"Tiểu thư, cô sao vậy, sao trông như mất hồn vậy?" Nguyệt nương cầm lấy tay Cố Thanh Hoàn, lắc nhẹ.
"Tiểu thư, có phải tên điên họ Thạch kia hại cô không, nô tỳ đi tìm hắn tính sổ ngay bây giờ!" Xuân Nê tức giận phừng phừng, chân mày cũng dựng đứng lên.
Cố Thanh Hoàn nhìn hai khuôn mặt trước mắt, cắn môi khẽ nói: "Không có việc gì, hai người ra ngoài trước, ta muốn nằm nghỉ một lát."
Mặc dù trong lòng hai người rất lo lắng, nhưng cũng không dám làm trái ý tiểu thư, chỉ trong chốc lát, cả căn phòng đã hoàn toàn yên tĩnh.
Cố Thanh Hoàn đi đến bên cửa sổ, đẩy cửa sổ ra, nghiến răng ken két.
Phụ thân tuy đứng hàng thứ chín, nhưng võ nghệ cao cường, ở Thịnh gia cũng đứng thứ nhất thứ nhì. Vậy mà thậm chí chưa kịp giãy giụa đã bị người khác một kiếm đâm thủng cổ, đây rốt cuộc là "kiệt tác" của kẻ nào?
Nước mắt dâng trào, cuối cùng lã chã tuôn rơi.
Phụ thân vốn tính hiền hậu, tuy là võ tướng nhưng trên mặt luôn nở nụ cười ôn hòa, nhất là khi nhìn thấy cô và đệ đệ, ông lại cười to, thấy cả hàm răng.
Ông đối xử với mọi người vô cùng tốt, dù ở rể Tiền phủ, nhưng từ trên xuống dưới, không có ai trong Tiền phủ là không thích ông.
Người tập võ trước giờ thường hay nghiện rượu, mỗi lúc rảnh rỗi, người lại rất thích tìm tổ phụ để uống rượu. Hai người, ngươi một ly, ta một ly, vừa uống vừa trò chuyện, thân thiết như hai cha con.
Tổ phụ say rồi thường sẽ kéo tay phụ thân, khoe với mọi người ngài kiếm được một người con rể tốt.
Mỗi lần như vậy, phụ thân đều sẽ nhìn mẫu thân mà cười ngây ngô, tựa như đang chờ được mẫu thân khen ngợi.
Thường thường, mẫu thân sẽ trỏ vào đầu phụ thân, sau đó mắng yêu một câu: "Uống ít thôi."
Ba chữ này của mẫu thân, tuy là mang theo sự trách móc, nhưng càng nhiều hơn nữa là tình cảm sâu đậm. Lời này đối với phụ thân còn ngọt hơn cả đường mật.
Mà lúc này, cô và đệ đệ sẽ cùng leo xuống khỏi bàn, một trái một phải nhào vào lòng phụ thân, bắt chước lời của mẫu thân mà la lên: "Uống ít thôi!"
Phụ thân chưa bao giờ tức giận, ông chỉ hà hơi thở đầy rượu vào mặt cô và đệ đệ, sau đó cười ha hả.
Cố Thanh Hoàn không khỏi ngước mặt lên. Hơi thở mang theo mùi rượu đó, phảng phất như vẫn còn đâu đây, chưa bao giờ biến mất. Nhưng vòng tay ấm áp của phụ thân đã là mong muốn xa vời mà đời này kiếp này cô không thể có được nữa.
Trong mắt Cố Thanh Hoàn lóe lên vẻ tàn khốc, cô chậm rãi vươn ba ngón tay ra.
Phụ thân, con gái thề với trời, cho dù có hi sinh cả tính mạng cũng phải tìm ra hung thủ đã giết chết người.
Nếu người ở trên cao có linh thiêng, nhất định phải giúp con gái hoàn thành tâm nguyện.
…
Trong gian nhà chính, sau khi uống một hơi hết ba bát canh gà, Thạch Dân Uy dằn mạnh cái chén xuống bàn, mặc kệ mỡ dính đầy mép miệng, hất vạt áo quỳ rạp xuống trước mặt Tiền Phúc.
Sau khi dập đầu ba cái, Thạch Dân Uy nói: "Tiền Phúc, ta có thể làm gì, ông cứ việc sai khiến."
Tiền Phúc sợ hết hồn.
