Thịnh Thế Phong Hoa

quyển 2 chương 60-3: thần tích (đại cao trào) (3)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Bạch Phong Hoa một thân váy dài tuyết trắng, ngạo nghễ đứng ở trên Quang Liên.Lạnh lùng chăm chú nhìn hết thảy.Ma tộc cứ như vậy lui đi, bởi vì đại môn Ma giới sức mạnh từ từ yếu, một khi cửa Ma giới đóng, Ma tộc tiếp tục ở chỗ này cũng không có ý nghĩa nữa.Không có ai muốn một mình lưu lại, đương nhiên trừ bỏ Ma Yểm.

Bỗng nhiên, trong lúc đó, Bạch Phong Hoa đột nhiên nhíu mày, nàng cảm giác được trên đầu một cỗ sức mạnh thật lớn sắp tới.Nàng hiểu được, đây là dấu hiệu đại đạo Hư Không sắp mở ra, sẽ gặp phải một cỗ lực hấp dẫn cực lớn đem nàng mang đi.Không nghĩ nhiều, Bạch Phong Hoa vội vàng nhảy trở về bên người thủ giới giả, thủ giới giả cũng nhanh chóng vươn tay ở trước mặt Bạch Phong Hoa họa xuất một cái quang quyển, sau đó dùng lực đem đoàn quang quyển này đẩy vào trong cơ thể Bạch Phong Hoa.Rất nhanh, Bạch Phong Hoa cảm giác được cỗ sức mạnh trên đầu kia biến mất.

“Hù … Cuối cùng vượt qua.” Thủ giới giả xoa xoa cái trán toát mồ hôi lạnh.

“Hiện tại, thật có thể phong ấn đại môn Ma giới?” Bạch Phong Hoa nắm Trường Không kiếm, xem kỹ đại môn Ma giới đang chậm rãi đóng lại.Tuy rằng còn có rất nhiều Ma thú Ma trùng từ bên trong chạy ra, nhưng cùng lúc trước, đã vơi đi rất nhiều.

“Phải!” Thủ giới giả cuối cùng yên lòng, gật gật đầu.

Bạch Phong Hoa nhìn đại môn Ma giới có chút xuất thần, nàng nghĩ đến phản ứng vừa rồi của Ma thái tử, rất kỳ quái.Vì sao Ma thái tử dùng cái loại ánh mắt đó nhìn chính mình, vì sao lại nói những lời đó.

Mà thủ giới giả đứng ở bên cạnh Bạch Phong Hoa, trộm liếc nhìn nàng, không có người nào phát hiện tay thủ giới giả đều run nhè nhẹ.Cũng không có người nào biết nội tâm hắn giờ phút này vô cùng kích động.

Theo khe hở đại môn Ma giới càng ngày càng nhỏ, Ma thú Ma trùng cũng tới ngày càng một ít.Không ít người đã rút lui đã trở lại, bắt đầu bao vây, tiêu diệt số Ma thú Ma trùng không còn nhiều lắm.Mọi ngời đều nghĩ về một màn rung động vừa rồi.Nghĩ hào quang lúc trước Bạch Phong Hoa xuất ra.Giờ khắc này, sau lại đưa vào sử sách, một chương này, tên là Thần tích.Bạch Phong Hoa sáng tạo một thần tích, Bạch Phong Hoa trong nháy mắt kia, cho mọi người ở đây đều để lại ấn ký không thể tiêu diệt Ma.

Đoàn người An Thiếu Minh cũng trở về, bọn họ tự nhiên đều nhìn thấy hành động của Bạch Phong Hoa.Đều là vẻ mặt hưng phấn hướng lại đây, mở to mắt nhìn quần áo váy dài tuyết trắng của Bạch Phong Hoa mà muốn mù mắt.

“Đại môn Ma giới đóng lại, phong ấn lại liền đại công cáo thành.” Bạch Phong Hoa lúc này mới trầm tĩnh lại, cúi đầu nhìn Trường Không kiếm, lại kinh ngạc phát hiện mình biến hóa.

“Hả?” Bạch Phong Hoa nghi hoặc nhíu mày, nhìn tất cả mọi người mở ta mắt nhìn nàng, nàng quay đầu nhìn Mạc Thanh Tuyệt mỉm cười nhìn nàng, nàng mới ở trong con người thấy được hình dáng hiện tại của nàng.

“Kỳ quái …” Bạch Phong Hoa nhìn váy dài, nhéo lại nắm, chính mình khi nào thì đổi váy?

“Là Quang Liên.” Thủ giới giả hợp thời phun ra vài từ giải trừ nghi hoặc của Bạch Phong Hoa.

Vừa nói xong, nhóm Quang Liên trên không trung đều tụ tập lại đây, bay đến bên người Bạch Phong Hoa, đem Bạch Phong Hoa vây quanh, thường thường hướng đến bên người nàng cọ cọ, tựa hồ tỏ vẻ vô cùng thân thiết.Thủ giới giả thấy một màn này, trong mắt hiện lên lo lắng, trong lòng kích động lại dâng lên.

“Độc của ngươi giải!” Tiểu Điệp trên đầu Vị Ngữ nhìn Bạch Phong Hoa nhỏ giọng tức giận nói.

Bạch Phong Hoa ngẩn người, phía sau Tiểu Bạch cùng Vô Song chạy tới trước mặt Bạch Phong Hoa, Vô Song cưỡi Tiểu Bạch trên lưng, giơ gương lên, để Phong Hoa nhìn cảnh tượng trong gương.Bạch Phong Hoa nhìn đến chính diện mạo mình khôi phục như cũ, hơn nữa màu da cũng khôi phục thành trắng.

Độc, thật sự giả a.Hóa ra lúc này giải độc, Bạch Phong Hoa sờ sờ mặt mình, trong lòng cảm thán, thời khắc dược hiệu phát huy thật kỳ quái.

“Hắc hắc, Phong Hoa muội muội hóa ra là đại mỹ nhân.” Thượng Quan Oánh Nhi đi lên tiếp cận, mặc kệ nhiều người như vậy, trực tiếp ôm lấy Bạch Phong Hoa, ngay tại trên mặt nàng bẹp một cái hôn, khiến mọi người trợn mắt há hốc mồm.

Thượng Qua Oánh Nhi lui về sau, khiêu khích nhìn chúng nam nhân, nhướng mày nói: “Thế nào? Hâm mộ chứ? Ghen tỵ đi, Nghĩ muốn? Nhưng là các ngươi không thể a, ha ha ha …”

Chúng nam nhân chớp mắt không nói gì.

Bạch Phong Hoa nở nụ cười, nhéo nhóe mặt Thượng Quan Oánh Nhi: “Ngươi đừng đắc ý, đến lúc đó chúng ta náo loạn động phòng, ngươi nhất định phải chết.”

Thượng Quan Oánh Nhi mặt hơi đỏ lên, bĩu môi nói: “Đến đến, ta sợ ngươi a.” Nhưng là lời này ai nấy đều nghe ra không nắm chắc.

“Kỳ quái …” Bỗng nhiên thủ giới giả nhíu mày nhìn đại môn Ma giới lên tiếng nói, “Như thế nào không đóng tiếp?”

Thủ giới giả vung tay lên, một cỗ sức mạnh lập tức trút xuống đánh tại trên cửa đại môn Ma giới, nhưng đại môn Ma giới vẫn để lại một khe hở không có đóng chặt.Thủ giới giả ánh mắt trầm xuống, không ngừng công kích đại môn Ma giới, đại môn Ma giới sức mạnh không ngừng suy yếu, nhưng khe hở như trước không đóng chặt.

“Sao lại thế?” Mọi người cũng chú ý tới dị thường bên này, đều đi đến phía trước nhìn đại môn Ma giới hỏi thủ giới giả.

Lúc này đại môn Ma giới cơ hồ đã đóng lại, lại duy độc để lại một khe hở, mà khe hở này khiến rất nhiều Ma côn trùng bay ra.Tuy rằng bay ra đều bị Chu Tước cùng Ngũ Hành Chi Hỏa thiêu cháy, nhưng bên trong vẫn không ngừng cuồn cuộn bay ra.Cứ như vậy, cũng không hay.Nếu nhân loại khinh suất, sẽ trúng Ma độc.

“Vì sao không đóng?” Bạch Phong Hoa nhíu mày nhìn khe hở, trong tay Trường Không kiếm hạ xuống.Oanh một tiếng nổ vang lên, nhưng đạo khe hở vẫn như trước ở đó.

“Có đồ vật gì đó cản đại môn Ma giới đóng lại.” Mạc Thanh Tuyệt nhíu mày nhìn đại môn Ma giới, trầm giọng nói.

Mô Dung Âm Sinh cũng tò mò bước lại gần, nhưng đợi đến nàng đến gần, sắc mặt nàng nháy mắt thay đổi.Bởi vì nàng đã biết nguyên nhân vì sao đại môn Ma giới không thể hoàn toàn đóng.

Mộ Dung Âm Sinh đứng ở trước đại môn Ma giới, nghe được tiếng rít gào của Thượng Quan Hoành Viễn.

Oánh Nhi, Oánh Nhi của ta …

Ta không cam lòng …

Vì sao chúng ta là huynh muội?

VÌ sao chúng ta không thể ở cùng một chỗ?

Vì sao ngươi không tiếp nhận tình yêu của ta?

Tiếng gào thét tràn ngập oán giận cùng không cam lòng không ngừng đánh sâu vào màng tai Mộ Dung Âm Sinh, làm tai nàng ong ong chấn động.

Mộ Dung Âm Sinh sắc mặt tái nhợt vô cùng, khóe mắt dư quang nhìn đám người Bạch Phong Hoa, lại nhìn Thượng Quan Oánh Nhi, cuối cùng nàng lựa chọn trầm mặc.Nàng biết, nếu mình nói ra, Thượng Quan Oánh Nhi tất nhiên sẽ cảm thấy áy náy, sẽ nghĩ biện pháp giải trừ oán hận của Thượng Quan Hoành Viễn.Mà biện pháp giải trừ, tất nhiên sẽ khiến Thượng Quan Oánh Nhi tạo thành thương tổn.Cho nên, Mô Dung Âm Sinh biết nguyên nhân đại môn Ma giới không thể đóng, cũng lựa chọn trầm mặc, thối lui đến bên người Nam Cung Vân.Trong lòng rung động thật lớn, không nghĩ tới Thượng Quan Hoành Viễn có tâm tư xấu xa như vậy.Hắn hóa ra luôn đánh chủ ý đến Thượng Quan Oánh Nhi, còn muốn bắt buộc Thượng Quan Oánh Nhi tiếp nhận tâm ý của hắn.

“Là vật gì chặn đại môn Ma giới đóng lại?” Bạch Phong Hoa nhìn khe hở đại môn Ma giới, nhíu mày hỏi.Nếu cứ tiếp tục như vậy, đại môn Ma giới không thể lại bị phong ấn.

“Không biết.” Mạc Thanh Tuyệt lắc đầu, “Ta chỉ cảm giác được có một cỗ sức mạnh chấp nhất, nhưng ta cũng không rõ ràng.” Mạc Thanh Tuyệt nói xong, giơ tay lên, một cỗ lực đạo thật lớn đánh úp về phía đại môn Ma giới, nhưng mà đại môn Ma giới chỉ là rung nhè nhẹ, cũng không có chiều hướng đóng lại.

Thủ giới giả mặt mày nhăn càng chặt, hắn đã có ý đồ công kích đại môn Ma giới để đóng lại, nhưng công kích mạnh như thế nào đều không có hiệu quả.Điều này làm cho thủ giới giả có chút trầm tư khó giải thích.Ma thái tử đã bị Bạch Phong Hoa đánh trọng thương lui về Ma giới.Nhóm Ma tướng cũng lui đi, vì sao đại môn Ma giới không cách nào đóng lại?

Vô Song bỗng nhiên tiến lên, giơ gương lên trước mặt Bạch Phong Hoa.Những người khác cũng nghĩ muốn đi lên nhìn, Vô Song che gương lại, trừng mắt nhìn mọi người, không cho nhìn.

Bạch Phong Hoa cười cười, vẫy tay ý bảo mọi người tránh ra một chút! Chờ mọi người tránh ra, Vô Song mới lại giơ gương lên cho Bạch Phong Hoa nhìn.Bạch Phong Hoa nhìn hình ảnh bên trong gương, con ngươi hiện lên tia kinh ngạc, lập tức chợt lóe rồi biến mất.Mỉm cười nói: “Cũng không tệ lắm, lần này thương vong không tính là nghiêm trọng.”

Vô Song gật gật đầu, thu hồi gương, gương biến thành khuyên tai nhỏ, trở về bên vành tai hắn.

“Thủ giới giả đại nhân, đại môn Ma giới không đóng, ngài nhanh nhanh nghĩ biện pháp a.” Bạch Phong Hoa trêu ghẹo thủ giới giả nói.

Bạch Phong Hoa tỏ vẻ đắc ý liếc nhìn thủ giới giả, ngào ý muốn, thái độ thủ giới không giống lúc trước không kiên nhẫn, mà là ôn hòa trả lời: “Ừ, đã biết, ta đang suy nghĩ biện pháp.”

Bạch Phong Hoa sửng sốt, này Tiểu Phá tử khi nào thì hợp tác chứ?

“Trước khi ta nghĩ ra biện pháp, các ngươi trước đi nghỉ ngơi, chỗ này thay phiên người đến gác là được, không nên thả sinh vật Ma tộc đi qua.” Thủ giới giả phân phó.

Bạch Phong Hoa vừa nghe hợp ý nàng, nàng gật gật đầu, quay đầu đối với Tao Bao Vương gia, đám người Hoàng Phủ Trác thảo luận.

Mọi người trải qua trận ác chiến này quả thật mệt mỏi không chịu nổi, vì thế đều nghỉ ngơi ngay tại chỗ.Chỉ là trong khi nghỉ ngơi đều nhiệt liệt bàn tán thần tích bọn họ vừa chứng kiến, Bạch Phong Hoa sáng tạo ra thần tích.

Người canh gác đầu tiên là Tiểu Bạch, Vô Song, Ngũ Hành Chi Hỏa cùng Vân Dương.Người khác nhàn nhã nghỉ ngơi, quá một canh giờ lại thay ca.

Bên Ma giới.

Ma thái tử lẳng lặng đứng ở trên vách đá dựng đứng cao vút trong mây, nhìn xuống phía dưới.

“Thái tử, mạt tướng có chuyện không rõ.” Ma Ảnh cùng một hàng Ma tướng đứng phía sau Ma thái tử, trên mặt đều rất phẫn nộ.Trong lòng Ma Ảnh lại không rõ, vì sao Ma thái tử lại ra quyết định như vậy.Ở chỗ người nọ đối chiến, Thái tử có thể né tránh công kích của nhân loại, vì sao Thái tử lại thừa nhận một kích kia.Hơn nữa còn ra quyết định rút về Ma giới.

“Ta biết, các ngươi cũng không hiểu được.” Ma thái tử đứng ở trên sườn dốc, thản nhiên nói.

“Mạt tướng không rõ!” Ma Ảnh khẩu khí tức giận.Chúng Ma tướng phía sau đều lo lắng kéo ống tay áo của hắn, ý bảo hắn không cần quá mức phát hỏa, nếu chọc giận Ma thái tử, hậu quả thiết nghĩ không chịu nổi.

“Các ngươi, cũng không cần hiểu được.” Ma thái tử từ từ xoay người, nhìn chúng Ma tướng, trên mặt dần dần hiện tia tà mị cười.

