Mục đích của Tần Thiên cũng không muốn gây náo loạn, sự tình náo loạn, ai cũng vô pháp nắm bắt hậu quả. Vạn nhất có gì sơ xuất, kết quả khả năng sẽ càng làm nàng thống khổ. Mục đích của nàng chính là bức Tạ Đình Quân buông tay.
Tạ Đình Quân từng nói qua, hắn hoàn toàn có thể nắm trong tay toàn cục, cũng có năng lực đem đại sự hóa nhỏ, việc nhỏ hóa không. Hắn dùng loại năng lực này uy hiếp nàng, hiện tại, nàng phải làm là, làm thế nào khiến hắn vừa không thể uy hiếp nàng, còn có thể ngoan ngoãn đem việc này áp chế.
Sau khi nghe Trang Minh Hỉ nói, Tần Thiên trong lòng dĩ nhiên có chủ ý.
Tần Thiên đã đáp ứng, Tạ Đình Quân tuy rằng tạm thời sẽ không làm gì, nhưng tâm tư nóng cháy muốn gặp nàng không thể nào nhẫn nhịn.
Chạng vạng ngày hôm sau, Tạ Đình Quân liền phái người đưa Tần Thiên đến Tổng đốc phủ cùng nhau dùng cơm chiều.
Sở dĩ chọn thời điểm chạng vạng, thứ nhất là vì Tạ Đình Quân ban ngày công sự bận rộn, thứ hai cũng là lo lắng cho Tần Thiên, tránh tai mắt của thế nhân.
Tạ Đình Quân đã sớm gọi người thông tri Tần Thiên chuẩn bị, đợi cho xe ngựa tới đón, Tần Thiên đã trang điểm xong.
Hôm nay, Tần Thiên mặc một kiện áo vàng thân thêu hoa sắc hồng như ý, bên dưới là váy trắng, trên đầu cũng chỉ vấn tóc vô cùng đơn giản.
Nhưng dù là như thế trắng trong thuần khiết vẫn khiến Tạ Đình Quân trước mắt sáng ngời.
Hắn cũng có thể hiểu được hiện tại Tần Thiên tâm tình phức tạp, không thể cố ý trang điểm vui vẻ, nếu nàng thật sự làm như vậy, Tạ Đình Quân ngược lại sẽ hoài nghi nàng có dụng tâm.
Bất quá, bất luận Tần Thiên ăn vận thế nào, hắn đều thích. Chỉ cần có thể mỗi ngày nhìn thấy nàng, hắn đã cảm thấy mỹ mãn.Đương nhiên, tâm tình này, một đại nam nhân như hắn cũng không tiện biểu hiện quá mức rõ ràng.
Đồ ăn được bày trong viện của Tạ Đình Quân.
Thấy Tần Thiên tiến vào sau đó nhìn chung quanh, Tạ Đình Quân trong lòng vừa động, thừa dịp bọn hạ nhân dọn cơm kéo tay Tần Thiên, nhẹ giọng nói: “Ta mang nàng đi nhìn ngắm xung quanh, về sau nàng sẽ ở nơi này.”
Tần Thiên lặng yên rút tay mình về, giương mắt nhìn hạ nhân nối đuôi nhau đi vào, vẻ mặt rất cố kỵ.
“Nàng không phải sợ, bọn họ cũng không dám đi ra ngoài nói lung tung.” Tạ Đình Quân an ủi nói.
Tần Thiên cúi đầu không nói, vẻ mặt nhăn nhó thê oán.
Tạ Đình Quân cũng hiểu được nàng tạm thời chưa thể hoàn toàn mở lòng đón nhận mình, vì vậy cũng không bức bách nàng, còn nhiều thời gian, nàng sớm muộn gì cũng sẽ là nữ nhân của hắn.
Hắn mang theo nàng đi dạo trong tiểu viện
“Nơi này là phòng ngủ của ta, cuộc sống bây giờ không giống ngày xưa, không thể xa hoa như trước, bất quá nếu nàng không thích, muốn trang trí thế nào đều tùy ý nàng.”
Tần Thiên đi theo hắn vào phòng ngủ, lẳng lặng đánh giá, quả nhiên đúng theo lời hắn, trang trí ở đây không thể so sánh với Tạ gia ở Dương Thành, khắp nơi đều thể hiện ra một loại trang trọng cùng đại khí.
Nàng lặng yên đem mọi chỗ trong phòng đều nhìn một lần, cũng không đáp lời của hắn. Nhưng Tạ Đình Quân thấy nàng chú tâm nhìn ngắm, nghĩ đến nàng đối với trang trí trong phủ có hứng thú, trong lòng vui mừng tất nhiên cũng không cần nhiều lời.
“Phía đông là thư phòng của ta.” Tạ Đình Quân lại nói.
“Thư phòng?” Tần Thiên biểu hiện ra hứng thú. Tạ Đình Quân nhìn thấy, liền mang theo nàng đi đến thư phòng, vừa đi vừa nói chuyện: “Nhớ rõ nàng thích đọc sách. Trong thư phòng tàng thư cũng không nhiều…”
Nói xong, Tạ Đình Quân đẩy cửa thư phòng, nhưng cũng không dẫn nàng vào. Tần Thiên đứng ở ngoài cửa nhìn vài lần, thấy phòng không quá rộng, chỉ có một giá sách cùng bàn ghế. Ánh mắt của Tần Thiên lưu lại trên bàn một lúc rồi thu về.
“Nàng nếu muốn đọc sách, trước viện có một thư phòng lớn hơn, đợi ăn cơm xong ta lại mang nàng đến xem, nơi đó tàng thư có vẻ nhiều, nàng nếu thấy không đủ, ta sẽ gọi người tìm thêm.” Tạ Đình Quân cười nói.
Tần Thiên cúi đầu, nhẹ nhàng “Ân” một tiếng, chỉ một từ phát âm đơn giản, liền làm cho hắn một trận vui mừng, hắn nhịn không được lại cầm tay nàng, đang chuẩn bị ôm nàng vào lòng, đã có hạ nhân đến bẩm báo: “Lão gia, cơm đã dọn xong.”
Tạ Đình Quân đành phải buông nàng ra, cười nói: “Chúng ta dùng cơm trước, để nguội sẽ không tốt.”
Đồ ăn bày ra đại sảnh, Tạ Đình Quân dẫn nàng đi vào.
Trên bàn tròn làm bằng gỗ tử đàn bày đầy đồ ăn, từng đợt hương khí xông vào mũi.
Tần Thiên đi qua vừa thấy, phát hiện đều là đồ ăn mình thích, trong lòng không khỏi nghi hoặc, hắn làm sao có thể biết được?
Như nghe thấy thanh âm trong lòng nàng, Tạ Đình Quân cười nói: “Lần trước ở tửu lâu thời điểm cùng các thương hành thương nghị về việc Thương tổng, ta thấy nàng rất thích mấy đồ ăn này, ta hôm nay cố ý đem đầu bếp nơi đó thỉnh về phủ nấu.”
Tần Thiên giật mình, ngẩng đầu nhìn hắn, không nghĩ tới ngày đó hắn một bộ dáng lạnh lùng hóa ra vẫn lén lút chú ý hết thảy.
Bình tĩnh mà xem xét, hắn chưa bao giờ thương tổn nàng, nếu có thể, nàng không hy vọng cùng hắn nháo đến cục diện người sống ta chết.
“Thất thần làm gì? Ngồi xuống ăn đi.” Hắn lôi kéo nàng ngồi xuống bên cạnh, lại gắp rau cho nàng.
Nàng vẫn như cũ cúi đầu, vẫn là bộ dạng vừa không nóng bỏng cũng không phản kháng này. Hắn gắp đồ ăn cho nàng, nàng liền cúi đầu ăn, cũng không nói nhiều.Tạ Đình Quân một bên uống rượu, một bên nhìn nàng bên cạnh lẳng lặng ăn, nhưng lại thật sự hưởng thụ giờ khắc an bình này. Hắn đã trưởng thành, nói không nghĩ tới chuyện thành gia lập thất là giả. Tuy rằng bên người không thiếu nữ nhân, nhưng vị trí nữ chủ nhân nhưng vẫn bỏ trống, cũng là bởi vì hắn chưa bao giờ hết hy vọng với Tần Thiên. Nay, được đền bù mong muốn, nghĩ đến về sau nàng sẽ làm bạn bên cạnh hắn, vì hắn sinh nhi dục nữ, chỉ cảm thấy cả đời này cũng không có chuyện gì phải ăn năn hối tiếc.
Hai người đang ăn, lúc này, Lâm Vĩnh bỗng nhiên đi đến, cúi người ở bên tai Tạ Đình Quân nói nhỏ một lúc.
Tần Thiên giương mắt nhìn một cái, lại cúi hạ rèm mi.
Tạ Đình Quân nhíu nhíu mày, sau đó nhìn về phía nàng, nói: “Tần Thiên, nàng ăn trước đi, ta có chuyện quan trọng cần làm, đi một chút sẽ trở lại.”
Tần Thiên khẽ gật đầu.
Tạ Đình Quân đứng lên, công đạo bọn hạ nhân hầu hạ chung quanh, lúc này mới cùng Lâm Vĩnh đi ra ngoài. Ánh mắt Tần Thiên vẫn đuổi theo bóng dáng hai người, thẳng đến khi biến mất ở cuối đường chân trời mới buông đôi đũa trong tay xuống.
Bên cạnh Thanh Liễu nhìn thấy, tiến lên từng bước nói: “Đại thiếu phu nhân, sao không ăn tiếp.”
Tần Thiên lấy khăn lau miệng, nói: “Vẫn là chờ đại nhân trở về rồi cùng ăn.” Nói xong, nàng đứng lên, nha hoàn hầu hạ bên cạnh nhìn thấy, vội vàng hỏi: “Phu nhân, có gì cần phân phó?”
Tần Thiên nói: “Đại nhân bây giờ mới đi, cũng không biết phải đợi bao lâu, ta đi thư phòng tìm sách đọc.”
Nha hoàn lộ ra thần sắc khó xử, không biết có nên để nàng đi hay không.
Bên cạnh Thanh Liễu thấy thế, hừ lạnh: “Đại nhân để ý đương gia chúng ta thế nào hẳn ngươi cũng nhìn thấy, chẳng lẽ ngươi cho rằng đại nhân sẽ trách đương gia chúng ta sao?”
Nói xong, nàng nâng đỡ Tần Thiên đi ra ngoài. Nha hoàn biết Tần Thiên có địa vị trong lòng chủ tử, lại thấy vừa rồi chủ tử tự mình mang theo Tần Thiên đi thư phòng, cho nên trong lúc nhất thời cũng không dám ngăn trở, chỉ nhắm mắt theo đuôi phía sau.
Đến thư phòng, Tần Thiên đẩy cửa đi vào, nha hoàn định tiến vào theo, Thanh Liễu lại bám trụ nha hoàn, nói: “Chủ tử nhà ta lúc đọc sách thích được thanh tịnh, chúng ta cũng đừng đi vào quấy rầy, ở ngoài cửa là được rồi.”
Nha hoàn đành phải dừng bước.
Trong thư phòng, Tần Thiên quan sát một lúc. Đi đến trước bàn viết, nàng lấy ra tấm bản đồ từ chỗ Trang Minh Hỉ, lại cầm lấy con dấu đặt trên bàn của Tạ Đình Quân, chỉ cần có thể chứng minh tấm bản đồ này là của Tạ Đình Quân, như vậy có một số việc sẽ không thể dễ dàng nói rõ.
Nàng vừa mới chuẩn bị ấn dấu lên, bỗng nhiên lại cảm thấy không ổn, con dấu đặt phô trương như vậy không khỏi cũng quá giấu đầu hở đuôi, nàng nếu muốn dùng thứ này uy hiếp hắn, nói xấu hắn thông đồng với địch phản quốc, ai có thể cho người khác thấy rõ con dấu của mình, lưu lại nhược điểm rõ ràng như vậy?
Thủ đoạn rất vụng về, làm cho người ta vừa thấy liền biết là giá họa, làm sao có thể uy hiếp được con hồ ly kia?
Chỉ tự trách mình vì muốn cứu người mà sốt ruột, suy nghĩ không chu toàn. Nhưng hiện tại nên làm cái gì bây giờ?
Tần Thiên nghĩ nghĩ, từ trên bàn lấy ra tờ giấy, trước tiên đóng dấu lên tờ giấy kia, sau đó thừa dịp con dấu chưa khô, đem một góc trên tấm bản đồ in vào đó, như vậy, liền lưu lại dấu ngược, thật giống như là không cẩn thận cọ vào vậy.
Cứ như vậy cũng khó mà nói được gì …
Chuẩn bị xong, Tần Thiên đặt lại con dấu vào chỗ cũ, lại đem tấm bản đồ cùng tờ giấy thu vào trong lòng, sửa sang lại mọi thứ rồi mới đi ra ngoài.
Vừa ra tới, Tần Thiên liền xoa đầu nói với nha hoàn: “Ai nha, đầu ta bỗng nhiên có chút choáng váng, đợi đại nhân trở về ngươi nói với đại nhân, ta đi về trước, lần khác lại đến bái phỏng đại nhân.”
Nói xong, cũng không chờ nha hoàn phản ứng, liền mang theo Thanh Liễu lập tức rời đi.
Tạ Đình Quân cũng không phân phó bọn hạ nhân không được để Tần Thiên rời đi, cho nên Tần Thiên bỗng nhiên nháo như vậy, bọn hạ nhân nhất thời không biết nên phản ứng ra sao, chỉ có thể trơ mắt nhìn nàng rời đi.
Chờ Tạ Đình Quân đón khách xong trở về, đã không còn thấy bóng dáng của Tần Thiên.
Bên này, Tần Thiên ra khỏi Tổng đốc phủ, liền đứng chờ ở một góc khuất.
Một lát sau, xe ngựa của Trang Minh Hỉ đi ngang qua, ngừng lại. Tần Thiên cùng Thanh Liễu lên xe ngựa.
“Ứng phó người nọ khiến ta đổ một thân mồ hôi.” Trang Minh Hỉ phiêu liếc mắt nhìn Tần Thiên, cứng rắn oán giận nói.
Đương nhiên, lại làm sao có thể khéo như vậy bỗng nhiên có khách nhân tới chơi, tất nhiên là Tần Thiên cùng Trang Minh Hỉ đã lên kế hoạch.
Trước khi đến Tổng đốc phủ, Tần Thiên đã gọi người thông tri Trang Minh Hỉ. Đánh giá thời điểm đúng lúc, Trang Minh Hỉ liền tới cửa nói thẳng có chuyện quan trọng yêu cầu gặp Tổng đốc đại nhân. Lâm Vĩnh biết Trang Minh Hỉ có liên quan đến chuyện lần này, không dám chậm trễ, lập tức hồi bẩm Tạ Đình Quân. Vì vậy mới có thể khiến Tạ Đình Quân rời đi một lúc, cho Tần Thiên thời gian.
“Làm được khá lắm.” Tần Thiên chậm rì rì nói một câu.
Trang Minh Hỉ hừ lạnh một tiếng: “Đắc thủ không?”
Tần Thiên vỗ vỗ ngực: “Kia còn phải nói “
Trang Minh Hỉ lúc này mới cười cười: “Ngươi a, thật là quỷ kế đa đoan.” Có lẽ lại cảm thấy mình rất không nghiêm túc, vội vàng thu liễm tươi cười, lấy lại vẻ mặt cũ.
Thấy nàng có bộ dáng này, Tần Thiên cũng nhịn không được cười cười. Bỗng nhiên lại cảm thấy không khí giữa hai người quá mức quỷ dị, lại hừ một tiếng, cũng thay đổi vẻ mặt.
Bên tai lại truyền đến thanh âm không cam lòng của Trang Minh Hỉ: “Ta sao lại vất vả như vậy chứ, ta rốt cuộc chiếm được cái gì đây? Ngươi cứu được phu quân ra thì ta được lợi gì chứ? Nói không chừng còn bởi vậy đắc tội Tạ Đình Quân, về sau ta ở Tuệ Châu ngày càng khó khăn. Lúc trước ta chính là bị mỡ heo mông tâm (ý chỉ hồ đồ), mới có thể đem hết thảy sự tình nói thẳng ra. Kỳ thật, ta càng nên cùng Tạ Đình Quân hợp tác, đem chuyện Triệu phiên dịch nói cho hắn biết, lấy quyền thế của hắn, khẳng định có thể đòi lại Triệu phiên dịch từ tay ngươi, ta cũng không phải chịu sự uy hiếp của ngươi, thật sự là hối hận mà.”
Trang Minh Hỉ vừa nói, vừa vò khăn tay, một bộ dáng vô cùng đau đớn.
Nhưng Tần Thiên lại cảm thấy, nàng nếu thật sự hối hận, sẽ không nói ra miệng.
Tần Thiên nói: “Chẳng lẽ, ngươi thật sự muốn hại chết Đại ca của mình? Hại chết ta? Ngươi có được lợi gì đây? Tạ Đình Quân sẽ bởi vậy buông tha ngươi? Hơn nữa ngươi cũng sợ bức ta quá mức, ta nóng nảy sẽ cắn ngươi một ngụm. Hơn nữa, ngươi cũng muốn vì nhi tử tích chút đức.”
Trang Minh Hỉ trầm mặc xuống, qua một hồi lâu, mới nói: “Ta cũng không nghĩ tới sự tình biến thành như vậy. Ta không nghĩ tới Jill Sam sẽ giết người, đem sự tình huyên lớn như vậy, ta tuy rằng muốn lợi dụng ngươi, nhưngcũng không đến mức muốn đẩy ngươi vào chỗ chết, ta biết ngươi có quan hệ với Tống Thái phó, nhiều nhất cũng chỉ bị phạt chút bạc, sẽ không ảnh hưởng đến tánh mạng. Mục tiêu chủ yếu của ta là Tạ Đình Quân. Nhưng không nghĩ tới sự tình hoàn toàn thoát khỏi khống chế của ta, cũng không nghĩ tới ta ngay từ lúc đầu đã là quân cơ trong tay Tạ Đình Quân…”
Nói tới đây, Trang Minh Hỉ thở dài: “Muốn đấu với hắn, ta thật sự là không biết tự lượng sức, hắn tâm ngoan thủ lạt, lại có quyền thế, ta làm sao là đối thủ của hắn. Về sau ta cũng không nghĩ tới chuyện báo thù nữa, ta còn muốn bảo hộ Gia Bảo, không muốn nó bởi vì cừu hận của ta mà xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn. Thời điểm ta quyết định cùng ngươi liên thủ đã nghĩ kỹ, chờ việc này qua đi, ta liền mang theo Gia Bảo ra hải ngoại, bên kia có bằng hữu của ta. Ta muốn yên tâm nuôi nấng Gia Bảo lớn lên, không bao giờ bị liên lụy vào mấy chuyện thị phi nữa.” Nàng hiểu được, thời điểm mỗi một người đều có thể lấy nhi tử để uy hiếp nàng, nàng liền biết nàng nếu không buông tha cừu hận, sẽ chỉ hại chết nó.
Tần Thiên nhìn nàng một lúc, bỗng nhiên cảm thấy, kỳ thật nàng cũng là nữ tử đáng thương. Tuy rằng nàng đã hại mình nhiều lần, nhưng thật ra cũng không muốn gây thương tổn gì cho mình, lần này lại cùng mình liên thủ cứu Tín Ngạn. Cừu hận ngày xưa ở giờ khắc này dường như đã mờ nhạt đi không ít.
Ngay cả Trang Minh Hỉ cũng hiểu được nên buông tha cừu hận mà sống cho thật tốt, nàng còn có điều gì mà không bỏ xuống được.
Nghĩ vậy, Tần Thiên chậm rãi vươn tay cầm tay nàng.
Trang Minh Hỉ nhẹ nhàng run lên, quay đầu lại, hai mắt chớp động thủy quang. Qua một hồi lâu, nàng mới cúi đầu xuống, môi mấp máy, nhẹ giọng nói câu: “Thực xin lỗi…”
Một giọt nước mắt trào ra, nhỏ giọt trên tay Tần Thiên.
Nghe hạ nhân nói Tần Thiên không thoải mái, đêm đó Tạ Đình Quân liền phái đại phu qua khám bệnh cho nàng, ngày hôm sau lại đưa đến các loại thuốc bổ.
Ngay cả Thanh liễu cũng nói: “Tổng đốc đại nhân đối với Đại thiếu phu nhân tâm ý quả thật không phải là giả.”
Tuy rằng không phải là giả, nhưng Tần Thiên cũng không thể chấp nhận.
Lại qua hai ngày, Tần Thiên chuẩn bị tốt mọi thứ, liền đi gặp Tạ Đình Quân.
Nhìn thấy Tần Thiên chủ động tới cửa, Tạ Đình Quân rất vui vẻ, cười nói: “Tần Thiên, thân thể nàng đã khỏe hơn chưa?”
Tần Thiên không muốn nhiều lời với hắn, nàng đi đến trước mặt Tạ Đình Quân, bình tĩnh nói: “Tạ Đình Quân, ngày mai ngươi thả Tín Ngạn ra đi.”
Tạ Đình Quân mừng rỡ: “Như thế nào, hắn đáp ứng viết hưu thư rồi sao?”
“Không có hưu thư, vĩnh viễn đều không có hưu thư.” Tần Thiên nói.
Tạ Đình Quân thu liễm tươi cười: “Nàng có ý gì?”
Tần Thiên theo trong lòng lấy ra một vật đưa cho hắn.
Tạ Đình Quân tiếp nhận vừa thấy, nhất thời thay đổi sắc mặt: “Đây là cái gì?”
Tần Thiên thản nhiên trả lời: “Đại nhân hẳn là nhìn ra được đây là bản đồ của thành.”
“Ta đương nhiên biết đây là bản đồ của thành, ta chỉ muốn biết nó làm sao có thể ở trong tay của nàng, còn có, nàng có ý gì?” Tạ Đình Quân tay run run cầm lấy tấm bản đồ, thanh âm lãnh trầm.
“Đây chính là ta dựa theo bản đồ thật phục chế ra, tấm bản đồ thật ta đã giao cho một người đáng tin cậy, chỉ cần ta gặp chuyện không may, hoặc là Tín Ngạn gặp chuyện không may, bản đồ đó sẽ được đưa đến tay Tuần phủ đại nhân. Đúng rồi…” Tần Thiên bổ sung một câu: “Trên bản đồ kia có con dấu của ngươi, người sáng suốt vừa thấy liền biết có liên quan đến đại nhân, bản đồ thành liên quan đến đại nhân lại lưu lạc ở bên ngoài, Tuệ Châu là nơi các thương nhân ngoại quốc tập hợp, có thể có đủ tin đồn đãi. Đại nhân hẳn là rõ lợi hại trong đó.”
Tạ Đình Quân thoáng suy tư, liền hiểu được là chuyện gì xảy ra, “Nàng muốn hãm hại ta?”
Trong thanh âm có loại áp lực tức giận, hắn nhịn không được nắm chặt cánh tay Tần Thiên, đem nàng kéo đến trước mặt mình, trừng mắt nhìn nàng ánh mắt sắc bén như đao: “Ta đối với nàng một mảnh thật tình, hận không thể cho nàng hết thảy, nàng lại muốn hãm hại ta.” Khi nói chuyện, tay hắn lôi kéo nàng không nhịn được run run, cũng không biết là vì phẫn nộ hay là vì thương tâm.
“Không phải hãm hại.” Tần Thiên không để ý tới cánh tay đau đớn, đón nhận ánh mắt hắn, “Không phải hãm hại, là uy hiếp. Tạ Đình Quân, ta không muốn hại ngươi, chỉ cần ngươi có thể đem Trang Tín Ngạn thả ra, ta liền trao tấm bản đồ kia cho ngươi. Nếu ngươi thật muốn đẩy hắn vào chỗ chết, ta sẽ tìm cách hủy hoại ngươi, ngươi cũng biết ta không nói chơi, ta có thể nói như vậy tất nhiên ta có nắm chắc.”
Tạ Đình Quân hung hăng đẩy nàng, Tần Thiên lảo đảo hai bước, mắt thấy sẽ té ngã trên đất, Tạ Đình Quân theo bản năng lại đỡ nàng.
Tần Thiên ngẩng đầu nhìn hắn một cái, vừa vặn thoáng nhìn hắn hai mắt ẩn ẩn đỏ lên.
Trong lúc nhất thời, lòng của nàng cũng dâng lên cảm giác bất đắc dĩ.
“Nàng từ đầu đến cuối đều gạt ta… Nàng vì hắn, chuyện gì cũng có thể làm được sao…” Tạ Đình Quân sắc mặt âm lệ, thanh âm đã có chút nghẹn ngào.
“Đúng, vì hắn, ta việc gì cũng có thể làm.” Tần Thiên kiên quyết nói, tiếp theo, nàng lại chậm lại thanh âm: “Nhưng, Tạ Đình Quân, ta cũng không muốn hại ngươi, ngươi buông tha chúng ta được không?”
Tần Thiên kéo lấy ống tay áo của hắn.
Tạ Đình Quân quay đầu nhìn nàng, hai mắt đỏ bừng, bỗng nhiên, hắn ngửa đầu cười ha ha: “Nàng muốn hại ta? Ha ha!” Tiếng cười im bặt, hắn trừng nàng, trong ánh mắt lộ ra điên cuồng: “Chúng ta không ngại thử xem, nhìn nàng đến tột cùng có hại được ta hay không, nhưng ta hiện tại phải đi giết Trang Tín Ngạn, nàng cứ việc phóng lao tới đây ta tất cả đều tiếp nhận!” Nói xong, hắn dứt khoát xoay người, chạy ra ngoài.
Tần Thiên sắc mặt trắng bệch, nàng nghĩ đến Tạ Đình Quân nhất định coi trọng địa vị hiện tại của bản thân, lại không nghĩ rằng hắn quyết tuyệt như thế. Mắt thấy Trang Tín Ngạn mệnh ở sớm tối, Tần Thiên lòng nóng như lửa đốt.
“Tạ Đình Quân!” Đột nhiên, Tần Thiên tê kêu một tiếng.
Nghe thấy thanh âm này, Tạ Đình Quân tâm nhảy nhót, theo bản năng quay đầu lại, vừa vặn nhìn thấy Tần Thiên đâm đầu vào cột trụ.
