Thịnh Thế Tuyệt Sủng

chương 71: nhân yêu sinh hận

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

“Chỗ ngực có vết rách, hơn nữa, mơ hồ còn có thể nhìn thấy dấu bàn tay, xem ra, nàng là bị một chưởng đánh ngã.” Lục Ngưng Nhiên ý bảo Lâm Tiên đưa một ngọn đèn, dựa theo ánh sáng mỏng manh, nói.

“Người nọ, võ công cũng coi như rất cao, võ công như thế này, đến cùng là ai? Khối nữ thi này là ai?” Lâm Tiêu nghi hoặc hỏi.

Lục Ngưng Nhiên không nói, tiếp tục kiểm tra, chỉ thấy chỗ cổ họng có bùn đất, còn có vài sợi tóc, trên quần áo cũng có vết máu, rất khó phán đoán ra thân phận người này, chỉ có thể kết luận, là có người đem đầu nàng ấn vào hồ nước, nàng liều mạng giãy dụa, cho nên, cổ họng có bùn đất, nếu như sau khi chết, trực tiếp quăng vào hồ, như vậy, nàng sẽ không còn thở nữa là được. Chỉ là, người này vì sao phải ra tay tàn độc với nàng, muốn dồn nàng vào chỗ chết?

Dựa theo hài cốt, có thể phán định, nữ tử này cũng bất quá mười lăm, mười sáu tuổi, xương cốt còn đang không ngừng sinh trưởng.

Lục Ngưng Nhiên lấy vài sợi tóc cùng một ít bùn đất, bọc lại, cất đi, nhìn về phía Lâm Tiêu, “Đi thôi.”

“Dạ.” Lâm Tiêu không nghĩ tới sẽ xong nhanh như vậy, lúc trước hắn nghe nói hoàng hậu nương nương điều tra xử án, trong cung liên tiếp xảy ra chuyện lạ, đều là nương nương phá án, mà Vương thái y cũng đối với hoàng hậu nương nương khen không dứt miệng, hôm nay có cơ hội này, đương nhiên muốn xem xét một phen, chỉ là vừa rồi hoàng hậu nương nương nói, hắn cảm thấy mới mẻ, thì ra có thể khám nghiệm tử thi như thế, chỉ là, nương nương luôn trầm tư, cũng không nhiều lời, cảm thấy nghi hoặc, lần sau nhất định phải theo nương nương học thêm.

Lục Ngưng Nhiên xoay người, đang muốn nhấc chân rời đi, đột nhiên, cây đèn trong tay Lâm Tiêu bị một ngọn gió quái dị thổi tắt, gió lạnh từng trận, truyền đến thanh âm gào khóc của nữ tử, Lục Ngưng Nhiên cẩn thận nghe, cảnh giác quan sát bốn phía.

Lâm Tiêu nắm đao, quan sát hai bên, bảo hộ Lục Ngưng Nhiên, gió này thật sự quái dị, mà tiếng khóc lại từ đâu truyền đến?

Đột nhiên, phía sau Lục Ngưng Nhiên có một bóng bay về phía nàng, giơ tay muốn đánh vào gáy Lục Ngưng Nhiên, động tác cực nhanh, chỉ thiếu một chút nữa, lại bị hụt, Lục Ngưng Nhiên nghĩ lại tình cảnh ở Quỷ Trạch lúc trước, nàng tuyệt đối sẽ không tái hiện sai lầm, cho người khác cơ hội tổn thương nàng, một cái lắc mình, Lục Ngưng Nhiên nhanh nhẹn xoay tròn, liền nhìn thấy nữ tử mặc giá y, thân thể ở không trung, tóc tai bù xù, âm trầm hô, “Đưa mạng cho ta! Ta chết rất oan a!” Nâng hai tay lạnh băng, đánh tới Lục Ngưng Nhiên.

“Nương nương, cẩn thận!” Lâm Tiêu thầm kêu không ổn, tức khắc phi thân tiến lên, chắn cho Lục Ngưng Nhiên, rút đao bổ tới. Chỉ thấy thân thể của nữ tử bị chia làm hai nửa, Lâm Tiêu thu đao, nháy mắt thân thể của nữ tử kia lại hợp cùng một chỗ, Lâm Tiêu kinh ngạc nhìn về phía Lục Ngưng Nhiên, “Nương nương, nàng chẳng lẽ là yêu quái?”

“Hừ, bản cung muốn nhìn ngươi đến cùng là người hay quỷ?” Lục Ngưng Nhiên hừ lạnh ra tiếng, lập tức, vứt bột phấn, nhìn về phía Lâm Tiêu, ý bảo hắn lui về phía sau, khi bột phấn phiêu tán, đều rơi lên ngươi nữ tử mặt giá y, cũng không có phản ứng, Lục Ngưng Nhiên cười lạnh ra tiếng, “Hừ, Vương Nguyệt Như, chính là ngươi, chẳng lẽ ngươi ban ngày trốn chưa đủ, ban đêm còn cần trốn như thế sao? Sao không hiện thân?”

“Ha ha, thật không hổ là độc phụ, lại dùng phương pháp như thế, liền biết không phải quỷ, chỉ là, sao ngươi lại biết ta?” Nữ thi treo giữa không trung chậm rãi hạ xuống, ngã rơi trên mặt đất, thì ra chỉ là một khối đất làm thành nữ quỷ, bị Vương Nguyệt Như khống chế, đêm khuya, thoạt nhìn như là nữ quỷ.

“Ngày ấy ở Quỷ Trạch, ngươi cũng dùng phương pháp này, đánh lén sau lưng ta, ta nhất thời vô ý, mới bị ngươi đánh trúng, việc này, ta nhớ mãi không quên, luôn để trong lòng.” Lục Ngưng Nhiên khoanh tay, Lâm Tiêu phòng bị nhìn về phía hồng y nữ tử trước mặt, tuy rằng che mặt, lại lộ vẻ quyến rũ xinh đẹp, chỉ là, quanh thân nàng tản ra hơi thở nguy hiểm, làm Lâm Tiêu không thể không cảm giác được đã rơi vào nguy hiểm.

“Nếu như lần trước ta không có mang ngươi về thật tốt biết bao?” Vương Nguyệt Như cười khổ nói, đúng vậy, nếu như nàng không có mang nàng ta về, như vậy, Mạch Hiên sẽ không biết nàng tồn tại, mà hi vọng của nàng, cũng sẽ không thể tan biến.

“Trên thế giới vô dụng nhất là chữ nếu, đã lựa chọn, không được hối hận, tất cả đều là tạo hóa trêu người thôi, ta cũng thật không ngờ, lại nhìn thấy Mạch Hiên, sẽ là tình cảnh như vậy.” Lục Ngưng Nhiên hiểu Vương Nguyệt Như giờ phút này thống khổ, nhìn đôi mắt ưu thương của nàng, còn có yêu hận đan xen, nàng không muốn đối địch với nàng, nữ tử như vậy, thế gian thật sự hiếm có.

“Ha ha, hắn nói với ta, nếu ta giết ngươi, hắn cả đời sẽ hận ta, hơn nữa đem ta bầm thây vạn đoạn, ha ha!” Vương Nguyệt Như cười ra tiếng, chỉ là, trong mắt lóe ra nước mắt, làm cho người ta yêu mến, nàng lại đi lên, nhìn thẳng Lục Ngưng Nhiên, “Đã có ta, vì sao phải có thêm ngươi?”

“Chuyện tình cảm không thể miễn cưỡng, dưa hái xanh không ngọt, ta sớm đã nhắc ngươi, ngươi cứ nhẫn nại đi, đợi hắn hồi tâm chuyển ý.” Lục Ngưng Nhiên nhìn nữ tử trước mặt, nàng sợ là cả đời này đều bị tình cảm sai khiến, hơn nữa, yêu quá sâu, đau càng sâu, nàng ta nhất định vì Mạch Hiên mà làm tất cả, nàng ta quá chấp nhất.

“Hồi tâm chuyển ý? Ngươi biết không? Ta chờ vẻn vẹn tám năm, hắn lại chưa từng nhìn ta, mà ta, từ khi thấy hắn, liền nhận định hắn, yêu hắn, vì hắn, ngươi có biết ta làm bao nhiêu chuyện không? Ta khổ luyện võ công, vì hắn chiêu binh mãi mã, vì hắn không tiếc hai tay dính đầy máu tươi, vì hắn, ta từ bỏ tất cả, phụ thân ta là bị ta tự tay giết chết, người thân duy nhất của ta, là ta tự tay kết liễu hắn!” Vương Nguyệt Như run run hai tay, hai mắt nhìn hai tay, “Cha ta hắn chết không nhắm mắt a!” Trong lúc nhất thời rớt nước mắt, khóc không thành tiếng, ngã ngồi dưới đất, cả người phát run.

Lục Ngưng Nhiên thấy nàng như thế, tuy rằng hiểu tất cả đều do nàng tạo thành, đột nhiên nhớ tới cha mẹ mình, bọn họ ngậm đắng nuốt cay đem bản thân nuôi lớn, nhưng chưa được hưởng phúc, mà nàng là người con bất hiếu, làm cha mẹ lớn tuổi còn bị mất nữ nhi, đau xót vô cùng.

“Ngươi cảm thấy vui vẻ sao? Ngươi cam tâm tình nguyện ở cạnh hắn, lại là vì cái gì?” Lục Ngưng Nhiên mềm nhẹ hỏi, không khỏi để tay lên ngực tự hỏi, ta bây giờ vui vẻ sao? Ta không phải nói phải rời khỏi sao? Vì sao lại trốn không thoát nhà giam này, vì sao ta phải ở lại?

“Ba năm này, ta mỗi đêm cũng không dám ngủ, chỉ cần nhắm hai mắt lại, liền hiện ra bộ dáng sắp chết của phụ thân, làm ta đổ mồ hôi lạnh, ta mỗi ngày đều bị dày vò, nhưng, bởi vì hắn, cho nên, ta cắn răng kiên trì, vượt qua chướng ngại trong lòng, nhưng cũng vô bổ.” Vương Nguyệt Như đem lời nói chôn giấu ở trong lòng nói với người nàng thề phải giết được, điều này làm cho nàng có chút không thể tin được, trong mắt người khác, nàng là cung chủ lãnh khốc vô tình, tâm ngoan thủ lạt, nàng chỉ có thể làm bộ kiên cường, một dáng vẻ lạnh như băng, những lời này nàng chưa từng nói với ai, lúc này nói ra, ngược lại trong lòng thư thái rất nhiều.

Lục Ngưng Nhiên trầm mặc không nói, tiếp tục nghe nàng nói, “Mạch Hiên là dũng khí để ta tiếp tục sống, ta thương hắn, cho nên, ta cam tâm tình nguyện vì hắn làm bất cứ chuyện gì, ngay cả hy sinh mạng sống, ta cũng quyết không hối hận.”

“Nguyệt Như, buông chấp niệm đi, buông sự ghen ghét với ta, dùng tấm lòng của ngươi mà thương hắn, bảo vệ hắn, ngươi ở cạnh hắn, không phải là muốn bảo hộ hắn, không để hắn bị thương tổn sao?” Lục Ngưng Nhiên nửa ngồi, cùng Vương Nguyệt Như đối diện.

“Nhưng, vô luận ta nỗ lực thế nào, hắn đều không yêu ta, bởi vì, trong lòng hắn chỉ có ngươi, ta nên làm cái gì bây giờ?” Vương Nguyệt Như rơi lệ đầy mặt, lắc lắc đầu khóc nói.

“Hãy nghe ta nói, mây tan thì sẽ thấy rõ trăng (thủ vân khai gặp nguyệt rõ ràng), thời gian có thể thay đổi tất cả, ngươi hiểu chưa?” Lục Ngưng Nhiên nhàn nhạt nói, nghĩ đến Mạch Hiên, xem ra việc này thật khó giải quyết, nếu như Mạch Hiên cố chấp, cố ý phải làm hoàng đế, tránh không được tinh phong huyết vũ.

“Chậm, tất cả đều đã chậm.” Vương Nguyệt Như lắc đầu trả lời, chậm rãi đứng dậy, giấu đi tiếng khóc, “Sau khi ngươi rời khỏi, Mạch Hiên đã phái người đem Quân Mặc Hàn bao vây, giờ phút này, sợ là đã thành công.”

Lục Ngưng Nhiên trong lòng hoảng hốt, trong tổ trạch, người canh gác không nhiều lắm, nàng không dự đoán được, Mạch Hiên sẽ nhanh chóng tìm được tổ trạch, xoay người, tông cửa xông ra.

Chỉ nghe thanh âm của kiếm, Lâm Tiêu lớn tiếng kêu, “Nương nương, cẩn thận!“, Lục Ngưng Nhiên xoay người, thấy Vương Nguyệt Như cùng Lâm Tiêu giao đấu, Lục Ngưng Nhiên lạnh lùng nhìn Vương Nguyệt Như, “Không nghĩ tới ngươi vẫn khăng khăng một mực như thế, vậy đừng trách ta thủ hạ vô tình.” Nói xong, liền nâng nỏ ngắn trong tay, nhắm lưng của Vương Nguyệt Như, bắn tới, đoản tên siêu tốc hướng về phía Vương Nguyệt Như bay đi, đâm vào lưng Vương Nguyệt Như.

“Ha ha, Lục Ngưng Nhiên, ngươi hôm nay chạy trời không khỏi nắng, hoàng thượng kia nhất định là bị mất mạng, đường xuống hoàng tuyền quá mức cô độc, dứt khoát, ta thành toàn các ngươi, cho ngươi theo hắn như thế nào?” Vương Nguyệt Như tuy rằng trúng một tên, một chưởng đánh về phía Lâm Tiêu, ngay sau đó rơi xuống mặt đất, rút tên ra, một tay bắn về phía Lục Ngưng Nhiên.

Lục Ngưng Nhiên nghiêng người tránh thoát, nhìn về phía Vương Nguyệt Như tràn đầy hận ý, đã cho nàng cơ hội, nàng không quý trọng, như vậy, đừng trách nàng Lục Ngưng Nhiên vô tình, ngay sau đó, ném một cái đạn mù tự chế, lúc Vương Nguyệt Như không thấy rõ, Lục Ngưng Nhiên rút chủy thủ ra, hướng về ngực của Vương Nguyệt Như, chỉ là, thân hình Vương Nguyệt Như chợt lóe, chỉ đâm vào cánh tay phải của nàng, loảng xoảng, trường kiếm trong tay nàng rơi trên đất, Lục Ngưng Nhiên tiến lên, lạnh nhìn nàng, “Ngươi vẫn không nên lộn xộn, trên đao ta có hạ kịch độc, nếu như ngươi lộn xộn, độc tính sẽ phát tác nhanh hơn.”

“Hừ, cho dù chết, ta cũng phải chôn cùng ngươi.” Vương Nguyệt Như không có một tia sợ hãi, nâng chưởng đánh về phía Lục Ngưng Nhiên, Lâm Tiêu đưa đao chắn Vương Nguyệt Như lại, hợp lực ngăn cản nội lực của nàng.

“Nương nương, nơi này có Lâm Tiêu, ngài cứ việc yên tâm đi cứu hoàng thượng đi.” Lâm Tiêu quay đầu, hướng Lục Ngưng Nhiên nói.

“Được, giao cho ngươi.” Lục Ngưng Nhiên nhìn giữa trán của Vương Nguyệt Như có màu đen, nhất định là độc khí công tâm, lập tức, không nghĩ nhiều, xoay người rời khỏi nghĩa trang, cưỡi ngựa, chạy về tổ trạch.

Bên này, Lâm Tiêu liều chết chống cự lại, nhưng, Vương Nguyệt Như công lực thâm hậu, mặc dù Lâm Tiêu đã dùng chín thành công lực, cũng không thể ngăn nội lực của Vương Nguyệt Như, ngực tê rần, bản thân vô lực ngã xuống đất, mà Vương Nguyệt Như phi thân đi ra ngoài, cưỡi ngựa của hắn không thấy bóng dáng.

Lục Ngưng Nhiên lấy tốc độ nhanh nhất chạy tới tổ trạch, chỉ thấy máu chảy thành sông, cửa mở ra, tiếng đánh nhau từ trong ra ngoài, Lục Ngưng Nhiên trực tiếp cưỡi ngựa đi vào, dừng trong viện, từ khi nàng vào, ngựa nàng cũng đá mấy người. Lục Ngưng Nhiên lập tức xuống ngựa, nhìn thấy Quân Mặc Hàn cùng Mạch Hiên giằng co, hai người ở không trung tung bay so chiêu, vô cùng kịch liệt, Lục Ngưng Nhiên ngước mắt, nhìn về phía bọn họ đều mang sắc mặt ngưng trọng, bộ dáng ngươi không chết thì ta mất mạng.

Cách đó không xa, hỏa thằn lằn vây quanh Bình Nhi, hỏa thằn lằn lại bắt đầu không kiên nhẫn chiến đấu, hiện tại chúng nó thầm nghĩ rất nhàn hạ, ngủ rồi ăn cơm, đó là lạc thú. Cư nhiên có người dám quấy phá nó, đồng thời tiến lên, cắn cổ sát thủ, lại đồng thời rơi trên mặt đất, giết người tức khắc nhyư vậy, để bảo vệ Bình Nhi. Quả thật là huấn luyện tốt a, Lục Ngưng Nhiên âm thầm tán thưởng.

Lục Ngưng Nhiên nhìn đám thị vệ cùng sát thủ liều chết chống cự, mà nàng cũng đột nhiên đi vào, quấy rầy bọn họ, ngay sau đó, có người đâm tới nàng, chỉ nghe thanh âm của hai người trên không, “Không được tổn thương nàng!”

Lục Ngưng Nhiên khoanh tay đứng nhìn, nhìn họ đánh nhau trước mặt, âm thầm suy nghĩ, nơi này thực tại có chút kỳ quái, vì sao sát thủ không nhiều như ở Phượng Hoàng am? Chỉ có mấy người này? Mà Quân Mặc Hàn cũng mang bộ dáng lạnh nhạt, xem ra bọn họ đều mang ý xấu, mỗi người đều có tính toán.

Như vậy, nàng liền ngồi xem hổ đấu đi, hiện tại chỉ có thể yên lặng xem xét, xem bọn họ đến cùng ra chiêu gì? Nghĩ xong, Lục Ngưng Nhiên liền duỗi thắt lưng, không nói một lời, vào phòng ngủ, đi nghỉ ngơi.

Một màu đỏ từ trên trời giáng xuống, chạy như điên vào, nhưng không thấy bóng dáng Lục Ngưng Nhiên, khi thấy Mạch Hiên đang cùng Quân Mặc Hàn ở không trung so chiêu, trong lòng lại đối với Mạch Hiên tin tưởng mười phần, tất nhiên là không cần lo lắng, liền bước nhanh đến đại đường, bắt đầu tìm Lục Ngưng Nhiên.

Vương Nguyệt Như rốt cục tìm được Lục Ngưng Nhiên ở một phòng ngủ, chỉ thấy nàng nằm nghiêng ở trên giường, ngủ say sưa, Vương Nguyệt Như tất nhiên thấy kỳ quái, hiện tại dưới tình huống khẩn cấp này, nàng có thể ngủ như thế? Nghĩ lại, bây giờ không phải là thời cơ giết nàng tốt nhất sao? Nghĩ, liền vươn tay phải, bóp cổ Lục Ngưng Nhiên, chỉ thấy Lục Ngưng Nhiên xoay người một cái, tránh thoát ngón tay của nàng, Lục Ngưng Nhiên giả bộ xoay người, Vương Nguyệt Như cầm trường kiếm trong tay, kề cổ Lục Ngưng Nhiên, nhưng không phát hiện khóe miệng của Lục Ngưng Nhiên gợi lên ý cười, lúc nàng ta không để ý, đánh vào bên sườn của nàng, ngay sau đó, giơ chân đá kiếm trong tay nàng, chợp mắt đứng dậy, nhìn về phía Vương Nguyệt Như, “Ngươi đã đến rồi?”

“Hừ, hôm nay ta nhất định phải cho ngươi chết dưới kiếm ta, để mạng lại!” Vương Nguyệt Như quát lên, ngay sau đó lại rút kiếm hướng về phía Lục Ngưng Nhiên, Lục Ngưng Nhiên cười mà không nói, ngồi ngay ngắn trên giường, nàng ta chạy tới, nhưng trường kiếm không cách nào đến gần người của nàng, cảm thấy nghi hoặc, liền nhìn thấy Lục Ngưng Nhiên hai tay tạo thành chữ thập, kiếm kia cũng theo tay của Lục Ngưng Nhiên đong đưa, Vương Nguyệt Như hiển nhiên không thể tin tưởng, vì sao, kiếm này sẽ nghe lệnh của nàng?

Lúc Vương Nguyệt Như kinh ngạc, Lục Ngưng Nhiên lại lộ ra ý cười nhạt, cánh tay mở ra, mà kiếm kia từ trong tay Vương Nguyệt Như rời đi, đi về phía Lục Ngưng Nhiên, đâm vào trụ giường.

“Điều này sao có thể?” Vương Nguyệt Như nhìn thấy một màn, thì thào lẩm bẩm, ngước mắt nhìn Lục Ngưng Nhiên, “Ngươi đến cùng là ai?”

“Ta chính là ta, mà ngươi vẫn là ngươi lúc trước sao?” Lục Ngưng Nhiên không khỏi mỉm cười, không hề để ý tới Vương Nguyệt Như, xuống giường, tự rót một chén nước, thản nhiên uống.

“Hừ, thu hồi lòng tốt giả tạo của ngươi, Vương Nguyệt Như ta mới không giống ngươi, hôm nay nếu giết không chết ngươi, ta sẽ không bỏ qua.” Vương Nguyệt Như nâng mắt, đánh về phía Lục Ngưng Nhiên.

Nhưng, lòng bàn chân không cách nào nhúc nhích, đứng ở tại chỗ, không thể di động một bước, nàng cúi đầu nhìn giày, có chút kinh ngạc, “Ngươi dùng yêu thuật gì?” Vương Nguyệt Như nhìn tình cảnh này, cảm thấy sinh nghi, chẳng lẽ nàng biết pháp thuật sao?

“Ta ra ngoài xem tình hình chiến đấu như thế nào?” Lục Ngưng Nhiên không nhìn Vương Nguyệt Như, nhàn nhã tự đắc đi ra phòng ngủ, đến ngoài viện, mà Quân Mặc Hàn cùng Mạch Hiên vẫn đánh nhau, thật sự khó phân thắng bại, Lục Ngưng Nhiên ngước mắt, nhìn về phía sắc trời cách đó không xa, không biết ngày mai sáng sớm có thể thu hoạch được gì không?

Không trung đột nhiên xuất hiện hai đạo thân ảnh, màu đỏ ở bên cạnh Mạch Hiên, mà màu đen ở bên cạnh Quân Mặc Hàn, hai người không biết bẩm báo cái gì, chỉ thấy Quân Mặc Hàn cùng Mạch Hiên tách ra, bốn người rơi xuống.

Quân Mặc Hàn dẫn đầu đi đến bên cạnh Lục Ngưng Nhiên, lại nhìn hướng Mạch Hiên cũng đi đến bên kia của Lục Ngưng Nhiên, hai người nhìn nhau chằm chằm, không ai nhường ai. Mà Lục Ngưng Nhiên lại đi ra, đi đến một bên bên bàn đá ngồi xuống, nhìn về phía bọn họ, “Bây giờ các người cũng chỉ đang thăm dò đối phương mà thôi, Mạch Hiên, hoàng cung của ngươi mới là chiến trường chân chính đi.”

“Hừ, không nghĩ tới ngươi nhanh chóng tìm được cửa vào hoàng cung, hơn nữa, còn phái nhân không tiếc hủy diệt hoàng cung của ta, Quân Mặc Hàn, ngươi đừng có mơ, hiện tại ngươi có thể có được tất cả, đều là của ta, nếu như ngươi lại cố ý, ta liền đoạt.” Mạch Hiên nhìn Quân Mặc Hàn, lạnh giọng nói.

“Mạch Hiên, không, hẳn là gọi ngươi Quân Mạch Hiên mới đúng, huyết mạnh duy nhất của Bình Nam vương, nhưng, năm đó cả nhà Bình Nam vương bị trảm, cũng không liên quan tới ta, vì sao ngươi lại canh cánh với ta?” Quân Mặc Hàn nắm tay Lục Ngưng Nhiên, nhìn thẳng Mạch Hiên, trầm giọng hỏi.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio