NGAO THỊNH CÙNG TƯƠNG THANH QUAY VỀ BIỆT VIỆN, nhìn thấy những thám báo kia ngồi trên giường ôm lấy đầu, xem chừng là đã khôi phục thần chí rồi.
“Thế nào?” Ngao Thịnh cùng Tương Thanh bước vào trong, Mộc Lăng vừa thấy hai người về liền nói, “Tới đúng lúc lắm. Này, nhìn hắn đi, có còn muốn chết sống với hắn nữa không?” miệng thì hỏi các thám báo, tay lại chỉ thẳng vào Ngao Thịnh.
Các tham báo lắc đầu, giương mắt lên nhìn Ngao Thịnh, mắt đầy vẻ mờ mịt mà ngó Mộc Lăng, như muốn hỏi – Sao lại phải một ăn hai thua với người này?
“Được rồi.” Mộc Lăng vui vẻ gật gù, “Đã tỉnh rồi!”
“Bọn họ bị trúng độc ư?” Tương Thanh đến gần hỏi.
“Đúng vậy.” Mộc Lăng nâng cổ vương béo đã ăn no nê lên cho Tương Thanh xem “Họ bị người ta hạ cổ, số cổ đó đều đã bị cổ vương chén sạch hết rồi!”
Tương Thanh thấy cổ vương kia béo ì ạch đến độ chẳng nhúc nhích nổi thì chỉ biết thở dài…Mộc Lăng đã háu ăn rồi, nuôi cổ vương cũng có tính tình chẳng khác gì mình cả.
“Chuyện sao lại thành thế này?” Tư Đồ vội hỏi chúng tham báo, “Các ngươi nhớ chuyện gì đã xảy ra chứ?”
Các tham báo liếc nhìn nhau như dò hỏi đối phương, chốc sau một người mờ mịt thuật lại, “Thuộc hạ chỉ nhớ có một hắc y nhân đột nhiên xuất hiện, chúng thuộc hạ không phải là đối thủ của hắn nên đã bị đánh bất tỉnh…sau đó thì không còn nhớ gì nữa cả.”
“Hắc y nhân kia trông như thế nào?” Tương Thanh hỏi.
“Hắn che mặt nhưng xem chừng thì vẫn còn rất trẻ.” Thám báo kia đáp.
Tư Đồ gật gật đầu, quay sang hỏi Mộc Lăng, “Bọn họ không sao cả chứ?”
“Ổn cả rồi.” Mộc Lăng đắc ý đáp, “Tịnh dưỡng mấy ngày là khỏe ngay thôi.”
“Chúng tôi bị sao vậy?” Các thám báo khó hiểu hỏi.
Tần Vọng Thiên vỗ vai ủi an, “Đừng bận tâm quá, tốt hơn là đừng biết, không sao là hay rồi.”
Mọi người trong đầu chợt hiện lên hình ảnh cổ vương béo ục ịch kia kéo ra hơn cả tá con sâu dài từ trong lỗ tai họ mà rùng mình hết cả lên, tất cả đều ước phải chi nôn ra được hết toàn bộ thức ăn tích vào bụng cả tháng nay may ra còn khá khẳm hơn thế nhiều.
Tư Đồ cho người dìu các tham báo kia về phòng nghỉ ngơi. Lúc sau, Ngao Thịnh và Tương Thanh kể lại cặn kẽ việc gặp Hạ Lỗ Minh cùng những chuyện mà gã đã nói với hai người họ.
“Quốc sư?” Ân Tịch Ly giật mình quay sang nhìn Viên Liệt bên cạnh, thấy ông nhíu chặt mày ta thán, “Năm đó ta thật sai lầm khi không giết hắn!”
“Hoàng thúc biết người này ư?” Ngao Thịnh hỏi.
Viên Liệt thở dài, ý bảo tất cả mọi người ngồi xuống rồi nói, “Hắn ta họ Ô, còn tên tuổi thế nào ta không rõ, chỉ nhớ hắn thường được gọi là Ô tiên sinh, lúc nào cũng dẫn theo một con quái điểu hai đầu. Hắn rất am hiểu về độc vật, tính tình thì lại quá hung ác cay độc, tâm thuật bất chính, thường lấy người sống ra làm thuốc, biến người thành yêu. Rất là tà môn. Hắn ta vốn là người trong đội quân của ta, sau ta lại muốn giết hắn nhưng Viên Lạc lại bảo là hắn còn chỗ cần đến nhưng đã mang hắn đi…Thật không ngờ là hắn sống dai đến thế, lại còn gia nhập vào phe cánh Thụy Vương nữa.”
“Chúng ta có thể tin được bao nhiêu phần những gì Hạ Lỗ Minh nói?” Ân Tịch Ly bất ngờ hỏi.
Mọi người chợt thấy có chút khó xử, Ngao Thịnh và Tương Thanh lại tuyệt không dám đáp. Ở đây, ngoại trừ Ân Tịch Ly cùng Viên Liệt là khách ra thì ai ai cũng đều biết mối tình si mà Hạ Lỗ Minh giành cho Tương Thanh. Tính ra, chuyện năm xưa vẫn còn quá nhiều gút mắc.
Ân Tịch Ly nhìn sắc mặt của mọi người mà cũng mơ hồ đoán ra được chút gì đó, bèn hỏi lại, “Ta chỉ là muốn biết tên đó có đáng tin hay không mà thôi?”
Mọi người hết nhìn nhau rồi lại nhìn Tương Thanh. Ngay lúc y vừa định lên tiếng đáp thì Ngao Thịnh đã cướp lời, “Có thể tin.”
Tư Đồ nhướng một bên mày mà nghĩ – Ngao Thịnh thật ra dáng nam nhi, rất là độ lượng, đổi lại là gã thì đừng mong gã nói được lời này.
“Đây cũng là một chuyện tốt.” Tần Vọng Thiên góp lời, “Chúng ta vốn không biết kẻ mình đang đối phó là ai. Nhưng bây giờ thì hay rồi, một khi đã biết rõ đối phương thì sẽ dễ dàng xuống tay hơn.”
Tất cả gật gù cho phải. Ân Tịch Ly lại vuốt cằm nói, “Đúng thế…Nếu thật là Viên Khả…”
“Manh Vương còn nói gì nữa không?” Ngao Thịnh quay sang hỏi Tề Tán.
“Rất nhiều.” Tề Tán mở sổ ghi chép ra, “Phân bố đại khái ở quan ải, lực lượng của thủ vệ, lại còn có bao nhiêu thành trì, mỗi thành trì có khoảng bao nhiêu người, đại tướng thủ thành là ai…tất cả đều đã viết lại đầy đủ trong sổ.”
Mọi người trố mắt ra tán thưởng Tề Tán không ngừng. Ân Tịch Ly lại cười hỏi, “Cậu xác định chắc là hắn không nói dối?”
Tề Tán tự tin đáp, “Hạ quan bắt hắn nói rõ ra một lần, sau đó cho hắn lặp lại đến khi không sai sót bất cứ từ nào so với lời khai lúc đầu thì mới thôi. Trong quá trình cung khai, hắn nói sai từ nào thì tiểu quan liền bẻ gãy một cái răng của hắn.”
Tất cả không hẹn mà cùng rùng mình, tò mò hỏi, “Thế cuối cùng hắn còn lại bao nhiêu cái răng?”
Tề Tán suy nghĩ một lúc rồi đáp, “Đâu chừng hai ba cái.”
“Haa” Viên Liệt lên tiếng, “Quả nhiên là người nhà họ Tề, bản lĩnh đủ ngoan đủ độc.”
Tề Tán khép sổ ghi chép lại, nhìn Viên Liệt mà cười, vốn y cũng chẳng kiêng kị gì khi có người nhắc đến gia tộc mình.
“Lát nữa ta sẽ nói về việc này kĩ càng hơn.” Ngao Thịnh phân phó Tề Tán cùng Tống Hiểu đi chuẩn bị trước, còn mình thì khách khí nói với hai vị chủ nhà kia, “Quân của ta sẽ ở lại đây một đêm, đến sáng mai sẽ lên đường.”
Tiểu Hoàng luyến tiếc nói, “Sao lại đi nhanh vậy…”
Ngao Thịnh lắc đầu nói, “Ở càng lâu chỉ càng khiến tướng sĩ lười nhác, đánh trận phải nhanh phải gọn để còn kích thích tinh thần hăng hái của mọi người. Đợi khi nào thắng trận, ta lại đưa mọi người đến chơi.”