Trong chốc lát, Tạ Đình Quân chỉ cảm thấy tim như nhảy xổ ra khỏi miệng, thân mình lung lay sắp đổ, hắn tiến lên, nhưng đã muộn, Tần Thiên hai mắt nhắm nghiền, đầu đầy máu tươi, vô lực ngã xuống trong lòng hắn…
Mười ngày sau.
Lâm Vĩnh đem Trang Tín Ngạn ra khỏi lao ngục, lại đưa hắn đến Tổng đốc phủ.
Trang Tín Ngạn theo Lâm Vĩnh đi vào một sân viện, rồi lại vào một gian phòng. Trang Tín Ngạn trong lòng hồ nghi, không biết trong hồ lô của Tạ Đình Quân đang bán thuốc gì. Nhưng ngay sau đó, hắn nhìn thấy Tần Thiên nằm ở trên giường.
Trang Tín Ngạn giật mình, đi qua, chỉ thấy nàng trên đầu băng bó, hai mắt nhắm nghiền, sắc mặt tái nhợt.
Hắn trong lòng dâng lên khủng hoảng, lay động một chút cánh tay của nàng, gọi tên nàng, Tần Thiên một chút phản ứng đều không có.
Lúc này, Tạ Đình Quân đi đến bên cạnh hắn, Trang Tín Ngạn đứng lên, trừng mắt nhìn hắn, tràn ngập lửa giận, “Ngươi rốt cuộc đã làm gì nàng?” Hắn một quyền đánh về phía Tạ Đình Quân.
Tạ Đình Quân không hề tránh né, chịu một quyền này, khóe miệng lập tức chảy ra máu tươi.
Hắn lau khóe miệng, ngẩng đầu nhìn Trang Tín Ngạn, trong ánh mắt không chỉ có phẫn nộ, tương phản, còn có một loại bi thương.
Hắn khàn khàn thanh âm nói: “Nàng vì ngăn cản ta giết ngươi, đâm đầu vào cột trụ, ta thỉnh rất nhiều đại phu, thậm chí ngay cả cung đình ngự y đều thỉnh đến, cũng không thể làm cho nàng tỉnh lại. Ta nghĩ, nàng là muốn gặp ngươi. Ngươi mang nàng đi thôi.”
Nghe đến đó, Trang Tín Ngạn hai mắt mơ hồ đẫm lệ, hắn cúi hạ thắt lưng, ôm lấy Tần Thiên, chậm rãi rời khỏi Tổng đốc phủ.
Một tháng sau, tại Trang phủ trong Dương Thành.
Một nam tử tuấn dật phi phàm ôm ấp một nữ tử ngồi ở cửa sổ, nhìn tuyết rơi ngoài cửa sổ.
“Tần Thiên, tuyết rơi, lại là một năm trôi qua rồi.”
Nam tử nhìn ngoài cửa sổ, nhẹ giọng nói.
Nữ tử tựa vào đầu vai hắn, hai mắt nhắm nghiền, khuôn mặt tái nhợt, gầy yếu.
“Tần Thiên, qua năm nay, thế Sử lại lớn thêm một tuổi, nàng không muốn ôm nó một cái sao?”
Một nam hài phấn điêu ngọc mài chạy đến bên cạnh bọn họ, tay chân hướng về phía nữ tử, hắn ôm nữ tử, tay nhỏ bé vuốt mặt nữ tử, “Nương, đừng ngủ, nhìn Thế Sử đi… Nương…”
Tiểu nam hài nhìn mẫu thân, không rõ mẫu thân vì sao không mở mắt. Nó một chút lại một chút vuốt ve gương mặt mẫu thân, một tiếng lại một tiếng kêu to.
Nữ tử vẫn như cũ cúi đầu.
Một mảnh bông tuyết theo gió nhẹ nhàng tiến vào, dừng dưới khóe mắt nữ tử. Không lâu sau, bông tuyết hòa tan, hóa thành một giọt nước lăn xuống, trong suốt như nước mắt.