Lời cầu hôn này đối với Cố Thanh Chỉ mà nói, quả thật chính là một sự sỉ nhục.
Cô chợt đứng dậy, quỳ xuống trước mặt Ngụy thị, nức nở: "Đa tạ tổ mẫu đã ra mặt thay cho tôn nữ. Nếu con phải gả vào gia đình như vậy, không bằng đập đầu chết luôn cho xong. Như vậy còn giữ được thanh danh của mình."
Ngụy thị xúc động, kéo cô bé vào lòng, than thở: "Đứa bé ngốc, con là do ta nuôi lớn, ta không suy nghĩ cho con thì còn ai nữa đây. Gia đình như vậy, dù cho chất núi vàng núi bạc cũng đừng hòng tơ tưởng đến con gái Cố gia chúng ta."
Cố Thanh Chỉ nằm trong lòng Ngụy thị, tức giận đến mức nức nở nỉ non.
…
Sắc trời đã tối đen.
"Tiểu thư, hai người kia đã sắp xếp xong xuôi." Nguyệt nương vén màn bước vào.
Cố Thanh Hoàn buông sách thuốc xuống, ngẩng đầu lên nói: "Thế nào rồi, có an phận không?"
Nguyệt nương cười nói: "Trông mặt mũi có vẻ ghê gớm, nhưng hóa ra đều là người nhát gan. Bị tiểu thư cảnh cáo một phen, đến giờ bọn họ đều không bước ra khỏi phòng, hẳn là Đàm ma ma nhìn nhầm người rồi."
Xuân Nê buông kim chỉ trong tay xuống, đắc ý cười nói: "Đàm ma ma kia suốt ngày theo sau Quận chúa vẫy đuôi, lần sau cũng phải khiến bà ta sợ đến không dám ra khỏi cửa mới được."
"Đừng coi thường bà ta, có thể được Quận chúa coi trọng thì làm sao kém cỏi được."
Cố Thanh Hoàn cầm một miếng hoa quả lên, cắn nhẹ, ngẫm nghĩ rồi bảo: "Gọi Thải Vân, Minh Nguyệt đến đây."
Xuân Nê biết tiểu thư có chuyện muốn nói, cho nên không dám cười đùa nữa, vội đi gọi người đến.
Cố Thanh Hoàn thấy mọi người đến cả rồi mới nói: "Hôm nay Đàm ma ma đưa hai người đến. Hai người này không đồng lòng với chúng ta, hai ngươi làm việc gì cũng cẩn thận một chút, phải lưu tâm, biết đề phòng hơn. Từ nay về sau, trong phòng này luôn phải có người canh giữ.
Mọi người đồng thanh đáp: "Tiểu thư yên tâm."
"Trong viện của ta, chưa bao giờ phân nhất đẳng, nhị đẳng. Các ngươi đều là người cùng đồng cam cộng khổ với ta, tình cảm không hề tầm thường. Trong tương lai, ta nhất định sẽ cho các ngươi một tương lai tốt đẹp."
Xuân Nê oán giận nói: "Cái gì mà tương lai với chẳng không tương lai, có thể đi theo tiểu thư thì đó chính là phúc phận của bọn nô tỳ. Mấy người nói xem, có phải vậy không?"
Hai người kia đều đồng thanh nói phải, vẻ mặt nghiêm túc thể hiện sự kiên định của bản thân.
Cố Thanh Hoàn thấy thế cũng yên tâm. Căn phòng bé nhỏ này là chỗ cô thả lỏng thể xác và tinh thần nhất. Chỉ có hậu phương vững chắc thì cô mới có thể toàn tâm toàn ý làm những chuyện mình muốn làm.
Đúng lúc này, trên cửa sổ phát ra một tiếng "bụp".
Mặt Cố Thanh Hoàn biến sắc, đám người Xuân Nê nhanh chóng đi ra ngoài sân, chỉ để lại một mình Nguyệt nương ở phòng hầu hạ.
Một lát sau, một luồng khí lạnh xuất hiện, Trần Bình yên lặng đi vào.
Cố Thanh Hoàn nhấc tay lên, ra hiệu y ngưng nói.
"Xuân Nê."
"Tiểu thư." Xuân Nê vội bước đến.
"Làm cho hai kẻ kia ngủ một giấc đi." Cố Thanh Hoàn nói nhỏ.
Ánh mắt Xuân Nê sáng lên, cô bé hưng phấn nói: "Vâng, tiểu thư."
Cố Thanh Hoàn không khỏi mỉm cười. Nha đầu kia luôn muốn đánh thuốc người ta, giờ rốt cuộc đã có cơ hội.
Nguyệt nương đưa chung trà cho Trần Bình, ghé đến gần tai y nói nhỏ mấy câu, vẻ mặt Trần Bình tỏ ra đã hiểu, bèn ngồi hẳn xuống uống trà.
Sau thời gian nửa chén trà, Xuân Nê ló đầu vào, cười thật tươi, rồi lại nhanh chóng rụt đầu lại.
Lúc này Trần Bình mới lên tiếng: "Tiểu thư, Phúc bá bảo ta sang đưa tin."
"Chuyện gì?"
"Chuyện có liên quan đến Đại gia của Cao phủ."
Cố Thanh Hoàn hơi kinh ngạc. Hôm nay cô mới bảo muốn nghe ngóng chuyện của Cao gia, Nguyệt nương còn chưa kịp xuất phủ, làm sao Tiền Phúc đã biết tin.
Trần Bình vội nói: "Tiểu thư, mấy ngày trước Phúc bá mang bạc sang phủ Thọ vương, Thọ vương nghe nói Cao phủ muốn kết thông gia với Cố gia, cố ý nói cho Phúc bá biết."
Triệu Cảnh Diễm?
Cố Thanh Hoàn chỉ hơi ngẫm nghĩ liền hiểu được.
Trong giới quý tộc, nhà ai kết thông gia với nhà ai, nhìn có vẻ là chuyện rất bình thường, thật ra vô cùng có thâm ý. Nói đùa sao, chuyện nội trạch có liên quan rất lớn đến triều đình, một kẻ cưới một kẻ gả sao có thể tùy tiện được? Thế nên, việc cưới hỏi của phủ Thượng thư, dù chỉ là gió thổi cỏ lay cũng đã khiến mấy vị ngồi trên cao kia không thể không nhìn chằm chằm.
Cái này đủ để chứng minh, đôi mắt của Triệu Cảnh Diễm kia không chỉ chăm chăm nhìn mười tám trắc phi trong phủ cùng các thiếu nữ xinh đẹp của Vạn Hoa Lâu, mà tai mắt của người này ở Kinh thành cũng không ít.
Vả lại, có qua có lại mới toại lòng nhau. Kẻ kia khi không có được một số bạc lớn như vậy, nếu không giúp cô chút việc, há chẳng phải là cầm tiền mà lòng không nỡ.
Cố Thanh Hoàn hiểu ra rồi lại hỏi: "Phúc bá nói thế nào?"
Trần Bình dùng nắm tay che miệng, ho khan mấy tiếng, vẻ mặt hơi lúng túng: "Tiểu thư, các thiếp thất của Cao Đại gia đều là nhân tình của lão ta trong thanh lâu."
Cố Thanh Hoàn không rõ lắm, hỏi tiếp: "Rồi sao nữa?"
Trần Bình đỏ mặt: "Lúc người này sinh hoạt vợ chồng, thích làm thô bạo. Nếu người phụ nữ càng kêu thảm thiết, lão ta càng cảm thấy hưng phấn."
Một câu không đầu không đuôi, làm Nguyệt nương chẳng hiểu mô tê gì. Nhưng Cố Thanh Hoàn là người hành nghề y, thứ ly kì cổ quái gì mà chưa từng thấy, lập tức hiểu ra.
Bởi vậy ở thanh lâu, trước giờ lão ta luôn là một nhân vật được chào đón vô cùng. Các kỹ nữ vừa yêu lại vừa sợ lão ta. Lâu dần, danh tiếng của lão ta càng vang xa.
Nữ tử lầu xanh, vốn đều là "thân kinh bách chiến", hầu hạ để đàn ông cảm thấy sung sướng là bản lĩnh kiếm tiền của các cô, đối với chuyện phòng the như vậy thì vẫn có thể chịu đựng được.
Còn con gái của mấy nhà quý tộc, người người đều yếu như tơ liễu, trói gà không chặt, đi đường xa chút thôi đã đủ để thở hổn hển. Nữ tử như vậy thì làm sao chịu nổi sự hành hạ của lão, qua một lần chuyện phòng the là như sinh bệnh nặng vậy, cần phải nghỉ ngơi mười ngày nửa tháng mới khỏe lại được.
Cao Tiểu Phong xuất thân từ gia tộc được tập tước (đời sau được kế thừa tước vị của đời trước), đọc qua Tứ Thư Ngũ Kinh, thế nên không thích những kẻ dong chi tục phấn trong thanh lâu. Lão ta chỉ thích nhìn dáng vẻ thê tử xuất thân danh môn chết đi sống lại dưới thân mình. Cũng vì chuyện sinh hoạt vợ chồng quá nhiều lần, mỗi lần lại ra tay mạnh hơn, lão ta đã khiến ba cô gái con nhà tử tế kia chết sớm.
Ngoại trừ ba vị chính thất kia, Cao phủ còn có hai nha hoàn thông phòng xinh đẹp, yếu ớt cũng chết dưới tay lão ta. Tuy Cao phủ dùng mọi cách giấu giếm, nhưng cuối cùng vẫn bị bên ngoài đồn đại ít nhiều.
Trần Bình thấy tiểu thư nghe xong mà biểu cảm vẫn như thường, không khỏi bội phục trong lòng. Nhưng rồi y cũng hiểu, dù sao tiểu thư cũng là người hành y, kiến thức rộng rãi hơn những tiểu thư khuê các bình thường. Nếu đổi lại là người khác, chỉ e đã xấu hổ muốn chết rồi.
Cố Thanh Hoàn chợt nghĩ tới một chuyện liền hỏi: "Thọ vương còn nói gì nữa không?"
Trần Bình suy nghĩ một chút: "Thọ vương nói, ngoại trừ tật xấu này ra, người này cũng không có khuyết điểm gì khác. Bây giờ lão ta đã lớn tuổi, không thể dũng mãnh như trước nữa, nhưng thủ đoạn lại hiểm ác hơn mấy phần. Phàm là nữ tử lầu xanh hầu hạ lão ta một lần, không một ai là không kêu than thấu trời xanh. Thọ vương còn nói, Nhị tiểu thư quý phủ là nữ tử như hoa như ngọc, nếu gả vào Cao phủ, chỉ sợ là lành ít dữ nhiều."
Cố Thanh Hoàn quay đầu, trong mắt như có sông cuộn biển gầm: "Hắn có nói giữa Cao phủ và phủ Thụy vương, phủ lão Tề vương có quan hệ gì không?"
Trần Bình lắc đầu.
Cố Thanh Hoàn lầm bầm trong miệng, nói: "Trần Bình, bây giờ ngươi đi tìm Thọ vương ngay, hỏi hôn sự này có phải do phủ lão Tề vương ở giữa giật dây không? Lựa chọn Cố phủ có mục đích gì? Bảo hắn giúp đỡ dò la."
Trần Bình giật mình: "Tiểu thư, chúng ta đi hỏi như vậy, liệu Thọ vương có..."
"Sẽ không!"
Cố Thanh Hoàn cười nhạt: "Vài chục vạn lượng bạc há có thể cầm dễ như vậy. Hắn nợ ta nhiều hơn vậy. Chút chuyện cỏn con này không cần quá ba ngày, hắn tất sẽ thay ta hỏi rõ."
Việc khiến cho Cố Thanh Hoàn mở rộng tầm mắt là, khi cô vừa mới rửa mặt xong, đang chuẩn bị chìm vào giấc ngủ thì Trần Bình đã quay trở lại, lúc này mới chỉ qua một canh giờ.
Cố Thanh Hoàn cho vào, Trần Bình thở hổn hển nói: "Hồi tiểu thư, Thọ vương đã tra xét rõ ràng."
"Nhanh vậy sao? Mau nói ta nghe xem." Cố Thanh Hoàn không thể tin được.
Trần Bình gật đầu nói: "Hôn sự này quả là do phủ lão Tề vương ở giữa giật dây."
Cố Thanh Hoàn trầm ngâm không nói gì, chỉ thong thả nhấp một ngụm nước ấm để nhuận hầu.
Lão Tề vương tuyệt đối không làm mai mối cho người khác đơn giản như vậy. Phủ Công bộ Thượng thư, đứng đầu sáu bộ, trong chuyện này nhất định không thể thiếu lợi ích cho phủ lão Tề vương.
Quả không ngoài dự liệu của cô, Trần Bình lại nói: "Trưởng tôn Triệu Đình Hải của phủ lão Tề vương quản việc thủy lợi ở Thủy Bộ Tư của bộ Công. Mùa hè năm ngoái, Hồ Quảng mưa lớn liên tục mấy ngày khiến đê vỡ, mấy vạn mẫu ruộng bị ngập úng, bách tính không thu hoạch được một hạt thóc nào. Các quan viên ở Hồ Quảng đều bị điều tra, dính dáng đến cả Triệu Đình Hải."
Cố Thanh Hoàn cau mày: "Hắn cắt xén nguyên vật liệu, tham ô ngân lượng?"
Trần Bình nói: "Đúng như lời tiểu thư nói, hắn cắt xén bớt một phần ba số bạc của triều đình vào túi riêng, việc sửa đê bên ngoài tô vàng nạm ngọc, bên trong mục nát không thôi. Hoàng đế lệnh cho Đại Lý Tự điều tra, Triệu Đình Hải ra lệnh cho thủ hạ đè ép sự việc xuống."
Cố Thanh Hoàn lộ vẻ nghi hoặc.
Trần Bình lại vội nói: "Thọ vương nói, trước đây Triệu Đình Hải này vào Công bộ là dựa vào Thụy vương, phân nửa bạc là rơi vào túi Thụy vương. Nếu điều tra một cách triệt để thì không một ai thoát được. Cao Thượng thư làm quan cũng xem như thanh liêm, được lòng Hoàng đế, một lòng trung thành. Nếu lúc này Cao thượng thư có thể đứng ra nói tốt vài câu cho quan viên dưới trướng, không chừng việc này có thể kết thúc tại đây."
Lời này của Triệu Cảnh Diễm vô cùng uyển chuyển, nhưng trong nháy mắt Cố Thanh Hoàn đã hiểu ra.
Triệu Đình Hải tham ô tiền sửa đê, kẻ được lợi không chỉ riêng hắn, còn có Thụy vương. Hai người này là châu chấu trên cùng một sợi dây, nếu không cẩn thận sẽ bị người ta diệt sạch cả hang ổ.
Nếu việc này muốn từ lớn hóa nhỏ, từ nhỏ hóa không, không bị tra xét nữa, vậy Cao thượng thư chưởng quản bộ Công quả là vô cùng quan trọng.
Dựa vào chút mặt mũi của ông ta trước mặt Hoàng đế, đè chuyện lần này xuống, như vậy đám châu chấu trên dây thừng sẽ không bị ảnh hưởng gì, vẫn có thể nhảy nhót tung tăng.
Sau khi Cố Thanh Hoàn nghe xong, cười lạnh không thôi.
Phủ lão Tề vương này tính toán thật hay, để giữ lại chức quan cho cháu của mình, để lấy lòng phủ Thụy vương, bèn mang tiểu thư Cố phủ đi làm lễ vật.
Mà Cố phủ vì để giữ vững vị trí Thị lang của Đại gia, vì kiếm cho Nhị gia một chức quan béo bở, ắt phải hi sinh Nhị tỷ. Việc này cùng việc tặng kẻ điên là cô cho Hiền vương vào năm ngoái ở phủ Tô Châu chẳng hề có gì khác nhau, chỉ khác cách thức mà thôi.
Cố Thanh Hoàn cố nén tức giận, hỏi tiếp: "Thọ vương còn có lời gì nữa?"
Trần Bình thấy giọng điệu tiểu thư đã có phần tức giận liền nói nhỏ: "Hồi tiểu thư, Thọ vương không nói gì, chỉ bảo tiểu thư cố gắng bảo trọng."
"Trần Bình, ngươi về phủ trước đi, việc này ta phải suy nghĩ thật cẩn thận." Cố Thanh Hoàn khoát tay, từ từ nhắm mắt lại.
Truyện convert hay : Kim Bài Ngọt Thê, Tổng Tài Sủng Hôn 1314