Thịnh Thế Thanh Phong

chương 95: hư hư thật thật

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

NGHE QUAN ĐÌNH NÓI XONG, Tề Tán cũng không nhiều lời, sau một lúc lâu mới hỏi, “Ngài muốn tạo phản....vậy nắm chắc được bao nhiêu phần thắng?”

“Những gì cần ta đều có đủ.” Quan Đình thản nhiên nói, “Hiện tại chỉ còn thiếu một bước.”

“Là gì?” Tề Tán hỏi, “Nếu ngài cần ta hỗ trợ, vậy ta có thể làm được gì?”

“Đúng vậy.” Quan Đình gật gật đầu, “Chỉ có huynh mới giúp được ta.”

“Ngài muốn ta làm gì?” Tề Tán nhướng mày hỏi.

“Cướp Tương Thanh từ tay Ngao Thịnh.” Quan Đình đáp, “Ta muốn Ngao Thịnh chưa đánh đã loạn.”

“A......” Tề Tán khe khẽ cười, “Ngài đã quá đề cao ta rồi, cướp Thanh phu tử từ tay Ngao Thịnh, ngài nghĩ ta có khả năng ư? Có bao giờ Tương Thanh liếc nhìn ta một cái? Ngay cả chỉ là một khắc thôi y cũng chẳng hề nghĩ đến ta, lúc nào tâm trí y cũng đầy hình bóng Ngao Thịnh. Chuyện này ta làm không được.”

Tương Thanh kinh ngạc ngẩn người ra, ngần ngại khi Tề Tán lại nói như thế. Ngao Thịnh lại cười mát mà rằng, “Thanh à, phải làm sao bây giờ, có người muốn cướp ngươi đi kìa.”

Tương Thanh trừng mắt lườm hắn, “Ngươi còn có tâm tư để đùa giỡn nữa ư, sao mọi chuyện lại thành ra thế này?”

Ngao Thịnh sờ sờ cằm, treo bức họa lại chỗ cũ rồi kéo tay Tương Thanh rời đi, ra chiều về hẵng tính tiếp!

Tương Thanh chỉ mới nghe được một nửa, vẫn chưa hiểu chuyện là thế nào thì đã bị Ngao Thịnh kéo đi, liền hỏi, “Thật là ta vẫn chưa hiểu thế là thế nào.”

Ngao Thịnh nhếch mép cười, “Về rồi nói sau!”

Tương Thanh thở dài, cùng Ngao Thịnh phi thân nhảy xuống cửa sổ rời khỏi Thuận Phong Lâu, quay về cung.

“Thịnh Nhi, ngươi đợi đã.” Tương Thanh kéo giật Ngao Thịnh đang cứ chạy như điên lại, “Thật ra mọi chuyện là thế nào?”

Ngao Thịnh cong môi cười gườm, “Thanh à, Quan Khế.....À không, phải là Quan Đình chứ, những lời mà hắn nói vừa nãy ngươi có tin không?”

Tương Thanh khẽ nhíu mày, tự hỏi một lúc mới đáp, “Nếu như đó là thật thì ta không tin mấy, nhưng mà...Ta cảm thấy có một vài chỗ không phải là giả. Không phải ngươi cũng bảo là trước kia có gặp một thiếu niên tên là Quan Khế sao?”

Ngao Thịnh cười nhạt, khe khẽ lắc đầu, “Thanh, nếu không phải do chính miệng Quan Đình nói thì ta còn tin nhưng nghe hắn ta bảo thế khiến ta lại nhớ ra một số việc.”

“Chuyện gì?” Tương Thanh hiếu kì.

Ngao Thịnh nắm tay Tương Thanh quay về. Lúc này, trên đường đã không còn người qua lại, đêm cũng dày đặc thâm trầm, hai người có thể cảm nhận được rõ ràng bốn phía có ảnh vệ âm thầm theo bảo hộ.

“Quả thật là trước đây ta có nhìn thấy một thiếu niên hay đứng ở phía ngoài lãnh cung.” Ngao Thịnh nói, “Nhưng lại không nhớ rõ diện mạo cho lắm. Ngươi cũng biết là có một quãng thời gian ta không thấy gì mà, cho nên kí ức về những chuyện năm đó cũng khá là mơ hồ.”

Tương Thanh gật gật đầu, mắt ươm đầy vẻ khổ sở.

“Thanh, ngươi đừng thương hại ta, ta là hoàng đế.” Ngao Thịnh véo nhẹ cằm Tương Thanh một cái, như muốn chọc cho y vui.

Tương Thanh đẩy tay hắn ra, “Ta lớn tuổi hơn ngươi đấy, đừng có lấy bộ dáng của tiền bối ra mà dỗ dành ta!”

Ngao Thịnh khóe miệng giật giật, tâm lại chẳng phục chút nào, quả thật là Tương Thanh lớn hơn hắn vài tuổi, vin vào chuyện đã cưu mang Thịnh ta từ bé mà lúc nào cũng tỏ ra ta đây trưởng bối mà đè đầu hắn. Hứ, cứ chờ đi, ngày nào đó Thịnh đây sẽ đè ngươi lên giường cho biết.

“Ngươi lại nghĩ lung tung gì nữa rồi?” Tương Thanh nhìn bản mặt đầy lưu manh của Ngao Thịnh mà tạt cho một gáo nước lạnh, “Hãy nói chuyện đứng đắn giùm đi.”

Ngao Thịnh nhún nhún vai, “Ta nghĩ, có lẽ Quan Khế...uhm, nhìn đẹp hơn Quan Đình.”

“Sao?” Tương Thanh nhíu mày, “Ngươi muốn nói...Quan Đình vẻ ngoài không bằng Quan Khế ư?”

“Ta cảm thấy thế.” Ngao Thịnh hồi tưởng lại, “Quan Khế nhìn hẳn phải thanh tú sắc nét hơn Quan Đình.”

Tương Thanh xoa cằm, “Đúng rồi Thịnh Nhi, lúc nãy ngươi có để ý thấy không.....”

“Hắn vẫn đeo ngọc bội sai vị trí!” Ngao Thịnh tinh tường đáp.

“Thế nghĩa là sao?” Tương Thanh hiếu kì.

“Vì vậy mà hai ta phải đến một nơi đã.” Ngao Thịnh cong môi cười, “Nói không chừng liền biết được thật hư thế nào.”

“Ngươi muốn nói.....là phủ của Quan Đình?” Tương Thanh hỏi.

“Phải.” Ngao Thịnh cười, “Thông minh lắm!”

“Nhưng mà..... Hiện tại chúng ta đang đi về hướng hoàng cung.” Tương Thanh khó hiểu.

“Còn phải rủ rê thêm hai kẻ nữa!” Ngao Thịnh nói xong liền kéo Tương Thanh chạy một mạch về hoàng cung.

Một lúc sau.....

Mộc Lăng xoa ánh mắt vì bị Tần Vọng Thiên lay dậy.

“Làm gì vậy......Buồn ngủ quá đi!” Mộc Lăng xoay người ôm gối ngủ tiếp, Tần Vọng Thiên vô lực, ôm lấy hắn mà rằng, “Mộc Mộc à, Tương Thanh muốn chúng ta cùng y đến một nơi.”

“Ứ~~” Mộc Lăng kéo chăm trùm kín đầu.

Tần Vọng Thiên thở dài, “Mộc Mộc, Ngao Thịnh bảo là, nếu ngươi mà đi theo thì ngày mai sẽ mời ngươi ăn Thiên Hạ đệ nhất Oa, nghe đâu đó là món ngon nhất trần đời, chỉ có ngự trù xuất chúng cung đình mới làm ra được đó nha.”

“Cái gì?” Mộc Lăng bật người dậy, mắt sáng ngời hỏi, “Thiên hạ đệ nhất oa?”

Tần Vọng Thiên thở ra, véo mũi Mộc Lăng, “Mộc Mộc à, sao lại giống trư thế này, ai cho ăn thì liền đi theo là sao hả?”

Mộc Lăng đánh đét vào tay y một cái, “Nể mặt Thiên hạ đệ nhất Oa, mau mau lấy y phục đến đây cho ông! Đúng rồi, sao họ lại muốn chúng ta đi cùng chớ?”

......

Rất nhanh, Mộc Lăng cùng Tần Vọng Thiên đã lao ra cửa, Ngao Thịnh và Tương Thanh đã đợi sẵn ngoài sân.

“Đêm hôm khuya khoắt còn kéo nhau đi đâu nữa?” Mộc Lăng hỏi, “Ăn trộm à?”

“Vừa đi vừa nói.” Ngao Thịnh thấy thời gian cấp bách, liền kéo mọi người chạy đến phủ Nguyệt Vương.

Dọc đường đi, Tương Thanh kể lại một cách đơn giản nhưng đầy đủ những gì Quan Đình đã nói, Mộc Lăng nghe xong lại như người lạc giữa sương mù, “Gì? Có cả loại chuyện này nữa sao?”

“Đúng vậy.” Tương Thanh gật đầu, hỏi, “Hai người nghĩ sao?”

Tần Vọng Thiên lắc lắc đầu, chau mày, “Ta thấy chuyện này có chút kỳ hoặc.”

“Ngươi thấy chỗ nào kỳ hoặc?” Mộc Lăng quay sang hỏi, “Nói ra nghe với coi.”

“Nếu Quan Đình chấp niệm sâu như vậy thế thì tại sao ngày đó không giết Viên Lạc?” Tần Vọng Thiên đáp, “Nếu đã có thể dễ dàng ra vào tẩm cung của Viên Lạc vậy mà lại không giết lão...quả thật rất vớ vẩn.”

“Chính xác.” Ngao Thịnh cũng tán thành.

Mộc Lăng nghĩ ngợi một lúc lại hỏi Ngao Thịnh, “Quan Đình và Quan Khế là sinh đôi, ngươi có bao giờ nghe hoàng hậu nương nương đề cập qua chưa?”

Ngao Thịnh lắc đầu, “Chưa bao giờ.”

“Thế thì lại càng đáng nghi.” Mộc Lăng chép miệng nói, “Còn nữa nha, lệnh trưng binh năm xưa cũng chỉ áp dụng với người đã thành niên thôi, còn đối với trẻ sơ sinh thì có là gì...Sao cha hắn lại phải sợ này sợ nọ? Hơn nữa, là một người cha thì ắt phải mong con mình được nhập ngũ để tạo lập công danh chứ...Cái gì mà hai người một danh phận, đúng là nói điêu quá mức mà.”

“Đúng vậy. Với lại, sinh đôi mà tính cách quá khác biệt thì thế nào cũng bị phát hiện ra thôi, ngoài ra, sau khi Viên Lạc từ hành cung trở về lại không truy cứu, điều này cũng rất đáng ngờ.” Tần Vọng Thiên cau mày.

“Ê, đừng nói là hai người tin nha?” Mộc Lăng trố mắt ra hỏi.

Ngao Thịnh cùng Tương Thanh liền nhìn nhau, cúi đầu im lặng, quả thật lúc nãy hai người họ có chút mê man không để ý...Một phần là vì Tương Thanh lo lắng nỗi oán hận của Quan Đình đối với Ngao Thịnh, một phần là bởi Ngao Thịnh bận tâm đến cảm tình âm thầm mà Tề Tán dành cho Tương Thanh. Cũng vì vậy mà đã xem nhẹ đi một vài chi tiết. Bây giờ cẩn thận ngẫm lại thì đúng như là Tương Thanh đã nói tức thời, những gì mà Quan Đình nói hư hư thật thật không trùng khớp nhau.

“Thật giả thế nào thì chỉ cần vào phủ của hắn thám thình liền rõ ngay thôi.” Tần Vọng Thiên nói.

“Tại sao chứ?” Mộc Lăng hỏi.

“Là như vầy...” Ngao Thịnh tiếp lời, “Ngươi cứ nghĩ mà coi, Quan Đình yêu Quan Khế thành cuồng, nên chắc là sẽ chôn thi thể của đệ đệ mình ở gần đó, hơn nữa trong phòng hẳn là sẽ giữ lại những vật dụng liên quan đến Quan Khế, mặt khác...không chừng còn có tranh họa của Quan Khế.”

Mọi người đều gật đầu đồng ý.

Không lâu sau, bốn người đã đến trước cửa Nguyệt vương phủ....Phi thân nhảy qua tường mà vào trong nhưng vừa nhìn thấy lại chỉ chau mày.

“Quái lạ!” Ngao Thịnh nhướng mi, “Sao lại thế này?”

“Có chuyện gì thế?” Mộc Lăng cùng Tần Vọng Thiên đồng thanh hỏi.