Tươi cười này chúng Ma tướng kinh hồ bạt vía, Ma thái tử một khí lộ ra nụ cười này, đại biểu là hủy diệt, là giết choc, là xóa bỏ!

Ma thái tử chậm rãi đưa tay, ánh mắt đã lạnh như băng!

Ma Ảnh cùng Ma tướng khác sắc mặt dại biến, đều thối lui về sau.Hơi thở tử vong buông xuống, là âm lãnh cùng đáng sợ như vậy! Chỉ là bọn hắn không rõ, vì sao Ma thái tử muốn giết bọn họ.

“Khuyết ..Dừng tay đi! Bọn họ tốt xấu gi cũng là thuộc hạ phụ vương ngươi.” Bỗng nhiên, trong hư không truyền đến một cái thanh âm thâm trầm, trong giọng nói mơ hồ mang theo bất đắc dĩ cùng đau lòng.

Đám người Ma Ảnh thở phào nhẹ nhõm, mới vừa rồi hơi thở tử vong bao phủ chớp mắt đã biến mất.Là giọng nói của Ma hoàng, được cứu, thật tốt quá.

Ma thái tử xoay người nhìn Hư không, rũ mắt xuống, thản nhiên nói một chữ:”Hảo!”

Nói xong, bóng dáng Ma thái tử trực tiếp biến mất tại chỗ không thấy.

Aiiii…….

Một tiếng thở dài thật dài vang lên ở giữa hư không.

Đó là Ma hoàng vì đứa nhỏ của chính mình mà thở dài …

Ngay sau đó, bóng dáng Ma thái tử xuất hiện ở trong một mảnh rừng rậm.Đây là một mảnh rừng rậm màu xanh duy nhất tại Ma giới, rừng rậm nơi khác đều là màu đỏ.Nơi này, cũng là nơi lần đầu tiên gặp nàng.Theo thời điểm kia, chỗ này đối với hắn mà nói đã hoàn toàn bất đồng.Hắn đem nơi này liệt vào cấm địa, không cho phép bất kỳ kẻ nào đặt chân vào.

Ma thái tử từ từ mở ra tay phải của mình, trong lòng bàn tay là một nhĩ đinh hoa Sen trắng noãn nho nhỏ ( hoa tai hình hoa sen trắng nhỏ ).Đó là rõ ràng là hoa tai của nữ nhân.

Ma thái tử si ngốc nhìn nhĩ đinh trong bàn tay, cuối cùng phát ra tiếng thở thật dài.Mình cùng nàng, vĩnh viễn đều không có khả năng.

Cho dù có được sức mạnh nghịch thiên thì sao, chung quy, không bằng một cái ngoái đầu nhìn lại của nàng.

Ngàn năm trước kia, cũng là nàng tự tay đem chính mình phong ấn.

Nàng là một đóa hoa Bạch Liên cao thượng…

Vĩnh viễn nở rộ trong lòng chính mình…

Nhìn nhĩ đinh trong lòng bàn tay, Ma thái tử đem nhĩ đinh nắm chặt.Nàng, ở trong lòng mình, cái này là đủ rồi…

Nhân gian.

Bàn Long Cốc.

Bạch Phong Hoa có chút mệt mỏi tựa vào một gốc đại thụ, ngửa đầu dựa vào đại thụ, nhắm mắt dưỡng thần.Bên cạnh vang lên tiếng rất nhỏ, không cần mở mắt cũng biết là Mạc Thanh Tuyệt.

“Nàng đã biết nguyên nhân đại môn Ma giới không đóng?” Mạc Thanh Tuyệt giọng nói nhẹ nhàng vang lên ở bên tai Bạch Phong Hoa.

“Ân, ta đang muốn tìm chàng thương lương chuyện này.” Bạch Phong Hoa chậm rãi mở mắt, trong con ngươi toàn bộ là lo lắng.

“Là cái gì?” Mạc Thanh Tuyệt nhíu mày hỏi.

“Là ..” Bạch Phong Hoa sát vào lỗ tai Mạc Thanh Tuyệt, khẽ nói.

“Cái gì?” Mạc Thanh Tuyệt nghe xong Bạch Phong Hoa nói, sắc mặt khẽ biến.

“Có biện pháp nào không?” Bạch Phong Hoa cắn môi lo lắng hỏi.Chuyện này không thể để Thượng Quan Oánh Nhi biết, nếu Thượng Quan Oánh Nhi biết, sự tình sẽ phát triển đến tình huống bọn họ không hy vọng nhất.

Bạch Phong Hoa ngoài dự liệu, dường như không có chuyện gì không làm khó Mạc Thanh Tuyệt được, Mạc Thanh Tuyệt khẽ lắc đầu: “Ta không có cách nào khống chế lòng người.Người chấp niệm là đáng sợ nhất trong thiên hạ.Tâm chí, thứ này chính là kiếm hai lưỡi.Nó có thể giúp người vượt qua tình huống gian nan nhất, cũng có thể khiến cho người ta điên cuồng.”

Bạch Phong Hoa mày nhíu lại chặt hơn.Kỳ thật nàng làm sao không biết Thanh Tuyệt nói đều là sự thật.Tâm chí con người có thể là thứ kiên cường nhất, làm cho người ta mạnh mẽ nhất thế giới, không gì phá nổi.Có điều, cũng là thứ đáng sợ nhất thế gian.Thượng Quan Hoành Viễn chấp niệm hiển nhiên là rất đáng sợ, chống đỡ ở nơi đó khiến cho đại môn Ma giới không thể đóng cửa.

“Vậy làm sao bây giờ?” Bạch Phong Hoa nhíu mày, “Chẳng lẽ để nhân loại phái người nhiều thế hệ thủ ở trong này, tiêu diệt Ma giới xông tới đây.Hay nói đó là Tiểu trùng nhỏ yếu hoàn hảo không sao, nhưng nếu có một ngày sinh vật đáng sợ chen vào làm sao bây giờ? Sẽ cho nhân loại tạo thành một cái tai họa thật lớn.”

Mạc Thanh Tuyệt khẽ lắc đầu, “Trước mặt xem ra, chỉ có biện pháp này.Trừ phi Thượng Quan Oánh Nhi …”

Bạch Phong Hoa sắc mặt bỗng nhiên biến đổi, nhíu mày.Mạc Thanh Tuyệt cũng nghe xa xa có tiếng bước chân, lập tức ngậm miệng.

“Các ngươi đang nói chuyện gì?” Thượng Quan Oánh Nhi một mình chạy tới, vui cười nhìn Bạch Phong Hoa cùng Mạc Thanh Tuyệt.Nhìn đến Thượng Quan Oánh Nhi, Mạc Thanh Tuyệt mỉm cười, quay đầu hướng nhìn một bên, đem không gian để lại cho hai nữ nhân.

“Đang nói chuyện.” Bạch Phong Hoa nhe răng cười, chống lại Thượng Quan Oánh Nhi trêu ghẹo, “Ngươi không cùng tiểu phu quân của mình một chỗ, đến chỗ chúng ta làm cái gì?”

“Đương nhiên là có chuyện tìm ngươi.” Thượng Quan Oánh Nhi ngồi ở bên cạnh Bạch Phong Hoa, nghiêng đầu nhìn nàng nói, “Phong Hoa, chúng ta có phải là bằng hữu hay không?”

“Đương nhiên.” Bạch Phong Hoa gật gật đầu.

“Vậy, bằng hữu trong lúc đó có phải không nên nói dối? Đừng cho rằng nói dối là thiện ý.” Thượng Quan Oánh Nhi nhướng mày nói.

“Sao, ha ha, ừ.” Bạch Phong Hoa bỗng nhiên trong lòng mơ hồ có bất an, Thượng Quan Oánh Nhi thái độ rất kỳ quái.

“Trước Vô Song cho ngươi nhìn trong gương cái gì?” Thượng Quan Oánh Nhi sắc mặt bỗng nhiên nghiêm túc, chăm chú hỏi.

“Cũng không có gì, chính là tình huống mọi người.” Bạch Phong Hoa qua loa nói.

“Không đúng,Nếu như thế, Vô Song không có khả năng không cho chúng ta xem.Hơn nữa, ngươi ánh mắt lúc đó có biến.Rốt cuộc là chuyện gì? Không nên lừa gạt ta, nói cho ta biết rốt cuộc là cái gì?” Thượng Quan Oánh Nhi nhíu mày, khẩu khí càng phát ra nghiêm túc.

Bạch Phong Hoa mắt nhìn Mạc Thanh Tuyệt, Mạc Thanh Tuyệt cũng nhìn Phong Hoa, thực rõ ràng, Mạc Thanh Tuyệt cũng không có chủ ý nào.

“Cái đó, ta nhìn thấy, quả thật không phải giống như ta nói.Mà là thấy được tình huống trước mặt đại môn Ma giới.Ma thái tử lui binh rất kỳ quái, bên kia cũng còn không ít đại quân đang chuẩn bị xuất phát.” Bạch Phong Hoa tiếp tục mò mẫn.

“Bạch Phong Hoa!” Thượng Quan Oánh Nhi gầm lên một tiếng, trừng mắt nhìn Bạch Phong Hoa.

Lời đó nói người khác thì có thể, nhưng lừa Thượng Quan Oánh Nhi rất khó.

“Bạch Phong Hoa, ngươi quên, gia tộc bọn ta am hiểu nhất ngoài ảo thuật là cái gì sao? Là Dự Ngôn thuật!” Thượng Quan Oánh Nhi ánh mắt bỗng nhiên ảm đạm xuống, “Dự Ngôn thuật, làm cho người ta vừa kính sợ vừa chán ghét .. Tương lai của ta, ta xem không được, nhưng Dự Ngôn sư tốt nhất Thượng Quan gia nhìn đến …”

Bạch Phong Hoa sắc mặt phút chốc biến đổi, nàng đã hiểu được, không thể giấu diếm Oánh Nhi nữa.

“Kết cục của ta, hóa ra là hồn phi phách tán, hội phi yên diệt ( hóa thành tro bụi ) …” Khi Thượng Quan Oánh Nhi nói đến đây, giọng điệu không đành lòng cùng chua xót, “Thiếu Minh, nhưng mà ta luyến tiếc Thiếu Minh.Ta nghĩ đến Dự Ngữ thuật sẽ không thành hiện thực, ta sẽ không, nhưng không nghĩ tới mạng của ta sẽ như thế.”

“Không! Oánh Nhi! Không cần nói như vậy, chúng ta hẳn còn có biện pháp.” Bạch Phong Hoa sốt ruột, ngăn Thượng Quan Oánh tiếp tục nói.

