ĐẾN TẬN BUỔI CHIỀU HÔM SAU, Tương Thanh mới tỉnh lại. Sáng sớm, y vốn đã tỉnh dậy rồi nhưng chẳng biết Sói Thịnh lại lên cơn gì mà bừng bừng phấn chấn quấn lấy y một phen, đến sau thì được nước mà làm tới bến…kết cục là bây giờ y tỉnh lại, chỉ thấy cả người đau nhức, không khỏi mắng thầm con sói kia.
Ngao Thịnh vẫn không rời Tương Thanh nửa bước. Hắn nằm dài ra giường nghiên cứu địa đồ, trong khi bản địa đồ lại được đặt trên người Tương Thanh.
Tương Thanh vừa động đậy, bản địa đồ cũng chuyển dịch theo, Ngao Thịnh chồm lại hôn y một cái, “Tỉnh rồi hả?”
Tương Thanh gật gật đầu, nhổm người ngồi dậy, “Ngươi đang xem gì vậy? Trông có vẻ chăm chú quá nhỉ?”
“Bản đồ địa hình.” Ngao Thịnh đáp, “Ta phải tóm Viên Khả cho bằng được.”
Tương Thanh vừa nghe thì tinh thần bỗng hăng hái lên, lập tức nhoài người sang, Ngao Thịnh nương đó mà kéo y lại nằm sát vào mình. Tương Thanh cảnh giác nhìn hắn, “Ngươi…vẫn chưa đủ à?”
Ngao Thịnh nhếch mép cười, “Thanh muốn hả?”
Tương Thanh vội vã lắc đầu, Ngao Thịnh phì ra cười, “Dù ngươi có muốn làm nữa thì ta cũng không đành, sưng hết lên rồi còn gì.”
Lúc đầu, Tương Thanh còn không hiểu cái gì sưng lên, nhưng sau đấy, khi Ngao Thịnh lại mò tay xuống vuốt ve mông y thì mặt mày y liền đỏ bừng lên, mắng tên tiểu quỷ không sợ chết này.
Ngao Thịnh chuyển đề tài, “Viên Khả chấp niệm quá sâu, lại còn thù dai nên chắc chắn sẽ rất căm hận ta khi ta bảo hắn không phải là con của Thụy Vương. Hơn nữa, hắn luôn cứ muốn kéo dài thời gian, nên ta đoán là hắn sẽ lại gây thêm phiền toái gì nữa.”
“Đúng rồi.” Tương Thanh nhớ ra việc gì đấy mà hỏi Ngao Thịnh, “Tại sao Viên Khả lại cứ dùng đủ mọi cách để kéo dài thời gian?”
“Về việc này thì ta đã cho người đến Mạc Bắc tìm Vương Hi, để khanh ấy cùng Dã Lũng Kỳ và Hổ Vương điều tra.” Ngao Thịnh đáp.
Tương Thanh gật gật đầu, đoạn lại nhìn ra bên ngoài “Ớ, hết mưa rồi?”
“Ừ.” Ngao Thịnh gật gù, “Mới nãy còn mưa rả rích vậy mà ngươi vừa dậy thì liền ngừng.”
Tương Thanh mặt khẽ nóng lên, Ngao Thịnh nói chuyện càng ngày càng không biết xấu hổ là gì.
“Thanh, đã đói bụng chưa?” Ngao Thịnh quan tâm hỏi, “Ta cho người đưa thức ăn lên nhé.”
Tương Thanh xua tay, “Bây giờ hết mưa, không khéo chốc nữa lại mưa tiếp. Hay là chúng ta thừa lúc này ra ngoài đi dạo đi?”
Ngao Thịnh ngạc nhiên, “Đi dạo?”
“Umm.” Tương Thanh gật đầu, “Đi xem thử phố phường Nam Quốc thế nào.”
Ngao Thịnh do dự một chút mới nói, “Ta thì không sao cả, nhưng còn ngươi…” đoạn lại mờ ám vỗ vỗ thắt lưng Tương Thanh.
Tương Thanh mặt đỏ lên, trừng mắt cảnh cáo Ngao Thịnh, “Ngươi có đi hay là không?”
“Đi.” Ngao Thịnh cười, vội bước xuống giường. Cả hai thay y phục rồi vui vẻ ra ngoài…. Sau khi tạnh mưa, khắp chốn như được gột sạch, nơi nơi thoang thoảng hương hoa, khiến người ta vừa thoải mái vừa thích thú.
Hai người nắm tay nhau đi trên đường phố, những ảnh vệ vì sợ quấy rầy nên chỉ đi theo xa xa ở phía sau.
