Đối với chuyện Hỉ Ca biết thêm huyết, Lôi Thương rất tò mò, nhưng còn chưa đợi hắn mở miệng hỏi, Lôi Thần đã lôi cổ hắn về. Trong trò chơi, ngoạn gia đều có điểm kiêng kị. Nếu giữa chốn đông người mà hỏi kỹ năng ẩn của Hỉ Ca, cô trả lời hay không đều không hay ho.
“Hỉ Ca, cũng tới làm nhiệm vụ sao?” – Lôi Thần ổn trọng chín chắn hơn Lôi Thương, nhưng hắn cũng thấy tò mò y chang.
“Phải. Thu thập Thiên Hỏa Hoa.” – Hỉ Ca gật đầu. Nhìn ra được, bọn Lôi Thần là từ Tây Vực chạy đến đây đánh đại boss. Nhiệm vụ của cô và nhiệm vụ của họ không có khả năng xảy ra tranh chấp.
“… Hỉ Ca, huyết lượng của ngươi có tăng lên hả?” – Lôi Thương nhỏ giọng hỏi một câu. Hắn nhớ lúc mới nhận thức Hỉ Ca, mặc dù ý thức chiến đấu của cô rất tốt, nhưng huyết lượng cực kỳ ít ỏi, nhìn đến là dọa người a.
“Không có…” – vấn đề này thực làm cho Hỉ Ca đau lòng.
“… chẳng lẽ ngươi không biết thu thập Thiên Hỏa Hoa cần bao nhiêu thời gian sao?”
Lời nói của Lôi Thương làm Hỉ Ca ngốc lăng. Hái thảo dược thôi mà, đi đến rồi hái là được, như thế nào còn cần thời gian nữa? Hỉ Ca đối với kiến thức về hoa cỏ này nọ không hiểu biết nhiều. Cô hoàn toàn không biết, cấp bậc loài hoa càng cao càng cần thời gian dài để hái. Giống như Thiên Hỏa Hoa loại này, phải mất khoảng phút mới có thể hái xong. Trong lúc làm hành động hái hoa, ngoạn gia sẽ không có biện pháp thực hiện các thao tác khác. Cho nên mới nói, Hỉ Ca chính là bị Thứ Lão lừa rồi.
Thứ Lão cố ý cường điệu nhiệm vụ này phải một người hoàn thành, nhưng cũng chưa từng nói cô không thể tổ đội. Lúc ấy, Hỉ Ca nghĩ nhiệm vụ đơn giản, một người làm là được rồi, căn bản không nghĩ tới chuyện rủ Cô Tửu đi theo hỗ trợ.
Quả nhiên Thứ Lão so với Các Lão hẹp hòi hơn nhiều. Vì muốn báo thù (chuyện cô biết bí mật của ông ta) nên cấp cho cô một cái nhiệm vụ có hệ số khó khăn cực lớn. Ở cấp bậc hiện tại, chỉ bằng một mình cô, tuyệt đối không thể hoàn thành nhiệm vụ. Hiện giờ cô có thể quay về tìm dược sư hỗ trợ nhưng ghê tởm nhất là nhiệm vụ này có giới hạn thời gian. Cô đã lãng phí bao nhiêu thời gian để đi đến đây. Bây giờ quay về không còn kịp nữa. Nhiệm vụ thất bại rồi, đảm bảo Thứ Lão sẽ cười nhạo cô cho xem.
Thấy Hỉ Ca có chút ngốc trệ, Lôi Thương tươi cười như tiểu ác ma: “Đội ngũ chúng ta a… vừa lúc có không ít dược sư, có thể giúp ngươi làm nhiệm vụ, bất quá…”
Thực hiển nhiên, chuyện tốt không bao giờ từ trên trời rơi xuống cả. Nhưng vô luận làm sao, Hỉ Ca cô nhất định phải có được balô ô. Chỉ cần yêu cầu của Lôi Thương không đến nỗi quá đáng, Hỉ Ca sẽ đáp ứng.
“Nói đi.”
“Chúng ta muốn đánh đại boss Xích diễm long vương. Đại boss này có lực công kích rất cao. Kiếm khách của đội ngũ trụ không nổi. Chúng ta cần một viễn trình công kích cao để hấp dẫn quái. Ngươi yên tâm, Long Vương là cận chiến, sinh mệnh của ngươi luôn đảm bảo an toàn.”
Thật ra nếu Lôi Thương không chêm vào câu cuối cùng, Hỉ Ca đã gật đầu, nhưng khi hắn nói câu này, cô tổng cảm thấy việc này có nguy hiểm đến tính mạng nha.
“… cảm ơn ngươi đã tín nhiệm ta. Nhưng mà… công kích của ngươi cũng không thể hấp dẫn boss sao?” – công kích của Lôi Thương đã rất cao, dù hơi kém Hỉ Ca một chút.
“Có thể. Nhưng cừu hận của ta vẫn không lớn hơn bọn hắn cộng lại, cho nên thường xuyên xảy ra vấn đề rối loạn.” – vốn bọn Lôi Thương đã muốn buông tha cho nhiệm vụ này, tính toán đi nơi khác tìm đại boss. Không ngờ lại đụng mặt Hỉ Ca, này cũng xem như may mắn của bọn hắn.
Đương nhiên muốn dụ cho Hỉ Ca ra tay hỗ trợ, bọn Lôi Thương phải ra một cái giá không hề thấp. Nghe nói, đại boss này có % bạo ra hỏa thạch. Cho nên Lôi Thần liền hứa, nếu Hỉ Ca giúp bọn hắn, hỏa thạch bạo ra liền vào tay cô.
Lời hứa của Lôi Thần cao hơn sự tưởng tượng của Hỉ Ca. Ngẫm lại, đây là Lôi Thần muốn cấp mặt mũi cho cô. Có thể là vì thực lực hiện giờ của cô, mà cũng có thể là vì thân phận lúc trước.
Hỉ Ca là người luôn nhìn về phía trước mà đi. Quá khứ là quá khứ, không cần biết đã xảy ra chuyện gì, đều đã trôi qua rồi.
Cân nhắc làm sao, Hỉ Ca cũng tìm không thấy lý do để cự tuyệt. Sau khi đáp ứng Lôi Thương, cô tiến vào đội ngũ của họ. Sau đó tiến vào rừng hoa, dựa theo chỉ dẫn của Thứ Lão, tìm một đóa hoa có sắc thái như hoa tiên, màu xanh lục, thân cao ngất, cánh hoa xòe thành nhiều lớp… Thiên Hỏa Hoa Vương.
Hỉ Ca rất muốn hỏi Thứ Lão hái đóa hoa này chuẩn bị làm gì. Người ta chọn vợ cũng không hà khắc như lão chọn hoa nha~
Mất nửa ngày, cùng sự giúp đỡ của bọn Lôi Thương, Hỉ Ca mới tìm được đóa hoa vương. Trước lúc cô rời đi, Thứ Lão có đề cập đến chuyện bên cạnh hoa vương sẽ có bảo hộ giả (người bảo hộ). Trùng hợp là lúc nãy bọn Lôi Thương có đi ngang qua đây, không biết ai đó trong đội ngũ đã rảnh rỗi, thuận tay giết chết bảo hộ giả, thế là tiện nghi cho Hỉ Ca.
Hái Thiên Hỏa Hoa vương khác với hái Thiên Hỏa Hoa bình thường, thưởng cho đúng là nhiều, Hỉ Ca lâng lâng trong lòng, lần này cô đúng là phát tài.
Sau khi giúp đỡ Hỉ Ca thu thập hoa vương xong, bọn Lôi Thần lại lội bộ ngược trở về chỗ cũ, chuẩn bị đối phó Xích diễm long vương. Trên đường đi, Lôi Thần rất là hiếu kỳ với màn hơi nước ẩn hiện xung quanh Hỉ Ca, nhịn không được mới hỏi thăm. Hắn không ngờ Hỉ Ca cũng biết Cô Tửu.
“Hỉ Ca, ngươi như thế nào quen biết cái tên Cô Tửu bủn xỉn kia?” – Lôi Thương đối với Cô Tửu ấn tượng không mấy tốt, nhưng nói Cô Tửu keo kiệt thì không đúng à. Mỗi lần Cô Tửu dùng đồ vật này nọ, quăng ra toàn tính giá ngàn kim không, xài tiền mà như hất nước bẩn vậy.
“Cô Tửu nhập cư trái phép đến Nam Uyên đại lục. Trùng hợp ta có nhiệm vụ liệp sát người nhập cư lậu, cứ như vậy liền gặp mặt.”
“Ừ, hắn bị Mỹ Nhân Bang đuổi giết. Cũng khó trách, hắn chẳng nể mặt ai cả, thấy ai cũng đều đi lên đâm một đao, cho nên khi hắn bị đuổi giết chẳng ai muốn ra mặt hỗ trợ hết.” – Lôi Thương vui sướng khi có người gặp họa.
Hỉ Ca hiểu đại khái tính cách của Cô Tửu. Từ khi trò chơi bắt đầu, ai cũng cho rằng Cô Tửu có thực lực mạnh. Các công hội của thời beta cho dù có hứng thú với Cô Tửu nhưng hắn luôn độc hành, nếu hắn không chịu bán mạng vì người khác, ai hội nhiệt tình hỗ trợ hắn chứ?!
Đây chính là chuyện thường thức. Thời khắc mấu chốt, con người luôn chỉ có thể dựa vào chính bản thân mình.
Có điều, dựa theo sức phát triển của Cô Tửu hiện tại, sợ rằng sau này, các công hội sẽ có lúc thấy hối hận. Mọi người nhìn Cô Tửu hiện giờ rồi so sánh với các chế dược sư cao cấp khác, cảm thấy hai bên không hơn kém bao nhiêu. Ai cũng cho rằng, danh hiệu độc y của Cô Tửu rất nhanh sẽ bị người khác đẩy lùi, dù sao thời kỳ beta cũng không có nhiều người đi học chế dược cho lắm, ít nhân tố để so sánh nên Cô Tửu mới tỏa sáng.
Nhưng, có mấy người biết được, Cô Tửu học bao nhiêu cách điều phối dược? Kỳ thật, đối với chế dược sư, cấp bậc không tính là gì, quan trọng là phương thuốc. Học càng nhiều phương thuốc, chế dược sư mới càng hữu ích. Tình hình của Cô Tửu hiện giờ, thăng đến thần cấp chế dược sư không phải là chuyện xa vời nữa.
Nghe Lôi Thương nói, Hỉ Ca chỉ cười cười. Nghĩ đến Mỹ Nhân Bang, cô sẽ nhớ tới Thất Tử, nhớ tới chuyện hắn đang ở cùng bang chủ của Mỹ Nhân Bang… tâm tình liền u ám.
Khi Sở Tiếu Ca nhắn tin và gửi bưu ký cho cô cũng sẽ vu vơ đề cập đến Thất Tử. Sở Tiếu Ca nói rằng, Thất Tử cùng Hoa Mỹ Nhân không có quan hệ gì, chẳng qua Hỉ Ca vẫn không tin. Kỳ thật, cô muốn nghe chính là lời từ miệng Thất Tử nói ra. Thất Tử là người cương trực, tuyệt đối không nói dối. Chẳng qua, cô chưa kịp nghe hắn nói đã vội bỏ trốn mất dạng.
Hỉ Ca biết, cô thích Thất Tử, hắn cũng thích cô. Đây là chuyện đúng lý hợp tình phải xảy ra. Nhưng nhìn thấy sự kiện kia, cô không có dũng khí đi hỏi tâm tình của chính mình, chỉ biết bỏ trốn. Đúng là rất dọa người. Cô chính là sợ hãi thôi. Ngẫm lại, cô cũng thấy bản thân thật buồn cười. Đại khái, chuyện Minh Độ Thiên phản bội để lại vết thương lớn hơn cô vẫn nghĩ.
Trong đầu, hình ảnh hai người nam nhân cứ thay nhau xoay vần. Cuối cùng, chỉ còn lại một người duy nhất, là Thất Tử. Nhưng, Thất Tử … sẽ chung thủy sao? Sẽ chỉ yêu duy nhất một mình cô sao? Hỉ Ca không biết.
“Đến rồi.” – đội ngũ đi không bao lâu liền đến địa điểm tân đại boss xuất hiện.
Hỉ Ca nhình thấy không xa trước mắt một toàn núi lửa di động… chính là Xích diễm long vương. Ý nghĩ đầu tiên nảy ra trong đầu cô là… bỏ chạy.
“Ngươi xác định nó sẽ không phun lửa chứ?” – Hỉ Ca trước khi bước chân vào cửa tử, muốn xác nhận chắc chắn với Lôi Thương.
Câu trả lời của Lôi Thương thiếu chút nữa làm Hỉ Ca hộc máu : “Đại khái là vậy đi… ách… hẳn là không thể nào… lúc chúng ta đánh nó, không thấy nó phun lửa gì cả…”
Chuyện này cũng không thể trách Lôi Thương. Đại boss này chưa từng xuất hiện trong thời beta. Đây là sau khi trò chơi nâng cấp mới thêm vào, hệ thống lại không giới thiệu chi tiết. Nếu bị đại boss phun lửa hỏa thiêu sẽ không bạo rớt đồ vật gì, cũng không rớt kinh nghiệm, chính là cảm giác chết sẽ không thoải mái lắm.
“Khụ… ta đi… ta nguyền rủa ngươi… nguyền rủa ngươi ngay cả đồng tử (con mắt) đều không bạo ra được.” – nhìn vẻ mặt chờ mong của đoàn đội, Hỉ Ca quay đầu nguyền rủa Lôi Thương, sau đó đội lên danh hiệu “Hắc Hải Thẩm Phán giả”, hướng toà núi lửa di động đi tới.
Hỉ Ca đầu tiên quăng ra một cái băng đống thuật để thăm dò. Miss! (trật). Một chữ màu đỏ thật to bay lên trên đầu đại boss. Hỉ Ca thở ra một hơi, tiếp tục quăng kỹ năng, cũng may không có kéo cừu hận qua đây ngay, chỉ cần đứng xa xa là vẫn an toàn. Long Vương hừ hừ hai tiếng, trong mũi phun ra ngọn lửa. Hỉ Ca nuốt khan nước miếng, thầm nghĩ, lát nữa cô phải chạy vòng quanh hấp dẫn quái, nếu làm không tốt, chỉ cần một ngụm long tức (hơi thở của rồng) là cô liền đi đời nhà ma, chuyện này có thể xảy ra lắm đó.
Sau vài lượt quăng băng đống thuật, cuối cùng màu da của Long Vương biến thành màu xanh. Boss đã phát hiện ra Hỉ Ca. Nó rống một tiếng, nâng lên cái chân to gấp lần chân voi, bành bạch đuổi theo Hỉ Ca.
Không thể không nói, thể tích khổng lồ cũng có yếu điểm, chính là tốc độ di chuyển rất chậm. Phỏng chừng không cần dùng băng đống thuật, Long Vương cũng không làm sao đi nổi.
Hiện tại, đơn thể công kích kỹ năng của Hỉ Ca chỉ có băng tiễn và băng trùy. Điều cô cần làm là dẫn trụ cừu hận. Lôi kéo Long Vương chạy vài vòng xung quanh để chuyên chức dược sư nhìn thấy huyết lượng của mình. Để ngừa vạn nhất, cô còn cấp chính mình một cái băng thuẫn. Thời khắc mấu chốt có thể cứu cô một mạng a. Cô chính là rất quý trọng mạng sống của mình.