Thịnh Thế Thanh Phong

chương 127: giục hôn

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

TƯƠNG THANH CẢM THẤY GIẤC NGỦ NÀY MÌNH NGỦ RẤT SAY, đến lúc tỉnh dậy thì mới hay là Ngao Thịnh đang ngủ bên cạnh. Có lẽ vì hôm qua cùng Tần Vọng Thiên uống quá chén mà Thịnh ta vẫn chưa tỉnh giấc. Gương mặt đang say ngủ lúc này không còn cái vẻ sắc bén ngày thường, thay vào đó là mang chút tính khí trẻ con.

Tương Thanh bỗng trỗi lên hưng trí, vươn tay véo mũi Thịnh Nhi của mình.

Ngao Thịnh mơ mơ màng màng giương tay kéo Tương Thanh ôm vào lòng, lại còn cọ mặt vào vai y.

Tương Thanh thấy Ngao Thịnh lại bày ra dáng vẻ trẻ con ngày trước, bỗng có chút nhớ nhung mà nhéo tai hắn.

Ngao Thịnh ngáp một cái, lười biếng nói, “Thanh, mới sáng ra mà đã trêu ghẹo ta rồi, hậu quả nghiêm trọng lắm đó nha.”

Tương Thanh híp mắt cười, vân vê vành tai hắn, “Còn ngủ nữa hả? Chốc nữa là phải quay về Lạc Đô rồi đó!”

Ngao Thịnh rướn đầu lên hôn vào má y một cái, “Phải, về nhà rồi, có thấy vui không?”

Tương Thanh đẩy hắn, “Mau dậy đi.”

“Ngủ thêm chút nữa đi.” Ngao Thịnh lại quấn lấy Tương Thanh, “Mấy ngày rồi ngủ chẳng yên giấc.”

Tương Thanh cũng không thúc giục hắn nữa. Thường ngày, vì lo chiến sự mà Ngao Thịnh đều chẳng tài nào có lấy một giấc ngủ ngon, hiện tại, vất vả lắm mới có được ít ngày an nhàn. Sau khi trở về Lạc Đô rồi, có lẽ sẽ có không ít chính vụ chờ hắn xử lý. Sáng sớm mỗi ngày phải lâm triều, thể nào cũng ngủ không đủ giấc.

Đương lúc nghĩ ngợi lại nghe thấy tiếng Văn Đạt ngoài cửa, “Hoàng Thượng, người đã thức giấc chưa ạ?”

Ngao Thịnh liếc nhìn Tương Thanh một cái rồi đáp, “Có chuyện gì?”

“Dạ.” Văn Đạt lại nói, “Tống tướng quân muốn nô tài chuyển lời, hỏi han về chuyện lễ tang ạ.”

Ngao Thịnh khẽ nhíu mày, lại nhìn Tương Thanh. Cả hai thở dài, cứ nghĩ đến cái chết của mười mấy cô gái kia thì tâm tình lại chùng xuống.

“Ngươi nói khanh ấy cứ chờ, trẫm sẽ đến đó ngay.” Ngao Thịnh nói.

“Dạ.” Văn Đạt xoay người rời đi.

Ngao Thịnh rời giường mặc y phục, nhác thấy Tương Thanh muốn đứng lên, liền ngăn lại, “Ngươi cứ ngủ thêm một lát đi.”

“Ta không buồn ngủ.” Tương Thanh nói, “Hôm qua ta đi ngủ rất sớm.”

“Thật không.” Ngao Thịnh lại ngáp một cái dài, “Tối qua, ta với đại ca uống với nhau đến tận hừng đông mới thôi.”

Tương Thanh khẽ ngẩn người ra.

Ngao Thịnh đương cài lại áo thì chợt thấy Tương Thanh cứ đứng ngây ra, liền quay lại hỏi, “Có chuyện gì vậy Thanh?”

“À…tối qua hai người uống đến tận sáng ư?” Tương Thanh hỏi.

Ngao Thịnh cười đáp, “Bọn ta cứ hết uống rồi lại uống, đến những mấy vò, còn tỉnh thì còn chưa bỏ cuộc.”

