Linh Ngọc thấy chủ tử nhà mình bị Tả tướng quân Lục Bội Ninh đưa vào tẩm điện từng là nơi ở của hoàng hậu, hôm nay các tần phi đều bị giam cầm ở điện Cửu Hoa, nhưng lại vui mừng có chút không biết làm sao.
Vui mừng bởi vì người mình luôn tâm tâm niệm niệm đã bình an vô sự, không biết phải làm sao vì Chu Thanh Nhược lại cùng Lục Bội Ninh ở cùng một chỗ.
Linh Ngọc tự nhiên biết vị Lục Bội Ninh này, từ nhỏ đã vào trong cung cùng nguyên Thái tử Lý Thần cùng nhau đi học, là bạn đồng học với nguyên Thái tử, ca ca nàng cũng vô cùng kính ngưỡng, nói y mặc dù xuất thân từ nhà cao cửa rộng, nhưng cũng không cẩm y ngọc thực, hữu dũng vô mưu, sau này tất nhiên sẽ không tầm thường, năm năm trước nguyên Thái tử Lý Thần mất tích ở Hoàng Giác Tự, đêm đó Lục Bội Ninh cũng biến mất theo.
Người Lục gia tìm một thời gian dài, cuối cùng không thể không tuyên bố với bên ngoài là bị bệnh chết.
Bây giờ nghĩ lại cũng không phải là bị lạc, mà là đi theo nguyên Thái tử đi, có lẽ người cứu nguyên Thái Tử ra khỏi Hoàng Giác Tự chính là thủ đoạn của Lục Bội Ninh cũng không chừng.
Mặc dù Linh Ngọc ngàn nghĩ vạn nghĩ, nhưng khi nhìn thấy Chu Thanh Nhược cũng không nghĩ được gì nữa chạy vọt tới, cầm tay nàng hỏi, “Chủ tử, làm sao người qua được?”
Vốn Chu Thanh Nhược còn đang lo lắng cho Linh Ngọc, quả đúng như Lục Bội Ninh nói, lúc này nhìn thấy nàng khỏe mạnh ở đây, lòng rất vui mừng, cầm tay nàng trấn an, nói, “Đều cảm ơn Lục tướng quân.” Nói xong quay đầu lại khom lưng phúc lễ với Lục Bội Ninh, rất chân thành nói, “Cám ơn Lục tướng quân.”
Lục Bội Ninh ung dung nhận lễ, nói: “Giờ mạt tướng trở về phục mệnh trước, Chu Chiêu nghi nếu có chuyện gì có thể sai người đến Ngự Bảo điện tìm ta.” Hôm nay nguyên Thái tử Lý Thần đang ngụ trong Ngự Bảo điện, mà Chu Thanh Nhược cũng là vừa từ trong Ngự Bảo điện đưa đến bên này.
Chờ khi Lục Bội Ninh biến mất trước cửa phòng Linh Ngọc không kịp chờ đợi hỏi: “Chủ tử, sao người có thể cùng Lục Bội Ninh tướng quân ở cùng một chỗ?”
Chu Thanh Nhược bóp trán vì uống quá nhiều rượu mà huyệt thái dương thật đau nhức, bất đắc dĩ nói, “Đi vào trước đi.” Lúc đi Lục Bội Ninh cố ý phân phó sắp xếp chủ tớ Chu Thanh Nhược ở một sương phòng của điện Cửu Hoa, hôm nay tất cả Tần phi cung nội đều ở trong điện Cửu Hoa này, hết sức chật chội, thật ra cách làm của Lục Bội Ninh trái lại làm Chu Thanh Nhược ít chịu khổ sở hơn với việc cùng những người khác dồn chung một chỗ.
Linh Ngọc biết chuyện này không đơn giản cũng không nhiều lời, ngoan ngoãn đưa Chu Thanh Nhược một chén nước sau đó thấy dáng vẻ nhức đầu của nàng vội vàng đi tới xoa bóp cho nàng, sau đó nhíu nhíu mày lo lắng nói, “Sao trên người chủ tử có mùi rượu vậy?”
Chu Thanh Nhược nhớ tới chuyện ngày hôm qua giống như đang nằm mơ vậy, đầu tiên là bị nhốt trong tủ, sau đó đột nhiên phát hiện trong tủ có mật đạo, sau đó lúc từ trong mật đạo ra ngoài gặp được một nam nhân trẻ tuổi, vốn cho là một vị hoàng tử xui xẻo nào đó, kết quả lại là nguyên Thái tử Lý Thần!
Sự tình khéo hợp hay là ông trời cố ý an bày.
Có điều cũng không thể trách nàng sao không nhận ra, ai có thể nghĩ tới nguyên Thái tử Lý Thần lại giống một hán tử say khướt nằm trên thảm uống rượu chứ, phải biết hôm nay là lúc y phải vui sướng nhất, nhanh chóng sẽ phải xưng đế đi! Hơn nữa trong căn phòng đó loạn thất bát tao giống như vừa bị cướp càn quét qua, nàng càng không nhận ra được.
Cũng may tuy mình vì uống rượu say có nói ít lời, nhưng tóm lại không có nhục mạ nguyên Thái tử Lý Thần, Chu Thanh Nhược nhớ tới ánh mắt nguyên Thái tử Lý Thần mang theo phức tạp chăm chú nhìn nàng trong lòng liền run rẩy từng cơn.
Nhưng nghĩ tới nguyên Thái tử Lý Thần còn biết phái thủ hạ của mình đến tiễn nàng, cũng coi như đã tỏ thái độ rồi đi? Mình ít nhất cũng không đắc tội y phải không?
Linh Ngọc nghe cảnh ngộ Chu Thanh Nhược, miệng kinh ngạc há thật to, “Chủ tử, ý của người là trong tủ phòng chúng ta có mật đạo thông với Ngự Bảo điện sao?” Ngay sau đó giống như sực nhớ đến chuyện gì đó vỗ mạnh lên đầu mình một cái, nói: “Ta nhớ ra rồi, khi còn là tiền triều Ngự Bảo điện là tẩm cung của hoàng đế.”
Chuyện như vậy nếu để quân phản loạn vào cung biết trước, Chu Thanh Nhược và Linh Ngọc hai người luôn là thích say sưa tám chuyện bát quái, nhất định là Hoàng đế cảm thấy đào một cái mật đạo thì sẽ dễ dàng nhìn thấy giai nhân..., hay là vị giai nhân này có bệnh gì đó không tiện nói ra đi? Nhưng vào lúc này vốn không có tâm tình gì nói đến chuyện này.
Linh Ngọc nói, “Chủ tử cũng đã nói như vậy, nguyên Thái tử điện hạ lại không tức giận? A di đà Phật!” Linh Ngọc hướng bên ngoài xá lạy, khóe mắt rưng rưng nói, “Thật là Bồ tát phù hộ!”
“Đừng nói, em cái người này mấy ngày nay trôi qua thế nào?” Chu Thanh Nhược nói.
Linh Ngọc liền nói ra một lần mấy ngày này ở bên ngoài xảy ra những chuyện gì cho Chu Thanh Nhược nghe, theo những lời của nàng, vẻ mặt Chu Thanh Nhược cũng từ từ trở nên nghiêm túc.
“Chuyện thứ nhất xông vào hoàng cung là kỵ binh của Hung Nô, nhìn thấy nữ tử xinh đẹp liền..., phàm là trang sức trên người, thậm chí là khuyên tai đều muốn cướp đoạt, có một vị tướng Hung Nô còn coi trọng Hiền phi nương nương bảo là muốn mang về Mạc Bắc, lúc ấy nô tỳ phải gỡ hết trang sức trên người xuống giấu đi, lại lấy bùn đen trát lên mặt cho đen đi, có điều khi theo chân sóng người chạy tới cửa Chính Dương lại thấy hai người Hung Nô xông vào, cởi ngựa, mặc kệ trên đất có phải có người đang nằm hay không đều cởi đi qua.”
“Nô tỳ bị kinh hách bị đám người đè nhau ép té ngã xuống đất, người đè người, cảm thấy nặng tựa ngàn cân ép không thở nổi, hai mắt bỗng tối om rồi ngất đi.”
Lúc nói tới chỗ này con mắt Linh Ngọc đỏ ngầu, “Nô tỳ nghĩ tới mình chết không nên nhanh như vậy, chủ tử vẫn đang chờ nô tỳ cứu đấy!”
Chu Thanh Nhược nắm tay Linh Ngọc, tự trách nói, “Lúc đó ta nên đi chung với em.”
“Không không, nếu là như vậy còn không biết sẽ thế nào đâu, bây giờ chúng ta chẳng phải tốt lắm sao?” Linh Ngọc nói tới chỗ này liền lộ ra gương mặt tươi cười, “Sau đó có người đánh thức nô tỳ, thì ra theo tới phía sau chính là Liêu Binh, Liêu Binh ngược lại có chút hiền hòa hơn, cho chúng ta ăn cơm, còn tìm đại phu đến xem bệnh, sau đó cũng đưa nô tỳ đến nơi này, nhưng mà lại không cho nô tỳ ra ngoài, trong lòng nô tỳ gấp như lửa đốt... Nhưng cũng không được ra, sau lại nghe Liêu Binh nói binh lính Hung Nô đã sớm rút ra ngoài, trong hoàng cung đã không cho người cướp đồ, nô tỳ lúc này mới an tâm.” Linh Ngọc nói tới chỗ này ánh mắt lóe sáng.
