Thịnh Thế Thanh Phong

chương 90: nguyệt vương

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

TƯƠNG THANH CÙNG NGAO THỊNH khi đã cơm nước xong xuôi, liền rời khỏi thuyền hoa. Trên đường về, hai người vẫn miên man suy nghĩ về chuyện Quan Khế. Đến khi vừa đặt chân vào cung thì Văn Đạt đã vội vã chạy tới thông báo rằng, “Hoàng Thượng, phu tử, Nguyệt Vương đang chờ ở ngự thư phòng, ngài ấy nói là có chuyện cầu kiến ạ.”

Ngao Thịnh và Tương Thanh liếc nhìn nhau, đúng là vừa nhắc Tào Tháo thì Tào Tháo liền đến.....Theo lẽ thường, nếu nghe có Quan Khế đến tìm thì cả hai sẽ tự hỏi không biết tên kia tìm mình là nhằm mục đích gì. Nhưng hôm nay, sau khi nghe Vương ngự trù kể chuyện xưa, hai người lại không hẹn mà cùng nghĩ đến...bộ vị đáng đỏ mặt kia.

Cả hai đồng thời ho khan một cái, Tương Thanh cùng Ngao Thịnh cố bình ổn tinh thần.

Văn Đạt khó hiểu nhìn hai vị chủ tử, Ngao Thịnh cũng nhìn lại, đột nhiên hỏi, “Đúng rồi Văn Đạt, có chuyện này trẫm muốn hỏi ngươi.”

“Xin Hoàng Thượng cứ hỏi ạ.” Văn Đạt cung kính đứng ở một bên nghe.

“À...... Làm thế nào để không cần phải cởi y phục của một người ra nhưng vẫn biết người đó có phải là thái giám hay không?” Ngao Thịnh hỏi.

Văn Đạt giương mắt nhìn Ngao Thịnh, mặt thoáng đỏ lên, Tương Thanh trợn mắt liếc Ngao Thịnh một cái —— Chuyện như vậy mà cũng đi hỏi Văn Đạt cho được?

Ngao Thịnh ngoảnh đầu ủy khuất nhìn y —— Nhưng......hẳn là hắn phải biết rõ chứ?

Tương Thanh bặm môi lườm —— nhưng y là cái kia kìa!

Ngao Thịnh bất đắc dĩ thở dài, Văn Đạt thấy hai người cứ “mày đưa mắt lại” như thế, bèn lên tiếng đáp, “Thật ra thì, Hoàng thượng, cũng có chút dấu hiệu đó ạ.”

“Hả?” Ngao Thịnh tò mò hỏi, “Dấu hiệu gì?”

“Dạ, đó là, so với nam nhân bình thường thì làn da của người đó sẽ láng mịn hơn, không có râu, hầu kết cũng không rõ ràng lắm...à, giọng nói thì có phầm nhu mềm.” Văn Đạt xấu hổ nói, “Bất quá, cũng không phải là ai cũng thế..... Nếu từ nhỏ đã là như vậy rồi thì...nhìn là biết ngay. Còn khi lớn mới bị... thì hơi khó a.”

“Ra vậy.” Ngao Thịnh gật gù, lại cùng lúc giống Tương Thanh theo bản năng mà liếc nhìn da cùng cổ Văn Đạt khiến y mặt mày đỏ bừng mà cúi gập đầu xuống như thể là đang bị người khi dễ.

Thịnh Thanh quay đầu đi, lại vờ ho khan một cái. Ngao Thịnh vẫn cứ thấy băn khoăn, bèn hỏi tiếp, “Ách, vậy, uhm, ngươi thấy Nguyệt Vương thế nào? Hắn có bình thường không?”

“Sao cơ ạ?” Văn Đạt giật mình ngẩng đầu nhìn Ngao Thịnh, ”Nguyệt vương?”

“Phải.” Ngao Thịnh gật đầu.

Văn Đạt khẽ nhíu mày, suy nghĩ một lúc mới nói, “Này......nếu là Nguyệt vương thì nô tài không phân biệt được.”

“Được rồi.” Ngao Thịnh gật gật đầu, nói, “Không có chuyện gì đâu, ngươi đừng nói với ai khác đấy.”

“Nô tài không dám.” Văn Đạt vội vã gật đầu, đi theo Tương Thanh cùng Ngao Thịnh vào ngự thư phòng.

Khi Thịnh Thanh đến trước thư phòng thì thấy Quan Khế đang đứng chờ ở bên ngoài, tựa hồ có chút khẩn trương.

Thấy Ngao Thịnh đến, gã vội cúi người hành lễ.

“Nguyệt Vương miễn lễ.” Ngao Thịnh cố ý tiến lên nâng gã dậy, nhân đó mà nhìn cho rõ làn da cũng như cằm gã...Đích thật da có phần hơi trắng, nhưng chuyện này cũng bình thường thôi, Thanh của hắn cũng rất trắng...Lại nhìn tiếp, Quan Khế không có râu, song, cái này có thể cạo mỗi ngày mà, chẳng ai còn trẻ mà lại thích để râu ria xồm xoàm cả. Đương lúc muốn nhìn cho kỹ hơn nữa thì đã bị Tương Thanh đứng sau giật giật góc áo...Ngao Thịnh lúc này mới giật mình mà bỏ tay Quan Khế ra. Quan Khế cũng bị dọa không ít, mở to hai mắt mà nhìn Ngao Thịnh, chẳng rõ là hắn đang làm cái gì.

“À, sao hôm nay Nguyệt vương lại rảnh rỗi đến tìm trẫm vậy?” Ngao Thịnh vừa nói vừa đi đến bàn đá đặt giữa hoa viên ngoài thư phòng mà ngồi xuống, đoạn lại nhanh tay phủi những nhánh hoa héo rụng trên ghế đi, kéo Tương Thanh ngồi cùng, sau mới ra hiệu cho Quan Khế cũng an tọa.

Quan Khế ngồi ở phía đối diện hai người, vội tâu, “Hồi bẩm Hoàng Thượng, thần có tội.”

Ngao Thịnh thầm thương cảm – Ngươi cho dù có là thái giám thật đi chăng nữa thì cũng chỉ là người bị hại mà thôi, không cần áy náy – Tương Thanh ngồi bên cạnh nhẹ lấy mũi chân khều vào chân Ngao Thịnh một cái.

Ngao Thịnh lòng nhảy dựng lên, mở to hai mắt quay đầu lại nhìn Tương Thanh —— Thanh à, ban ngày ban mặt mà ngươi lại đi quyến rũ ta nha!

Tương Thanh nhìn dáng vẻ hạ lưu kia của hắn thì liền nổi sùng lên lườm hắn một cái sắc lẽm, ý bảo hắn nhanh nhanh ứng đối, Quan Khế không phải là kẻ khờ dại gì.

Ngao Thịnh nhướng mi —— nam nhân tốt đời nào lại so đo với nữ nhi.

Tương Thanh cúi đầu, mắng thầm —— Đồ ba trợn, thực thiếu đạo đức!

Quan Khế không rõ Ngao Thịnh cùng Tương Thanh đang đầu mày cuối mắt như thế là gì nhưng vẫn nói, “Ách, Hoàng Thượng, xin hãy phán thần có tội.”

Ngao Thịnh giả vờ ngu ngơ hỏi, “Lời này của Nguyệt vương là có ý gì? Khanh là hoàng thân quốc thích, là thân nhân duy nhất của trẫm, cho dù có là vì nể mặt mẫu hậu thì trẫm cũng phải bảo hộ khanh một đời phú quý vinh hoa chứ... Chỉ cần khanh không làm ra chuyện gì đại nghịch bất đạo thì trẫm sẽ không toan tính với khanh làm gì.”

Quan Khế sửng sốt nhìn, lời này của Ngao Thịnh có thể hiểu theo một cách khác là – không cần biết trước kia ngươi đã làm gì, trẫm đều bỏ qua tất, chỉ cần hiện tại ngươi không dính dáng đến những chuyện phạm thượng nghịch thiên thì trẫm đây sẽ cho ngươi một đời bình an sang giàu.

Quan Khế vội cúi đầu hành lễ với Ngao Thịnh, “Từ bé thần đã chịu ân cao nghĩa dày của hoàng gia, nhưng vẫn không cách nào đền đáp, nhưng hiện tại, thần thật sự có tội không thể dung thứ được.”

Ngao Thịnh cười lạnh – Gì mà ân cao nghĩa dày...đúng hơn phải là thù cao oán dày chứ!

“Nguyệt vương.” Tương Thanh nhịn không được hỏi, “Kỳ thật đã xảy ra chuyện gì?”

“Ai......” Quan Khế cắn môi nói, “Hôm nay thần phụng mệnh mang theo nhân mã đi đến hoàng lăng, nhưng khi bước vào lại thấy di thể của Hoàng hậu nương nương đã biến mất.”

“Cái gì?” Ngao Thịnh đập bàn, Quan Khế hốt hoảng quỳ xuống khấn tội, “Thần đáng chết, xin Hoàng thượng thẳng tay trừng trị.”

“Chuyện xảy ra khi nào?” Ngao Thịnh giận dữ hỏi, “Lẽ nào di thể của mẫu hậu ta đã bị bọn Nam Man cướp đi? Đúng là chuyện nực cười mà.”

Tương Thanh giương mắt lên nhìn Ngao Thịnh, thấy hắn mặt đang đầy tức giận, còn Quan Khế lại quỳ rạp dưới đất, không dám ngẩng đầu lên lấy một lần, mà lại khe khẽ thở dài —— hai người đều diễn rất đạt.

Ngao Thịnh cũng nhìn ra Quan Khế là đang diễn trò, sắm vai sợ hãi đạt vô cùng. Bình thường tính cách Quan Khế cũng không phải là như vậy. Cơ mà đài hát này là do chính Ngao Thịnh hắn dựng, nếu đối phương đã tận tình nhập vai như thế thì chủ nhà là hắn đây cũng phải làm cho tròn bổn phận chứ.

“Trưa này thần mang theo nhân mã chạy đến hoàng lăng, mọi người xuống ngựa đóng quân, đến buổi chiều mới đi vào trong lăng thì thấy...quan tài rỗng không, di thể của hoàng hậu nương nương đã biến mất, trong khi vật phẩm bồi táng vẫn còn nguyên vẹn.” Quan Khế thất thểu nói, “Thần thật vô dụng, xin Hoàng thượng thứ tội.”

Ngao Thịnh cau chặt mày kiếm, “Ý của khanh là trước khi khanh vào thì di thể của mẫu hậu ta đã bị trộm đi?”

“Quả đúng là vậy.” Quan Khế gật đầu, nói, “Hơn nữa trong quan tài lại dính đầy bụi đất, phỏng chừng là di thể đã bị trộm đi một đoạn thời gian rồi, ngọn núi phía sau hoàng lăng có một địa đạo, xem ra thủ phạm là kẻ có thủ pháp rất chuyên nghiệp.”

Ngao Thịnh gật gật đầu, liếc nhìn Tương Thanh......Quan Khế này đúng là gã cáo già mà, khi hai người họ đến hoàng lăng tế tổ, rõ ràng đã đóng nắp quan tài lại nên lấy đâu ra bụi đất chứ? Hơn nữa, nếu Quan Khế thật sự túc trực bên linh cữu thì có mười lá gan gã cũng chẳng dám mở quan tài ra xem thử...Mọi dấu hiệu đều cho thấy Quan Khế có liên quan đến chuyện di thể bị trộm.

Song, Tương Thanh và Ngao Thịnh cũng có chút khó hiểu, Quan Khế ắt phải biết chuyện này là chuyện tày đình, chủ động đến xin tội mà không ngại bị nghi ngờ, đến cùng thì gã đang mưu mô gì đây?

“Chuyện này quá mức nghiêm trọng.” Ngao Thịnh nói, “Tạm thời không thể tiết lộ ra ngoài, nói cách khác, nếu có ai khác biết được trẫm sẽ hỏi tội khanh.”

“Hoàng Thượng yên tâm.” Quan Khế nhanh đáp, “Theo thần vào lăng chỉ có vài hầu cận mà thôi, họ tuyệt đối không dám hé răng nói nửa lời.”

Ngao Thịnh gật gật đầu, gằn giọng, “Mẫu hậu đối ta có ân dưỡng dục, đau khổ một đời đến chết mới được hạ táng theo hậu lễ, vậy mà chẳng được bao nhiêu năm lại bị người khác khinh nhờn... gây ra chuyện thiên lý khó dung.”

“Hoàng thượng nói chí phải!” Quan Khế bỗng chuyển sang vai phẫn nộ, “Thần cũng oán hận không kém gì người, chỉ muốn phanh thây bọn thủ phạm kia ra, dù có phải hi sinh mạng mình cũng phải tìm về cho bằng được di thể của hoàng hậu nương nương.”

Ngao Thịnh nhướng mày nhìn Tương Thanh, Tương Thanh lắc đầu —— diễn vai nghĩa nặng tình thâm cũng xuất sắc ghê.

Ngao Thịnh chỉ gật gật đầu mà rằng, “Quan Khế.”

“Có thần.”Quan Khế vội đáp lời.

Ngao Thịnh lạnh lùng nói, “Việc này tuy không thể trách khanh nhưng nếu để lộ ra ngoài thì khanh đừng mong thoát tội.”

“Thần biết.” Quan Khế cười khổ.

“Như vậy đi, nửa tháng sau trẫm phải xuất chinh, trước ngày ra đi, trẫm muốn đến tế tổ một lần....” Ngao Thịnh trầm giọng nói, “Trẫm cho khanh thời gian là nửa tháng, nhất định phải tìm lại được di thể của mẫu hậu, nếu không, trẫm sẽ lôi khanh ra trừng trị thích đáng.”

Quan Khế ngưỡng mặt lên nhìn Ngao Thịnh, chân thành nói, “Đa tạ Hoàng Thượng đã khoan dung, Quan Khế nhất định dốc hết sức mình!”

“Được rồi.” Ngao Thịnh khoát tay, “Khanh lui xuống đi.”

“Thần cáo lui.” Quan Khế khúm núm lui ra, Ngao Thịnh nhìn cho đến khi gã khuất bóng sau ngự hoa viên, mày kiếm cũng nhíu chặt lại vào nhau.

“Hôm nay Quan Khế trông rất lạ.” Tương Thanh không đợi Ngao Thịnh mở miệng, đã vội nói trước, “Chưa từng thấy hắn như thế bao giờ.”

“Cũng không hẳn vậy!” Ngao Thịnh trầm ngâm nói, “Tên lõi này khá là ranh ma, vừa nhận việc là đã nhất nhất báo lại nhằm tránh hiềm nghi...song, càng cố giữ mình trong sạch lại càng bị nghi ngờ hơn.”

“Ta cũng thấy hắn rất khả nghi.” Tương Thanh cẩn thận nói, “Rõ ràng là hắn đã đụng vào quan tài, người bình thường sao lại dám làm thế? Nếu hắn biết ngươi cố tình giăng bẫy bắt hắn vậy thì tại sao lại còn bảo là trong quan tài dính đầy bụi đất, lộ ra sơ hở cho người nắm thóp...Thật ra thì hắn đang suy tính chuyện gì?”

Ngao Thịnh lắc đầu, thở dài, “Nói tới nói lui, ta không sợ hắn có dã tâm, chỉ ngại hắn không khác gì thiêu thân.”

Hai người chợt nhìn về phía Văn Đạt, chỉ thấy y vừa đứng thị hầu vừa vuốt cằm suy tự, nhìn vẻ mặt kia của y, tựa hồ là đang có gì đăm chiêu lắm.

“Này.” Ngao Thịnh đi đến bên cạnh, vỗ vỗ vai Văn Đạt.

Văn Đạt giật mình, ngẩng đầu nhìn Ngao Thịnh, “Hoàng Thượng?”

“Nghĩ gì mà xuất thần thế?” Ngao Thịnh nôn nóng hỏi, “Ngươi cũng cảm thấy tên Quan Khế đó có vấn đề?”

Văn Đạt cúi đầu, “Nô tài không dám nói.”

Ngao Thịnh lắc lắc đầu, “Các ngươi cứ mở miệng ra là tự xưng nô tài nhưng kỳ thật lại chẳng khác gì ông bà ông vãi cả, mỗi lần muốn hỏi chút chuyện thì phải hỏi ba lần bốn lượt, còn liên mồm nói xin hoàng thượng thứ tội. Khi nào trẫm quy định, nói chuyện cũng là một cái tội hả?”

“Ách......” Văn Đạt vội vội vàng vàng tâu, “Dạ, trước đây thì nô tài không rõ nhưng mà sau khi nghe Hoàng thượng nói, nô tài để ý thấy Nguyệt vương có điều hơi lạ.”

“Sao?” Ngao Thịnh mừng rỡ hỏi, Tương Thanh cũng tò mò không kém, “Lạ thế nào?”

“Dạ...... Nguyệt Vương đeo ngọc bội phía bên hông phải.” Văn Đạt đáp.

Tương Thanh cùng Ngao Thịnh liếc nhìn nhau rồi lật đật cúi đầu nhìn ngọc bội trên người mình, khó hiểu là trái phải thì có ý nghĩa gì chứ?

“Vì Hoàng Thượng từ trước đến nay không chú trọng lễ nghi nên không biết đó thôi.” Văn Đạt nhanh giải thích, “Người của hoàng tộc khi đeo ngọc bội phải luôn nhớ kĩ một điều, đó là nam trái nữ phải, vị trí tuyệt đối không thể sai.”

Ngao Thịnh cùng Tương Thanh theo bản năng kéo phựt những thứ đeo trên thắt lưng bên phải sang phía trái.

Văn Đạt cố nhịn cười, nói tiếp, “Từ nhỏ bọn nô tài đã phải thuộc nằm lòng những điều này, bởi vì sau này phải giúp chủ tử mặc y phục... À, ngoài ra thì trâm cài tóc trên ngọc quan (mũ ngọc)của Nguyện Vương là từ trái qua phải.”

Ngao Thịnh nhíu mày suy ngẫm, chốc sau mới nói, “Cũng có thể vì Nguyệt Vương là người lôi thôi lếch thếch.”

“Không phải đâu Hoàng Thượng.” Văn Đạt cả gan nói, “Nguyệt vương sinh ra trong hoàng tộc, thân phận tôn quý, nên chẳng đời nào lại có chuyện tự mình mặc y phục được... chỉ trừ một người là Hoàng thượng thôi.”

Ngao Thịnh nhướng mi, “Phải...... Quan Khế hẳn phải sống an nhàn sung sướng từ nhỏ mới đúng.”

“Những gì mà Văn Đạt nói khiến ta nghĩ, thường ngày xiêm y không phải do hạ nhân giúp Quan Khế mặc mà là tự hắn làm.” Tương Thanh nói.

“Nô tài nhớ ra rồi.” Văn Đạt nhanh bổ sung, “Mỗi ngày, nô tài đứng trong kim loan điện, nhìn thấy văn võ bá quan, ngay cả Vương phó tướng, bội sức trên y phục lúc nào cũng đúng vị trí cả...điều đó chứng minh là họ có nội thị hầu hạ, cho dù cài nhầm thì cũng sẽ có người nhắc nhở...Còn Nguyệt Vương đường đường thuộc hàng tôn quý, sao lại ăn vận như thế được? Thật là làm người ta khó hiểu mà.”

“Đúng vậy.” Ngao Thịnh gật đầu, vội hỏi, “Còn có gì khác thường nữa không?”

Văn Đạt nghĩ nghĩ, lắc đầu, nói, “Tạm thời thì chỉ có vậy thôi ạ.”

Ngao Thịnh quay mặt lại nhìn Tương Thanh, thấy y mày cau chặt lại, như có nhiều tâm sự.

Lúc sau, hai người liền đến tìm Mộc Lăng, nhờ hắn viết thư gửi đến Thất tinh thủy trại hỏi Văn Xương Minh chút chuyện, liệu rằng Nguyệt Vương có phải là nam sủng của tiên hoàng, thậm chí còn từng bị hoạn.

Mộc Lăng nghe xong giật mình mà hỏi, “Không phải chứ......”

Tương Thanh nhún nhún vai, “Bọn ta vì không biết nên mới nhờ huynh viết thư hỏi thăm đấy.”

Mộc Lăng viết xong, Ngao Thịnh liền phái hai ảnh vệ khinh công giỏi nhất đến Thất tinh thủy trại đưa thư. Hai ngày sau, ảnh vệ đã quay lại, trao tận tay Ngao Thịnh một phong thư khác.

“Dạo này Văn Xương Minh thế nào rồi?” Mộc Lăng mặt bừng bừng hứng thú hỏi ảnh vệ.

“Hiện tại hắn là một đường chủ của Thất tinh thủy trại, chuyên phụ trách những chuyện cứu dân tế bần, dân bản địa gọi hắn là Văn Đại Thiện Nhân.”

Mộc Lăng khóe miệng cong cong, xem ra Văn Xương Minh đang cố gắng hối cải, chuộc lại những tội nghiệt mà hắn đã gây ra.

“Trong thư viết gì?” Tương Thanh đi đến bên cạnh Ngao Thịnh.

Ngao Thịnh vội mở thư ra, vừa đọc thì liền trợn hai mắt lên, chốc sau lại vo thư ném đi, “Hết sức vớ vẩn!”

“Sao thế?” Tần Vọng Thiên thấy Ngao Thịnh đột ngột biến sắc, dự cảm là đã có chuyện không hay rồi.

“Buồn cười!” Ngao Thịnh xoay người đi ra ngoài, tức giận nói, “Hóa ra lại bị lừa lâu đến như thế!”

“Thật ra là chuyện gì?” Mộc Lăng vội túm lấy người đang bước ra ngoài là Tương Thanh, “Cho dù tên đó có là thái giám thật thì cũng không cần nổi xung thiên lên vậy chứ?”

“Trong thư Văn Xương Minh nói, năm đó Quan Khế đích xác đã làm nam sủng của Viên Lạc một quãng thời gian, chuyện đó chỉ có ít người trong cung biết thôi. Sau đó, Viên Lạc lại ra lệnh hoạn hắn. Nguyên nhân vì sao thì Văn Xương Minh không rõ, nhưng chuyện quan trọng không nằm ở đó...” Tương Thanh nhìn hai người một lúc mới nói tiếp, “Quan Khế đã chết rồi....chôn ở bên cạnh ao sen phía sau hoàng cung, là chính Văn Xương Minh dẫn người hạ táng.”

“Cái gì?” Mộc Lăng cùng Tần Vọng Thiên đều trợn tròn mắt ra —— thế Nguyệt Vương hiện tại là ai?! Không ai trong triều nhận được mặt sao?!

Tương Thanh lắc đầu, đuổi theo Ngao Thịnh ra ngoài, nói, “Không biết nữa.”

Mộc Lăng vội kéo Tần Vọng Thiên đuổi theo hai người kia, “Mau đi thôi Vọng Vọng, chuyện này phấn khích quá nha!”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio