Edit: Sunny Út
Beta: Sally
“Nương nương!” Bình Nhi sợ hãi kêu ra tiếng, không thể tin nhìn về phía Lục Ngưng Nhiên.
“Hoàng hậu nương nương, không thể a.” Lý công công trán đổ mồ hôi, nếu hoàng thượng biết, mạng già của hắn còn giữ được sao?
“Có gì không thể?” Lục Ngưng Nhiên nhíu mày, không nhìn Bình Nhi kháng nghị, nhìn thẳng Lý công công.
“Hoàng hậu nương nương, trân phẩm này chính là hoàng thượng mệnh cho lão nô cầm đến, mời hoàng hậu nương nương dùng, sao có thể nhường cho…” Lý công công liếc mắt nhìn hỏa thằn lằn, khóe miệng run rẩy, “Thánh mệnh khó từ, hoàng thượng truyền thánh chỉ, nhất định hoàng hậu nương nương phải tự mình dùng.”
“Hừ, Lý công công, chén thuốc này bản cung đã nhận lấy, nếu như không nể sự hảo tâm của hoàng thượng, bản cung đã đuổi ngươi ra ngoài, chẳng lẽ, ngươi muốn bản cung chính thức đuổi ngươi đi?” Lục Ngưng Nhiên đập bàn đứng lên, căm tức nhìn Lý công công.
“Hoàng hậu nương nương bớt giận a!” Lý công công hốt hoảng, quỳ trên mặt đất, Hoàng hậu nương nương trở mặt còn nhanh hơn lật sách, hắn vào cung nhiều năm nay, vào lúc này cũng bị hàn khí quanh thân nàng bắn ra, lại kinh hồn táng đảm, trách không được Hoa ma ma đa mưu túc trí cũng phải kính nàng ba phần.
“Ngươi về đi, về sau không cần lo lắng cho bản cung, Hoàng thượng chủ ngoại, bản cung chủ nội, hắn chỉ cần quản tốt triều đình, bản cung tự nhiên tận lực, làm tốt việc hoàng hậu nên làm.” Lục Ngưng Nhiên bước chân nhẹ nhàng, chậm rãi đi đến trước mặt Lý công công, cúi đầu nhìn xuống nói.
“Hoàng hậu nương nương, này… Lão nô rất khó trở về phục mệnh a!” Lý công công khó xử, cúi đầu nhìn đôi giày màu vàng dưới đất kia, cúi đầu mở miệng.
“Hôm nay bản cung nhận chén thuốc này, cũng đã nể mặt ngươi, chớ nên được một tấc lại muốn tiến một thước, ngươi nên quay về hồi báo.” Chê cười, nàng chán ghét nhất người khác bức nàng làm việc mà bản thân không thích, cư nhiên để cho người khác trông chừng mình uống thuốc, hừ, quả thực là khinh người quá đáng, quản hắn là ai chứ? Mặc dù là hoàng thượng, nàng cũng muốn nói cho hắn, Lục Ngưng Nhiên nàng sẽ không bị quản chế, cũng không dễ khi dễ. Huống hồ, hoàng thượng này thật cổ quái, ai biết hắn có phải có hảo ý hay không?
“Dạ, lão nô cáo lui.” Lý công công trong lòng biết rõ ràng, sợ là chỉ có thể như thế, nhớ tới hoàng thượng, aiz, không khỏi oán thán, mạng già này a, sớm hay muộn cũng xong đời.
“Bình Nhi, còn thất thần làm chi? Còn không mau cho bảo bối của ngươi ăn no.” Đợi Lý công công lui ra, Lục Ngưng Nhiên xoay người, nhìn về phía Bình Nhi, trên mặt đau khổ.
“Nương nương…” Bình Nhi đầy nước mắt, bi thương kêu, thoáng chốc đáng thương.
“Hửm? Chẳng lẽ ngươi muốn cãi lại ý chỉ bản cung?” Lục Ngưng Nhiên lãnh mâu, trầm giọng nói.
“Nương nương…” Bình Nhi rụt cổ, nhưng vẫn mang bộ dáng đáng thương.
“Tỷ tỷ, này…” Nghi Phi cũng không đành lòng, tiện đà mở miệng khuyên nhủ.
“Bản cung ý chỉ đã hạ, há có thể dễ dàng rút lại, về sau thế nào phục chúng?” Lục Ngưng Nhiên cười yếu ớt nắm tay Nghi Phi, quay đầu, nhìn về phía Bình Nhi, âm thanh lạnh lùng nói.
“Nô tì tuân mệnh.” Bình Nhi cố nén nước mắt, trả lời, không tình nguyện ôm bồn, đem một chén thuốc đổ vào.
Hỏa thằn lằn đang ngủ say sưa bị nhiệt lượng của thuốc làm cho bừng tỉnh, trên người đã bị nhuộm thành màu nâu, “Tê…” Tiếng thét chói tai vang lên, ở trong bồn đảo quanh.
“Ô ô.” Bình Nhi đau lòng không thôi, nỉ non không ngừng.
“Đổ!” Lục Ngưng Nhiên ra lệnh, cung nữ đem bát thứ hai đổ vào.
“Đổ!” Ngay sau đó lại là bát thứ ba.
Đột nhiên, Bình Nhi ngừng khóc, nức nở kinh ngạc trừng lớn hai mắt, xem biến hóa kì quái trong bồn, ngước mắt, nhìn đôi mắt bình thản của Lục Ngưng Nhiên, “Nương nương, này…”
“Thuốc này thế nào?” Lục Ngưng Nhiên hỏi.
“Đa tạ nương nương ân điển.” Bình Nhi một trận kinh hỉ, liên tục hành lễ, ôm bồn, lui ra ngoài.
Nghi Phi nghi hoặc không thôi, “Tỷ tỷ, Bình Nhi như thế nào?”
“Hỏa thằn lằn chính là sinh trưởng ở sa mạc, mà chén thuốc này tất cả đều là trân phẩm, chúng nó hấp thu chén thuốc này, nếu như hữu ích, thân thể liền sẽ biến thành Hồng Hỏa sắc (màu lửa đỏ), vừa rồi, thân thể chúng biến thành Hồng Hỏa sắc, liền chứng minh, chén thuốc này đối với chúng nó là có ích, Bình Nhi đương nhiên phát hiện biến hóa, đương nhiên vui sướng.” Lục Ngưng Nhiên nhẫn nại giải thích, có ai biết, kiếp trước nàng nhát như chuột, thấy con gián đều té xỉu, để rèn luyện lá gan của bản thân, nàng nuôi dưỡng thằn lằn, sớm chiều ở chung nhiều năm như vậy, đương nhiên biết đặc tính của nó.
“Nga, thì ra là thế.” Nghi Phi gật đầu, sáng tỏ.
“Muội muội, ngày mai có lẽ tất cả đáp án đều sẽ vạch trần, hiện thời sắc trời đã tối, ngươi hồi cung nghỉ tạm đi.” Lục Ngưng Nhiên cười nói.
“Tốt, vậy muội muội cáo lui trước, sáng sớm mai sẽ tới.” Nghi Phi vốn không muốn cuốn vào tranh đấu trong cung, nhưng, nhìn nữ tử cơ trí trước mặt, nàng có cảm giác như tri kỷ, lòng nàng cứ muốn đến gần nàng ấy, các nàng từng gặp qua sao?
Kiền Dương cung
“Hoàng… Hoàng thượng…” Lý công công cẩn thận quan sát Quân Mặc Hàn không nói câu nào, trong lòng lo sợ vô cùng.
“Nàng nói như thế thật sao?” Thanh âm trầm thấp vang lên, mày nhíu lại.
“Dạ, hoàng thượng, một chữ cũng không sai.” Lý công công gật đầu như đảo tỏi, khẳng định trả lời.
“Ngày mai tiếp tục đưa đi, trẫm muốn nhìn nàng xử lý như thế nào?” Quân Mặc Hàn làm như chưa từ bỏ ý định, trầm giọng mệnh lệnh.
“Dạ, hoàng thượng.” Lý công công nhất thời lắc lắc mặt, ai, hoàng thượng, ngài cần gì phải làm vâjy? Hiện thời hoàng hậu khó đối phó, ngài quên là lão nô chỉ lấy trứng chọi đá thôi sao.
Hôm sau, trời chưa sáng, Lục Ngưng Nhiên đã dậy, Nghi Phi đã sớm ở Nghi Noãn các chờ, Bình Nhi đã đem tên công công kia điều đến, chờ ở ngoài điện.
Đơn giản trang điểm xong, Lục Ngưng Nhiên được Hoa ma ma nâng xuống dưới đến Nghi Noãn các, cùng Nghi Phi đơn giản hỏi han ân cần, liền gọi tên công công kia tiến vào.
“Nô tài Tiểu Cao Tử tham kiến hoàng hậu nương nương.” Thái giám cung kính hành lễ.
“Bình thân.” Lục Ngưng Nhiên nhàn nhạt mở miệng.
“Tạ hoàng hậu nương nương.” Hắn run run rẩy rẩy đứng dậy, cúi đầu.
“Tiểu Cao Tử, ngươi mẫn cảm với hoa anh túc sao?” Lục Ngưng Nhiên đánh giá hắn, cũng bất quá mười lăm mười sáu tuổi.
“Đúng vậy, nương nương.” Tiểu Cao Tử đáp.
“Thủy Nguyệt kia ngươi đã gặp qua vài lần, liệu có chỗ nào đặc biệt?” Lục Ngưng Nhiên lặp lại vấn đề Bình Nhi hỏi hắn, có thể nhờ câu trả lời của hắn tìm ra một ít đầu mối mới.
“Chỉ có hai lần, một lần là nàng đi vào nội vụ phủ, nô tài đối với hoa anh túc mẫn cảm, cho nên, ngửi được mùi trên người nàng, liền bắt chuyện, nói với nàng vài câu, cho nên đối với nàng có ấn tượng sâu sắc. Còn có một lần đó là ngày ấy ta đi ngang qua tẩm cung của Lệ Phi nương nương, thấy nàng vội vàng rời đi, còn không cẩn thận đem quần áo bản thân xé rách.” Tiểu Cao Tử đem chuyện hôm qua hỏi nói lại lần nữa.
“Đưa bản cung đến nơi nàng xé y phục.” Lục Ngưng Nhiên ý cười càng sâu, đứng dậy, đi thẳng về phía trước.