Chu Thanh Nhược biết còn có chuyện gì nữa, hỏi, “Xảy ra chuyện gì?”
Linh Ngọc liếm liếm môi, đi tới bên tai Chu Thanh Nhược nói, “Nô tỳ bị nhốt vào nơi này hai ngày ngày hôm sau đã nhìn thấy hoàng hậu nương nương còn có thái hậu nương nương bị đưa đến đây.”
Chu Thanh Nhược nghe qua khá kinh ngạc, có điều nghĩ lại nguyên Thái tử Lý Thần phong cách nhìn như thoải mái tự tại không quy củ, nhưng ánh mắt lại lạnh lùng như đao kiếm, nghĩ tới một người nham hiểm bí ẩn như y, nếu chỉ mấy tháng đã có thể đánh tới kinh thành, dĩ nhiên sẽ không bỏ qua cho Nhân Tông đế, sao có thể vào lúc này lại có thể để chạy thoát? “Bệ hạ cũng bị bắt trở về luôn rồi sao?” Chu Thanh Nhược mặc dù biết Nhân Tông hoàng đế chạy trốn nàng khẳng định cũng không đến lượt được mang theo, nhưng khi đã nghe xong vẫn cảm thấy có chút khó chịu, nói ra nguyên nhân cũng chỉ có một, phu quân nàng là vị hoàng đế ngu ngốc ấy, dĩ nhiên lo lắng phần nhiều cũng là đang lo cho tính mệnh sau này của mình.
Linh Ngọc gật đầu, chỉ ra phía chánh điện, “Hoàng hậu nương nương vẫn đang khóc.”
Dường như minh chứng cho lời nói Linh Ngọc, trong chánh điện dường như có tiếng khóc như có như không, Chu Thanh Nhược nhớ tới Nhân Tông hoàng đế đánh giá dáng vẻ khuynh thành của vị hoàng hậu nương nương này chính là, dung mạo như hoa mẫu đơn, giọng nói nhỏ nhẹ như châu ngọc rơi trên bàn, chính là khóc cũng sẽ làm cho người vô hạn thương tiếc, trong lòng nghĩ nếu Nhân Tông hoàng đế lúc này nghe tiếng khóc của hoàng hậu có phải cũng sẽ thương tiếc vô hạn như trước kia nữa không?
Chu Thanh Nhược nhớ tới Trương thị hoàng hậu mấy lần gây khó dễ với mình, thậm chí trong lòng cũng không phát hiện có chút châm chọc.
Kể từ khi nàng vào cung vẫn luôn ru rú trong nhà, hoàng hậu ở Cửu Hoa điện cũng chỉ có mỗi tháng lúc cho thỉnh an nàng mới tới, cho nên đối với nơi này nàng rất xa lạ.
Lúc nàng mới vào cung, những người nghĩ muốn nịnh hót Nhân Tông hoàng đế đều nói nàng cầm kỹ vô song, Chu Thanh Nhược sau khi xuyên đến cổ đại đã được giáo dục thành thục nữ chân chính, nàng đối với đàn sinh ra hứng thú nồng đậm, lại thêm tài năng thiên phú, mấy năm trôi qua thật đã luyện thành tài đánh đàn cực kỳ xuất sắc.
Nhân Tông hoàng đế là người rất yêu mến chuyện phong nhã, nghe thấy khá hứng thú để người gọi Chu Thanh Nhược đến hiến nghệ, không nghĩ tới chuyện này lại chọc giận hoàng hậu, ai cũng biết hoàng hậu được xưng là cầm kỳ thi họa đều tinh thông, là một tài nữ vẹn toàn, lúc này nghe nói có người có tài đánh đàn còn tốt hơn cả nàng thì ra sao đây? Hủy đi danh tiếng của nàng sao?
Cũng may Chu Thanh Nhược biết giấu tài, chỉ lộ năm phần tuyệt kỹ, Nhân Tông hoàng đế tất nhiên hết sức thất vọng, cũng mất hết hứng thú, nhưng Chu Thanh Nhược lại đánh giá quá cao lòng dạ hoàng hậu, dù là như thế hoàng hậu cũng không buông tha luôn xem Chu Thanh Nhược như cái đinh trong mắt, nhiều lần làm khó làm nhục nàng.