Thạch Dân Uy này tuy tinh thần sa sút, nhưng cuối cùng vẫn là con trai được Thạch Các Lão thương yêu nhất. Nếu như Thạch Các Lão còn sống, chỉ dựa vào tài hoa của hắn ta, chắc chắn sẽ có ngày trở nên nổi bật.
"Không dám nhận, không dám nhận, cậu mau mau đứng lên."
Thạch Dân Uy cố chấp không đứng dậy, nói năng rất thận trọng: "Hôm nay Lục tiểu thư mắng ta một trận, thật sự đã mắng rất đúng, mắng rất thẳng thừng. Sau khi phụ thân chết, bọn họ nhát gan sợ phiền phức, kẻ nào kẻ nấy đều trốn ra khỏi Kinh thành, chỉ sợ bị liên lụy."
Ngân Đăng đang thu bát đũa quay đầu sang, nói xen vào: "Sao ngươi không đi?"
Ánh mắt Thạch Dân Uy đầy oán hận: "Sao ta lại phải đi, ta muốn minh oan cho phụ thân ta, nào ngờ..."
"Nào ngờ thế nào?" Ngân Đăng hiếu kỳ.
Nào ngờ thói đời ngày sau, hắn ta vốn tâm cao khí ngạo, vậy mà lại nhiều lần vấp phải trắc trở, những kẻ từng nịnh nọt, hùa theo hắn ta, nay chớp mắt đã trở mặt hết cả.
Trở mặt là còn đỡ, còn có những kẻ vô sỉ thấy trên tay hắn ta còn chút gia sản, bèn liên hợp với người khác để lừa hắn ta. Bề ngoài xưng huynh gọi đệ, sau lưng lại ngáng chân, khiến hắn ta rơi vào đường cùng.
Ngày xưa sống trong sự bảo bọc của phụ thân, hắn ta chỉ lo học tập thi thư, chỉ hiểu chuyện phong nguyệt, nào biết đến lòng người hiểm ác. Cuối cùng, gia sản bị lừa mất hơn phân nửa.
Lúc này, mẫu thân lại bị bệnh, hắn ta không thể không bán những gia sản còn lại để chữa bệnh cho bà.
Các thê thiếp thấy hắn ta trở nên nghèo túng, lập tức tan tác như chim vỡ tổ. Cũng may hắn ta chưa có
con, cho nên chỉ chuyên tâm chăm sóc mẫu thân, nhưng rồi không biết sao, cuộc sống ngày càng trở nên khó khăn.
Người đọc sách vốn tự thân đã kiêu ngạo. Hắn ta không chịu cúi đầu trước quyền quý, không chịu lừa gạt hại người, thế nhưng trên đời, kẻ vô dụng nhất lại chính là thư sinh.
Cuối cùng, hắn ta không còn cách nào khác, chỉ đành ăn xin mà sống.
Tiền Phúc, Ngân Châm nghe xong, thổn thức không thôi.
"Tiền Phúc, Thạch Dân Uy trước kia đã chết, từ hôm nay trở đi, Thạch Dân Uy ta dù phải làm việc tay chân cũng muốn tự nuôi bản thân mình."
Tiền Phúc khẽ thở ra, đưa hai tay nâng hắn ta dậy, "Thạch công tử, nghe lão nô khuyên một câu, hăng quá hoá dở. Trước tiên ngươi hãy bình tĩnh lại, còn làm việc gì thì sau này hẵng nói."
Ngân Châm bưng bát, thuận miệng nói: "Chỗ bọn ta không thiếu gì cả, chỉ có điều là tiểu thư còn thiếu một sư gia. Ngươi tốt xấu gì cũng coi là người đọc sách, vậy làm sư gia cho tiểu thư nhà ta đi."
Thạch Dân Uy ngạc nhiên không thôi. Lục tiểu thư là một tiểu thư khuê các lại muốn có sư gia, cô ta... rốt cuộc muốn làm gì?
Tiền Phúc cũng giật mình ngộ ra. Lời này của Ngân Châm vô cùng đúng.
Thạch Dân Uy từ nhỏ đã theo Thạch Các Lão, cho nên chắc chắn cũng hiểu thấu đáo các mối quan hệ trong triều đình. Chưa kể, hắn ta từng được đọc đủ thứ sách vở, tầm mắt cũng không hề hẹp hòi. Người như vậy đi theo bên cạnh tiểu thư, bày mưu tính kế cho tiểu thư thì chắc chắn sẽ có tác dụng lớn.
"Có điều, tiểu thư nhà ta yêu cầu rất cao, được hay không còn phải xem bản lĩnh của ngươi."
Ngân Châm hất tóc, lắc eo vừa đi vừa cao ngạo nói: "Người bên cạnh tiểu thư nhà ta đều có bản lĩnh cả."
Tiền Phúc lúng túng hắng giọng, đang muốn mở lời an ủi vài câu đã thấy hai mắt Thạch Dân Uy như phát sáng.
"Tiền Phúc, sư gia của Lục tiểu thư, Thạch Dân Uy ta làm chắc rồi!"
Tiền Phúc chỉ thấy bóng người phía trước chợt nhoáng lên, Thạch Dân Uy đã kéo lê giày, chạy thẳng ra ngoài.
"Hừ!"
Ngân Châm thấy dáng vẻ hắn ta chạy như điên, khinh thường nói: "Điên điên khùng khùng, có tí dáng vẻ nào của sư gia đâu."
…
"Bám dai như đỉa à!"
Triệu Cảnh Diễm nhìn khuôn mặt tuấn tú của A Ly đằng sau, chẳng còn sức để trợn trắng mắt nữa.
Từ sau khi hắn ôm Cố Thanh Hoàn vào lòng, nhún người nhảy qua hai bức tường, tên nhóc này liền bày ra cái dáng vẻ quái dị này đây. Khuôn mặt âm trầm, hận không thể dùng chậu rửa mặt đậy thẳng lên.
"Ngươi đi vào theo gia làm gì?"
Triệu Cảnh Diễm nhìn thân hình lồi lõm, quyến rũ ẩn hiện sau tấm màn lụa đỏ, không nhịn được hít mạnh một hơi, quát thẳng vào mặt cái kẻ đang đi theo sau.
A Ly xanh mặt, nhưng vẫn không nói một lời.
Triệu Cảnh Diễm trừng mắt, cây quạt trên tay cũng đập thẳng tới: "Cút!"
A Ly cố nén cơn đau, lạnh lùng nói: "Nếu gia đã làm như thế... vậy nên có trách nhiệm với Lục tiểu thư. Về sau, về sau... không được phép chạm vào..."
Tiểu thư khuê các bị người khác ôm vào lòng đã xem như là có đụng chạm da thịt. Nếu gia đã hạ quyết tâm cưới Lục tiểu thư vào cửa, vậy cũng nên... bớt bớt lại một chút.
Triệu Cảnh Diễm giận đến ngứa răng.
Cái thằng nhóc ngu ngốc này, Cố Thanh Hoàn người ta còn không để ý, ngươi quan tâm cái rắm gì.
Chưa kể, Cố Thanh Hoàn chẩn bệnh, châm cứu cho người khác, bệnh nhân có khi còn cởi sạch. M* nó, khéo số thân thể cô ta đã nhìn còn vượt xa số phụ nữ ta chơi đùa nữa là.
Ài, sao hắn lại tìm một kẻ ngốc thế này làm thị vệ thiếp thân cơ chứ. Có điều... hình như cậu ta nói cũng có chút xíu đạo lí, lỡ như cô gái kia ngoài mặt tỏ vẻ không để ý, trong lòng lại hẹp hòi chết được thì sao?
Thôi vậy, thôi vậy!
Triệu Cảnh Diễm cầm quạt gõ A Ly mấy cái, ủ rũ đuổi người ra ngoài, sau rồi lại tức giận nói: "Đi, tìm Hoằng Văn đến cho ta, gia muốn thương thảo đại sự với huynh ấy."
"Gia, hiện là canh tư rồi, Thất gia chắc chắn đã ngủ."
Triệu Cảnh Diễm đá một cái, nổi giận mắng: "Nếu ngươi còn dám phản bác một chữ nữa, gia sẽ bắt ngươi ngủ với người đàn bà bên trong kia ngay lập tức, cái đồ đầu đất này!"
Hứ, thứ dong chi tục phấn vậy, A Ly chẳng thèm đụng vào.
A Ly co đầu rụt vai, phóng ra ngoài nhanh như chớp.
Trong thư phòng, Tưởng Hoằng Văn vừa ngáp vừa nói: "Cuối cùng đệ không nhịn được, tiết lộ chuyện của Tiền gia cho cô ta?"
"Tiết lộ một chút." Triệu Cảnh Diễm vân vê miếng ngọc bội trong tay, trên mặt không có chút ý cười nào.
Hắn đã ngầm để ý trận hỏa hoạn sáu năm trước của Tiền gia. Âm thầm điều tra mấy năm nay, nhưng cũng chỉ tra được chút chuyện râu ria.
Hơn nữa, điều khiến hắn nghi ngờ là năm đó, sau khi Lục Phiến Môn điều tra vụ án xong, hồ sơ chuyển sang Hình bộ lại không cánh mà bay. M* nó, làm hắn tốn bao công sức, uống biết bao nhiêu là rượu với đám đầu heo Hình bộ kia, vậy mà cuối cùng vẫn không tra ra được, hồ sơ đã bay đi đường nào.
Hôm nay hắn để lộ sự việc cho Cố Thanh Hoàn, thứ nhất là tỏ vẻ hắn đã đáp ứng điều kiện của cô, để cô nhìn thấy thành ý của hắn; thứ hai, hắn cũng muốn để cô chuẩn bị sẵn tinh thần, chuyện của Tiền gia phức tạp hơn tưởng tượng rất nhiều.
"Hoằng Văn à, suốt cả chặng đường này, đều là cô ta giúp chúng ta, gia cũng phải tỏ chút thành ý chứ. Huynh cũng biết đấy, gia là một kẻ rất sĩ diện."
Tưởng Hoằng Văn gật đầu nói: "Lời này cũng có lý. Nếu không có bạc của cô ta, cuộc sống của hai ta sẽ rất gian nan. Có điều..."
Có điều bây giờ, bọn hắn còn chưa có đủ thực lực để chạm vào phần trung tâm của mọi chuyện, chỉ có thể trợ giúp bên ngoài mà thôi. Việc đã hứa với Cố Thanh Hoàn, chỉ sợ còn phải kéo dài thêm một thời gian.
Trong lúc nhất thời, cả hai không nói câu nào, cả thư phòng trở nên vô cùng yên tĩnh.
Hồi lâu sau, Triệu Cảnh Diễm mới mở miệng: "Nghe nói tiệc đầy tháng của Trấn Quốc công phủ mời không ít người?"
"Ừ, cháu đích tôn thì đương nhiên phải làm long trọng rồi."
"Ta nghe nói, Cố Thanh Hoàn cũng phải đi, thế nào, hai huynh đệ chúng ta có cần đi tham gia náo nhiệt không?"
Tưởng Hoằng Văn lạnh lùng liếc nhìn hắn: "Không mời tự đến? Đệ không sợ cái phủ đó đá chúng ta ra ngoài sao."
Bản thân hắn ta năm ngoái đi Giang Nam lánh nạn cũng vì bất hòa với gã Tần Ngọc Côn, giờ lại mặt dày đến đó... có lẽ... không thích hợp cho lắm.
"Ta đây chính là Thọ vương, con cưng của Hoàng đế, ai dám?"
Triệu Cảnh Diễm dương dương tự đắc, "Vừa hay lâu ngày không gặp đám người Tần Ngọc Côn kia, bản vương thật đúng là nhung nhớ, phải đi gặp một chuyến mới được! Huynh có dám đi không?"
Trừ phi não Tần Ngọc Côn úng nước rồi, bằng không cho hắn ta mượn mười lá gan đoán chừng hắn ta cũng không dám đánh trả. Khóe miệng Tưởng Hoằng Văn nhếch lên, nở một nụ cười khẩy, "Đi thì đi, Tưởng Thất gia ta đây đang lo không có chuyện gì vui đây."
Triệu Cảnh Diễm cười xấu xa. Khiến người khác ngậm bồ hòn để cho bản thân vui vẻ, chính là chuyện Thọ vương hắn thích làm nhất.
Huống chi, cái Kinh thành này cũng quá yên bình, hắn phải khuấy tung lên đã rồi lại nói. Còn về cô gái Cố Thanh Hoàn kia, có thể gặp mặt một lần cũng hay.
Không đúng, Triệu Cảnh Diễm vỗ trán một cái. Sao cô gái này lại thường xuyên xuất hiện trong đầu hắn vậy... Hừ, nhất định là gần đây hắn chơi phụ nữ chưa đủ, dục vọng không phát ra hết nên khó chịu đây mà.
Truyện convert hay : Vương Bài Thần Tế