Phố phường Nam Quốc có phần không náo nhiệt bằng Lạc Đô, tuy vậy lại có nhiều nhóm các cô nương xinh đẹp qua lại…Bình thường ở trên đường, thường có đông nam nhân hơn nữ nhân, vì hấu hết cô nương khuê các đều chẳng mấy khi bước chân ra khỏi cửa. Song, ở Nam Quốc thì lại khác. Phóng mắt nhìn lên thì chỉ toàn bắt gặp những nữ tử cùng thiếu phụ xinh xẻo. Cũng vì điều đó mà Ngao Thịnh và Tương Thanh có chút chùn chân trên đường.
Hơn nữa, Tương Thanh và Ngao Thịnh đều là nam tử tuấn lãng. Đặc biệt là Ngao Thịnh. Trên người hắn luôn thể hiện ra khí chất đế vương uy phong lẫm liệt, khiến các cô nương trên phố cứ ngoái đầu lại nhìn mãi.
Bên cạnh đó là hai người họ lại còn tay nắm tay đi vai sát vai, làm các chị em gái cứ tò mò rỉ tai bỏ nhỏ nhau.
Tương Thanh có chút xấu hổ mà cúi đầu. Cả hai cứ đi tới đi tới, bất ngờ đi ngang qua một tửu lâu. Tương Thanh nhác thấy có vỏ đậu phộng cứ rơi xuống liên tục, khó hiểu ngẩng đầu lên nhìn thì lại trông Vương Trung Nghĩa cùng Tống Hiểu đang chụm đầu vào nhau bên cửa sổ mà vẫy tay gọi hai người họ.
Ngao Thịnh nháy mắt với Tương Thanh một cái rồi cùng nhau lên lầu.
“Thiếu gia, phu tử.” Những khi ở bên ngoài, Tống Hiểu đều gọi Ngao Thịnh là thiếu gia, Tương Thanh là phu tử.
Ngao Thịnh gật gật đầu, ngồi vào bàn, lúc này mới phát hiện ra là còn có Tề Tán cùng Trâu Viễn. Xem ra là bốn người họ hẹn nhau ra ngoài dùng bữa đây.
“Thiếu gia, phu tử muốn dùng gì?” Trâu Viễn cười nói, “Ở đây có rất nhiều món ăn, tất cả đều rất ngon.”
“Thật không?” Ngao Thịnh liền phấn chấn tinh thần lên, “Ngươi cứ quyết định đi.”
“Được ạ!” Trâu Viễn gọi tiểu nhị đến đặt món. Bốn người họ cũng vừa đến, vẫn chưa động đũa được chút gì.
Tống Hiểu hỏi Ngao Thịnh, “Thiếu gia, khi nào chúng ta quay về Lạc Đô?”
Ngao Thịnh suy tính một lúc, “Khoảng chừng ba bốn ngày nữa.”
“Thế còn Viên Khả?” Tề Tán bất an hỏi.”Không bắt được hắn thì khác gì thả cọp về rừng?”
“Ai, Tiểu Tề à.” Vương Trung Nghĩa thở dài, “Tên Viên Khả này cứ như rồng thấy đầu chẳng thấy đuôi vậy, biết chỗ đâu mà lần chứ?”
Tống Hiểu cũng đồng ý, “Nói không chừng là tiểu tử này đã trốn về Mạc Bắc rồi cũng nên.”
“Hắn vẫn còn ở đây.” Ngao Thịnh nhíu mày, “Còn ở trong rừng già…Hình như nơi này có thứ mà hắn muốn hoặc là ai đó, mà hắn không cách nào mang về được, nên mới cố tình kéo dài thời gian.”
Tất cả mọi người đều gật đầu cho phải.
Đúng lúc này thì thức ăn cũng được dọn lên. Quả nhiên đều là những món đặc biệt, nhất là món cơm rang ống trúc. Tương Thanh thấy vậy bèn tiếc, “Nếu dẫn Mộc Lăng đi chung thì hay quá.”
“Ai, phu tử a.” Vương Trung Nghĩa cười khì khì, “Nơi này là do Mộc thần y chỉ chỗ cho bọn tôi biết đó!”
Mọi người nhịn không được mà lắc đầu. Ngao Thịnh chỉ gắp được vài đũa thì lại quay ra đăm chiêu.
Tương Thanh lo lắng hỏi, “Thịnh Nhi, sao thế?”
“Mọi người nói thử coi, lần đó ta trêu ngươi Viên Khả như thế, hắn có tức điên lên không?” Ngao Thịnh hỏi.
“Chắc chắn là hắn đã rất tức giận.” Tề Tán gật gật đầu, “Người bình thường còn giận thì nói chi đến kẻ cố chấp lại ngông cuồng như Viên Khả.”
“Đúng vậy.” Ngao Thịnh cân nhắc, “Ta cũng nghĩ thế. Có là gỗ đá thì cũng có cố kị của gỗ đá, huống hồ gì con người. Nếu chiêu khích tướng này một lần không hữu hiệu thì hai lần, ba lần…đến khi nào hắn chịu không nổi mà ló đầu ra thì mới thôi. Mọi người có thấy đúng không?”
Cả bọn nhìn nhìn nhau rồi liên tục gật đầu, “Đúng vậy!”
“Viên Khả hành động rất cẩn thận nên chắc hẳn là có rất nhiều tai mắt ở Nam Quốc, nói không chừng là hắn đang trốn đâu đó quanh đây…Nếu chúng ta làm gì đó tiếp theo thì chắc chắn rằng sẽ lọt ngay vào tai hắn.” Tương Thanh suy xét nói, “Thịnh Nhi, ngươi dự định sẽ làm gì để chọc tức hắn?”
Ngao Thịnh suy nghĩ một lúc rồi chợt nhếch mép cười gian, “À…có một cách rất hay!”
Mọi người mắt đầy mong đợi, chờ Ngao Thịnh nói tiếp.
“Chúng ta mỗi người nghĩ ra một biện pháp.” Ngao Thịnh ranh ma nói, “Nhớ là phải nghĩ ra kế gì đặc sắc một chút, và đừng quên là điều có thể khiêu khích Viên Khả là những điều có liên quan tới Thụy Vương.”
Cả bọn gật gật đầu. Sau khi đã ăn uống no nê thì liền tản nhau ra, quay về tìm kế khích kẻ địch.
Tương Thanh và Ngao Thịnh thì vẫn tiếp tục đi dạo trên đường. Không bao lâu sau, trời lại mưa tiếp. Vì chẳng mang theo ô nên cả hai đành phải nhanh chân chạy xuống đụt mưa dưới gầm cầu. Một thị vệ hiểu ý đã đi mua một chiếc ô rồi đưa lại cho hai vị chủ tử.
Ngao Thịnh tâm tình sảng khoái bật ô lên che trên mái đầu của cả hai. Nhờ thế mà Tương Thanh càng đứng sát rạt vào Thịnh ta hơn.
Cả hai vừa định rời khỏi đó thì lại trông thấy một nữ nhân cũng vừa lúc chạy vào đụt mưa. Y phục trên người nữ nhân đó khác với mọi người khi mà từ trên xuống dưới đều tuyền một màu đen, lại còn trùm khăn kín mít, trên người thì đeo đầy phục sức cổ quái, tuổi tác xem chừng cũng không nhỏ.
Nữ nhân đó đi từ phía đối diện đến, ngay khi lướt qua vai hai người họ, Tương Thanh chợt nghe thấy người kia lẩm bẩm, “Thân thế mù mịt khiến tâm mỏi mệt, hiểu chi bằng không hiểu, không hiểu chi bằng không hỏi, không hỏi chi bằng không biết.”
Tương Thanh đứng sựng lại, Ngao Thịnh thì cũng sửng sốt chẳng kém.
Hai người quay đầu lại nhìn nữ nhân đầy cổ quái kia.
Ngao Thịnh nhíu mày, “Vị cô nương này….”
Người kia tựa người vào chân cầu, ngoảnh lại nhìn Ngao Thịnh và Tương Thanh, đoạn lại cởi bỏ tấm khăn trùm đầu xuống, để lộ một gương mặt nhăn nheo già nua.
“Bà bà, bà vừa nói gì?” Tương Thanh khẩn trương hỏi.
Bà lão kia lại trùm khăn che kín mặt, chậm rãi nói, “Ta là Vu sư, ta có thể thấy nỗi ưu sâu cũng như vận mệnh của ngươi.”
“Bà đang ăn nói linh tinh gì đó?” Điều Ngao Thịnh ghét nhất chính là nghe thấy ai đó nói điều không tốt về Tương Thanh nhất là vận mệnh của y…Hắn và Tương Thanh đã phải trải qua muôn vàn sóng gió rồi nên chỉ cần nghĩ tới vận mệnh thôi đã khiến hắn lo sợ.
Bà lão kia chẳng chút băn khoăn mà nói, “Trước mắt ngươi chỉ còn lại một con đường sống mà thôi, nếu đi nhầm sẽ lâm vào cảnh vạn kiếp bất phục.”
“Thanh, đừng nghe bà ta nói bậy.” Ngao Thịnh vội kéo Tương Thanh bỏ đi nhưng bà lão kia vẫn không từ bỏ, “Ngươi gạt được người khác nhưng không gạt được chính mình.”
Tương Thanh chẳng thể nào bước tiếp được nữa, quay đầu lại nhìn bà lão nọ đầy nghị hoặc.
“Đáng thương đáng thương.” Bà lão lắc đầu thở dài, “Ngươi và ta có duyên, nếu ngươi cho ta một lượng bạc, ta sẽ chỉ ngươi cách phá giải.”
Ngao Thịnh suy nghĩ một lúc thì thấy bà lão Vu sư này là đang muốn nói về thân thế của Tương Thanh. Bất chợt, hắn nghĩ, một là bà ta phải có vấn đề gì đó thì mới biết được bí mật kia, còn hai là….
Ngao Thịnh thấy Tương Thanh khó xử, liền lấy ra một lượng bạc chưa cho bà ta, “Bà nói đi!”
“Không quan tâm tìm hiểu mới chính là con đường sống!” Bà ta nói, “Hãy nhớ, hiểu chi bằng không hiểu, không hiểu chi bằng không hỏi, không hỏi chi bằng không biết.”
Bà lão chỉ nói ngắn gọn như thế rồi im bặt đi, Ngao Thịnh nhíu mày, “Bà có thể nói rõ ra một chút được không?”
Bà lão lắc đầu, “Đó là kiếp số của cậu ta, nếu nói quá rõ rành thì sẽ tổn hại phúc thọ về sau.”
Ngao Thịnh bực bội, Tương Thanh lại giật giật tay áo hắn, “Thịnh Nhi, đi thôi.”
Ngao Thịnh nhìn Tương Thanh, chỉ thấy y mặt mày điềm tĩnh, mà kéo Ngao Thịnh vào trong tán ô, cả hai cùng biến mất trong màn mưa, quay về hành cung.
Đợi đến khi cả hai người họ đều đã đi xa, bà lão Vu sư kia mới cởi bỏ mặt nạ da người ra…gương mặt thật bên dưới không ai khác chính là Ân Tịch Ly.
Lúc này, Viên Liệt cũng đã xuất hiện, nhìn Ân Tịch Ly một lúc mới nói, “Tài dịch dung vẫn không chút suy suyễn.”
Ân Tịch Ly lắc đầu cười khổ.
“Phản ứng của Tương Thanh quả thật khiến ta giật mình.” Viên Liệt thở dài, “Không ngờ chỉ bằng vài câu thì y đã hiểu, ta cứ nghĩ là Ngao Thịnh mẫn cảm hơn chứ.”
Ân Tịch Ly lắc đầu nói, “Cũng không trách được. Là vì bởi, Ngao Thịnh còn lo lắng cho an nguy của Tương Thanh hơn cả chính y.”
Viên Liệt gật gật đầu, “Ngươi đoán thử xem, Tương Thanh hiểu được bao nhiêu?”
Ân Tịch Ly thở dài, “Rất khó để có thể nói rằng y hiểu hay không. Nhưng chắc chắn là y sẽ để tâm. Sau này, nếu có gặp phải sự tình này, y nhất định sẽ nhớ tới những lời hôm nay. Hy vọng rằng, tới lúc đó, sẽ hữu dụng với y.”
Tương Thanh cùng Ngao Thịnh về tới hành cung. Trong khi Tương Thanh tâm tình thản nhiên bình tĩnh thì Ngao Thịnh lòng lại như sóng cuộn, trong đầu hắn cứ vang lên không ngừng lời mà Vu sư kia đã nói. Càng nghĩ chỉ càng thấy tâm trí hoảng loạn.
Tương Thanh an ủi Ngao Thịnh, bảo hắn đừng lo lắng quá nhưng Ngao Thịnh chỉ biết thở dài, vì điều đó đã phạm vào cấm kị của hắn.
Tạm thời không nhắc tới chuyện xảy ra hôm đó nữa. Sáng hôm sau, Vương Trung Nghĩa vui tươi hớn hở chạy ùa vào quân trướng, nói với Ngao Thịnh rằng, “Hoàng Thượng, những gì mà người phân phó hôm qua đó, chúng thần đều làm xong hết rồi.”
Ngao Thịnh và Tương Thanh liếc nhìn đối phương một cái, một lòng cùng nghĩ – Nhanh thế sao?
Hai người vội truy hỏi thì mới hay là nhóm chơi khăm này đã tung ra tin đồn, đó là, bộ thi hài Thụy Vương mà Viên Khả giữ trong tay là giả, còn cái thật thì đã sớm bị Tự Đồ cầm giữ, chôn ở Hắc Vân Bão. Còn bây giờ thì đã được chuyển qua tay Ngao Thịnh. Ngao Thịnh đã ra chỉ thị, vào trưa mai trong quân doanh, mọi người sẽ mang thi hài ra xả roi trút hận.
(Nguyên văn là từ “tiên thi”, theo như “Ngũ Tử Tư liệt truyện, thì đây là hành động có tính thù hằn đậm sâu, khi mà đào mộ người đã chết lên rồi dùng roi quất vào xương cốt họ. Đó là cách vũ nhục người chết thậm tệ nhất thời bấy giờ.)