Ngụy thị nói: "Thả hết đi, cũng đỡ giữ lại mầm họa nào."
Chu thị đau đớn gật đầu. Nào phải mầm họa gì, mà đã không dùng nổi rồi, phát tiền công xong, số bạc chung dư lại chẳng còn bao nhiêu.
"Mỗi phòng giữ lại một hai kẻ trung thành, còn lại đều đuổi cả đi."
"Vâng."
"Bạc chung còn dư bao nhiêu?"
Mí mắt Chu thị giật giật, bà ta lắc đầu nói: "Phu nhân, còn mấy ngàn lượng bạc."
"Cái gì?" Ngụy thị nghe mà giật nảy người.
"Phu nhân, chỉ riêng số bạc đi đút lót hôm nay đã nhiều như nước chảy, vậy mà cũng chưa có tin tức chính xác nữa. Có thể còn lại mấy ngàn lượng đã là của cải con dâu để dành riêng rồi." Chu thị lại gạt nước mắt.
Ngụy thị cũng không ngờ tình hình đã đến nông nỗi này, không ngờ Cố phủ đã khó khăn như vậy rồi!
Ngụy thị đau lòng muốn chết.
Bà gả vào Cố gia vài chục năm, cũng trải qua mấy trận mưa máu gió tanh, song đều vượt qua được. Chỉ có lần này, đến cả lão gia cũng vào ngục, nay Cố gia còn gì để trông cậy vào.
Ngụy thị vùng vằng ngồi dậy, đầu ngón tay đâm sâu vào lòng bàn tay, nghiến răng nghiến lợi.
"Ả tiện phụ kia đến giờ vẫn chưa chịu ra mặt, Cố gia ta chẳng hề thẹn với ả, ả... ả... lại nhẫn tâm đến độ này."
Một câu nói khiến sự căm hận trong lòng Chu thị cũng trào dâng. Chu thị lạnh lùng nói: "Phu nhân, vốn dĩ người đàn bà này cũng là kẻ độc ác. Chuyện trong phủ, nói không chừng là do ả ta gây ra."
"Ta hận không thể ăn tươi nuốt sống ả ta!" Ngụy thị ngửa mặt lên trời kêu to, ngã ngửa xuống đệm gấm.
…
Trong phủ lão Tề vương.
Triệu Hoa Dương ủ rũ nằm nghiêng trên giường, tiếng trống canh tư đã vang, vậy mà bà ta không hề thấy buồn ngủ.
Đã mấy ngày rồi, bà ta đều nằm thao thức tới tận bình mình như vậy.
Tấm màn vén lên, Đàm ma ma đi vào phòng.
"Quận chúa, nô tỳ đã hỏi han rõ ràng, ba vị gia Cố phủ chỉ bị thương ngoài da, Cố phủ đang lo lắng vô cùng, bỏ tiền ra đút lót khắp nơi."
Triệu Hoa Dương rũ mắt, nói: "Đang yên đang lành, sao lại xảy ra chuyện này, đúng là ngọn sóng này chưa tan, ngọn sóng khác đã trào."
"Quận chúa, người xưa nói rất đúng, đại nạn không chết tất có phúc cuối đời. Nói không chừng, Cố phủ..."
Cái phủ kia đến cả hạ nhân cũng phải bán đi, nghèo túng đến vậy rồi thì còn phúc cuối đời gì nữa. Thế nhưng lão vương gia, lão vương phi đã dặn dò, tuyệt đối không được tiết lộ may may với Quận chúa.
Đàm ma ma thở dài nói tiếp: "Nói không chừng lại quật khởi được."
"Quật khởi là chuyện dễ dàng vậy sao?"
Lần này, Đàm ma ma cũng không biết nói gì, thoáng suy ngẫm rồi vội nói: "Quận chúa, lúc trước Cố phủ giúp đỡ Thụy vương ở phương Nam, thu gom không ít tiền, coi như không có công lao, cũng có khổ lao, Thụy vương nhất định sẽ ra tay giúp đỡ, sẽ không trơ mắt nhìn Cố phủ sụp đổ."
Triệu Hoa Dương nhìn chằm chằm bên ngoài cửa sổ, một câu cũng không nghe lọt, chỉ tự lẩm bẩm: "Ma ma à, ngươi nói xem, vì sao phụ vương lại giam lỏng hai mẹ con ta?" Từ sau khi về vương phủ, Triệu Hoa Dương bị lão vương gia hạ lệnh giam lỏng, thậm chí không được đi dạo trong hậu hoa viên. Tuy nhiên cơm áo lại không hề keo kiệt chút nào, thậm chí còn thưởng cho rất nhiều đồ trang sức quý giá.
Phụ vương dự tính gì?
"Cái này..." Đàm ma ma không trả lời được.
"Bây giờ Cố phủ gặp nạn, Quận chúa ta đây ngay cả cái mặt cũng không lộ diện, người đời sẽ chỉ biết mà nói ta yêu giàu chê nghèo, sau này ta chẳng còn mặt mũi nào mà đi lại trong Kinh thành nữa."
"Xưa giờ lão vương gia luôn thương yêu Quận chúa, lần này ngài ấy làm vậy cũng là vì tốt cho Quận chúa. Nô tỳ nghe nói, lão vương phi đang chọn lang quân trong hàng ngũ con cháu thế gia cho Linh tiểu thư, Quận chúa có thể yên tâm rồi."
Triệu Hoa Dương lắc đầu, ánh mắt nghi ngờ, một hồi sau lại khẽ thở dài.
"Ngươi đừng an ủi ta, ta luôn có cảm giác phụ vương và mẫu phi có rất nhiều chuyện giấu ta."
Đàm ma ma không dám tiếp lời, sợ hãi nhìn thoáng qua chủ nhân của mình rồi vội vàng cúi đầu.
"Mấy ngày nay, trong lòng ta vẫn luôn bất an, giống như có chuyện sắp xảy ra, hai mí mắt thay phiên nhau giật, ôi..."
"Quận chúa không cần buồn phiền." Đàm ma ma nín nghẹn một hồi mới rặn ra một câu vô thưởng vô phạt như vậy.
"Không buồn phiền? Làm sao không buồn phiền cho được!" Sắc mặt Triệu Hoa Dương ảm đạm.
…
Trăng lên giữa trời.
Mấy trản đèn lồng đỏ trước cửa Vạn Hoa Lâu cũng như nhuốm màu phong nguyệt, dập dờn vô cùng đẹp đẽ.
Triệu Cảnh Diễm đi vào Vạn Hoa Lâu, liếc nhìn tùy tùng sau lưng, "Gọi Lục ma ma đến."
Chốc lát sau, Lục Điệp lắc eo thon bước đến.
"Gia của tôi ơi, có phải ngài nhớ Điệp Nhi rồi không?"
"Nhớ đến độ trong lòng gia lửa cháy phừng phừng, nhìn xem đi, mắt gia có cả quầng thâm rồi này!" Triệu Cảnh Diễm cười như gió xuân.
"Gia cứ thích nói mấy lời ngọt ngào dỗ dành người ta thôi, đáng ghét!"
Hai chữ "đáng ghét" vừa dứt, Triệu Cảnh Diễm vội xoa cánh tay đã nổi đầy da gà của mình.
Lục Điệp vẫy khăn, thân thể mềm mại dựa vào lòng Triệu Cảnh Diễm, giọng điệu bỗng thay đổi: "Gia tìm Điệp Nhi có việc gì sao?"
"Ờ thì... Chuyện Trương thái y, Hoàn Hoàn làm sao làm được?" Triệu Cảnh Diễm khẽ hỏi.
"Cái này..."
Lục Điệp giật mình, người luôn khôn khéo như cô ta cũng không biết nên trả lời như thế nào. Cô ta không đoán được, rốt cuộc Thọ vương hỏi chuyện này là có ý gì.
"Bảo bối không ngoan rồi, lại còn giấu gia."
Giọng điệu Triệu Cảnh Diễm càng mềm mại, nụ cười càng tươi hơn, nhưng ánh mắt lại toát ra một sự lạnh lẽo. "Của gia chính là của cô ấy, của cô ấy chính là của gia."
Lục Điệp giật mình sợ hãi, tim cũng đập thình thịch, lời này của vương gia... có nghĩa là...
Đôi mắt đẹp của Lục Điệp khẽ đảo, cô ta hiểu được thâm ý trong lời này, nũng nịu cười liên hồi: "Gia, ngài kề tai lại gần đây, về việc này ấy à, Lục Điệp phải kể lại thật tỉ mỉ cho ngài mới được."
Triệu Cảnh Diễm nghe xong liền đẩy người trong lòng ra, trong mắt đầy kinh ngạc, một hồi sau hắn mới nói: "Ngươi đi đi, việc này tuyệt đối không được nói với người thứ hai."
"Vâng, gia!"
Lục Điệp nhìn hắn một cái, cuối cùng lấy hết can đảm bước đến nói: "Gia, gia đối với tiểu thư..."
Lục Điệp là người chốn phong nguyệt, đã gặp hàng ngàn hàng vạn đàn ông thơm, thối, tốt, xấu, si tình, bạc tình... Không có người nào mà Lục ma ma không nhìn thấu. Chỉ có một Thọ vương, một Thất gia là từ đầu đến cuối cô ta không thể nhìn thấu nổi.
Hai người này, một kẻ ăn chơi, một kẻ ham mê bài bạc như mạng, nhìn có vẻ phong lưu bất kham, thật ra lại tuân theo quy củ nhất. Đã lâu như vậy, nhưng không một cô nương nào trong thanh lâu này chạm được vào thân thể hai vị đó.
Nếu là Thất gia kia thì thôi đi, dù sao Lục tiểu thư tựa như thiên tiên vậy, dong chi tục phấn không lọt nổi mắt hắn ta cũng là điều dễ hiểu. Đằng này, trong phủ Thọ vương còn có mười bảy, mười tám vị trắc phi.
Thế nên Lục Điệp chỉ có thể to gan lắm lời.
Triệu Cảnh Diễm thản nhiên lườm Lục Điệp, thật là một người phụ nữ có tâm tư tỉ mỉ, "Đối với cô ấy, ta quyết phải có được."
Lục Điệp hoảng sợ. Cô ta biết Thọ vương có suy nghĩ không đơn giản đối với Lục tiểu thư, nhưng chưa từng nghĩ rằng nó lại mãnh liệt đến thế này. Thế nhưng Thất gia phải làm sao đây?
Bỗng nhiên, trong đầu như có thứ gì đó xoẹt qua, Lục Điệp bỗng trợn trừng mắt.
"Nói năng thận trọng!" Ánh mắt gã thanh niên đối diện chợt lạnh buốt.
"Vâng, gia." Lục Điệp đáp rồi yên lặng lui ra.
Thôi vậy, chuyện của chủ nhân, một người ngoài như cô ta không có tư cách có thể nói nhiều. Thọ vương cũng được, Thất gia cũng tốt, chỉ cần Lục tiểu thư bằng lòng, vậy cô ta cũng sẽ thích theo.
Đó là thứ đồ gì, lẽ nào nó có cùng ngụ ý với chuyện vui sướng đến mức tận cùng như lời cô ấy đã nói? Triệu Cảnh Diễm cau mày, trong lòng rối rắm không thôi.
Cô thường nói ra rất nhiều từ kỳ lạ, có mấy từ hắn còn chưa hề nghe qua bao giờ.
Tại sao lại như vậy? Triệu Cảnh Diễm nhăn nhó.
"Gia, khách đến." Giọng nói bình thản của A Ly vang lên.
Đến rồi, nhanh chân thật.
Triệu Cảnh Diễm giãn mày, phất tay áo, trên kỉ trà chẳng còn gì hết.
…
Ngày Hai mươi bốn tháng Mười năm Bảo Khánh thứ ba mươi chín.
Thời tiết âm u, không gió cũng không mưa.
Trước cổng phủ lão Tề vương, một gã nô bộ mặc đồ xanh bước đến, đưa bái thiếp ra.
Gã gác cổng nhìn, là bái thiếp của phủ Hiền vương, gã không dám trễ nải, lập tức đưa thẳng đến thư phòng.
Lão Tề vương cầm bái thiếp, nhìn tới nhìn lui, sau thời gian một chung trà mới ra lệnh cho hạ nhân đến cửa đáp lời.
Sau giờ Ngọ, trước cửa phủ lão Tề vương, một chiếc xe ngựa màu đen dừng lại.
Màn xe vén lên, một người mặt mày như ngọc thong thả bước ra, Tề Thế tử vội vàng nghênh đón, cung kính mời người vào phủ.
Sau ngày hôm đó, chẳng biết vì sao, lão Tề vương cáo ốm không ra.
Hoàng đế nhớ đến tình huynh đệ, không chỉ sai người tặng mấy nhánh sâm già trăm tuổi thượng hạng, mà còn lệnh cho Thụy vương đến thăm bệnh.
Thụy vương lĩnh chỉ tới phủ lão Tề vương, ở lại đó chừng ba canh giờ mới rời đi.
Có tin đồn rằng, lúc Thụy vương rời đi, không biết vì sao sắc mặt tái xanh, về phủ đập phá tan tành cả thư phòng ngay trước mặt một đám mưu sĩ.
Lại có tin đồn bảo, Thụy vương ra khỏi phủ lão Tề vương, cũng không hồi phủ, mà là vào cung báo cáo.
Sau khi hắn ta nán lại Ngự Thư Phòng thời gian chừng nửa chung trà, lại vào hậu cung thăm Trung Cung Hoàng hậu. Hai mẹ con tình cảm sâu nặng, đến tận lúc đóng cửa cung, Thụy vương mới xuất cung.
Giữa tháng Mười một năm Bảo Khánh thứ ba mươi chín. Trận tuyết đầu tiên của mùa Đông bất ngờ rơi suốt cả đêm.
Tháng trước Thọ vương Triệu Cảnh Diễm phụng mệnh Hoàng đế, thống lĩnh người của ba bộ điều tra vụ án đại lao Hình bộ.
Đáng lo là vụ án đã tra hơn nửa tháng, vậy mà không có lấy một chút tin tức. Không chỉ không điều tra ra được kẻ đã hạ độc mà đến cả nguyên nhân cháy cũng chưa tìm ra.
Hoàng đế giận dữ, mắng chửi đầu lĩnh của ba bộ một trận, còn thiếu điều quăng tấu chương của Ngự Sử thẳng vào mặt ba người.
Thọ vương đáng ghét thì tỏ ra như người chẳng liên quan, ngồi yên lặng vắt chéo chân ở một bên, nhàn nhã uống trà, hoàn toàn không để ý sống chết của ba người kia.
Đám người Vương Thượng thư bị mắng té tát, không nhịn được thầm lườm nguýt Thọ vương, trong lòng đều kêu oan uổng.
Đúng là oan uổng thật!
Vị vương gia ham chơi này tuy nhận hoàng mệnh song ngày ngày chìm đắm trong hương sắc của Vạn Hoa Lâu, Phồn Hoa Lâu, không phải là đang ôm mỹ nhân thì chính là ôm ả đào, vốn dĩ chẳng để tấm đến vụ án.
Nếu chỉ vậy thì cũng thôi đi, vương gia chơi bời đường vương gia, bọn họ điều tra đường bọn họ, tình hình cũng sẽ có tiến triển, cùng lắm là tốn thêm chút công sức.
Thế nhưng Thọ vương này không chỉ ăn chơi sa đọa, lại còn lôi kéo bọn họ cùng đàn đúm, nếu như không tuân theo sẽ bị đánh bị giết. Tạo nghiệp, đúng là tạo nghiệp mà!
Đáng thương ba vị đại nhân đã cao tuổi, ngày ngày được vài tiểu cô nương tuyệt sắc vuốt ve khiến cho cả người nhộn nhạo. Hơn nửa tháng nay, không biết ba vị đã phải uống bao nhiêu thuốc bổ mới miễn cưỡng ứng phó được, nào còn tâm tư tra án.
Bảo Khánh đế mắng mệt rồi, lạnh lùng nhìn về phía đứa con trai không ra hồn, cảm thấy vô cùng bất lực.
Lão Bát này là một người thông minh như vậy, sao lại không thể kiềm chế bản tính, ngoan ngoãn làm việc chứ?
Chỉ cần hắn nên thân một chút, giang sơn Đại Chu này cũng không đến nỗi...
Truyện convert hay : Ta, Tới Cửa Con Rể