Tiểu Hoàng ngẩng đầu lên nhìn Ngao Thịnh, trong lòng có chút cảm khái, đứa nhóc lúc nào cũng tùy hứng ngày trước đã sớm trưởng thành rồi, Ngao Thịnh bây giờ đã trở thành một vị đế vương vĩ đại.
Tư Đồ lại hỏi, “Có cần giúp đỡ gì không?”
Ngao Thịnh nghe Tư Đồ hỏi thế nhưng lại không thấy chói tai chút nào, mà ngược lại thấy rất chân thành. Tư Đồ đã sớm trở thành kẻ ngạo mạn đến độ chẳng buồn đi chế nhạo người khác, gã hỏi vậy nghĩa là thật lòng muốn ra tay trợ giúp.
Ngao Thịnh còn chưa lên tiếng thì Thanh nhà hắn đã mở lời, “Bang chủ…huynh có thể hỗ trợ việc chuyên chở và đảm bảo quân lương được không?”
Ngao Thịnh quay lại nhìn Tương Thanh, xưa có câu binh mã chưa tới lương thảo đã đến trước, tầm quan trọng của lương thảo trong chiến tranh không cần nói thì cũng biết, nếu không có lương thảo thì cũng sẽ không có binh sĩ. Khi còn chưa khai trận thì lương thảo vẫn là do Tống Hiểu và Tần Vọng Thiên coi sóc, nhưng đến khi khai chiến, nhân thủ sẽ không đủ, tuy đã bàn trước là lúc ấy Mộc Lăng sẽ đứng ra trông nom nhưng chuyện đối phó cổ độc thôi cũng đã đủ khiến hắn bận tối tăm mặt mũi rồi. Tương Thanh đương nhiên biết rất rõ đội quân Thịnh Thanh đang thiếu điều gì, và lại càng hiểu là Ngao Thịnh không tiện mở miệng…À, mà cũng không phải, Ngao Thịnh giờ đã khôn lớn rồi. Hắn có thể vì quốc gia hưng vong mà cúi đầu. Vì muốn thắng trận lần này, hắn rất có thể sẽ không ngại ngần mà lên tiếng nhờ Tư Đồ hỗ trợ. Nhưng, nói gì thì nói, Tương Thanh vẫn không đành lòng để hắn phải hạ mình, nên đã vội cướp phần xin viện trợ đó về phần mình.
Tư Đồ mỉm cười, “Ta sẽ làm người áp lương quan cho các ngươi.”
Tương Thanh có chút kinh ngạc, Tư Đồ lại thở dài nói, “Chỉ mới mấy năm không gặp mà đã coi Hắc Vân Bảo như người ngoài rồi sao?”
Tương Thanh cúi đầu, đôi mắt đã có chút hơi đỏ rồi. Tiểu Hoàng vui vẻ nói, “Lương thảo ở Hắc Vân Bảo rất sung túc, có thể tùy thời mà vận chuyển đến chiến trường. Mọi người không cần lo lắng đây. Dù trận đánh có kéo dài một hai năm thì cũng đủ dùng. Lần này vì cứu giúp dân chúng miền Nam, bọn ta rất sẵn lòng hỗ trợ.”
Ngao Thịnh chợt thấy vô cùng cảm động. Tiểu Hoàng cố ý nói là vì dân chúng miền Nam mà xuất lực hỗ trợ chứ không phải vì hắn nhằm khiến Thịnh ta không cảm thấy bản thân mình vương mang nợ nần gì đồng thời cũng sẽ không vì vậy mà thấy xấu hổ…Bất chợt Ngao Thịnh thấy như mình hồ đồ rồi, là vì hắn hẹp hòi so đo hay bởi mọi người luôn để tâm đến cảm thụ của hắn?
“Được rồi, chuyện lương thảo đã được giải quyết coi như thắng được một nửa rồi, chuyện kế tiếp cần bàn chính là phải đánh thế nào?” Ân Tịch Ly đứng dậy, hào hứng nói.
Mọi người cũng phấn chấn gật đầu. Màn đêm nhanh phủ đầy, tất cả nhân lực Hắc Vân bảo tề tựu chuẩn bị xe lương thảo. Nhóm người Ngao Thịnh lại tập trung bên trong thư phòng, cẩn thận nghiên cứu đặc điểm của những phiên quốc miền Nam, cùng lộ tuyến đánh trận. Phải tận đến khuya, mới giản tán đi ngơi nghỉ.
