Thịnh Phương không hề do dự nhận lấy, xoay người nói: "Vương gia, ta không tin những người trong quân này, chỉ tin tưởng những huynh đệ của ta."
Triệu Cảnh Diễm lại nôn ra máu đen, hắn thở hổn hển mấy hơi rồi đáp: "Được!"
Dứt lời, hắn cũng ngất đi.
"Gia..."
Mắt A Ly đỏ ửng, cậu đang định nhào tới thì đã bị Thịnh Phương kéo lại: "Có mấy ám vệ? Nhanh chóng phái hai người đi báo tin, những người còn lại một khắc sau xuất phát."
A Ly lau nước mắt, đáp: "Tổng cộng hai mươi người, ta lập tức đi tập hợp."
"Làm nhanh!"
Thời gian trôi nhanh như nước chảy qua kẽ tay.
Ngày hôm ấy Cố Thanh Hoàn trở về từ Thái Y Viện, vừa vào phủ đã quen miệng hỏi: "Tùng Âm đâu?"
Nguyệt Nương đáp: "Sử tiểu thư đang ở hậu hoa viên!"
Lại đi ra đấy nữa!
Cố Thanh Hoàn cười nói: "Ta đi xem thử!"
Kể từ sau lần bệnh nặng, Sử Tùng Âm vẫn luôn ở lại Thanh phủ dưỡng bệnh, nhoáng cái đã qua ba bốn tháng, nhưng cũng chỉ mới khỏe hơn được một chút.
Sử gia đã phái người đến đón một lần, khi đó vừa đến dịp Đoan Ngọ, Sử Tùng Âm chỉ đi bộ thôi cũng đã thở hổn hển. Cố Thanh Hoàn sợ cô ấy gặp chuyện, lập tức từ chối.
Qua dịp Đoan Ngọ, Sử Lỗi lại vào Kinh lo liệu việc làm ăn, sau khi thương lượng với Cố Thanh Hoàn, dứt khoát để Sử Tùng Âm dưỡng bệnh đến Trung thu, sau đó lại đi theo thuyền chở quà cáp về phương Nam.
Bởi hiện giờ Lục Chỉ Vũ ở lại phủ Hàng Châu phải quản lí mọi chuyện lớn nhỏ trong nội trạch, Cố Thanh Hoàn sợ Sử Lỗi ở bên ngoài bôn ba, không có thời gian chăm sóc Sử Tùng Âm, vậy nên mới giữ cô ấy lại bên cạnh mình.
Vừa vào hậu hoa viên, Cố Thanh Hoàn đã thấy hai bóng người một già một trẻ đi lại như thoi đưa trong vườn thuốc.
"Tiểu thư, không ngờ Sử tiểu thư lại có thiên phú về thuốc thang, ngày ngày quấn lấy Phúc bá hỏi này hỏi kia. Nếu không phải sức khỏe của Sử tiểu thư không tốt, chỉ sợ Kinh thành sẽ lại xuất hiện một nữ y."
Cố Thanh Hoàn nhìn Nguyệt Nương, cười bảo: "Cái gì mà nữ y với chẳng nữ y, chỉ cần cô ấy vui vẻ, vậy cứ để cô ấy chơi đi. Mấy ngày nay Thất gia đến đây, hai người gặp phải nhau, không cãi nhau chứ!"
Nguyệt Nương cười đáp: "Tiểu thư nói chuyện từ thuở nào rồi. Sau khi Sử tiểu thư dọn qua đây thì đã không còn cãi nhau với Thất gia nữa. Lúc gặp mặt, dù không thân thiện với nhau nhưng hai người họ vẫn tuân thủ lễ nghi."
Cố Thanh Hoàn cười khổ.
Cô đây là một lần bị rắn cắn, sợ dây thừng mười năm. Cô chỉ sợ hai vị oan gia này ở trước mặt cô thì hoà hợp êm đềm, vừa quay lưng đi lại ỏm tỏi cả lên.
Mèo có chín mạng, Tùng Âm lại chỉ có một cái mạng, hơn nữa còn là cái mạng tàn tạ. Cô cũng không dám bảo đảm lần sau cô ấy phát bệnh, mình còn có thể cứu được.
"Đi thôi, ta không làm phiền cô ấy nữa, hai ngày nay thời tiết nóng nực, bà cho người làm thêm mấy món giải nhiệt, không được qua quýt."
"Tiểu thư yên tâm, chúng nô tì qua quýt với ai cũng không dám qua quýt với Sử tiểu thư."
Cố Thanh Hoàn hài lòng gật đầu. Trong lòng bỗng nghĩ tới điều gì, cô nghiêm mặt lại: "Nguyệt Nương, đi theo ta đến phủ đó xem."
"Vâng, tiểu thư."
Cố Thanh Hoàn nói phủ đó chính là Cố phủ ở ngay bên cạnh. Cố phủ rời Kinh, cô lệnh cho Trần Bình tìm người trung gian giao dịch với Cố phủ.
Người trung gian thấy Cố gia vội vã muốn bán bèn tàn nhẫn ép giá, cuối cùng thống nhất lấy mười vạn lượng bạc.
Không ngờ lúc trước Cố gia mua cái phủ này tốn những hai mươi vạn lượng chẵn, lại thêm tiền sửa chữa trước đấy, có thể nói là Cố gia đã lỗ vốn khá nhiều.
Sau khi mua lại, cô vẫn để trống tòa nhà này. Dạo này cô lại bận chuyện Thái Y Viện và tiền trang, không có thời gian đi giải quyết.
Về sau, Tiền Phúc thấy tòa phủ kia càng lúc càng hoang vu, cỏ dại mọc đầy hoa viên nên về báo với Cố Thanh Hoàn, kiến nghị đập tường, nối thông hai phủ với nhau.
Cố Thanh Hoàn ngẫm nghĩ, cảm thấy ý kiến này cũng khá hay, hoa viên của Cố phủ cực lớn, dùng để trồng thảo dược cũng được.
Lại nói, từ lúc đầu cô đã có một tâm nguyện, đó là mở y quán, khiến y thuật Tiền gia được lưu truyền rộng rãi, tạo phúc cho bách tính. Nếu tâm nguyện thành thật, dù sao cũng phải có chỗ để các đệ tử ở lại.
Nghĩ vậy, Cố Thanh Hoàn bèn tiến hành. Vừa lúc bên phía tiền trang mới đưa tiền lãi tới, tiền trong tay cũng không để làm gì, cô dứt khoát sai Trần Bình mời thợ đến sửa sang lại.
Cố Thanh Hoàn đi vào Cố phủ, trong lòng có hơi áp lực.
Trần Bình báo cáo: "Tiểu thư, sắp xong rồi, chỉ còn vài việc lặt vặt nữa thôi."
Cố Thanh Hoàn gật đầu, bảo: "Ta đi Thọ An Đường xem thử."
"Tiểu thư quên rồi sao, đã không còn Thọ An Đường nữa, nơi đó đã tháo dỡ từ lâu rồi."
Cố Thanh Hoàn sửng sốt. Giờ mới nhớ ngay ngày đầu tiên khởi công, cô đã sai người tháo dỡ cả Thọ An Đường lẫn thư phòng của Cố Nghiễn Khải.
Cố phủ ngày nay được tu sửa dựa theo bố cục của Tiền gia trong trí nhớ cô.
Cô cười nói: "Ta lại hồ đồ rồi!"
Trần Bình cũng cười theo: "Tiểu thư đâu có hồ đồ, trong lòng người phải nghĩ tới quá nhiều chuyện lớn, sao nhớ được những chuyện vặt vãnh này. Để ta đưa tiểu thư đi nhìn quanh một lượt?"
Cố Thanh Hoàn quan sát Trần Bình từ trên xuống dưới trong chốc lát, sau đó cười nói: "Việc lớn việc nhỏ gì đâu, cưới cho ngươi một nàng dâu, gả mấy nha đầu kia đi chính là chuyện trong lòng ta."
Trần Bình vừa nghe vậy, khuôn mặt lập tức đỏ bừng.
Thật đúng là hết chuyện để nói, y không có chút hứng thú nào với chuyện thành gia lập nghiệp, cuộc sống đi theo hầu hạ tiểu thư, phụng dưỡng mẹ già như bây giờ cực kỳ thoải mái, tội gì tìm người về quản mình chứ.
Cố Thanh Hoàn lườm y, bảo: "Đừng cho là ta không biết suy nghĩ của ngươi. Ngươi và bọn họ không giống nhau, đại nương khó khăn lắm mới nuôi ngươi lớn được, ta tuyệt đối sẽ không để ngươi đi tòng quân, ngươi từ bỏ ý định này đi."
Trần Bình lập tức ngây ngẩn. Y chưa từng nói với ai về tâm tư của mình, sao tiểu thư biết được.
Cố Thanh Hoàn không để ý đến y, đi thẳng tới nhị môn, dừng chân ngay trước cửa vào Thọ An Đường ngày xưa. c
Lúc trước, mỗi lần cô bước vào tiểu viện này đều không khỏi rùng mình mấy cái. Bây giờ cảnh còn người mất, cô đã trở thành chủ nhân cái viện này, nhưng trong lòng vẫn mang theo bóng ma ngày xưa.
Sau khi câu Hoàng đế mắng Cố gia truyền ra ngoài, cuộc sống của Cố gia ở phía Nam cũng không dễ chịu gì. Tuy nói không thiếu ăn thiếu mặc, nhưng rốt cuộc cũng không bằng ngày xưa, danh môn vọng tộc ở Giang Nam tránh bọn họ còn không kịp, bởi vậy trước cổng phủ của Cố gia luôn vắng lặng.
Hai vị gia cũng không ra ngoài, chỉ ở trong nội viện bê tha. Phu nhân Ngụy thị bệnh tật triền miên, ngày ngày ăn chay niệm Phật, thường không ra ngoài gặp người.
Mặc dù Chu thị quán xuyến mọi chuyện trong phủ, nhưng cũng đã không còn cái dáng vẻ được nở mày nở mặt của một Đại nãi nãi như năm xưa, giờ chỉ đang vất vả cầm cự. Có câu miệng ăn núi lở, tiền bán nhà có thể chống thêm được mấy năm, lại không gánh được cả đời. Chu thị lo đến bạc đầu.
Bởi chuyện của Cố gia, mãi mà hai cô nương thứ xuất của nhị phòng vẫn không có người đến hỏi han.
Lưu di nương, Hứa di nương sốt ruột nhưng cũng hết cách, lo đến độ như kiến bò trên chảo nóng.
Quả thật ứng với câu kia, nhân quả luân hồi, báo ứng không sung sướng.
Cố Thanh Hoàn còn đang nghĩ ngợi thì thấy Ngân Châm nhễ nhại mồ hôi chạy đến. Ngân Châm thở hổn hển nói: "Tiểu thư, tiểu thư!"
"Xảy ra chuyện gì rồi?"
Ngân Châm lau mồ hôi đáp: "Tiểu thư, Thế tử Anh Quốc công và Bát tiểu thư đến, đang ở phòng khách chờ!"
Cố Thanh Hoàn nghe vậy, khó hiểu hỏi tiếp: "Bọn họ tới làm gì?"
"Nói là gửi thiệp hỷ cho tiểu thư."
Gửi thiệp hỷ cho cô, e là đến khoe khoang thì đúng hơn!
Cố Thanh Hoàn cười khẩy: "Không cần để ý, cứ để bọn họ đợi đi."
Mới dứt lời, Xuân Nê lại tái mặt chạy như bay tới: "Tiểu thư, tiểu thư..."
"Ngươi cuống cuồng cái gì?"
Xuân Nê nuốt nước bọt thưa: "Tiểu thư, Tưởng Thất gia cũng tới, mới nói chuyện mấy câu đã đánh nhau với Thế tử gia, khuyên sao cũng không được, phải làm sao đây?"
Cố Thanh Hoàn ngẩng đầu nhìn ráng chiều đỏ rực đầy chói mắt, đôi mắt khẽ híp lại, đuôi mắt hơi cong lên: "Vậy chúng ta cũng không cần gấp, cứ để bọn họ đánh mệt rồi hãy đến."
"Ơ?" Ngân Châm và Xuân Nê nhìn nhau, không hiểu ra sao.
Sao tiểu thư lại bình tĩnh vậy, nếu là người khác thì chắc đều đã cuống chết rồi.
Trong phòng khách, hai chậu đá tỏa ra hơi lạnh man mát.
Tưởng Hoằng Văn ngồi nghiêng trên ghế thái sư, không biết ngọc quan đã rớt ở đâu, mấy sợi tóc rũ xuống trước mắt, dáng vẻ đầy phóng túng, ngang ngạnh.
Không ai nhận ra sự đau xót trong đôi mắt bị tóc đen che phủ ấy. Hắn ta mới nhận được tin, Đình Lâm đã xảy ra chuyện.
Ân Lập Phong ở đối diện cũng không tốt hơn chỗ nào, áo trắng dính bụi, trên mặt có vết cào, trông rất nhếch nhác.
Thật sự chẳng hiểu ra làm sao, hắn ta đang ngồi trong phòng khách đợi Cố Thanh Hoàn, nào ngờ tên nhãi Tưởng Hoằng Văn này tự dưng xông vào, gầm gừ la hét như con chó điên.
Hắn ta đường đường là Thế tử Anh Quốc công, người cháu trai Ân Quý phi yêu thương nhất, sao có thể nuốt cơn giận này xuống, thế nên lập tức đánh trả lại.
Ân Đại Mi đau lòng khi thấy đệ đệ bị thương, ánh mắt nhìn về phía Tưởng Hoằng Văn mang theo vẻ khinh khi: "Đường đường là Hộ hộ Thị lang lại nói năng ngông cuồng, ra tay đánh bị thương người khác, không có tý quy củ nào của thế gia đại tộc. Chẳng lẽ ngươi ức hiếp phủ Anh Quốc công bọn ta không có người hay sao."
Tưởng Hoằng Văn cười khẩy: "Ức hiếp các ngươi thì đã làm sao?"
"Ngươi..." Ân Đại Mi nổi giận.
"Ta cái gì ta?" Tưởng Hoằng Văn đứng dậy, hất cằm khiêu khích: "Ta không có quy củ vậy đấy, mà cô cũng chẳng tốt lành hơn là bao. Gia nhớ rất rõ chuyện năm xưa cô đã chen chân vào hai nhà Tô, Tiền như thế nào đấy! Lại còn thế gia tiểu thư, hừ, chẳng bằng kỹ nữ Vạn Hoa Lâu nữa là!"
"Tên khốn kiếp nhà ngươi!" Sao Ân Lập Phong có thể để người khác sỉ nhục tỷ tỷ của mình như vậy được, hắn ta lại xông tới đánh nhau với Tưởng Hoằng Văn.
Dù vội vàng đánh trả, nhưng Tưởng Hoằng Văn vẫn không quên nhướng mày châm biếm Ân Đại Mi đang giận đến hai mắt tóe lửa: "Kim đồng ngọc nữ cái chó má gì, theo như gia thấy chính là một đôi cẩu nam nữ! Gian phu dâm phụ!"
Ân Đại Mi ôm ngực, lảo đảo như sắp ngã.
Lớn đến vậy rồi, cô ta chưa từng bị kẻ nào mắng mỏ tàn nhẫn đến vậy, gã Tưởng Hoằng Văn này... gã Tưởng Hoằng Văn này...
Ân Lập Phong nghe mà giận đến nổ phổi.
M* kiếp, tên này ăn gan hùm mật gấu rồi sao mà dám mắng Bát tỷ, bản Thế tử đây không đánh cho ngươi răng rơi đầy đất thì ta theo họ nhà ngươi!
Tưởng Hoằng Văn thấy ánh mắt Ân Lập Phong hung ác, ánh mắt chợt lóe sáng. Hắn ta vùng mình một cái, khiến Ân Lập Phong đang đè trên người hắn ta bị đè ngã xuống đất. Nắm đấm của hắn ta rơi xuống như mưa, vừa đánh vừa mắng.
"Đừng ỷ vào trong cung có một Quý phi liền không biết trời cao đất rộng, ngày hôm nay gia đây sẽ cho ngươi nếm thử nắm đấm của Tưởng Thất gia ta."
Ân Đại Mi cực kì giận dữ, lớn tiếng mắng đám người hầu đi theo đang ở ngoài: "Các ngươi đều chết hết rồi hả, còn không mau về phủ gọi viện binh đến. Thế tử gia bị người khác ức hiếp ra nông nỗi này, dưới chân thiên tử không có vương pháp hay sao?"
Xuân Nê, Thải Vân ở bên cạnh nghe thấy vậy, hoảng sợ đến độ chân cũng mềm nhũn.
Tiểu thư đâu, sao tiểu thư còn chưa đến, bọn họ không dám khuyên lại không thể ngăn, ai cũng không đắc tội nổi hai vị gia này, chuyện mà làm ầm lên thì phải làm sao mới ổn!
"Ai dám ở phủ của ta la lối om sòm?"
Người chưa đến, tiếng nói đã đến trước.
Vẻ mặt đám người Xuân Nê như sống sót sau tai kiếp. Tiểu thư, cuối cùng người cũng đến rồi, người còn không đến, trời cũng phải sập mất thôi.
Một bóng người thướt tha từ từ bước đến, đôi môi đỏ mọng khẽ mấp máy: "Không sao cả, các ngươi cứ tiếp tục, ai chột ai què đều có ta chữa!"
Lời vừa dứt, mấy người vừa mới ầm ĩ chợt im lặng như tờ.
Truyện convert hay : Mộ Thiếu Trăm Tỷ Cuồng Thê