Triệu Cảnh Diễm xòe cây quạt giấy ra, bước tới, người chưa đến, tiếng cười đã đến trước.
"Chuyện gì mà cười vui vẻ thế, khiến vầng trăng trên trời cũng phải say theo."
Cố Thanh Hoàn giật mình, một bóng đen đã đứng chắn trước mắt.
Cô đẩy nhẹ Sử Tùng Âm, sau đó loạng choạng đứng dậy hành lễ, ánh mắt chuyển về Tưởng Hoằng Văn sau lưng Triệu Cảnh Diễm, hỏi: "Sao huynh lại tới đây?"
Lời vừa buông, ngay chính Cố Thanh Hoàn cũng phải kinh ngạc... Tiếng nói uyển chuyển, âm cuối kéo dài triền miên, khiến trái tim người nghe như nhũn ra.
"Ai đến vậy, để ta xem nào."
Sử Tùng Âm đứng vững, "Ồ, thật là anh tuấn."
"Tùng Âm, cô... mau hành lễ." Mặc dù uống rượu, nhưng đầu óc Cố Thanh Hoàn vẫn hơi tỉnh táo.
Sử Tùng Âm tựa đầu lên vai Cố Thanh Hoàn, đôi mắt sáng ngời hơi híp lại: "Đáng tiếc, bọn họ không đẹp như Thanh Hoàn cô."
Cố Thanh Hoàn cười phì, nghiêng mặt nhìn cô, "Sử Tùng Âm, cô say rồi."
"Ai nói ta say, cô nhìn cô đi, đẹp biết bao, mày ra mày, mắt ra mắt."
"Tùng Âm, cô say thật rồi, lại bắt đầu nói xằng nói bậy." Cố Thanh Hoàn xoa khuôn mặt trái xoan của cô ấy, "Xem này, mặt nóng hổi."
Nguyệt nương và Xuân Nê thấy hai vị chủ nhân chỉ lo nói chuyện với nhau, ném vương gia với Thất gia một bên, cho nên sợ đến mức toát mồ hôi lạnh. Khi hai người định bước đến nhắc nhở thì thấy Thọ vương khoát tay.
Triệu Cảnh Diễm vui đến nở hoa, không ngờ hai người này vừa ngắm trăng vừa thưởng rượu lại khiến bản thân say rồi.
Thật thú vị!
"Bản vương vào cung vẫn chưa ăn được mấy miếng, hai người các ngươi lại đi dọn một bàn rượu thịt đến đây. Ta và Thất gia muốn ngắm trăng thưởng rượu cùng chủ nhân các ngươi."
"Chuyện này..."
Ánh mắt sắc bén phóng đến, đôi chân Nguyệt nương, Xuân Nê như nhũn ra, cả hai lập tức cúi đầu rời đi.
Gió lạnh thổi vào mặt, Cố Thanh Hoàn tỉnh táo hơn không ít, "Tiệc rượu trong cung kết thúc rồi?"
"Kết thúc rồi, thế nên đến chỗ cô xin chén rượu, nhân tiện tán gẫu một hồi."
Triệu Cảnh Diễm hất vạt áo lên, thản nhiên ngồi xuống ghế dựa, hững hờ lắc lư.
"Ơ kìa, cái tên này, sao ngươi ngồi ghế của Thanh Hoàn." Ngón tay ngọc của Sử Tùng Âm chỉ trỏ, nói năng không hề khách sáo.
Triệu Cảnh Diễm bỗng đanh lại, nụ cười cũng biến mất, "Hoằng Văn, hoa quế bên ngoài thủy tạ thơm thật, huynh và Sử tiểu thư đi tản bộ quanh vườn đi."
"Giờ... bụng đang trống không, không có sức đi dạo." Tưởng Hoằng Văn lập tức cự tuyệt. Dắt người say đi tản bộ, đã vậy còn là một cô nương, xem Thất gia hắn là cái gì vậy?
"Vậy dắt cô ta đi cho tỉnh rượu, lát nữa trở lại."
"Đưa ngọc bội trên người ra."
Tưởng Hoằng Văn thèm thuồng đã lâu, cớ gì không nhân dịp mà đòi lấy. Dù sao Triệu Cảnh Diễm muốn nói chuyện riêng với Cố Lục, nhất định sẽ không tiếc.
Hay lắm, cái tên này còn biết tận dụng cơ hội để uy hiếp cơ đấy. Triệu Cảnh Diễm gỡ ngọc bội xuống, ném về phía sau. Tưởng Hoằng Văn duỗi tay bắt lấy, "Người đâu, đỡ Sử tiểu thư."
Cố Thanh Hoàn có hơi thất thần, nếp cái hoa quế ăn vào hơi ngọt, nhưng men rượu bốc lên sau đó thì cực lớn. Trong bụng có cảm giác ấm áp bốc lên, bốc đến tận huyệt Thái Dương.
Cô lắc đầu, vội ngồi xuống xích đu bên cạnh, lắc lư vài cái rồi nói: "Đình Lâm đuổi người đi, không lẽ có điều muốn nói?"
Triệu Cảnh Diễm liếc sang.
Ánh trăng chiếu lên người Cố Lục, hôm nay cô mặc một chiếc váy dài màu xanh biếc, mái tóc tùy tiện vấn lên trông thật thoải mái. Cái cằm hơi nhếch lên, lộ ra cần cổ thon dài, vài sợi tóc rũ xuống gò má, nghịch ngợm như tinh linh.
Hắn không khỏi ngẩn ngơ, cứ lẳng lặng ngắm nhìn cô gái dưới ánh trăng, quên mất trả lời.
Cố Thanh Hoàn không nghe được câu trả lời, nghi ngờ nghiêng mặt sang, đập vào mắt là một đôi đồng tử sáng như vầng trăng, đôi mắt sâu không thấy đáy, tựa như một đầm nước tĩnh lặng.
Cô cười một tiếng, "Nhìn ta làm gì, sao huynh không trả lời?"
Nụ cười này khiến lòng người rộn ràng không yên, Triệu Cảnh Diễm chỉ cảm thấy trái tim càng lúc càng trầm xuống.
Mấy ngày không gặp, không ngờ cô lại càng xinh đẹp hơn. Vậy mà phải đợi hai ba năm nữa mới cưới cô về được, tháng ngày sắp tới thật đúng là khó sống.
"Không phải Sử Tùng Âm nói cô xinh đẹp sao, ta thấy cũng chẳng hơn gì thế này."
"Ai cần huynh lo?"
Cố Thanh Hoàn phát bực, kẻ này cố ý chạy tới để chọc giận mình sao? Cô đẹp xấu thì liên quan gì tới hắn.
Cố Thanh Hoàn vừa giận, đôi mi thanh tú cũng khẽ nhướng lên, khóe mắt vốn đã quyến rũ, giờ càng quyến rũ hơn, thế nhưng cô hoàn toàn không biết.
Thường thấy cô thản nhiên đối mặt mọi việc, giờ bỗng nhiên cổ thể hiện ra dáng vẻ này, trái tim Triệu Cảnh Diễm lập tức rơi xuống tận dưới chân.
Ánh mắt hắn nhìn cô sáng rực: "Trêu cô thôi, trên đời này không ai xinh đẹp bằng cô cả."
"Ta không sánh bằng mười tám vị Trắc phi trong phủ huynh, thứ cho sự kém cỏi này, huynh nhìn tạm đi vậy."
Triệu Cảnh Diễm thấy cô nói lời hờn dỗi cũng thở phào nhẹ nhõm, dường như muốn che giấu gì đó, cố ý nói: "Quả nhiên rất tự biết mình."
"Huynh..."
Cố Thanh Hoàn hận không thể cởi giày ra, sau đó nện thẳng vào cái bản mặt yêu mị như hoa đào kia. Cô chỉ lo tức giận, chưa hề để ý đến khóe miệng nhếch lên thật cao của người kia.
Đúng lúc này, Nguyệt nương và Xuân Nê đã bưng vài món đồ nhắm, một ít trái cây, mấy bầu rượu tới.
Tất cả bày ra xong xuôi, Triệu Cảnh Diễm cầm chén rượu, lười biếng đưa về trước: "Uống với ta một chén."
Cố Thanh Hoàn đón lấy chén rượu, bàn tay vô tình chạm vào tay hắn khiến người cô run lên. Cô vội vàng rút tay về, nhưng ánh mắt lại nhìn về tay hắn.
Bàn tay Triệu Cảnh Diễm hơi mảnh khảnh, nõn nà, từng ngón thon dài, vừa nhìn liền biết chủ nhân nó là người sống trong nhung lụa.
Trong ký ức của cô, cũng có một đôi bàn tay như thế, thon dài như ngọc.
Triệu Cảnh Diễm thấy cô nhìn tay mình, bèn giơ lên quơ qua quơ lại trước mặt cô, "So với bàn tay thì khuôn mặt còn đẹp hơn đấy."
Cố Thanh Hoàn ngẩng đầu, trừng mặt lườm hắn. Gã thanh niên này không mở miệng ra còn được, vừa mở miệng là mọi ảo tưởng đều vỡ tan tành.
"Ta đang xem thử, liệu đôi tay này có chỉ điểm giang sơn được hay không."
Triệu Cảnh Diễm ngước mắt lên, giận quá hóa cười, đúng là khẩu thị tâm phi, ban nãy rõ ràng là nhìn đến say mê. Xem ra, mình phải bảo vệ đôi này cho cẩn thận, tránh để sau này khiến cô ấy thất vọng. "Uống nào, dù là chỉ điểm giang sơn hay là bị giang sơn chỉ điểm, cứ uống xong chén này rồi nói sau."
Cố Thanh Hoàn cụng chén với hắn, che mặt uống cạn.
"Rượu ngon. Êm dịu mà triền miên, thơm mà thuần khiết, đúng là loại nếp cái hoa quế hảo hạng, ắt hẳn là tài nghệ của Lưu thẩm."
Cố Thanh Hoàn nghe hắn nhắc đến, nhớ về chuyện năm xưa dưỡng thương ở điền trang, cười đáp: "Vậy mà huynh vẫn nhớ rõ."
Triệu Cảnh Diễm rót đầy chén rượu, ý vị sâu xa cười nói: "Khắc ghi trong lòng, sao quên cho được."
Bấy giờ đầu óc Cố Thanh Hoàn đã hơi mông lung, nhất thời không phản ứng kịp, ngạc nhiên nói: "Sao không thể quên?"
Đáy mắt Triệu Cảnh Diễm ngập tràn ý cười.
"Người nào đó to gan lớn mật, dám tuột quần bản vương, làm hại cái mông trắng bóc của bản vương ngã cái bịch xuống vũng bùn, phải rửa mười tám lần mới hết mùi bùn được. Hoàn Hoàn, cô đã quên chăng?"
Những lời này tựa như một cây gậy đập vào đầu, khiến Cố Thanh Hoàn có phần bối rối, hoàn toàn không để ý việc hắn thay đổi xưng hô.
Khóe miệng Triệu Cảnh Diễm nhếch lên, ánh mắt nhìn chăm chú vào biểu cảm hiếm thấy của cô, miệng cười ha hả thànhtiếng.
"Nhớ ngày ấy, lá gan của cô cũng to thật."
Màu đỏ phơn phớt lan trên khuôn mặt, Cố Thanh Hoàn cắn răng nói: "Làm nghề y, lá gan đương nhiên phải to."
Triệu Cảnh Diễm cười khà khà, "Cô tính kế ta, ta tính kế cô, chúng ta đúng là trời sinh một cặp."
Ai là trời sinh một cặp với ngươi, Cố Thanh Hoàn biến sắc mặt, đang định cãi lại thì thấy chén rượu lại được đưa đến.
"Hôm nay trăng tròn hoa thắm, lại uống cùng ta một chén."
Cố Thanh Hoàn tự biết thân biết phận, còn uống nữa thì say mất, "Tửu lượng của ta kém..."
"Uống đi rồi ta cho cô biết một chuyện lớn." Triệu Cảnh Diễm dụ dỗ.
Có thể là chuyện Cố gia khiến Cố Thanh Hoàn thoải mái; cũng có thể là vầng trăng hôm nay làm say lòng người, bởi vậy cô không hề nghĩ ngợi, đón lấy chén rượu uống cạn.
"Nói đi, chuyện lớn gì?"
Một tay Triệu Cảnh Diễm vân vê chén rượu, một tay chống cằm, môi mỏng khẽ mấp máy.
"Phụ hoàng tứ hôn cho ta."
Cố Thanh Hoàn sững sờ, ngước mắt nhìn hắn, "Tần Thiên Cúc?"
"Cô cảm thấy cô ta thế nào?" Triệu Cảnh Diễm không đáp mà hỏi lại.
"Không tệ."
Cố Thanh Hoàn thành thật đáp: "Dáng vẻ xinh đẹp, gia thế tốt, cầm kỳ thư họa đều tinh thông, nhất định sẽ là một vương phi tốt. Quan trọng nhất là cô ta có thể khiến cho Thụy vương và Trung cung càng yên tâm hơn về huynh. Nói như thế, vị trí thái tử trong lòng Hoàng thượng đã thuộc về Thụy vương, bằng không, không thể nào ban Tần Thiên Cúc cho huynh. Nói cho cùng là nên lập đích lập trưởng, kiểu gì cũng không tránh được."
Triệu Cảnh Diễm hỏi gì, cô thành thật đáp nấy, không hề chú ý đến sắc mặt người đối diện càng lúc càng trầm xuống.
Không ngờ cô lại thẳng thắn đến vậy, không hề có ý ghen tuông, rất bình tĩnh, còn có thể phân tích rõ ràng thâm ý của Hoàng đế, tình thế của các phe phái.
Uổng cho hắn vừa nghe được tin này còn chạy thẳng đến đây, muốn an ủi cô một phen, đến cả lời lẽ an ủi thế nào hắn cũng đã nghĩ sẵn.
Cô nương kia chẳng qua là kế sách tạm thời mà thôi, nàng yên tâm, dù có thành hôn, ta cũng sẽ không chạm vào cô ta.
"Cô nghĩ thoáng thật đấy." Triệu Cảnh Diễm nghiến răng phun ra một câu. Cố Thanh Hoàn có phần không rõ: "Ta thì có gì mà nghĩ không thoáng?"
Triệu Cảnh Diễm nhìn cô, bỗng cúi đầu, cười gằn.
Đúng vậy, cô thì có gì mà nghĩ không thoáng. Cô đã đính thân cùng Hoằng Văn, thậm chí còn không biết tâm ý của hắn dành cho cô.
Cố Thanh Hoàn thấy hắn khi thì giận dữ, khi thì cười xòa, thầm nghĩ không lẽ kẻ này uống nhiều giống mình, sao hôm nay cứ cư xử kì quặc.
Nhưng rồi cô lại nghĩ, vừa được tứ hôn, quá nửa là lo được lo mất, nhớ lúc trước, mình cũng như vậy.
"Đã vậy thì uống rượu cùng ta đi. Cô cũng biết, mối hôn sự này, không phải là điều ta mong muốn." Triệu Cảnh Diễm thầm căm giận.
Trong mắt, trong tim của hắn đều chỉ có cô, mà cô lại thản nhiên vô tư, cái gì cũng không biết, làm ăn lỗ vốn thế này thật khiến lòng người khó chịu.
Men rượu dâng lên, trong lồng ngực Cố Thanh Hoàn cứ thấy có phần bức bối, không nhịn được mà buột miệng thốt ra: "Người trên đời này, có bao nhiêu kẻ được sống như mong muốn đâu chứ. Đế vương khanh tướng, thương lái nô bộc, ai lại chẳng như vậy."
Cô có không cam lòng cỡ nào thì cũng có ích lợi gì đâu.
"Nói hay lắm." Triệu Cảnh Diễm hét lớn.
Cố Thanh Hoàn cười như hoa xuân tươi thắm: "Huynh chẳng qua chỉ cưới một cô gái mà mình không thích, cũng chỉ thế thôi mà, không cần than trời trách đất. Chẳng phải ta cũng vậy sao."
Triệu Cảnh Diễm không biết tại sao, chỉ là muốn thở dài.
Hôn sự của cô và Tưởng Hoằng Văn là do một tay hắn xúc tiến. Bây giờ cả hai người đều có hôn ước, tương lai làm sao nên vợ nên chồng, quả là một vấn đề đau đầu nhức óc.
Mà thôi, mười chín năm qua, hắn mang mặt nạ thành quen, nhìn thấu người đời xảo quyệt vô tình, tâm tình đã sớm trở nên mỏng manh.
Nhiều năm như vậy đều chịu đựng được, lẽ nào lại thiếu chút kiên trì kia sao? Một ngày nào đó, hắn sẽ ôm cô vào lòng, dùng sự dịu dàng hết mực, khắc ghi nỗi tương tư lên trái tim cô.
Truyện convert hay : Manh Bảo Một Chọi Một: Tổng Tài Daddy Sủng Lên Trời