Sáng sớm hôm sau, Ngao Thịnh cùng Tương Thanh cố dằn lòng chia tay Vân Tứ Nương, toàn quân nhổ trại, đi thẳng đến miền Nam.
Hiện tại, đội quân của Ngao Thịnh ngày một lớn mạnh, bốn mươi vạn binh mã lúc đầu cùng với năm vạn tinh binh Hắc Vân Bảo mà Tư Đồ đặc biệt tuyển cho để áp tải lương thảo. Trên danh nghĩa thì năm vạn tinh binh ấy chỉ là lực lượng chuyên về kho lương nhưng trên thực tế đây là một đội quân vô cùng hùng mạnh, võ nghệ lại cao cường. Về phương diện khác, các đại tướng của Ngao Thịnh ai ai cũng đều là anh tài kiệt xuất. Tướng tiên phong Tần Vọng Thiên. Tả hữu tướng quân Tống Hiểu và Vương Trung Nghĩa. Quan áp lương lại là cao thủ Tư Đồ, phụ tử quân sư Ân Tịch Ly, Tiểu Hoàng. Tướng quân trung lộ lại chính là người thương Tương Thanh, và người đứng sau ứng chiến là hoàng thúc Viên Liệt…Tin tức một khi đã truyền ra liền khiến khắp nơi chấn động. Bên cạnh đó, mọi châu huyện phủ nha Nam Man đều đã được thanh lọc sạch sẽ, trăm ngàn dân chúng một lòng hướng về, đại hoàng đế Ngao Thịnh tự mình đốc chiến… Lần này Nam chinh, bắt đầu từ thời khắc này, mới thực sự chính thức khiến dân chúng miền Nam kích động hăng say.
Còn về mặt trận phía bên kia, các phiên quốc đều đang đau đầu vô cùng. Bọn họ trăm triệu lần không thể ngờ được thế lực mình đã khổ tâm gầy dựng bao năm ở miền Nam lại bị Ngao Thịnh dễ dàng đánh tan, thậm chí Manh Vương cũng đã bị bắt sống. Chuyện tới nước này còn gì xui xẻo hơn nữa.
Vì vậy mà chúng phiên vương vội vàng tề tụ thương lượng đối sách tiếp theo.
Ngay khi tứ đại bộ tộc hết biết đường xoay trở thế nào thì một người đột ngột đứng dậy, người này tên Mạo Nha, là đại tướng quân Manh Bộ. Bởi vì Manh Vương của họ đã bị bắt giữ nên hắn thấy vô cùng bất bình, lớn tiếng nói với tộc trưởng của tam đại bộ tộc kia, hắn muốn làm quân tiên phong, xông ra khỏi tùng lâm (rừng già) ngăn cản bước chân của bốn mươi vạn đại quân Thịnh Thanh.
“Nhưng mà…” Mãng vương nhíu mày, “Cả Manh Bộ tính luôn cả ngươi cũng chưa đến năm vạn người. Binh mã cũng chỉ có một hai vạn. Đội quân như thế mà đi đối phó với bốn mươi vạn tinh binh kia có khác gì lấy trứng chọi đá?”
“Ta đã có biện pháp.” Mạo Nha tự tin đáp, “Binh mã Thịnh Thanh trước nhất sẽ đi qua Hắc Manh Trại của ta. Ta nhất định sẽ khiến cho tên tiểu hoàng đế Ngao Thịnh đó nếm thử sự lợi hại của ta.” Nói rồi hắn vội vã rời đi.
Tộc trưởng tam đại bộ tộc nhìn theo bóng người vừa đi khỏi mà thở dài. Lúc này, bỗng có một người bước ra từ sau bình phong. Người nọ vận một thân hắc y, đầu vai là con quái điểu hai đầu. Vì mặt gã đeo khăn đen nên không ai thấy rõ được diện mạo gã.
“Quốc sư.” Thái độ của ba tộc trưởng đối với gã vô cùng tôn kính.
“Nghe nói binh mã Thịnh Thanh đã đến đây?” Người nọ thấp giọng hỏi, giọng nói xem ra tuổi tác vẫn còn rất trẻ.
“Phải.” Hạt vương gật đầu nói, “Quốc sư đã có đối sách ứng phó?”
“A…đối sách của ta chính là nội ứng ngoại hợp, đáng tiếc là đã bị phá vỡ. Ta sớm cảnh cáo các ngươi không được quá khinh địch, coi thường Ngao Thịnh, nhưng lại chẳng ai chịu nghe cả.” Người được gọi là quốc sư lạnh lùng nói.
Các vị tộc trưởng chỉ biết cúi đầu không nói. Ngoài mặt thì họ thuận theo quốc sư nhưng trong lòng đều cảm thấy bất mãn không thôi. Từ trước đến nay, họ đã quen là phiên vương cao cao tại thượng, chỉ có họ quở trách người khác chứ chẳng bao giờ có ai dám lớn tiếng với họ cả. Song, cũng chẳng cách nào khác hơn. Tên quốc sư này đã cam đoan có thể giúp họ giữ vững vương vị, và đồng thời cũng sẽ giúp họ chia đều thế lực nếu một mai thiên hạ vào tay.
“Ta đã nói rất nhiều lần…Mặc kệ có là ai thì cũng đều có nhược điểm.” Quốc sư hắc y cười nói, “Nếu như đã chẳng thể đường hoàng hạ được Ngao Thịnh vậy thì đành phải xuống tay vào chính nhược điểm của hắn.”
“Ách, nhược điểm của Thịnh Thanh đế…” Chúng phiên vương nhìn quốc sư cầu cứu.
“Tương Thanh.” Quốc sư cười gằn, “Tương Thanh chính là nhược điểm lớn nhất và duy nhất của Ngao Thịnh. Chỉ cần đối phó với Tương Thanh thì Ngao Thịnh sẽ không đánh đã loạn.”
“Chúng ta phải làm thế nào?” Mãng vương hỏi.
“Tương Thanh là trung lộ tướng quân, là người các ngươi sẽ luôn chạm mặt khi giao chiến.” Quốc sư gằn từng tiếng một, “Dùng trí cũng được, dùng vũ lực cũng chẳng sao, đó là việc của các ngươi. Nhưng có cách này là phải nhớ cho kĩ càng, tâm kế vẫn là thượng sách!”
Mọi người nhíu mày nhìn nhau.
“Ta sẽ ở đây chờ tin tốt của các vị.” Quốc sư chậm rãi nói, “Có một việc mong là các vị đại vương nhớ kĩ, lần này nếu thắng thì sẽ có phú quý vinh hoa hưởng một đời không hết, nhưng nếu thất bại thì thứ chờ các vị sẽ là địa ngục. Dân chúng miền Nam sẽ không nhân từ mà không lột da rút gân các vị ra. Tốt hơn hết là các vị đại vương nhanh nhanh nghĩ ra đối sách đi.”
Ba phiên vương thở dài, cáo từ rời đi tìm đối sách.
Đến khi tất cả đều đã đi khỏi, quốc sư mới ngồi xuống ghế, mở một cái hộp gỗ to đặt trên bàn ra, bên trong là một cái đầu lâu trắng hếu.
Hắn nhấc chiếc đầu lâu trắng ra nhìn một lúc, đoạn mới nói, “Cha, cha có thấy hài lòng không?”
“Tiểu vương gia.” Lúc này, lão nhân tuổi chừng thất tuần, đầu tóc bạc trắng mang lên cho tên quốc sư một tách trà, “Vương gia ở trên trời nhất định sẽ rất vui mừng khi thấy ngài vì ông ấy mà báo thù rửa hận, thay ông ấy hoàn thành tâm nguyện nhất thống thiên hạ, lại còn giết sạch đám người Ngao Thịnh đó.”
“A.” Quốc sư cười khan, “Ngụy công công, ông lại nói sai rồi. Người như cha ta sao có thể lên trời mà phải là đang ở dưới mười tám tầng địa ngục chịu dày vò.”
“Tiểu vương gia, xin ngài đừng nói thế.” Ngụy công công vội vã xua tay. Quốc sư lại chỉ thản nhiên nói, “Kẻ giết cha ta kỳ thật chính là Tề Diệc. Nhưng lão ta cũng đã sớm chết mất xác rồi. Ta chẳng qua cũng chỉ là muốn mượn danh báo thù để ngụy trang mà thôi. Thứ mà ta quan tâm chính là thiên hạ này. Nếu đã chết rồi thì không nói gì nhưng khi còn sống thì phải làm vua đứng trên triệu người mới thỏa, phải không?”
“Tiểu vương gia nói chí phải.” Ngụy công công gật gật đầu, “Tiểu vương gia, ngài cho rằng đám phiên vương vô dụng kia có thể ngăn được bước tiến của Ngao Thịnh sao?”
“Làm sao có thể chứ?” Quốc sư nhướng mi cười lạnh, “Đám ô hợp kia cũng chỉ như là kiến làm nhiễu chân Ngao Thịnh mà thôi. Ta chỉ muốn chúng giúp ta kéo dài thời gian để có thể chuẩn bị lực lượng cho Tây Bắc… Ngụy công công, phàm là tuồng hay thì phải đợi đến cuối màn. Thiên hạ của ta sao lại có thể chia cho bọn mọi rợ kia?”
“Tiểu vương gia, khi ngài đã có được thiên hạ rồi thì ngài muốn thống trị thế nào?” Ngụy công công cười hỏi.
“Ha hả….Ta sẽ giết chết tất cả những kẻ thấp hèn kia hoặc bắt chúng trở thành nô lệ, nếu không nhìn thấy lại sinh phiền.” Quốc sư nhún vai, “Đúng rồi, hiện tại Hạ Lỗ Minh đang ở đâu?”
“Không biết, nghe nói hắn sớm rời khỏi đại mạc rồi.” Ngụy công công đáp.
“Coi chừng hắn, đừng để hắn có cơ hội bán đứng ta…Cái tên mù quáng đó.” Quốc sư nghiếng răng nói.
“Hình như hắn vẫn còn rất si mê Tương Thanh.” Ngụy công công thở dài.
“Tương Thanh… A, ban đầu ta nghĩ chỉ có những người như Ân Tịch Ly và Tiểu Hoàng mới có thể làm nghiêng ngửa cả cơ đồ giang sơn, nhưng thật không ngờ chỉ bằng một kẻ không tên tuổi tư sắc như Tương Thanh lại khiến cho Ngao Thịnh mê mệt đến chết đi sống lại.” Quốc sư buông tách trà trong tay xuống, “Nếu là lần này diệt trừ Tương Thanh thì hay rồi.”
......
Ba ngày sau, đội quân của Ngao Thịnh đã đến được miền Nam. Ngay khi toàn quân vừa tiến vào Mông Sơn đã nghe thấy có tiếng pháo vang phía trước mặt. Một trạm gác ngang nhiên chắn trước bước tiến của đội quân Thịnh Thanh. Kẻ cầm đầu phía bên kia là một nam nhân to lớn da ngăm đen, ngồi trên trạm cao mà phùng mang trợn má rít gào với của đại quân Ngao Thịnh.
(Mông Sơn là ngọn núi cao nhất Quy Mông đỉnh, thuộclà một huyệnthuộc địa cấp thịNgô Châu, khu tự trị dân tộc Choang Quảng Tây, TQ. Đây là nơi có tượng Thiên hạ đệ nhất Phật năm tuổi vô cùng tráng lện và nổi tiếng.)
Tần Vọng Thiên cho cả đoàn quân dừng lại. Ngao Thịnh và Tương Thanh ở phía sau cũng đã nhanh biết được tin có người chặn đường.
“Quả nhiên vừa vào Mông Sơn đã có người quấy rầy rồi.” Ngao Thịnh nhìn vào bản địa đồ mà mọi người thường nghiên cứu, “Mông Sơn còn có tên khác là Manh Sơn, thuộc địa bàn cai quản của Manh Bộ.”
“Nếu vậy thì kẻ ra thành nghênh chiến lúc này hẳn là tướng quân Manh Bộ.” Tương Thanh nói, “Kẻ trấn thủ Hắc Mông Sơn hình như là một viên tướng tên Mạo Nha.”
“Mặc kệ là ai thì cũng thấy rằng đó là kẻ vô cùng ngu xuẩn. Hắn dám dùng số nhân mã ít ỏi đó mà ngăn bước bốn mươn vạn đại quân. Hoặc là hắn đầu óc không bình thường hoặc là có kế sách gì đó ghê gớm lắm.” Ngao Thịnh đứng bật dậy, nắm tay Tương Thanh ra ngoài, “Chúng ta đi thôi, trận mở màn này phải đánh cho thật đẹp mắt mới được.