Cố Nhị gia đập bàn, khiến nước trà nóng bỏng sánh cả ra ngoài, sau đó quát: "Triệu Hoa Dương, bà đúng là gan to bằng trời. Chẳng lẽ bà không sợ người của Binh Mã Ti tới bắt sao."
Tiếng quát này ngược lại khiến cho Triệu Hoa Dương trở nên bình tĩnh. Bà ta liếc mắt nhìn chồng mình, cười mỉa mai: "Giữa ban ngày ban mặt, Nhị gia mở miệng đã hắt cả một chậu nước bẩn lên người ta là có ý gì?"
"Triệu Hoa Dương, bà còn dám không thừa nhận?"
"Ta đương nhiên không thừa nhận, Nhị gia có chứng cứ gì chứng minh là do ta ra tay không? Con mắt nào của ông nhìn thấy, hả?"
Cố Nhị gia tức giận, "Bà cho rằng người khác đều là kẻ ngốc sao?"
"Ây, ây, ta làm sao dám so sánh Nhị gia với kẻ ngốc. Nhớ năm đó, chân trước Nhị gia vừa độc chết Tiền thị, chân sau đã cưới ta vào nhà, bản lĩnh cao minh như vậy thì sao có thể là một kẻ ngốc chứ?" Triệu Hoa Dương tung ra đòn trí mạng.
Lồng ngực Cố Nhị gia như bị đánh trúng một quyền, sắc mặt ông ta thoáng chốc trắng bệch, "Triệu Hoa Dương... bà thật là... hiếp người quá đáng."
Quận chúa Hoa Dương ngẩng cao đầu, kiêu ngạo đi vào, ung dung ngồi xuống giường.
"Chẳng lẽ ta nói sai sao? Người không vì mình, trời tru đất diệt. Nhị gia vì tiền đồ của mình và Cố phủ nên độc chết Tiền thị. Mấy thủ đoạn nhãi nhép của ta còn kém xa. Nếu ta mà độc ác thì kẻ điên đó đã chết theo mẹ nó từ tám trăm năm trước rồi."
Phải kiêu căng, ngạo mạn cỡ nào mới có thể không biết liêm sỉ nói ra những lời đó. Cố Nhị gia bị nói trúng tim đen, bừng bừng lửa hận, máu nóng bốc lên, ông ta giáng thẳng một cái bạt tai vào mặt Hoa Dương.
Hoa Dương bị đánh cho ngơ người, tay bụm mặt, bần thần một lúc lâu. Bỗng nhiên bà ta hét lên một tiếng chói tai, sau đó nhảy bật dậy, khua loạn xạ mười móng tay sắc nhọn, liều mạng cào vào mặt chồng mình.
"Tên đàn ông đáng chết, dám đánh ta sao, hôm nay bà đây liều mạng với ngươi."
Cố Nhị gia thấy bà ta nổi điên lên, bản thân ông ta cũng nghiến răng ken két. Đánh cũng đã đánh rồi, không làm thì thôi đã làm là phải làm cho trót, đánh cho đã tay rồi tính tiếp.
Triệu Hoa Dương thấy ông ta lại giơ tay lên, không hề sợ hãi, cũng nhanh chóng vung tay, tát thẳng vào mặt chồng mình.
Cố Nhị gia còn chưa kịp hoàn hồn thì thấy không biết từ lúc nào mà trong tay vợ mình đã có thêm một cây kéo, đang đâm thẳng về phía bản thân.
Người đàn bà này chắc chắn bị điên rồi, Cố Nhị gia sợ tới mức, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, ôm đầu chạy trốn.
Triệu Hoa Dương đuổi theo hai vòng, sau rồi chống nạnh thở hồng hộc, miệng nói: "Cố Tùng Đào, ta nói cho ông biết, đừng nói việc này không phải do ta làm, cho dù là ta làm thì ta cũng không sợ. Chọc bà đây điên lên thì bà dám nhổ sạch sẽ cả gốc lẫn rể của Cố gia các người, sau đó độc chết từng kẻ một, báo thù cho vong hồn của Tiền thị."
Thời khắc này, trong lòng Cố Nhị gia chỉ có một suy nghĩ, người đàn bà này là ma quỷ, bà ta nhất định là ma quỷ.
Cố Nhị gia ôm đầu chạy mất tăm mất tích.
Trong chốc lát, những lời nói kinh thiên động địa của Quận chúa Hoa Dương đã truyền tới tai hai vợ chồng già Cố Nghiễn Khải.
Cố Nghiễn Khải vừa cầm lấy chung trà sâm nha hoàn đưa qua, không đợi người tới bẩm báo hết, người ông cụ đã run lẩy bẩy như bị co giật. Ông cụ sống gần sáu mươi tuổi đầu, chưa từng gặp người đàn bà nào chanh chua, độc ác, ngang tàng như vậy, đúng là gia môn bất hạnh.
Ngụy thị đã giận tới đầu bốc khói, miệng không ngừng lẩm bẩm: "Độc phụ... đúng là độc phụ!"
Cũng ngay lúc này, tổng quản Cố phủ hoảng hốt chạy vào, "Lão gia, thái thái. Có chuyện chẳng lành rồi, trong hồ Nguyệt Nha có một cái xác phụ nữ nổi lên."
Ngụy thị kinh hồn táng đảm.
Hồng Hoa chết rồi, trong một buổi sáng ánh nắng chói chang, cô ta sẩy chân rơi xuống hồ Nguyệt Nha, đến khi người ta phát hiện ra thì người đã lạnh.
Cái chết của một nô tì hoàn toàn không thể dấy lên một ngọn sóng nào trong Cố phủ rộng lớn. Nhưng cái chết của cô ta lại xảy ra một cách quá trùng hợp, ngay sau khi Lục tiểu thư xảy ra chuyện mới ba ngày, điều này ít nhiều cũng dấy lên nghi ngờ.
Dù sao Hồng Hoa cũng là người mà Quận chúa gài vào bên cạnh Lục tiểu thư.
Là sẩy chân hay là bị giết, lại hay là sợ tội tự sát... không người nào dám chọc thủng lớp giấy này. Quận chúa đã nói thẳng ra đấy, bà ta dám nhổ sạch các gốc lẫn rễ của Cố gia thì giết chết một đứa nha hoàn chẳng phải còn đơn giản hơn cả giẫm chết một con kiến.
Buổi tối ngày Hồng Hoa chết, Đinh Hương mở hộp gấm ra.
Trong hộp gấm không có thứ gì đáng tiền, chỉ là những trang sức thường ngày và không tới một trăm lượng bạc.
Đinh Hương nhìn những thứ này, đột nhiên nhớ tới sau một buổi chiều nọ, Hồng Hoa bị Đàm ma ma gọi đi, khi trở lại thường ngồi ngẩn người bên cửa sổ. Cho dù cô không biết tại sao Hồng Hoa lại chết, nhưng cũng lờ mờ biết được chuyện này không tránh được có liên quan tới Quận chúa.
Thỏ chết cáo đau lòng, cô vùi mình trong chăn khóc cả một đêm.
Một đêm này, người rơi nước mắt còn có Cố Nhị gia. Ông ta sai người sắp một bàn rượu thịt trong thư phòng, uống vài ly rượu vào bụng, nước mắt cũng rơi xuống.
Cuộc đời của ông ta trong sáu năm nay, đó là bị một người đàn bà giẫm đạp dưới chân, ngay cả con gái ruột cũng không bảo vệ được.
Mấy kẻ trong quán rượu nói không hề sai, mỗi lần làm chuyện vợ chồng, lúc muốn sung sướng mụ đàn bà đó liền cưỡi luôn lên người ông ta mà chà đạp đến thỏa thuê.
Quá nhục nhã, đúng là nhục nhã muốn chết!
Ngay lúc Cố Nhị gia đang than ngắn thở dài, bỗng nhiên cánh cửa phòng kẽo kẹt, bị người đẩy mở ra. Thư di nương mặc bộ đồ mỏng tang, uốn éo cái eo thon đi vào, ngồi luôn lên chân ông ta, bộ ngực căng tròn nhẹ nhàng chạm vào cánh tay ông ta, giọng nói khẽ khàng, đầy mê hoặc: "Gia, để Thư Thư hầu hạ người."
Vào cái thời khắc này, sự nhục nhã đã khiến ý chí của Cố Nhị gia thêm sục sôi. Ông ta đẩy người phụ nữ lên bàn, xé toạc váy áo của cô ta, sau đó không có màn dạo đầu nào, cứ thế đâm thẳng vào người Thư di nương.
M* nó, thật đúng là sướng!
Cố Nhị gia như hóa thành dã thú, không ngừng đâm mạnh, từng tiếng rên rỉ của Thư di nương khiến ông ta quên hết tất cả.
Bên ngoài thư phòng, Quận chúa Hoa Dương đứng dưới cây ngô đồng, nghiến răng nghiến lợi nghe âm thanh vang lên ở bên trong, bàn tay siết chặt tới mức các ngón tay trắng bệch.
Đàm ma ma thấy ánh mắt Quận chúa không được bình thường, sợ người sẽ xông thẳng vào trong đó, cho nên lập tức giữ chặt lấy tay Quận chúa.
Hoa Dương đứng một hồi lâu, sự phẫn nộ trên khuôn mặt đã dần biến mất. Đôi gian phu dâm phụ, ta để cho các ngươi sung sướng trước, cứ chờ xem bà đây làm sao xử lý các ngươi.
Quận chúa Hoa Dương phất tay áo bỏ đi, vừa đi được hai bước liền quay đầu lại nói với Đàm ma ma: "Đem một bát thuốc tránh thai cho Thư di nương. Nếu Nhị gia có hỏi tới thì cứ nói là một tiện tì không xứng mang thai con trai nối dõi của Cố gia." "Dạ, Quận chúa."
Hoa Dương trở về phòng, Ngô Nhạn Linh đã ngồi đợi từ lâu. Bà ta phất tay ra hiệu Đàm ma ma ra ngoài.
Ngô Nhạn Linh dâng trà cho mẫu thân, đồng thời ánh mắt cũng quan sát sắc mặt của bà. Khuôn mặt của mẫu thân có hơi vàng vọt, mới mấy ngày ngắn ngủi mà đã tiều tụy đi rất nhiều, hiển nhiên là do kẻ điên kia hại.
Hoa Dương đẩy chung trà ra, mệt mỏi rã rời nằm trên giường, hỏi con gái mình: "Con đã nghe lời đồn ở bên ngoài chưa?"
Ngô Nhạn Linh gật đầu, "Mẫu thân, rốt cuộc là ai đã để lộ tin tức? Có khi nào là bà ta?"
Ngô Nhạn Linh chỉ phía ngoài cửa. Hoa Dương biết cô đang nói tới Đàm ma ma, song lại kiên định lắc đầu, "Bà ta theo ta nhiều năm, tuyệt đối sẽ không làm chuyện phản bội chủ nhân."
"Không phải bà ta thì là ai đây?" Ngô Nhạn Linh nghi hoặc không thôi.
Triệu Hoa Dương bóp trán, bà ta cũng đang rất hoài nghi. Người biết chuyện lần này không có mấy, tại sao tin tức lại bị lộ ra, thật kì lạ.
Dù sao Ngô Nhạn Linh cũng còn quá trẻ, cô ta không nhịn được mà hỏi tiếp: "Mẫu thân, chúng ta phải làm thế nào?"
"Chỉ là mấy lời đồn đại mà thôi, con sợ cái gì, dù sao cũng không có chứng cứ, Cố gia có thể làm gì chúng ta chứ? Cho dù có chứng cứ, với tính của đám tiểu nhân Cố gia, chắc chắn cũng chẳng dám đắc tội với phủ lão Tề vương chúng ta đâu."
Hoa Dương cười lạnh, vẻ tàn nhẫn được bộc lộ hoàn toàn, "Bây giờ chuyện khiến ta phiền lòng chính là, Tưởng gia bảo vệ kẻ điên đó như vậy thì ta nên ra tay thế nào đây?’
Ngô Nhạn Linh cắn môi, giọng nói đầy u ám: "Mẫu thân, mọi chuyện đều do người thôi, chúng ta vẫn còn nhiều cơ hội."
…
Trong thư phòng, một chiếc bình quý đã vỡ tan tành.
Mặt Thụy vương xanh mét, ánh mắt rét lạnh.
Mưu sĩ Du Thanh chỉ nói lấp lửng: "Vương gia, lão Tề vương…"
"Ngươi không cần khuyên ta."
Thụy vương lạnh lùng cắt ngang lời hắn ta, "Trong lòng bản vương hiểu rất rõ, vị vương thúc kia của ta đang muốn chừa cho mình một đường lui đây mà."
Du Thanh mấp máy môi, cuối cùng nuốt lại lời định nói. Vương gia vốn dĩ cực kỳ đa nghi, cho nên hận nhất là có kẻ không trung thành.
Nghĩ đến đây, Du Thanh khẽ nói: "Vương gia, có khi nào lão Tề vương muốn thông qua lần liên hôn này để lôi kéo Tưởng phủ cho ngài không."
Thụy vương cười lạnh, "Đó chẳng qua chỉ là ngoài mặt thôi, e là trong lòng ông ta còn có tính toán tinh vi hơn. Ngươi quên chuyện Cố phủ tặng đích nữ cho Hiền vương rồi sao?"
Du Thanh chợt sợ hãi, lúc này mới hiểu được sự hoài nghi của Thụy vương từ đâu mà ra.
"Chuyện lúc trước bản vương đã mắt nhắm mắt mở cho qua. Nhưng lần này, vương thúc đáng kính của ta lại vươn móng vuốt tới tận Tưởng phủ... Tính toán đúng là hay thật."
Loại người gió chiều nào che chiều nấy như vậy luôn thích đặt bản thân vào vị trí bất bại, chẳng trách năm đó có thể sống sót sau cuộc cạnh tranh đế vị đẫm máu, thật đúng là có bản lĩnh lợi hại.
Du Thanh khẽ cảm thán, "Hiện giờ là lúc vương gia cần người, ngài tuyệt đối không được vì việc nhỏ mà mất đi cái lợi lớn. Tạm thời bất kể việc này là thật hay giả, ít nhất thì ở trong triều, lão Tề vương vẫn còn mấy phần thực lực."
"Yên tâm, bản vương há lại là người dễ kích động như vậy." Thụy vương nhướng mày, khóe miệng nhếch lên thành một nụ cười đầy giễu cợt.
Khi cái chết của Hồng Hoa truyền đến tai Thanh Hoàn thì đã là ba ngày sau. Lúc này cô đã có thể xuống giường đi lại được vài bước.
Người ta nói, thầy thuốc không thể tự chữa bệnh, nhưng Thanh Hoàn hiểu rất rõ bệnh tình của mình. Nguồn căn cũng là do một cú đá lúc trước của Thọ vương khi còn ở điền trang, giờ lại bị cả một cơ thể nặng chừng năm mươi cân đè lên, mới khiến cho bệnh cũ tái phát.
Cũng vì vậy, cô mới sửa lại phương thuốc của Tào gia, thử cho thêm hai vị thuốc nữa. Sau ba ngày kết hợp cả bôi lẫn uống, cô cảm thấy ngực mình đã dễ chịu hơn nhiều.
Thanh Hoàn ghi chép lại tỉ mỉ cảm nhận mỗi ngày của mình, sau đó sai Diệp Thanh đưa cho Tào Tử Ngang.
Tào Tử Ngang nhận được thư và phương thuốc của Thanh Hoàn, đã ngồi nghiền ngẫm mất cả nửa khắc, sau rồi hắn ta mỉm cười. Cô ấy đúng là một thiên tài y học, thêm hai vị thuốc này vào khiến tác dụng của thuốc tăng lên gấp bội.
Tào Tử Ngang hỏi thăm kĩ càng về bệnh tình của Thanh Hoàn, rồi lại viết ra những ca bệnh khó chữa mà hắn gặp phải lúc khám bệnh trong những ngày gần đây, sau đó nhờ Diệp Thanh đem toàn bộ qua bên đó.
Trần Bình cũng báo lại những tin tức ở bên ngoài trong thời gian gần đây cho Diệp Thanh nghe. Cho nên lúc Diệp Thanh trở về Tưởng gia, Thanh Hoàn liền biết được tin Hồng Hoa chết.
Đúng là lạy ông tôi ở bụi này. Xem ra chuyện cây trâm là do Hồng Hoa làm, Quận chúa sợ cô ta để lộ tin tức nên giết người diệt khẩu, tránh để lại hậu họa.
Thanh Hoàn khẽ thở dài, trong lòng cảm thán Quận chúa hành sự vừa tuyệt tình vừa độc ác, đồng thời cũng thấy hơi đáng thương cho Hồng Hoa.
Tuy cô không tín nhiệm hai người giữa chừng được điều đến, nhưng tuyệt đối sẽ không làm hại tới tính mạng của bọn họ. Chỉ cần cả hai sống yên phận, thành thật, đợi đến tuổi, cô sẽ thả người đi. Tại sao phải nghe lời Quận chúa để rồi uổng mạng như vậy?
Thanh Hoàn còn chưa kịp thương cảm thì đã có khách đến.
Truyện convert hay : Bất Tử Chiến Thần