Do đó dù Chu Thanh Nhược không muốn gây chuyện, đối với hoàng hậu thật sự cũng không vui khi nói tới.
Lục Bội Ninh trở lại Ngự Bảo điện, thấy nguyên Thái tử Lý Thần đang sai Vương Thịnh ở một bên hầu hạ thay quần áo, màu da mặc dù hơi tái nhợt nhưng ánh mắt đã trong trẻo không còn cáu kỉnh điên loạn giống như ngày hôm qua, lòng cũng yên tâm hơn.
Thái tử Lý Thần hình như không có thói quen có người phục vụ mình mặc quần áo, những năm này y đã có thói quen tự mình làm lấy, thấy Vương Thịnh cúi đầu nhọc công buộc đai lưng y khoát tay nói, “Ngươi đi xuống đi, tự ta làm.”
Vương Thịnh thầm hận tay mình quá cứng nhắc, nhưng cũng không thể làm gì mà lui xuống.
“Ngồi.” Nguyên Thái tử Lý Thần buộc đai lưng ngồi một bên trên ghế thái sư, chỉ vào chỗ ngồi bên cạnh nói với Lục Bội Ninh.
“Điện hạ, hôm qua Minh Thành công chúa đến chỗ này khóc lóc kể lễ với vi thần, nói là binh lính Hung Nô không chỉ cướp sạch phủ công chúa của nàng, còn bắt cả thị thiếp của phò mã mang đi, bảo là muốn mang về làm đương bà nương.” Lục Bội Ninh nói đến chuyện này cũng rất nhức đầu, y biết nguyên Thái tử rất phản cảm đối với mấy gia đình không có công lao gì với triều đình này, lúc đầu nguyên Thái tử bị người hãm hại vu cáo, rất nhiều người nhân lúc tường lung lay muốn đẩy ngã, người lúc trước hết sức nịnh bợ chỉ trong chớp mắt lại muốn làm sứ giả chính nghĩa, muốn đạp Thái tử càng thảm hại càng tốt, may là Tiên đế đã ra mặt trước.
Quả nhiên Lục Bội Ninh nghe nguyên Thái tử Lý Thần nói, “Ta nhớ phò mã Minh Thành công chúa có tới mười mấy tiểu thiếp, lúc trước không phải Minh Thành công chúa còn vì chuyện này mà khóc lóc trước mặt phụ hoàng sao? Vừa vặn bắt đi để nàng được tĩnh tâm.”
Lục Bội Ninh suýt chút không nhịn được ôm bụng cười giòn, nhưng rất bất đắc dĩ phải nín nhịn, khuyên nhủ, “Điện hạ, mặc dù bọn họ là trừng phạt đúng người đúng tội, nhưng trong đó vẫn có rất nhiều người vô tội.” Lục Bội Ninh nói tới chỗ này, ánh mắt lóe lên một cái, nói, “Ví như ngày hôm qua Điện hạ gặp được vị Chu Chiêu nghi kia.”
Nguyên Thái tử nghe xong vẻ mặt cứng lại, Lục Bội Ninh cẩn thận quan sát vẻ mặt nguyên Thái tử Lý Thần, thấy y thế nhưng lại chẳng hề nổi giận, thận trọng hỏi, “Điện hạ hết rồi?”
Lục Bội Ninh biết kể từ chuyện bắt gian tại chỗ mấy năm trước sau đó nguyên Thái tử Lý Thần rất ghét nữ nhân, gần người một chút cũng không được.
Nguyên Thái tử Lý Thần bị hỏi một đằng lại trả lời một nẻo, “Đưa nàng trở về rồi sao?”
“Vâng” Lục Bội Ninh khẩn trương nhìn chằm chằm nguyên Thái tử Lý Thần.
“Được rồi, đừng nhìn nữa, không có việc gì..., ngươi nói đúng, người Hung Nô cũng nên đi rồi.” Nguyên Thái tử Lý Thần như có điều suy nghĩ, “Những người đó cũng chịu đủ kinh sợ rồi.”
Lục Bội Ninh thấy nguyên Thái tử Lý Thần không nói đến Chu Thanh Nhược mặc dù hơi thất vọng, nhưng cũng biết dùng những lời nói này đến thảo luận với Thái tử đã rất khó có được, lại nghe Thái tử nói đến những vị quyền quý kia, nhớ tới Minh Thành công chúa khóc đến mặt mày nhem nhuốc, rốt cuộc không nhịn được cười hì hì, “Điện hạ anh minh.”