Tương Thanh lại hỏi, “Trong lúc đó, ngươi không về đây lần nào?”

“Không.” Ngao Thịnh khó hiểu nhìn Tương Thanh, chỉ thấy y thần sắc khác thường, liền lo lắng hỏi, “Có chuyện gì vậy?”

“Không…Chắc là ta đã nằm mơ rồi.” Tương Thanh thấp giọng nói.

Ngao Thịnh thích chí cười, “Gì? Trong mơ ngươi cũng nghĩ đến ta?”

Tương Thanh khinh bỉ lườm hắn một cái —— Cứ mơ đi!

Ngao Thịnh lại mặt dày sáp lại hỏi, “Mơ thấy ta thế nào? Hai ta đang làm gì?”

Tương Thanh biết Ngao Thịnh lại nói năng đưa lời ẩn ý, chỉ còn biết thở dài, đoạn bèn bỏ mặc kẻ mặt mày không chút đứng đắn kia mà phủ thêm áo ra ngoài rửa mặt.

Ngao Thịnh nhìn theo cho đến khi y đi ra ngoài, nụ cười trên môi chợt biến mất, âm thầm gọi ảnh vệ vào.

“Tối qua có kẻ nào đã lẻn vào đây ư?” Ngao Thịnh nhíu mày hỏi.

Ảnh vệ thấp giọng nói, “Hoàng Thượng…đã xảy ra chuyện rất lạ.”

“Chuyện gì?” Ngao Thịnh lạnh lùng hỏi.

“Hai ảnh vệ gác ở trúc lâu tối qua đã mất tích.” Ảnh vệ thấp giọng nói, “Chúng thần đã tìm khắp nơi nhưng vẫn không thấy người đâu.”

Ngao Thịnh cau chặt đôi mày lại, “Là họ tự bỏ đi hay có chuyện gì ngoài ý muốn?”

Ảnh vệ đáp, “Hoàng Thượng, hai người này đều là cao thủ, hơn nữa lại trung thành và tận tâm. Không có nhiều khả năng họ tự bỏ đi, nhưng nếu là không duyên không cớ lại khiến hai cao thủ biến mất thì quả là điều không dễ.”

Ngao Thịnh không phản ứng, chỉ ngước đầu nhìn ra bên ngoài, nơi Tương Thanh đang đứng rửa mặt bên cạnh giếng trời, đoạn lại phân phó ảnh vệ, “Đừng để lộ chuyện này, điều tra rõ ràng vào.”

“Dạ.” Bỗng chốc, ảnh vệ đã hoàn toàn biến mất.

Ngao Thịnh thu hồi vẻ lo âu đi, miệng lại nhoẻn ra cười, bước ra phía ngoài, nhìn Tương Thanh đang lau mặt.

Ngao Thịnh đi đến, giành lấy chiếc khăn, lau mặt giúp y.

Sáng nay, khắp Nam Quốc phủ đầy lụa trắng. Mỗi một hộ đều treo trước cửa một chiếc lồng đèn trắng, người người đội hoa tang trước ngực, mặt mày ai nấy đều ảm đạm bi sầu.

Hôm nay, hoàng đế Thịnh Thanh cùng Nam vương vì những cô nương chết oan cử hành đại tang, sau đó thì lại đưa tiễn binh đoàn Thịnh Thanh quay về cố đô.

Bởi vì mọi người còn đương lúc tang thương nên khi đưa tiễn đoàn quân cũng không thể quá mức hào hứng được.

Đến trưa, nghi thức đại tang bắt đầu, mọi người đau buồn nhìn những cỗ thi thể kia chìm trong biển lửa…Nam Quốc có phong tục, phàm là cô nương chưa thành thân, khi chết xác sẽ được hỏa táng rồi mang tro cốt rắc xuống sông, để gió có thể cuốn linh hồn họ bay đi.

Ngao Thịnh cùng Nam vương trấn an dân chúng. Toàn bộ nghi lễ đều rất thuận lợi. Ngao Thịnh từ biệt mọi người, dẫn theo năm mươi vạn đại quân quay về Lạc Đô.

Dân chúng tản hết ra phố, vẫy tay đưa tiễn cả đội quân, đến khi toàn quân đã vào Thục Trung rồi thì mới bồi hồi quay về.

Đội quân của Ngao Thịnh đi vào Thục Trung, ghé về Hắc Vân Bảo, lấy số lương thảo mà Tư Đồ và Tiểu Hoàng đã chuẩn bị sẵn để dùng trên đường về.

Mọi người tuy rất lưu luyến nhau nhưng Ngao Thịnh và Tương Thanh nán lại chẳng bao lâu đã lên đường rời khỏi.

Mộc Lăng miệng lưỡi dẻo đeo, lừa Tư Đồ hết một số bạc lớn, bảo đó là phí hỏa thực, rồi cùng Tần Vọng Thiên theo chân hai người kia quay về kinh thành.

Ân Tịch Ly và Viên Liệt bảo là còn có việc muốn đi kiểm chứng thực hư nên nửa đường đã từ biệt mọi người, lại nói, sau khi xong xuôi hết thảy sẽ đến kinh thành họp mặt.

Cuối cùng, chỉ còn lại có Ngao Thịnh, Tương Thanh, Tần Vọng Thiên và Mộc Lăng cùng chúa tể Ngao Ô ngồi chung trong một cỗ xe, bên ngựa thì là chúng văn thần võ tướng suất lĩnh binh mã, ung dung quay về kinh kì.

Trên đường đi, bốn người họp thành một nhóm, Ngao Thịnh cùng Tần Vọng Thiên bàn luận võ nghệ. Tương Thanh thì bị Mộc Lăng ép ăn ép uống. Cứ như thế, qua mấy ngày, Ngao Thịnh vui mừng phát hiện Thanh của hắn béo ra một chút, tâm tình cũng thư sướng hơn.

Tương Thanh cũng hết cách, mỗi lần ở cạnh Mộc Lăng thì đều có thể vui vẻ như thế.

Rất nhanh, trải qua hết nửa tháng đi đường, mọi người đã đến được thị trấn ven Lạc Đô, nơi này cách kinh thành không quá một ngày đường.

Khi đến cửa thành, trời cũng đã tối sẫm, Ngao Thịnh cân nhắc, xem là nên để toàn quân trắng đêm tiến thẳng về kinh hay là ở tạm nơi đây một đêm.

Năm mươi vạn nhân mã nếu phải dựng trại đóng quân thì đúng là quá lao lực, nhưng nếu cứ đi suốt đêm như thế thì lại e rằng mọi người sẽ vất vả lắm. Đương lúc do dự thì Tống Hiểu đã xuất hiện mà rằng, “Hoàng thượng, Quý tướng phái người đến, thỉnh người gấp rút hồi cung.”

Ngao Thịnh sửng sốt, liếc nhìn Tương Thanh một cái, “Lẽ nào…kinh thành đã xảy ra chuyện?”

“Không phải.” Tống Hiểu cũng có chút khẩn trương, “Tướng gia muốn Mộc thần y nhanh chóng trở về, Tước Vĩ tiên sinh đã lâm bệnh nặng.”

“Cái gì?” Ngao Thịnh kinh hãi, Tương Thanh cũng lo lắng, Tước Vĩ đích xác đã hơn một trăm tuổi, khi họ rời đi lão vẫn còn khỏe mạnh, ấy vậy mà…

“Lập tức hồi cung!” Ngao Thịnh ra lệnh nói, “Một khắc cũng không được chậm trễ.”

Mộc Lăng vội nói, “Không bằng cứ để ta về đó trước.”

“Ta cũng đi.” Ba người còn lại đồng thanh nói.

Mọi người đưa mắt nhìn nhau. Tần Vọng Thiên muốn đi là vì bảo hộ Mộc Lăng. Tương Thanh muốn đi là vì lo lắng cho Tước Vĩ gia gia. Còn Ngao Thịnh muốn đi là vì…lão là sư phụ của hắn.

Mộc Lăng sờ sờ cằm, “Vọng Vọng, ngươi ở lại chỉ huy mọi người, ta cùng Hoàng thượng và Tiểu Thanh sẽ quay về cung trước.”

Tần Vọng Thiên đành gật đầu, ở lại tạm thời chỉ huy.

Ba người lập tức lên đường, suốt đêm không nghỉ đặng kịp lúc quay về hoàng cung.

Người vừa vào đến cửa thì đã thấy Quý Tư lo lắng đi đến đi lui rồi.

“Lão Quý!” Ngao Thịnh đi vào.

“Hoàng Thượng!” Quý Tư vừa định cúi xuống quỳ bái thì Ngao thịnh đã miễn lễ, gấp gáp hỏi, “Sao rồi?”

“Ai, hồi bẩm Hoàng Thượng….hôm qua Tước Vĩ tiên sinh vẫn còn khỏe lắm, tự dưng hôm nay lại trở bệnh, còn nói là mình sắp chết rồi.”

“Tại sao lại có thể như thế?” Ngao Thịnh lo lắng.

“Ai…Thần cũng không biết nữa…Tất cả thái y cũng đều bó tay!” Quý Tư vội vã kéo Mộc Lăng đi, “Mộc thần y, mau đi vào coi thế nào!”

Mộc Lăng bị Quý Tư kéo vào trong, đầu thì không ngừng nghĩ – Hôm qua còn khỏe re, hôm nay đã lăn đùng ra đòi chết? Lẽ nào là trúng độc?

Mộc Lăng bị Quý Tư lôi vào hậu viện, Ngao Thịnh và Tương Thanh cũng vội theo vào.

Vừa vào cửa, chỉ thấy kẻ vốn đang hấp hối lại ngồi hí hửng trên ghế, bàn thì bày một mâm rượu thịt, ăn uống đến là hăng say…Nhìn mặt lão…Răng trắng mặt hồng phính đầy mỡ. Có chỗ nào giống người sắp chết chứ!?

Mọi người sững người ra. Sau một lúc lâu, Thịnh ta mới có phản ứng, quay sang hỏi Mộc Lăng, “Đây có phải là hồi quang phản chiếu không?”

Mộc Lăng nheo mắt quan sát Tước Vĩ, “Phản lão hoàn đồng thì hợp hơn đó.”

Quý Tư cũng choáng váng, giậm chân nói, “Ai, Tước Vĩ, tiên sinh…không phải tiên sinh nói mình sống không nỗi sao?”

Tước Vĩ lườm Quý Tư một cái, “Úi trời, lão già ông mới sắp chết đó.”

“Tiên sinh…” Quý Tư trợn tròn mắt ra, “Thế…thái y đâu hết rồi? Đám thái y nói tiên sinh sắp chết đâu hết rồi?”

Tước Vĩ bĩu môi, “Chuồn hết rồi.”

“Tiên sinh…nghĩa là tiên sinh không có chết phải không?” Quý Tư mặt mày nhăn nhó, “Ta…còn lo lắng cho người mời Hoàng Thượng lập tức trở về nữa. Tiên sinh thật là!” đoạn lại ngại ngùng nhìn Ngao Thịnh.

Ngao Thịnh không giận mà lại nhẹ nhõm thở ra, Tước Vĩ này chơi khăm người ta cũng ác quá xá, “Hết cách rồi, ai bảo lão Quý thật thà quá làm gì.”

Mộc Lăng đã nhanh ngồi vào bàn với Tước Vĩ, cầm chân gà lên gặm, “Quý tướng, mai mốt mà ngài có thấy huynh ấy sắp chết đó thì cứ lấy chân gà quơ qua quơ lại trước mũi huynh ấy, coi thử huynh ấy có còn sức háu ăn nữa hay không. Nếu mà nhỏm dậy cạp chân gà thì nghĩa là chưa chết được, nhưng nếu mà nằm ngây đơ luôn rồi thì chắc là sống không nổi qua con trăng.”

“Ha ha.” Tước Vĩ hô hố cười, “Tiểu Lăng Tử a, quả nhiên chỉ có đệ mới hiểu được ta. Nào, huynh đệ ta cạn chén.”

Mộc Lăng hí ha hí hửng nâng rượu lên cạn, cùng Tước Vĩ ăn uống đến là thích chí.

Quý Tư tức giận đến mặt mũi trắng bệch, Tương Thanh vội vàng an ủi ông, bảo là, đừng để tâm tính khí trẻ con của Tước Vĩ mà chọc mình sinh giận.

Cuối cùng, Ngao Thịnh cũng phải ra tay trấn an Quý Tư, còn phái người đưa lão thừa tướng mang một bụng tức giận về phủ.

Ngao Thịnh ngồi vào bên cạnh Tước Vĩ, nhíu mày nói, “Sư phụ, người tội gì lại đi bắt nạt người thật thà như lão Quý?”

Tước Vĩ bĩu môi, “Ai bắt nạt ông ấy, trên đời làm gì có người thật thà như thế chứ, người ta nói chết thì ông ấy liền tin?”

Mộc Lăng nháy mắt nói, “Lão gia hỏa, huynh đã hơn trăm tuổi rồi. Người bình thường chưa đến trăm tuổi không phải cũng đã được người khác lo lắng chuẩn bị hậu sự cho hay sao?”

“Xía.” Tước Vĩ nhướng mày, “Ta không có chết sảng thế đâu. Ta còn phải giữ mạng mà thưởng thức tất cả những mỹ thực trên đời chứ.”

Tương Thanh thấy Tước Vĩ thật sự vô sự, liền hiếu kì hỏi, “Gia gia, sao người lại gạt bọn ta quay về gấp rút thế này chứ?”

Tước Vĩ sờ sờ mũi, “Hây da, một đường tiến tới, ta thấy các người đánh trận rất là vui vẻ, lại còn đại thắng trở về, chắc là tiểu hoàng đế hãnh diện lắm nhỉ.”

Ngao Thịnh giật giật khóe miệng, “Ông già, mấy lời tán tụng lúc nào mà nói không được chớ? Còn bay giờ, mau giải thích coi, thế này là sao?”

Lão nhân nhìn xung quanh rồi hỏi, “Đúng rồi, tên nhãi Ân Tịch Ly đâu rồi?”

Ngao Thịnh cùng Tương Thanh đều bó tay, tính ra Ân Tịch Ly đáng tuổi cha chú họ vậy mà còn bị gọi là “tên nhãi”, nếu vậy thì trong mắt của Tước Vĩ, họ là gì nào? Trẻ sơ sinh sao?

“Ân tướng nói còn có chuyện phải tra xét nên ít bữa nữa mới quay về.” Tương Thanh nói.

“A.” Tước Vĩ lắc đầu, “Ranh con, đánh chết không hết cái tật.”

Ngao Thịnh và Tương Thanh liếc nhìn đối phương, khó hiểu hỏi Tước Vĩ, “Lão gia gia, nói thế nghĩa là sao?”

Tước Vĩ miệng ních đầy thức ăn, xoay mặt lại Tương Thanh, nói lãng đi, “Ai u…Thanh Thanh béo ra nga!”

Tương Thanh bất ngờ vươn tay lên sờ mặt mình – béo lên thiệt sao?

Ngao Thịnh đắc ý nói, “Đương nhiên rồi, ta nuôi mà gầy được sao?”

Tước Vĩ gật gật đầu, “Xem ra cũng không phiền lòng gì nhiều, tốt hơn là ta nghĩ.”

Ngao Thịnh và Tương Thanh đều có chút sửng sốt vì lời nói đầy ẩn ý của lão nhân gia!

Tương Thanh liền hỏi, “Lão gia gia, ngài muốn nói tới việc gì?”

Tước Vĩ nheo mắt nhìn Tương Thanh, “Có gặp phải chuyện gì mà nghĩ hoài chẳng ra không?”

Tương Thanh ngẩn người, quay lại nhìn Ngao Thịnh, Ngao Thịnh lại hỏi lão, “Ai, ông già kia, có chuyện gì nói thẳng ra coi!”

Tương Thanh vội túm vai Ngao Thịnh, Tước Vĩ mắt trợn trắng lên, tức giận nói, “Đồ sói ranh, vừa nói động tới người thương của ngươi một chút liền lên mặt với ta hả?”

Ngao Thịnh cãi lại, “Sao?! Còn muốn ăn cơm trắng với đậu phụ nữa hả?!”

Lão nhân gia mếu máo, ủy ủy khuất khuất nắm lấy tay áo Tương Thanh, “Tiểu Thanh Thanh, ngươi coi tên nam nhân của ngươi kìa~~~!”

Tương Thanh vốn cảm thấy Ngao Thịnh thế là không đúng, cho dù có sốt ruột thì cũng không nên ăn nói thế với sư phụ mình nhưng sau khi nghe xong câu nói kia của Tước Vĩ thì đã mặt mày thẹn thùng đứng về phía địch, “Đáng lắm!”

Tước Vĩ trợn tròn mắt ra nhìn cả hai, chốc sau lại quay sang chèo kéo Mộc Lăng, “Ai, Tiểu Lăng Lử, hai người họ động phòng rồi hả?”

“Khụ khụ.” Mộc Lăng đang ăn thì bị sặc, Ngao Thịnh trừng mắt lườm “Phòng gì cũng động rồi!”

Tương Thanh thẹn quá hóa giận, lườm Ngao Thịnh một cái sắc lẻm, Thịnh ta lại chẳng sợ ai mà nói, “Động phòng đó rồi sao!”

Tước Vĩ khoái chí cười to, “Ai nha, chúc mừng chúc mừng.”

Mọi người lại đần mặt ra nhìn lão, Tước Vĩ nháy mắt nòi, “Thế thì thành thân luôn đi!”

Ngao Thịnh gật đầu, “Tốt.”

Tương Thanh và Mộc Lăng đều chẳng hiểu gì, Mộc Lăng lại hỏi, “Ai, ta nói lão gia hỏa, huynh gấp gáp réo gọi bọn ta hồi cung là vì chuyện gì?”

Lão nhân gia hi hí cười, hết chỉ Ngao Thịnh lại chỉ Tương Thanh, “Là vì muốn hai người cử hành đại hôn! Ta làm người chứng hôn, dù sao hai người cũng không có song thân mà!”

Ngao Thịnh mừng rỡ, Mộc Lăng vừa gặm chân gà vừa nói, “Lão hồ đồ huynh đó, chuyện này sao thể nói lung tung được?”

Tương Thanh chỉ trầm mặc không lên tiếng, cứ cảm thấy lão nhân gia cứ quái lạ khi nói như thế, tại sao lại muốn hối thúc họ thành thân? Song, y lại không thể mở miệng hỏi khi mà Ngao Thịnh lại hớn hở ra mặt như thế…Nhưng, thật là trong lòng cứ thấy ứ nghẹn nhiều điều.

“Sáng mai khi toàn quân vào thành thì liền tuyên bố đại hôn.” Tước Vĩ thích chí nói, “Ngày mốt rồi cưới luôn!”

Mộc Lăng gật đầu, “Vậy cũng tốt, có thể uống rượu mừng.”

Ngao Thịnh nịnh nọt, “Sư phụ, lòng người luôn hướng về đồ nhi.”

Tước Vĩ lườm ai kia, “Đó là đương nhiên.”

“Nhưng mà.” Ngao Thịnh lại ôm lấy vai Tương Thanh, cười nhìn Tước Vĩ, “Lão già chết bầm, ông đừng có làm bộ nữa, mau nói coi, sao lại cứ giục bọn ta thành hôn hả? Ông mà không nói thì ngay cả rau xanh cải trắng cũng đừng hòng có mà ăn! Ta đây sẽ cắt tiệt lương bổng của ông.”

Tương Thanh ngạc nhiên xoay người nhìn Ngao Thịnh, Ngao Thịnh thấy y mặt mày sảng khoái, liền nháy mắt với y mà rằng – Sao lại dám nghĩ là người nam nhân của ngươi là đồ ngốc hả? Sao ta có thể dễ dàng mắc mưu vậy chứ!

Tương Thanh vành tai khẽ đỏ rộ lên, đạp Ngao Thịnh một cước, ấy vậy mà lại có kẻ cười đến là vui vẻ.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio