiên nổi danh.
Rời diễn đàn, Hỉ Ca trở lại giao diện trò chơi. Nghe xong đoạn nhạc mở màn, mở mắt ra, cô đã ở trong thành. Vừa vào trò chơi, thông tấn khí của cô đã đinh đinh liên tục, là Cô Tửu gọi. Vị nhân huynh này chắc đợi đến sốt ruột rồi. Hai người hẹn gặp nhau ở cục nhà đất. Thông đạo đã mở, nhưng trước hết họ cần chìa khóa. Huy chương trong tay Hỉ Ca đủ để đổi lấy cái chìa khóa. Sau đó, hai người chạy đến truyền tống trận duy nhất trong thành, hoa lệ bỏ ra kim, chờ đợi được truyền tống.
Trong lúc đứng chờ ở truyền tống trận, Hỉ Ca âm thầm khinh bỉ công ty Thịnh Thế. Trả kim mà còn không được truyền tống định vị nữa. Hệ thống chỉ đảm bảo họ sẽ được truyền tống đến đúng đại lục muốn đi thôi, còn họ sẽ rơi xuống địa phương nào, vậy phải xem vận khí của người chơi. Ta nói, ngoạn gia nếu rơi xuống thành thị kể như còn may mắn, lỡ rơi vào khu vực quái - cấp, ngoạn gia chỉ có cách nghẹn nước mà chết thôi. Ghê tởm nhất là, khi đến đại lục mới, nếu trên bản đồ chưa hiển thị tên thành thị nào, vậy thì nếu bị giết, người chơi sẽ không được sống lại trong thành.
Rơi vào giữa chiến trường mà toàn bộ đều là hồng danh, bạn sẽ có cảm giác gì? Trước kia Hỉ Ca không biết, hiện tại cô đã biết.
Không biết may mắn hay là bất hạnh, Hỉ Ca và Cô Tửu được truyền tống đến mảnh đất bên ngoài một tòa thành nhỏ, cách thành trung tâm không xa. Hơn nữa, bọn họ ngước mắt liền thấy Hỏa Thành ở cách đó khoảng mét. Chính là, nơi này hình như đang phát sinh chuyện gì đó… ách… ở đây không chỉ có người chơi… còn có một con quái vật cao hơn mét.
Hỉ Ca quay đầu nhìn con quái vật, nó gọi là Hỏa Diễm Giáo Chủ, hình như là tầng trung boss. Thực hiển nhiên, đại boss không dễ đánh, bởi vì trên mặt đất đã nằm thi thể. Chuyện càng phức tạp hơn khi nơi này có đến mấy thế lực khác nhau đang đấu đá dành quái. Trong lúc nhất thời, nơi này loạn thành một đống. Sự xuất hiện bất ngờ của Hỉ Ca và Cô Tửu không thể nghi ngờ đã dẫn phát kích động. Không ai quản rốt cuộc Hỉ Ca và Cô Tửu như thế nào rơi xuống, dù sao, cứ thấy không phải phe ta là giết. Còn may Cô Tửu có rất nhiều dược phấn làm giảm tốc độ. Hỉ Ca thật sự hài lòng với đám bột phấn này. Chỉ cần quăng bình liền làm cho tốc độ của hơn người chậm lại giây.
Thừa dịp tốc độ của bọn người kia bị chậm lại, Cô Tửu cùng Hỉ Ca bay nhanh vào trong thành. Thấy Hỉ Ca cứ nhìn chằm chằm lọ dược trong tay mình, Cô Tửu ném cái bình vào balô: – “Đừng nhìn. Dược này một bình trị giá kim. Ta vừa rồi quăng một cái là ném khoảng kim tệ ra ngoài đó.”
“…” – nguyên lai làm độc y cũng không dễ dàng. Nếu không phải là kẻ có tiền, dám chừng chẳng thể nào luyện thành. Quăng bình dược, độc hơn người, cơ bản là quăng cho mỗi người kim tệ, đúng là phá gia chi tử!
Chạy vào thành, Hỉ Ca nhận được tin tức từ hệ thống: “Chúc mừng ngoạn gia mở ra bản đồ Đông Châu Xích Hỏa đại lục. Thưởng cho điểm kinh nghiệm.” Chẳng nhiều nhặng gì, nhưng có còn hơn không.
Hỉ Ca nhìn qua bản đồ, thấy nguyên một mảnh tối đen, chỉ có điểm được đánh dấu, hẳn là vị trí các thành thị. Cẩn thận tìm một hồi mới nhìn ra tọa độ của tòa thành trung tâm, Xích Hỏa Thành, cách nơi này một đoạn nhỏ. Có điều, cô và Cô Tửu muốn đi được đến đó, phải lãng phí một chút thời gian.
“Tìm người dẫn đường thôi.”
Đi dạo một vòng trong Hỏa Thành, Hỉ Ca phát hiện người chơi đúng là đông đúc. Sau khi đại lục câu thông, có vẻ khắp nơi đều náo nhiệt hẳn lên, ngay cả thành thị loại nhỏ cũng tụ tập một đống ngoạn gia.