“Đường đường là phủ trạch của một thân vương vậy mà đêm hôm không thắp lấy một ngọn đèn?” Tương Thanh đáp thay lời, “Vương phủ cũng giống như hoàng cung, đêm xuống phải có binh lính tuần tra cùng hạ nhân hầu trực chứ.”

“Chắc là tên Nguyệt vương đó quá keo kiệt.” Mộc Lăng bĩu môi nói.

“Chuyện này là do hoàng cung phân phó xếp đặt.” Ngao Thịnh lắc đầu, “Chắc chắn có điều kì quái, vào xem đi.”

Mọi người cẩn thận đi sâu vào vương phủ, nhưng càng đi lại càng thấy lạ lùng...Trong viện hoang vắng tiêu điều, tựa như lâu rồi không người quét tước, hoa cỏ không ai cắt tỉa, dây leo chằng chịt khắp nơi...Phòng óc cũng mục nát...như thể đã lâu lắm rồi không có ai ở đây cả.

“Tại sao lại như vậy?” Tần Vọng Thiên khó hiểu lắc đầu.

“Vọng Vọng ơi.” Mộc Lăng giật giật góc áo Tần Vọng Thiên, nhỏ giọng nói, “Chắc đây là Quỷ trạch (nhà của quỷ) rồi.”

Tần Vọng Thiên bó tay đành kéo Mộc Lăng sát vào mình, nắm tay hắn mà đi.

Ngao Thịnh mắt đầy hâm mộ mà nhìn cặp đôi hoàn hảo kia, đoạn lại tà mắt liếc nhìn người bên cạnh, thầm mơ tưởng, nếu như Thanh của hắn cũng sợ hãi mà rúc vào lòng hắn thì tốt phải biết...Chỉ tiếc là, từ nhỏ đến giờ chưa khi nào hắn thấy Tương Thanh lộ ra vẻ sợ hãi cả...Đúng là không đáng yêu chút nào hết.

Đi đến trước cửa viện của chủ nhân vương phủ, mọi người mới cảm nhận được chút sinh khí.

Phi người nhảy lên tường, nhìn quanh bốn phía, một vài vật dụng cho thấy là có người ở đây.

Ngao Thịnh lặng lẽ đáp người xuống đất, chọc giấy dán cửa mà nhìn vào trong một gian phòng, chỉ thấy một lão già tóc bạc đang nằm ngáy. Những phòng bên cạnh là của một vài nha đinh, cũng đang say sưa đánh giấc.

Mọi người liếc nhìn nhau, lẽ nào đây là tất cả người trong Vương phủ sao?

“Sao lại hà tiện vậy chứ?” Mộc Lăng nhịn không được hỏi Ngao Thịnh, “Ngươi cấp cho Nguyệt Vương bao nhiêu bổng lộc vây?”

Ngao Thịnh liếc nhìn Tương Thanh – Nguyệt Vương là hoàng thân quốc thích, bổng lộc mỗi tháng của gã đừng nói là nuôi mười mấy gia đình, cả trăm hạ nhân còn được nữa là.

Mọi người đi đến gian phòng nằm biệt lập giữa phủ, ắt hẳn đây là tẩm thất của Quan Đình.

“Quanh đây không có ngôi mộ cũng như tấm bia nào hết.” Tần Vọng Thiên nói.

“Vào trong xem đi.” Ngao Thịnh nhướng mày, “Tên đó thần kinh dở dở ương ương, nói không chừng đã đem thi thể để lên giường để mỗi tối ôm ngủ a.”

“Thực ghê tởm!” Mộc Lăng khóe miệng giật giật.

Ngao Thịnh đi đến trước cửa phòng, Tương Thanh vội kéo hắn lại, “Cẩn thận đó!”

Lúc này, hai ảnh vệ xuất hiện, ý bảo Ngao Thịnh cùng mọi người hãy lui ra, cả hai đẩy cửa đi vào.... Hoàn toàn không có cơ quan nỏ tiễn gì...chẳng qua chỉ có một thanh sắt mỏng chắn ngang lối vào. Ảnh vệ cũng không thấy lạ lẫm gì, vượt qua thanh chắn đi vào, thấy không có gì nguy hiểm mới cẩn thận thắp đèn lên.

Ngao Thịnh nhìn quanh phòng, kinh ngạc hít mạnh một hơi. Mọi người lắc đầu nhìn nhau – Hóa ra là vậy!—

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio