"Diệp Thanh?" Cô khẽ gọi.
Người dưới ánh nến bước đến, trong đôi mắt có ánh sáng.
"Sao lại là huynh?"
Triệu Cảnh Diễm cầm ngọn nến đến gần, "Đêm đã khuya, bọn họ đã ngủ cả rồi."
Đầu óc Cố Thanh Hoàn mơ hồ, rõ ràng cô mới cùng huynh trưởng nói chuyện mà, sao nhoáng cái đã đến khuya.
Bàn tay to lớn chạm vào trán cô, mang theo cảm giác mát rượi, "Để ta đỡ nàng ngồi dậy, cháo tổ yến mới nấu xong, ăn một chút đi."
Cố Thanh Hoàn đẩy bàn tay trên trán ra, tự ngồi dậy, khoác thêm áo.
Triệu Cảnh Diễm lấy chén sứ ra khỏi hộp đựng thức ăn, đưa thìa đến tay cô, mỉm cười nói: "Còn hơi nóng."
Cố Thanh Hoàn nếm thử một miếng, bởi đang nóng nên nhất thời cũng không phân biệt ra được mùi vị, chỉ thấy vị rất thanh đạm, dễ ăn.
Triệu Cảnh Diễm nhìn cô bằng ánh mắt mong đợi, "Ăn ngon không?"
Cố Thanh Hoàn gật đầu, "Ừm!"
Triệu Cảnh Diễm hài lòng, cười nói: "Lúc trước ta bị bệnh, mẫu hậu luôn sai người hầm cháo tổ yến cho ta ăn nhân lúc nóng, sau đó lại trùm chăn thật kín cho toát mồ hôi."
Cố Thanh Hoàn ngập ngừng nhìn hắn. Hắn nói mẫu hậu, hẳn là Tiên Hoàng hậu. Từ nhỏ, hắn đã được Tiên Hoàng hậu đưa về nuôi nấng.
"Huynh trưởng thì cầm những món đồ chơi mới lạ kiếm được từ bên ngoài cung, dỗ dành ta. Những lúc bị ta quấn lấy quá mức, đêm đến huynh trưởng bèn ngủ chung giường với ta."
"Đại ca mà huynh nói là Phế Thái tử?"
Trên mặt Triệu Cảnh Diễm là nét buồn thương: "Phải."
Lần đầu tiên Cố Thanh Hoàn nghe người này nhắc đến chuyện của Phế Thái tử, mặc dù không biết dụng ý của hắn, cô vẫn nhẫn nại nghe tiếp.
"Đại ca thuộc làu sách sử, biết rất nhiều chuyện, thường kể một vài chuyện thú vị trong lịch sử cho ta nghe, ta nghe rồi ngủ mất lúc nào chẳng biết. Lúc tỉnh dậy, thấy huynh trưởng vẫn còn đang đọc sách dưới ánh nến."
Triệu Cảnh Diễm đứng dậy, khoan thai bước đến bên cửa sổ, nhìn màn đêm thăm thẳm bên ngoài, giọng nói trầm thấp.
"Người đời chỉ biết vương hầu quan tướng, trời sinh dòng dõi quý tộc, vừa ra đời đã sống trong vinh hoa phú quý. Nhưng bọn họ nào biết, hoàng tử hoàng tôn bọn ta chịu khổ không hề ít hơn người thường. Thư tử bách gia, tứ thư ngũ kinh, quốc học, sách luận, thi họa, cưỡi ngựa bắn cung..."
Cố Thanh Hoàn nhìn bóng lưng của hắn, bỗng cảm thấy người này đã khác trước đây. Trên người hắn, không còn dáng vẻ phóng túng và bất cần nữa, trái lại trông hắn như đang bị bao phủ trong nỗi buồn thương mơ hồ.
"Huynh trưởng xuất sắc mọi mặt, trong các hoàng tử, không ai sánh bằng, đương nhiên công sức bỏ ra càng nhiều hơn người khác. Mỗi lần nhìn huynh ấy đọc sách dưới nến, không hiểu sao ta liền cảm thấy yên lòng."
"Vì sao yên lòng?"
Triệu Cảnh Diễm quay đầu lại, khóe miệng cong cong: "Nhắc tới cũng buồn cười, nguyên nhân khiến ta cảm thấy yên lòng vào lúc đó, chỉ là vì ta nghĩ, huynh trưởng lợi hại, vậy ta có thể làm biếng rồi."
Cố Thanh Hoàn ngẩn ra một hồi mới nói: "Huynh đúng là lém lỉnh."
"Quả thật lém lỉnh!"
Triệu Cảnh Diễm cười rộ lên, "Khi còn nhỏ, vì thân phận của thân mẫu của ta, phụ hoàng không quá để ý tới ta, tất cả đều tùy ý ta cả; mẫu hậu lại không tiện quản giáo, dù nặng dù nhẹ đều không thỏa đáng. Người bên ngoài thấy ta lém lỉnh, tránh còn không kịp, chỉ có huynh trưởng cáu lên sẽ cầm roi đánh ta."
Cố Thanh Hoàn thấy tối nay hắn cư xử khác thường, vừa ăn cháo, vừa chú ý lắng nghe.
"Có một ngày thu nọ, cây hồng trong cung ra quả, ta thấy rất thú vị, vậy là tự mình trèo lên. Cây hồng cao, ta rơi từ trên cây xuống. Phụ hoàng, mẫu hậu bị ta dọa sợ gần chết. Đêm đến, huynh trưởng tới, lôi ta ra khỏi giường, cầm roi quất ta."
Cố Thanh Hoàn nói nhỏ: "Không phải huynh biết khóc lóc ăn vạ lắm sao?"
Khuôn mặt Triệu Cảnh Diễm dịu lại: "Nàng nghĩ ta không khóc sao, một khi đã khóc, ta sẽ khóc thảm thiết hơn bất kì ai, nhưng không có tác dụng, chỉ có thể xin tha. Có điều xin tha cũng không có tác dụng."
Huynh trưởng run rẩy, vô cùng đau đớn mà nói với hắn: "Lão Bát, đệ có biết bởi vì đệ ngã một cú này, toàn bộ người hầu bên cạnh đệ đều mất mạng không? Những người đó đều là người đã theo hầu thân mẫu đệ đấy, sao đệ nhẫn tâm đến vậy."
Trong lòng chấn động, cô kinh ngạc nhìn hắn.
"Khi đó ta cũng không hiểu người hầu của thân mẫu có ý nghĩa gì, mãi đến khi đổi một nhóm cung nhân đến hầu hạ, lúc ta bị người khác đẩy từ núi giả xuống, ta mới hiểu ra."
Khóe mắt Triệu Cảnh Diễm ươn ướt, hắn chậm rãi bước đến ngồi xuống bên mép giường của Cố Thanh Hoàn, cầm cái bát không trong tay cô rồi đặt lên bàn, sau đó cầm lấy tay cô, ủ trong lòng bàn tay mình, thuận miệng nói: "Tay nàng luôn lạnh thế này."
Cố Thanh Hoàn nhướng mày, nhìn hắn đầy phức tạp, không lên tiếng cũng không giãy giụa.
"Hoàn Hoàn, đối với ta, huynh trưởng vừa là cha, vừa là huynh, vừa là bạn. Ta nói thật với nàng, từ trước đến giờ, sau lưng ta luôn có huynh ấy."
Cố Thanh Hoàn ngậm ngùi cười: "Huynh không nói ta cũng đoán được."
"Ta không có tý tơ tưởng nào với ngôi vị Hoàng đế kia. Cái ngai vàng kia với ta mà nói, chỉ là thứ mà những kẻ khát khao quyền lực không ngần ngại đổ máu vào để nuôi dưỡng. Sở dĩ ta muốn ngồi lên đấy, thứ nhất là vì huynh trưởng, thứ hai là vì những người đã chết oan vì huynh ấy."
Cố Thanh Hoàn không nói gì, chỉ thản nhiên cười, hắn ta là huynh trưởng của hắn chứ không phải của cô. Các huynh trưởng của cô đều đã ở trên trời rồi, mà hắn ta vẫn còn sống.
Triệu Cảnh Diễm nhìn cô, khoảng cách giữa hai người cùng lắm chỉ hơn một tấc, nhưng lại như cách thiên sơn vạn thủy.
Nụ cười trên môi cô xa lạ, khiến hắn hơi luống cuống.
"Hoàn Hoàn, nhất định nàng đang thấy rất lạ về việc, vì sao ta nói những lời này. Vốn dĩ ta muốn giữ lại những lời này, chờ về Kinh sẽ nói cùng nàng, thế nhưng cuộc đời có quá nhiều biến cố bất ngờ, ta không muốn tiếc nuối. Nàng yên tâm, không có hậu cung giai lệ, không có trắc phi, chỉ có nàng."
Ánh mắt Triệu Cảnh Diễm nóng rực, đôi tay không kiềm được mà siết chặt: "Đợi mọi chuyện hoàn thành, đợi mối oan khuất của hai nhà Tiền, Thịnh được công bố cho toàn thiên hạ biết, ta sẽ lập tức nhường ngôi. Nếu nàng thích vùng sông nước Giang Nam, ta sẽ cùng nàng đi Giang Nam, nếu nàng thích tuyết bay nơi quan ngoại, vậy chúng ta cùng tới quan ngoại. Tóm lại, trái tim ta đã quyết giao cho nàng, ta chưa từng muốn thu lại."
Máu trong người Cố Thanh Hoàn sôi sục, người run rẩy. Cô vội vàng quay mặt đi, không để những giọt nước mắt rơi trước mặt người đàn ông này.
Thế nhưng nhịn lâu rồi, sao có thể không rơi.
Triệu Cảnh Diễm nhìn chằm chằm vào khuôn mặt tái nhợt, yếu ớt kia.
Sự sắc bén, kiên cường, thản nhiên lúc trước chỉ là lớp bảo vệ mà cô đeo trên mặt để che đậy, cũng như hắn vậy.
Hắn vươn tay, ôm chặt cô vào lòng, lặng lẽ cúi đầu thở dài thật khẽ.
"Hoàn Hoàn, quãng đường nàng đã đi qua quá cực khổ, hãy để ta gánh vác thay nàng, bất kể là lo lắng, buồn thương, hay khổ cực, được không?" Nước mắt rơi nhiều hơn, cô muốn đẩy hắn ra, nhưng hai tay lại không có chút sức lực nào.
Cô một thân một mình lâu như vậy, chưa từng nghĩ rằng có một ngày bên cạnh mình sẽ có thêm một người, người đó sẽ nắm tay cô nói: "Tay nàng lạnh quá."
Có phải một khi gặp được ấm áp, người có đôi tay lạnh sẽ không nhịn nổi mà dựa sát vào không? Bởi đối với cô, chỉ một chút ấm áp đó cũng thật xa xỉ.
Triệu Cảnh Diễm lau đi nước mắt nơi khóe mắt cô.
"Hơn nửa năm ở trong quân doanh, ta thường nghĩ, lúc này nàng đang làm gì. Có lẽ là ở trong cung bắt mạch, có lẽ là ở Thanh phủ uống trà, có lẽ cũng đang ngồi nhớ ta giống như ta đang nhớ nàng vậy."
Hắn đâu chỉ nghĩ đến những thứ này. Nổi gió rồi, nàng có lạnh chăng? Hoa nở rồi, nàng sẽ cười chứ?
"Đừng có mơ!" Đôi hàng mi của Cố Thanh Hoàn run rẩy, cô không mở mắt ra, nhưng trong miệng khẽ lẩm bẩm một câu, tựa như giận dỗi tựa như trách móc.
"Đương nhiên không có, chỉ là hi vọng xa vời của ta mà thôi. Sau khi về Kinh, nàng hãy nhớ về ta, cũng như ta nhớ nàng vậy."
Triệu Cảnh Diễm cười rất dịu dàng, rồi cúi đầu đặt môi lên môi cô, triền miên không dứt.
Cố Thanh Hoàn như bị mê hoặc, sắc mặt tái nhợt dần đỏ lên, ngón tay thon dài vô thức níu lấy ống tay áo của hắn.
Triệu Cảnh Diễm khẽ than thở.
Cô gái này có thông tuệ, lạnh nhạt đến đâu, khi ở trong lòng người yêu thích cũng sẽ run rẩy, mà người như cô ấy sẽ càng khiến người khác thấy đau lòng hơn.
Hắn không để cô né tránh nữa, đôi môi dịu dàng thăm dò từng chút, chậm rãi dụ dỗ cô trầm luân, say mê.
Cố Thanh Hoàn đỏ bừng mặt, đầu ngón tay víu chặt, răng môi quấn quít, cô chậm rãi nhắm mắt.
Trước mắt cô như có một luồng sáng, chiếu rọi vào trái tim cô, cô cảm thấy cả người như đều đắm chìm trong ánh sáng ấy, thật ấm áp.
Cũng không biết qua bao lâu, ngón tay dịu dàng từ từ lướt đến bên chiếc cổ trắng nõn của cô, nhẹ nhàng gõ một cái.
Một tiếng nói trầm ấm vang lên bên tai.
"Hoàn Hoàn, ta không nỡ xa nàng, chỉ đành dùng hạ sách này. Ta sợ khi nhìn vào đôi mắt nàng rồi, ta sẽ không có dũng khí trở về quân doanh nữa."
"Đợi ta!"
Trong nháy mắt mất đi ý thức, nước mắt Cố Thanh Hoàn tràn khỏi khóe mắt.
Người đàn ông này đã khiến cô rung động!
Triệu Cảnh Diễm nhìn khuôn mặt say ngủ của cô, không tự chủ được mà nở nụ cười.
Thì ra chỉ có trong lúc ngủ, cô gái này mới trở nên ngoan ngoãn và dịu dàng như thế.
Bàn tay thon dài vuốt ve mái tóc đen của cô, khẽ đặt một nụ hôn lên môi cô, sau đó hắn cắn răng xoay người rời đi.
Triệu Cảnh Diễm ra khỏi phòng, nhìn người trong đình viện: "Mang rượu tới, ta muốn tiễn Hoằng Văn."
Tưởng Hoằng Văn nhìn vào phòng: "Đệ... cô ấy..."
Thấy hắn ta ngập ngừng, Triệu Cảnh Diễm cười nói: "Cô ấy đang ngủ, yên tâm đi. Nào huynh đệ, chuyến này vất vả rồi, rượu này, ta mời huynh."
Tưởng Hoằng Văn uống một hơi cạn sạch rồi mắng: "Nói mấy lời ngu ngốc gì vậy, sau này đệ phải cẩn thận, còn để bị người khác tính kế, trời cao đường xa, gia tới kịp một lần, không kịp lần thứ hai nữa đâu."
"Miệng quạ đen, huynh có thể nói lời nào hay ho hơn không?" Triệu Cảnh Diễm vờ giận.
"Có thể chứ, lời hay chính là, còn sống hồi Kinh."
Tưởng Hoằng Văn trợn trắng mắt, chuyến này hắn ta đã phải lo lắng cho tên nhãi này biết bao, đêm nằm ngủ cũng phải mở trừng một con mắt.
"Hồ Dũng, ta mời ngươi một chén." Thịnh Phương nâng ly rượu lên: "Núi xanh còn đó, nước còn chảy mãi, Thất gia, bảo trọng! Thay tôi chăm sóc tốt cho Thanh Hoàn!"
Tưởng Hoằng Văn uống cạn, đặt cạch chén rượu xuống, đáp rất khí phách: "Yên tâm!"
Ba người không nói thêm câu nào, Triệu Cảnh Diễm vỗ mạnh hai cái lên vai Tưởng Hoằng Văn, đá cửa ra, trên mặt không còn nhi nữ tình trường, chỉ có sự kiên định.
Hắn rời đi!
Thịnh Phương ôm quyền chào Tưởng Hoằng Văn, nối bước theo sát.
Tưởng Hoằng Văn nhìn bóng lưng hai người xa dần, khóe miệng hơi nhếch lên.
Đình Lâm, chuyến này trọng trách trên vai nặng hơn, vừa phải đối đầu với Đột Quyết, lại phải chỉnh đốn Trấn Tây quân, mấy chuyện này, không cái nào là nhẹ nhàng cả.
Bảo trọng, huynh đệ!
Hắn ta đứng yên hồi lâu, bỗng cất giọng nói: "Một canh giờ sau hồi Kinh."
Truyện convert hay : Duy Kiếm Độc Tôn