Lục Ngưng Nhiên cùng Quân Mặc Hàn bước vào cung Cảnh Lan, nhìn thấy cảnh tượng làm người ta líu lưỡi: tiếng kêu rên nổi lên bốn phía, cung nữ thái giám sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, run run thân thể co rúm lại trong góc tường, ánh mắt dại ra không thể nhúc nhích.
“Hoàng thượng giá lâm! Hoàng hậu giá lâm!” Tiếng hô to vang vọng, mọi người sớm sợ tới mức không thể hoạt động, cúi đầu, quỳ xuống nhưng cũng không nói được gì.
Lục Ngưng Nhiên cùng Quân Mặc Hàn nhìn thấy cảnh tượng như vậy liền nhìn nhau, lập tức đi vào nội điện. Hình ảnh đập vào mắt làm cho bọn họ trong lòng nhất thời cả kinh, Lục Ngưng Nhiên cảnh giác gọi, “Hoa ma ma, sai người dẫn hạ nhân ở đây đi đi, trông giữ cẩn thận, nhớ trấn an cảm xúc của họ.”
“Vâng thưa nương nương.” Hoa ma ma cũng chưa bao giờ gặp qua trường hợp như thế, cho dù gặp qua không ít cảnh tượng máu chảy thành sông cũng không sợ hãi như lúc này, lĩnh mệnh xong, vội vàng lui ra ngoài.
Lục Ngưng Nhiên tay lạnh lẽo, chuyển mắt chậm rãi đi về phía trước. Nàng cảm giác tay phải của mình đang ở trong một đôi bàn tay to, nàng ngước mắt, nhìn đôi mắt lo lắng của Quân Mặc Hàn, “Đừng sợ, có ta ở đây.” Quân Mặc Hàn ôn nhu mở miệng, đem tay nàng nắm càng chặt.
Lục Ngưng Nhiên trong lòng ấm áp, mỉm cười, “Không sao, ta đã thấy cảnh tượng còn khủng bố hơn thế này.” Không khỏi nhớ tới lúc huấn luyện ở hiện đại cảnh tượng còn khủng bố hơn nhiều lần so với ở đây. Cảnh tượng trước mắt đối với nàng mà nói thì chả là gì cả.
Ngoái đầu nhìn quanh bốn phía, toàn bộ nội thất hỗn độn vô cùng, màn lụa rách nát, trên đất có khoảng mười con Thanh xà nhỏ đã chết, lại đi về phía trước, đi tới bên giường. Lục Ngưng Nhiên mở sa trướng, trên giường là nữ tử mặc cẩm phục màu lam, dung mạo xinh đẹp ngày xưa đã hoàn toàn thay đổi: Trên người là hàng trăm vết cắn của Thanh xà, cả người tản ra mùi máu tươi nồng đậm mang vị tanh tưởi, trong nội thất tràn ngập mùi khó chịu làm lòng người sợ hãi.
Lục Ngưng Nhiên trấn định tự nhiên, nhìn chung quanh bốn phía, cẩn thận đánh giá mọi thứ trên giường, đột nhiên một con Thanh Xà hướng nàng đánh tới.
“Cẩn thận!” Quân Mặc Hàn ôm Lục Ngưng Nhiên vào lòng, né tránh công kích của Thanh Xà, cấp tốc lui về phía sau vài bước, đứng ở giữa điện.
Cùng lúc đó, Lục Ngưng Nhiên nghe được xa xa truyền đến tiếng sáo, mà sau khi Thanh Xà nghe được tiếng sáo lại bò về phía Lục Ngưng Nhiên, bao vây bọn họ, thè lưỡi ra phát ra tiếng kêu.
“Chúng nó bị khống chế.” Lục Ngưng Nhiên liễm mi, trả lời chắc chắn. Xem ra chúng nó đã được huấn luyện hoặc là trúng cổ, có khả năng như vậy.
“Ta mang ngươi rời đi.” Quân Mặc Hàn nói xong, liền ôm chặt Lục Ngưng Nhiên, phi thân ly khai nội điện. Đột nhiên, ngoài điện truyền đến tiếng kêu thảm thiết của cung nữ thái giám, khi Quân Mặc Hàn cùng Lục Ngưng Nhiên ra ngoài điện trời cũng đã tối muộn, toàn bộ Cảnh Lan cung vọt tới vô số Thanh Xà, theo tiếng địch hướng về phía Lục Ngưng Nhiên.
Cung nữ thái giám xung quanh chạy trốn, một ít tông cửa xông ra, một ít bị dọa ngất xỉu, người bị Thanh Xà cắn, độc phát mà chết. Lục Ngưng Nhiên nhìn Thanh Xà càng lúc càng nhiều, vậy người thổi sáo là ai?
Linh cơ vừa động, xoay người nhìn Hoa ma ma sắc mặt âm trầm, nhưng không có một tia khiếp đảm đứng ở tại chỗ, “Hoa ma ma, nhanh đi gọi Bình Nhi đem bảo bối tới đây.”
Lại nhìn về phía thái giám còn chút gan dạ đứng đó, ra lệnh, “Các ngươi lấy tất cả đàn hương trong cung đến đây.”
“Vâng.” Hoa ma ma xoay người, ly khai Cảnh Lan cung.
Cung nữ thái giám có chút lý trí tức khắc đi lấy đàn hương ở Cảnh Lan cung, ngự lâm quân tiến vào, tay cầm đao chém về phía Thanh Xà.
“Vạn vạn không thể chém nó.” Lục Ngưng Nhiên vội vàng ngăn cản, cũng không nghĩ tới đã có đao hạ xuống đem Thanh Xà chặt thành hai đoạn. Trong chớp mắt hai đoạn Thanh Xà biến thành bốn, ngay sau đó Thanh Xà bị chém cũng biến ra thành hai Thanh Xà, hơn nữa càng ngày càng nhiều, toàn bộ Cảnh Lan cung đầy rắn.
“Các ngươi đều lui ra, bảo vệ cửa cung, không có lệnh của bản cung cấm bất luận kẻ nào tiến vào.” Lục Ngưng Nhiên thầm kêu không ổn, nhưng bây giờ đã tối muộn, nhìn Thanh Xà đầy đất, trước mắt chỉ có thể đợi Bình Nhi tới.
“Vâng thưa nương nương.” Lâm Tiêu lĩnh mệnh, nhìn cảnh tượng trước mắt, hắn cũng chưa kịp bình tĩnh.
“Nhiên Nhi, đến cùng là chuyện gì xảy ra?” Quân Mặc Hàn ôm chặt Lục Ngưng Nhiên. Hai người phi thân tới mái hiên nhìn Thanh Xà không ngừng hướng bọn họ tụ tập đã lục tục trèo lên, trong lòng không khỏi cả kinh, tức giận không thôi. Đến cùng là ai có thể ở trong cung thực thi yêu thuật?
“Tiếng sáo kia rất cổ quái.” Lục Ngưng Nhiên dựng thẳng tai, phân rõ tiếng sáo từ nơi nào bay tới, “Hoàng thượng, tiếng sáo từ phía đông nam bay tới, ta ở đây rất an toàn cho nên ngươi mau đi tìm người thổi sáo đi.”
“Được rồi, ngươi nhớ cẩn thận một chút.” Quân Mặc Hàn nhìn Lục Ngưng Nhiên mang vẻ mặt lạnh nhạt tự nhiên. Tuy rằng lo lắng nhưng hắn vẫn đồng ý, đem nàng an trí ở nơi an toàn liền phi thân đi tìm tiếng sáo.
Lục Ngưng Nhiên khoanh chân mà ngồi giữa mái hiên, ánh mắt lãnh liệt, nhìn chăm chú vào Thanh Xà chậm rãi đi tới gần nàng. Thanh Xà hai mắt đỏ như lửa mang vẻ rét lạnh, chúng được huấn luyện cẩn thận, theo tốc độ tiếng sáo mà bò. Giờ phút này, tiếng sáo nhanh hơn mà tốc độ bò của chúng cũng nhanh hơn.
Thanh Xà bốn hướng bao vây Lục Ngưng Nhiên, hình thành một vòng vây đem nàng vây ở bên trong. Vòng vây càng lúc càng nhỏ, mắt thấy sắp đi đến chân của Lục Ngưng Nhiên.
Một đạo lửa đỏ tránh qua, truyền đến thanh âm của Bình Nhi, “Đại hỏa, cắn chúng nó cho ta, dám đụng tới Hoàng hậu nương nương.”
Ngay sau đó hơn mười đốm lửa đỏ từ trên trời giáng xuống vây quanh Lục Ngưng Nhiên bảo vệ nàng, mà Thanh Xà cũng ngừng, đứng yên tại chỗ.
Lục Ngưng Nhiên khóe miệng gợi lên ý cười, nhẹ giọng nói, “Ông bạn già, cũng may các ngươi đến kịp thời, chờ đánh lui chúng xong ta sẽ thưởng đậm cho các ngươi.” Nói xong thuận tay vuốt Đại hỏa bên cạnh, lại bị Đại ngó lơ.
Lục Ngưng Nhiên cảm thấy không đúng liền ngẩng đầu. Toàn bộ Cảnh Lan cung tràn ngập đàn hương, sương khói lượn lờ khiến cho Thanh Xà liên tục ngã xuống, biến mất không thấy.
Tiếng sáo cũng suy yếu dần, mà Thanh Xà bên mái hiên cũng dần dần lui ra. Hỏa thằn lằn thủy chung thủ vững trận địa, cả người đỏ bừng, tản ra hỏa diễm, chỉ cần Thanh Xà dám lên trước thì chúng nó sẽ ngăn cản.