“Nàng ấy tỉnh chưa?” Cung chủ là hồng y nữ tử hỏi.
“Đã tỉnh, Hồng Phong đã bẩm báo cho ngài, cung chủ không thấy nàng ta sao?” Nữ tử thủ vệ nghi hoặc hỏi.
“Không, lúc bản cung đi đến đây cũng không thấy nàng.” Cung chủ thấp giọng trả lời.
“Nhưng nàng đã rời đi được nửa khắc.” Nữ tử kia không hiểu hỏi, theo lý thuyết thì bây giờ đã phải về đến nơi, làm sao có thể?
Chẳng lẽ thật sự hồ đồ không biết đường nên đi sai, không có khả năng a!
“Có chuyện không ổn rồi, vào xem.” Cung chủ cảm thấy không ổn, tức khắc đẩy cửa vào, bước đến bên giường mở chăn, liền nhìn thấy thi thể của Hồng Phong, cổ bị đâm, “Phế vật.” Cung chủ lạnh giọng quát.
“Thuộc hạ biết tội, thỉnh cung chủ trách phạt.” Nữ tử thủ vệ kinh hoảng không thôi, nhìn người nằm trên giường là Hồng Phong thì tất nhiên đã hiểu ai là người vừa mới ra ngoài, tức khắc quỳ trên mặt đất.
“Nàng ấy chạy chưa xa, truyền lệnh bản cung: Bảo vệ các lối ra, dù có lật ba tấc đất, cũng phải tìm ra nàng cho bản cung.” Cung chủ vung một chưởng đánh vỡ giường, quát ra tiếng.
“Vâng, thuộc hạ tức khắc đi làm.” Một hồng y nữ tử đi theo cung chủ lĩnh mệnh lui ra ngoài.
Mà hồng y nữ tử quỳ trên đất năn nỉ nói, “Cung chủ, là do thuộc hạ làm việc bất lợi, xin cung chủ trách phạt.”
“Một việc nhỏ cũng làm không xong thì ta giữ ngươi để làm gì?” Cung chủ quát lớn, tay nâng lên ấn vào đầu của nàng ta, nàng ta miệng phun máu tươi rồi ngã xuống đất.
Lục Ngưng Nhiên tránh thoát đội ngũ tuần tra, đi đến Kiền Dương cung. Cung điện thủ vệ nghiêm ngặt, không thể tiến vào.
Lúc nàng đang tìm cách để đột nhập liền nhìn thấy cung nữ mang trà đi đến. Lục Ngưng Nhiên thừa dịp nàng không đề phòng liền đi đến phía sau nàng, đánh ngất sau đó đem nàng ta kéo đến góc tường rồi thay quần áo của cung nữ, hai tay nâng khay trà, cúi đầu đi đến trước cửa Kiền Dương cung, đi theo các cung nữ vào điện.
Trong đại điện, Lục Ngưng Nhiên dè dặt cẩn trọng đi theo nữ tử cũng đang bưng khay trà đi về phía trước. Bốn phía dị thường yên tĩnh, không khí căng thẳng, Lục Ngưng Nhiên chưa bao giờ cảm giác được sự yên tĩnh nặng nề như thế, trong đại điện không có thanh âm ồn ào, chỉ có tiếng động ma sát giữa bút và giấy.
Lục Ngưng Nhiên thấy cung nữ ở phía trước ngừng lại, lập tức, nàng cũng yên tĩnh đứng ở một bên, mang bộ dáng phụng trà. Một bên công công cẩn thận đem trà đặt ở trên án thư, chỉ nghe ở ngoài điện có thanh âm đi qua lại, thanh âm trầm thấp của nam tử vang lên, “Ngoài điện vì sao tranh cãi ầm ĩ như thế?”
“Ra ngoài nhìn xem.” Công công bên cạnh ra lệnh tiểu thái giám bên cạnh hắn đi hỏi thăm.
Lục Ngưng Nhiên hiểu rằng chỉ sợ là liên quan đến mình, hơi ngước mắt, nhìn nam tử đang mặc hoàng bào, đeo mặt nạ màu vàng, một thân long bào, dáng người cao ngất, ngồi ngay ngắn bên cạnh án thư, như một quân chủ uy nghiêm. Điều này làm cho Lục Ngưng Nhiên cảm thấy càng nghi hoặc, hắn đến cùng là ai? Vì sao lại tự xưng mình là bê hạ? Hơn nữa mặc long bào giống Quân Mặc Hàn? Nơi này là đâu?
Khi nàng đang suy nghĩ thì tiểu thái giám đã vội vàng chạy vào, bẩm báo, “Hồi bệ hạ, Như cung chủ nói rằng nữ tử kia đã chạy trốn, bây giờ đang điều tra, tìm kiếm nàng.”
“Chạy?” Nam tử không có một tia kinh ngạc, ngược lại lộ ra một chút thú vị, sau đó chuyển mắt, như có như không nhìn về phía Lục Ngưng Nhiên, “Nói với Như cung chủ phải tìm cho được, sống phải thấy người chết phải thấy xác.”
“Vâng thưa bệ hạ.” Tiểu thái giám cả người run lên, không dám chậm trễ, nhanh rời khỏi cung điện.
Lục Ngưng Nhiên âm thầm thở ra, nam tử này quả thực độc ác, thế nhưng lại có thủ đoạn này. Hừ, Lục Ngưng Nhiên nàng có thể dễ dàng bị giết chết như vậy sao? Lần này bị đánh choáng váng, chỉ có thể trách nàng không phòng bị, nàng sẽ không tái phạm sai lầm. Hừ, ta muốn xem ngươi đến cùng là thần thánh phương nào? Dám gây dựng thế lực này, thành lập cung điện như thế này.
“Trẫm mệt mỏi, các ngươi lui ra đi.” Nam tử tao nhã buông ngự bút trong tay, khẽ xoa huyệt thái dương, mọi người đều hành lễ, chậm rãi lui ra, đột nhiên nghe được thanh âm lười nhác của hắn, “Ngươi ở lại.”
Ngón tay hắn chỉ về phía Lục Ngưng Nhiên, mọi người đều nhìn nàng, nàng không khỏi nghi hoặc, chẳng lẽ hắn phát hiện cái gì? Nhưng bây giờ cũng không thể lui, liền thấp giọng trả lời, “Vâng.“
Sau khi mọi người lui ra, cung điện chỉ còn Lục Ngưng Nhiên cùng nam tử kia. Gió khẽ thổi qua làm màn bay bay, Lục Ngưng Nhiên quy củ cúi đầu, đứng ở tại chỗ, không có tiếng động.
“Không nghĩ tới ngươi gan dạ đến mức tự mò đến nơi đây!” Nam tử thản nhiên mở miệng, dựa vào trên ghế híp mắt nhìn thẳng về phía Lục Ngưng Nhiên.
“Đã bị ngươi phát hiện rồi, nói đi, mục đích ngươi bắt ta đến cùng là vì sao?” Lục Ngưng Nhiên không che giấu, đã bị phát hiện thì sao không thản nhiên đối mặt. Hỏi ra nghi vấn trong lòng, tìm hiểu người này, tìm kiếm đối sách.
“Chẳng lẽ không phải là do ngươi tự tiện xông vào sao?” Nam tử nhẹ giọng cười, bày ra tư thế mị hoặc, nhíu mày hỏi.
“Nơi này là nơi nào?” Lục Ngưng Nhiên đã đoán được vài phần, nhưng vẫn muốn hỏi kết quả.
“Quỷ Trạch địa hạ.” Nam tử thốt ra, lập tức tìm được vị trí thoải mái, hoàn toàn không lo lắng nữ tử trước mắt.
“Ồ, vậy ngươi đến cùng là ai?” Lục Ngưng Nhiên tiện đà hỏi, người này rất bí hiểm, hoàn toàn đoán không được suy nghĩ trong lòng hắn. Xem ra không dễ chạy đi rồi, cần yên lặng xem xét mới được.
“Ta là ai thì sau này ngươi sẽ biết, nhưng không biết Hoàng hậu rời cung đến chỗ này là vì cái gì?” Nam tử nghiêng thân thể, đôi mắt dưới lớp mặt nạ tản ra quang mang.
“Tìm người.” Lục Ngưng Nhiên thẳng thắn, “Ngươi đã biết được thân phận của ta, tất nhiên là đã tìm hiểu mục đích ta ra cung, cần gì phải hỏi ta chứ!”
“Ha ha, đúng vậy, ngươi đã tới đây, như vậy làm Hoàng hậu của trẫm đi, trẫm nghĩ Hoàng hậu hẳn là sẽ không phản đối? Dù sao ngươi cũng không thể rời đi” Nam tử đùa nghịch thắt lưng, dùng ánh mắt mê hoặc nhìn Lục Ngưng Nhiên.
Khuôn mặt Lục Ngưng Nhiên âm trầm, người này da mặt so với Quân Mặc Hàn còn dày hơn. Hoàng hậu của hắn? Buồn cười, Lục Ngưng Nhiên nàng không là Hoàng hậu của ai cả, chỉ là chính mình mà thôi.
Đến cùng thì ý đồ của hắn là gì? Suy nghĩ, nhìn chăm chú vào hắn, hai tay Lục Ngưng Nhiên nắm chặt, người này thật sự là yêu nghiệt, “Ta thấy ngươi nghĩ sai rồi, ta chính là Hoàng hậu của Vân Triêu quốc, chẳng phải Hoàng hậu của ngươi.