“Không có khả năng.” Thượng Quan Oánh Nhi cười chua xót, khẽ lắc đầu, “Ngươi rất rõ ràng, không có khả năng.Mà ngay cả thủ giới giả người cường đại nhất thế giới này cũng không có cách nào làm được, các ngươi làm sao có thể làm được? Lòng người, kiên cường nhất cũng là đáng sợ nhất.Đạo lý này, ta so với ai khác đều rõ ràng hơn.”

“Oánh Nhi! Không nên buông tha như vậy, nhất định sẽ có biện pháp! Ta cùng Mạc Thanh Tuyệt đều đang suy nghĩ biện pháp.” Bạch Phong Hoa nhìn mày Thượng Quan Oánh Nhi lộ ra tuyệt vọng, sốt ruột khuyên giải an ủi.

“Giúp ta chuyển lời đến Thiếu Minh, ta thực ích kỷ, ta nghĩ hắn có thể cả đời nghĩ đến ta.Tuy không thể cùng hắn thành thân, nhưng ta hy vọng hắn cho dù yêu người khác, thành thân với người khác, cũng không nên quên ta.” Thượng Quan Oánh Nhi chậm rãi đứng dậy, đối với Bạch Phong Hoa cười thống khổ.

“Oánh Nhi đứng lại!” Bạch Phong Hoa vươn tay định kéo tay Oánh Nhi lại, lại không kéo được, tay nàng trực tiếp xuyên qua tay Oánh Nhi.

Sao lại thế này?

Bạch Phong Hoa kinh ngạc nhìn một màn này.

“Bạch Phong Hoa, hy vọng ngươi mạnh khỏe, vĩnh viễn.” Thượng Quan Oánh thân thể dần dần mơ hồ.

Bạch Phong Hoa thế này mới kinh hoảng:”Ảo thuật!” Thượng Quan gia am hiểu nhất đúng là ảo thuật a!

Mạc Thanh Tuyệt cũng sửng sốt, hắn cũng không chú ý, không chú ý tới được căn bản đây không phải bản thể của Thượng Quan Oánh Nhi mà là ảo ảnh.Nói vậy, bản thân nàng đang ở nơi nào?

Bạch Phong Hoa cùng Mạc Thanh Tuyệt liếc nhau, trong mắt đều là giật mình cùng kinh ngạc.

Thượng Quan Oánh Nhi giờ phút này ở cửa cốc đại môn Ma giới!

Nghĩ đến đây, Bạch Phong Hoa hướng bên đó chạy đi, mà Mạc Thanh Tuyệt còn lại một phen kéo tay Bạch Phong Hoa lại, chớp mắt dời đi.

Khi bọn hắn xuất hiện ở cửa cốc thì nhìn đến Thượng Quan Oánh Nhi đã muốn vươn tay chạm đến đại môn Ma giới, hơi thở màu đen điên cuồng theo tay nàng lan tới trên người, bao phủ khắp toàn thân.Mà cả người nàng cũng đều bắt đầu mơ hồ.Mà Ngũ Hành Chi Hỏa, Vô Song Tiểu Bạch, còn có Vân Dương đều kinh ngạc nhìn một màn này.Vừa rồi Thượng Quan Oánh Nhi bỗng nhiên xuất hiện nói mình có biện pháp khiến cho đại môn Ma giới đóng, yêu cầu để cho nàng thử một lần.Thế nhưng ai cũng không có sẽ biến thành cái dạng này.

“Oánh Nhi!” Bạch Phong Hoa nổi giận gầm lên một tiếng, định tiến lên.

“Không nên lại đây, không còn kịp nữa rồi ..” Thượng Quan Oánh Nhi xoay người, đưa tay đối với Bạch Phong Hoa dừng sức một kích màu đen quang manh cắt qua không khí, lướt qua mặt Bạch Phong Hoa.

Mạc Thanh Tuyệt kéo Bạch Phong Hoa lại, giọng nói tràn đầy bất đắc dĩ:”Thân thể Thượng Quan Oánh Nhi. đã không hề thuộc về chính mình, nàng cùng đại môn Ma giới đã hòa thành một thể …” Đã không còn kịp, một khắc Thượng Quan Oánh Nhi chạm vào đại môn Ma giới kia, chuyện đã định.Ai cũng không có khả năng cứu nàng trở về ..

“Không! Oánh Nhi!” Bỗng nhiên, An Thiếu Minh lớn tiếng rống giận từ phía sau truyền đến, Bạch Phong Hoa quay đầy, nhìn đến An Thiếu Minh hai mắt đỏ ngầu liều mạng hướng bên này tới rồi, “Nàng làm sao có thể bỏ ta lại? Nàng quên đã đáp ứng ta cái gì sao?”

“Ta không quên, nhưng mà ..Không có khả năng!” Thượng Quan Oánh Nhi nước mắt từ từ theo khóe mắt chảy xuống, “Đại môn Ma giới phải đóng lại …”

“Quản đại môn chó má gì chứ! Nàng trở lại cho ta, trở về! Trở về a!” An Thiếu Minh xông lên phía trước, rút kiếm hung hăng hướng đại môn Ma giới chém tới, cái tay còn lại muốn bắt lấy Oánh Nhi.

Thượng Quan Oánh Nhi rút tay lại, khiến cho Thiếu Minh bắt phải không khí, ngay sau đó, thân thể Thượng Quan Oánh Nhi càng ngày càng mơ hồ, tay đã hoàn toàn biến thành khí thể màu đen, từ từ biến mất.

“Không! Không! Oánh Nhi, nàng không thể cứ như vậy rời đi!” An Thiếu Minh tuyệt vọng rống giận, vẫn lấy tay cầm bảo kiếm công kích hướng tới đại môn Ma giới.

“Thực xin lỗi Thiếu Minh, thực xin lỗi …” Thượng Quan Oánh Nhi giọng nói càng ngày càng yếu ớt, “Còn có, ta là thật sự thích ngươi …”

Bạch Phong Hoa nhìn một màn này, đau lòng tới cực điểm, kéo tay Mạc Thanh Tuyệt, khóc nức nở: “Thanh Tuyệt, chẳng lẽ không có biện pháp sao? Chẳng lẽ trơ mắt nhìn Oánh Nhi biến mất sao?”

Mạc Thanh Tuyệt mi gian hiện lên tia do dự.Ở trong chỗ sâu nhất trí nhớ có một biện pháp, nhưng mà, hắn không có nắm chắc, một chút cũng không có.Hơn nữa, hậu quả thi triển pháp thuật này sẽ như thế nào, hắn cũng không biết, hoặc là nói đã quên.

Động tĩnh bên này cuối cùng đưa tới mọi người, đều chạy tới bên này.Khi bọn hắn đuổi tới liền nhìn thấy một màn ghê người này.Thân thể Thượng Quan Oánh Nhi dần dần hóa thành khí thể màu đen, mà An Thiếu Minh hai mắt đỏ đậm, nổi điên công kích đại môn Ma giới.

Bạch Phong Hoa cả người đều run rẩy, nước mắt không nhịn được mà rót xuống.Chẳng lẽ sự tình thật sự muốn phát triển đến nước này? Vì sao Thượng Quan Oánh Nhi ngu như vậy, muốn chọn như vậy?

“Oánh Nhi, không nên, Oánh Nhi!” An Thiếu Minh phí công muốn bắt lấy Thượng Quan Oánh Nhi, nhưng mà Thượng Quan Oánh Nhi từ từ tan biến, lưu cho hắn một nụ cười hạnh phúc cuối cùng.

Thượng Quan Oánh Nhi cứ như vậy biến mất, thân thể nàng cùng đại môn Ma giới hợp thành một thể.

Một khắc đó, đại môn Ma giới phát ra tiếng xèo xèo cạc cạc vang lên, đóng lại.

“Không!” An Thiếu Minh ngửa mặt lên trời rống giận, trong tiếng rống tràn đầy tuyệt vọng cùng thương tâm khiến cho mọi người lâm vào chấn động.

“An Thiếu Minh, cho dù Thượng Quan Oánh Nhi là cái hình thái gì, ngươi đều yêu nàng sao? Trả lời ngay vấn đều của ta.” Mạc Thanh Tuyệt bỗng nhiên ra tiếng, quát lạnh hỏi.

An Thiếu Minh hồi phục lại tinh thần lại, kinh ngạc nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Mạc Thanh Tuyệt, bỗng nhiễn mừng như điên liều mạng gật đầu :”Ta sẽ, ta đương nhiên sẽ!”

“Vậy là tốt rồi!” Mạc Thanh Tuyệt nói xong chạy vội tới trước đại môn Ma giới, ngón trỏ ở trán vẽ một cái, vết máu từ trán trào ra.Mạc Thanh Tuyệt kiết xuất dấu tay phức tạp, động tác càng lúc càng nhanh.Một cỗ chỉ màu đỏ từ lòng bàn tay hắn chảy ra, bắn thẳng đến mặt trên đại môn Ma giới.

Bạch Phong hoa trong lòng phức tạp, khẩn trương nhìn một màn này.Mạc Thanh Tuyệt lại sử dụng sức mạnh, lúc này đây, còn có thể khống chế sao? Hắn là vì mình, lại một lần nữa mạo hiểm.

An Thiếu Minh so với ai khác đều khẩn trương, hắn liều mình nắm chặt tay, nhìn động tác Mạc Thanh Tuyệt.Trong lòng vô cùng lo lắng mà chờ mong, Mạc Thanh Tuyệt cho hắn hy vọng rất lớn.Hy vọng hắn có thể cứu Oánh Nhi quay về, không, nhất định!

Bạch Tử Mặc yên lặng đứng ở bên người An Thiếu Minh, lẳng lặng cùng hắn.

Mạc Thanh Tuyệt cỗ hồng quang trong tay kia càng ngày càng đậm, cơ hồ đem toàn bộ đại môn Ma giới bao phủ ở bên trong.

Đại môn Ma giới từ từ, từ từ nặng nề đóng lại, phát ra tiếng sập cửa.

Một tiếng vang này, trực tiếp nện thật mạnh ở trong lòng An Thiếu Minh.

Oánh Nhi đâu? Oánh Nhi đâu?

“Phù…” Mạc Thanh Tuyệt mệt mỏi thở dài một tiếng.

An Thiếu Minh trong lòng lập tức bị tuyệt vọng cắn nuốt, ánh mắt của hắn dần dần tan tác.

“Này, ngươi cái dạng này, giống như ta thất bại vậy!” Mạc Thanh Tuyệt quay đầu nhìn bộ dáng An Thiếu Minh, khó khi trêu ghẹo một câu, nhưng là ai đều nhìn ra Mạc Thanh Tuyệt giờ phút này mệt mỏi đến cực điểm.

An Thiếu Minh chớp mắt sống lại, hắn nhìn xung quanh Mạc Thanh Tuyệt, không ai, không có ai a!

“Nơi này!” Mạc Thanh Tuyệt có chút sốt ruột đưa gì đó đến trước mặt An Thiếu Minh, bởi vì hắn cảm giác được, thời gian chính mình không nhiều lắm.

An Thiếu Minh trừng lớn ánh mắt, nhìn gì đó trong tay Mạc Thanh Tuyệt, ngây ngẩn cả người.Đó là một đoàn tiểu Quang cầm màu trắng nhu hòa.

“Đây là tam phách Thượng Quan Oánh Nhi, cái khác đã tiêu tán.” Mạc Thanh Tuyệt nói xong, một phen lột ngọc bội bên hông An Thiếu Minh xuống, đem Quang cầu đẩy vào trong ngọc bội, đưa tới trong tay An Thiếu Minh, “Hoặc là vì nàng thân thể không còn, nhưng là cơ bản không có khả năng.Hoặc là chính các ngươi cùng nhau đầu bạc đến già, cùng nhau chuyển thế.”

Mạc Thanh Tuyệt vội vàng nói xong, không hề để ý tới An Thiếu Minh kinh ngạc vừa sợ vừa mừng, mà là xoay người đến bên người Bạch Phong Hoa.

“Thanh Tuyệt!” Bạch Phong Hoa vội vàng đỡ Mạc Thanh Tuyệt.

“Phong Hoa, ta yêu nàng.” Mạc Thanh Tuyệt nhìn Bạch Phong Hoa, không có báo động nói ra vài chữ này.

Bạch Phong Hoa ngơ ngẩn cả người, lăng lăng nhìn khuôn mặt tuyệt mỹ Thanh Tuyệt trên mặt tất cả đều là nghiêm túc.

“Nhớ kỹ, ta sẽ chờ nàng, vẫn chờ nàng.Xem ra, không có biện pháp cùng nàng rời đi.” Mạc Thanh Tuyệt hiện lên một nụ cười tự giễu.

Ngay sau đó Bạch Phong Hoa liền minh bạch những lời này Mạc Thanh Tuyệt có ý gì.

Mạc Thanh Tuyệt vết máu trên trán vẫn không có mờ đi.

Trên bầu trời truyền đến tiếng gầm rú thật lớn, mây đen cuồn cuộn mà đến.

Thủ giới giả đứng ở một bên, giọng nói lạnh lùng:”Hư Không đại đạo sắp mở ra.Chu Tước, Bạch Hổ, Thanh Long, Huyền Vũ, hiện tại ta cởi bỏ phong ấn của các ngươi, các ngươi có thể theo Mạc Thanh Tuyệt rời đi.” Thủ giới giả nói xong, bốn đạo bạch quang theo thân thể hắn phát ra, phi vào trong cơ thể tứ đại thần thú.Tứ đại thần thú hoan hô nhảy nhót, rốt cuộc có thể quay trở về cố hương, nhiều năm như vậy …

“Thanh Tuyệt, Thanh Tuyệt!” Bạch Phong Hoa nắm tay Mạc Thanh Tuyệt, trong lòng tư vị phức tạp ngàn vạn.

“Ta chờ nàng.” Mạc Thanh Tuyệt cúi đầu, khẽ ở trên trán Bạch Phong Hoa ấn xuống một nụ hôn.

Oanh …

Một cột ánh sáng thật lớn từ trên trời giáng xuống, đem Mạc Thanh Tuyệt bao phủ ở bên trong.Cỗ lực hút thật mạnh khiến tay Mạc Thanh Tuyệt phải buông tay Bạch Phong Hoa ra.Bích Lãng kiếm không cùng Mạc Thanh Tuyệt cùng rời đi, nó mơ hồ cảm nhận được có chút không thích hợp.Hư Không đại đạo này không phải nó có thể bước vào đi, vẫn là chờ Bạch Phong Hoa Phá Toái Hư Không tốt hơn.

Bạch Phong Hoa còn không kịp nói cái gì, Mạc Thanh Tuyệt đã biến mất ở giữa cột sáng, cứ như vậy biến mất không thấy.Bạch Phong Hoa kinh ngạc nhìn hết thảy, cái gì cũng không nói ra được.

Tứ đại thần thú nhưng không có động tác, đều không đi theo.Không phải bọn họ không nghĩ muốn trở về, mà Hư Không đại đạo này, rất không tầm thường.Hơi thở trong đó, làm cho bọn họ không rét mà run.Cho nên, bọn họ đều lùi bước.Vào giờ khắc này, tứ đại thần thú làm ra quyết định, không tiến vào đại đạo đó, không cùng Mạc Thanh Tuyệt cùng đi, mà là chờ đợi Bạch Phong Hoa Phá Toái Hư Không.

Rất nhanh, cột ánh sáng biến mất.Để lại một đám người ở tại chỗ còn đang rung động

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio