Thịnh Thế Tuyệt Sủng

chương 75: ỷ thế hiếp người

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Edit: Sunny Út Beta: Feiyang

Việc ở Phượng Nghi trấn đã xong, ngay sau đó mọi người liền khởi hành, tiếp tục đi về phía nam, tìm kiếm Mặc Trúc cùng Nghi Phi. Đi đường bình an vô sự, Quân Mặc Hàn thay đổi thái độ, để ý kỹ Lục Ngưng Nhiên, không để nàng rời khỏi tầm mắt của hắn.

Lục Ngưng Nhiên không thích bị người kia xem như phạm nhân, cảm thấy bất mãn, nhìn bộ dáng đáng đánh đòn của Quân Mặc Hàn, chỉ có thể ẩn nhẫn.

Vân Châu, chính là cảng muối lớn nhất ở Vân Triêu quốc. Vân Châu buôn bán phồn vinh, thương nhân lui tới không dứt, cộng thêm phong cảnh đẹp tuyệt, mỗi ngày nghênh đón rất nhiều thương khách ghé thăm. Tính ra nơi này coi như là nơi dân chúng an cư lạc nghiệp.

Vân Châu là một huyện ở Giang Nam, phong cảnh Giang Nam càng đẹp không sao tả xiết. Tâm tình của Lục Ngưng Nhiên cũng tốt hơn, dù sao lâu lắm rồi mình cũng chưa ra ngoài.

“Hoàng… Tiểu thư, sắc trời còn sớm, nô tì có thể đi dạo hay không a, nhân tiện mua một ít dụng cụ hàng ngày cho người?” Bình Nhi tất nhiên hiếu kỳ, nơi này có rất nhiều thứ nàng chưa bao giờ nhìn thấy, nhìn thấy trên đường cái rực rỡ muôn màu, càng muốn đi xem.

“Trước tìm một khách điếm, dàn xếp xong thì ra ngoài.” Lục Ngưng Nhiên cũng muốn đi dạo, nhìn đôi mắt tò mò của Bình Nhi, tiện đà nói.

“Nô tì tạ tiểu thư!” Bình Nhi vui mừng không thôi, cúi đầu nhìn về phía cái hộp đang ôm trong lòng, tươi cười đầy mặt.

“Ta cũng đang có ý này, muốn thưởng thức cảnh đẹp ở Vân Châu, ta đi cùng phu nhân, như thế nào?” Quân Mặc Hàn nhìn về phía Lục Ngưng Nhiên. Hắn lo lắng cho một mình nàng ra ngoài đi dạo, trên đường đi có biết bao ánh mắt dừng ở trên người Lục Ngưng Nhiên đã làm hắn phát hỏa, nếu để một mình nàng ra ngoài lúc đó lại đưa tới phiền toái không cần thiết, vậy cũng không tốt lắm, vẫn là đi theo thì tốt hơn.

“Không cần.” Lục Ngưng Nhiên trừng mắt nhìn Quân Mặc Hàn, lạnh lùng nói. Cưỡi ngựa rời đi.

Quân Mặc Hàn vẫn nở nụ cười, không có một tia không vui, hai chân đá bụng ngựa, đuổi theo Lục Ngưng Nhiên. Mọi người chỉ nhìn nhau cười, tất nhiên hiểu tiết mục này mỗi ngày đều trình diễn vô số lần, cũng sớm tập mãi thành thói quen.

Lục Ngưng Nhiên cưỡi ngựa trên đường chạy như bay, không ngờ phía trước đột nhiên có một bóng trắng lao ra. Lục Ngưng Nhiên nhìn kỹ thì ra là một nữ tử, tức khắc kéo cương ngựa. Ngựa hí thật to, móng trước nâng lên, trên người nàng đều là máu tươi, thân mặc đồ tang, đã hấp hối, thần trí không rõ, choáng váng ngã xuống trước ngựa.

Lục Ngưng Nhiên quay đầu ngựa lại, Quân Mặc Hàn lập tức chạy đến, lo lắng nhìn về phía Lục Ngưng Nhiên, hỏi, “Không có việc gì chứ?”

Lục Ngưng Nhiên lắc đầu, ánh mắt thủy chung đánh giá nữ tử nằm trên đất, lập tức xuống ngựa, đi đến trước mặt nàng, nhìn nàng nằm trên mặt đất, đã ngất đi, chỉ là, trong miệng vẫn nỉ non, “Oan uổng a!“

Quân Mặc Hàn cũng lập tức xuống ngựa, đi đến bên cạnh Lục Ngưng Nhiên, đánh giá nữ tử nằm trên đất, nhìn nàng mình đầy thương tích, thương thế không nhẹ, trong tay nắm chặt một mảnh vải.

“Ở đây, ả ở đây.” Cách đó không xa truyền đến tiếng gào tục tằng của nam tử, ngay sau đó, liền thấy một đám gia đinh trong tay nắm gậy gộc hung thần ác sát chạy tới. Đầu lĩnh sau khi thấy nữ tử nằm trên đất, lạnh giọng mở miệng, “Mau bắt ả về, mang về gặp lão gia.”

“Tuân lệnh.” Gia đinh phía sau đáp, tiến lên muốn bắt người.

“Hừ, giữa ban ngày ban mặt, ngươi cư nhiên vô pháp như thế, đánh một nữ tử tay trói gà không chặt thành như vậy, trong mắt các ngươi còn có vương pháp hay không?” Không chờ Lục Ngưng Nhiên nói, Bình Nhi bên cạnh vừa xoa thắt lưng vừa quát.

“Hừ, tiểu cô nương, ngươi là người ở đâu ra. Ở đây, lão gia nhà ta chính là vương pháp! Ta khuyên ngươi vẫn nên thức thời, nhanh cút bằng không đừng trách đại gia ta đối với ngươi không khách khí!” Đầu lĩnh vênh váo tự đắc nhìn về phía Bình Nhi, hèn mọn liếc mắt nói, “Các ngươi còn thất thần làm gì? Còn không mau bắt nàng!”

“Các ngươi dám?” Lý Đức Phúc lạnh giọng quát, “Gia nhà ta còn chưa lên tiếng, ngươi dám lỗ mãng!” Lý Đức Phúc chưa bao giờ gặp qua hạ nhân kiêu ngạo như thế, Vân Châu sao lại có người như thế này?

“Hừ, các ngươi là ai? Ta nhìn thì không giống như là người Vân Châu, khuyên ngươi đừng nên chõ mõm vào, bằng không, đừng trách ta bắt cả các ngươi.” Đầu lĩnh kia càng kiêu ngạo không thôi, hai tay xắn tay áo, chống nạnh, quả thực không coi ai ra gì.

Lý Đức Phúc biết Quân Mặc Hàn không lên tiếng, xem ra hắn phải ra mặt, tiến lên một bước, khinh bỉ đứng trước đám gia đinh, “Lâm hộ vệ, cho bọn họ biết gia chúng ta đến cùng là ai?”

“Vâng.” Lâm Tiêu hiểu ý, vung tay lên, thị vệ phía sau liền rút đao bao vây đám gia đinh.

“Các ngươi… Thật to gan… Có biết lão gia nhà ta là ai không? Tốt nhất thức thời để chúng ta mang người đi, bằng không, cho các ngươi ăn khổ.” Đầu lĩnh kia càng không biết sợ, chắc là ở Vân Châu đã tác oai tác quái nhiều năm, “Ngay cả tri phủ cũng phải nhường lão gia nhà ta ba phần, các ngươi dám ở chỗ này giương oai!”

“Hừ, nếu ta nói ngươi không thể mang người đi?” Lục Ngưng Nhiên ý bảo Bình Nhi nâng nữ tử trên mặt đất dậy. Lục Ngưng Nhiên rút tấm vải màu trắng từ trong tay nàng, mở ra. Thì ra là đơn kiện dùng máu tươi viết, tố cáo Lý Bá Thiên, ỷ vào bản thân là hoàng thân quốc thích, coi thường mạng người, trượng phu của nàng vô tội chết thảm, kiện lên quan phủ.

Lục Ngưng Nhiên nhìn Quân Mặc Hàn, đem tấm vải trắng đưa cho hắn, “Lý Bá Thiên là người nào?” Hắn cũng nghi hoặc hỏi.

“Hừ, sợ rồi sao, Lý Bá Thiên là lão gia nhà ta, muội muội hắn là Hoa Phi nương nương, các ngươi cần phải mở mắt chó ra mà xem, dám động thủ trên đầu thái tuế, thật sự là chán sống.” Đầu lĩnh kia ngửa đầu nói.

“Ta cứ tưởng là ai?” Lục Ngưng Nhiên khẽ cười một tiếng, cùng Bình Nhi đỡ nàng đi về phía trước.

“Khoan đã, giao người cho chúng ta, bằng không, các ngươi đừng mơ tưởng rời đi.” Đầu lĩnh đưa tay ngăn cản trước mặt Lục Ngưng Nhiên, hung tợn nói.

“Nga!” Lục Ngưng Nhiên khinh miệt nhíu mày, vẫn đi về phía trước.

“A!” Một tiếng kêu thảm thiết như heo bị chọc tiết, liền nhìn thấy cánh tay hắn đã bị bẻ gẫy, đau đến nỗi kêu to ra tiếng, một mặt không thể tin. Khi thấy đôi mắt khiếp người của Quân Mặc Hàn, hắn cảm thấy một cỗ sát ý, trầm xuống, nhất thời không có chủ ý.

“Dám chạm vào nàng, muốn chết!” Quân Mặc Hàn nói xong, thuận tay lấy đao của thị vệ bên cạnh, bổ về phía đầu lĩnh kia, khi mọi người còn chưa phản ứng lại thì người nọ đã tắt thở. Mọi người chưa gặp qua cảnh tượng như thế bao giờ, đều kinh hồn táng đảm, nhanh chóng rời đi.

Đám người vây xem nào dám nói gì, nhìn kết cục của gia đinh đó, biết bọn họ không phải người tầm thường, tất cả đều tránh một bên. Hiện tại nhìn thấy đầu lĩnh kia chết trước mặt họ, ai mà không sợ hãi chứ!

Tất cả đều tản ra, sợ mang đến phiền toái.

Lâm Tiêu đã phái người bao hết khách điếm, tất cả chuẩn bị thỏa đáng. Lục Ngưng Nhiên nhìn về phía nữ tử nằm trên giường, sắc mặt trắng bệch, như là đã lâu chưa được ăn gì, hơn nữa, mười ngón tay đều sưng lên, tụ máu, trên người cũng có chi chít vết thương giống như bị kẹp đinh.

Bình Nhi nhìn thấy tình trạng này, khóc không thành tiếng, “Tiểu thư, nàng thật đáng thương, sao lại khổ như thế?” Dè dặt cẩn trọng vì nàng bôi thuốc.

Lục Ngưng Nhiên không nói gì, giờ phút này hai tròng mắt lạnh như băng, tình cảnh này, trong lòng nàng càng phẫn nộ, thế mà còn có người to gan lớn mật như thế! Hoa Phi a Hoa Phi, không nghĩ tới ngươi như thế, ca ca của ngươi cư nhiên làm bá vương một vùng a! Ra khỏi phòng, đi vào phòng, Quân Mặc Hàn đã chờ lâu, nhìn về phía Lục Ngưng Nhiên, “Ta đã phái người đi tra xét, sau đó sẽ biết mọi chuyện.”

“Sợ là nơi này có người một tay che trời, núi cao hoàng đế xa, không biết nơi này nhìn như bình tĩnh, ai ngờ lại kinh thế hãi tục như thế.” Lục Ngưng Nhiên cười lạnh ra tiếng, “Đối với một nữ tử tay trói gà không chặt, cư nhiên có thể sử dụng thủ đoạn như thế, tri phủ kia cấu kết cùng Lý Bá Thiên.”

“Hừ, quả thực không có vương pháp, hoàn toàn không đem trẫm để vào mắt, việc này nhất định phải tra rõ, trẫm muốn xem Lý Bá Thiên đến cùng có thể bá vương đến khi nào?” Quân Mặc Hàn đứng dậy, vỗ bàn nói.

Chỉ chốc lát, Lâm Tiêu tiến vào, “Hoàng thượng, hoàng hậu nương nương, thần đã phái người điều tra. Lý Bá Thiên này xác thực là huynh trưởng Hoa Phi nương nương, năm đó sau khi Hoa Phi nương nương vào cung, hoàng thượng niệm tình phụ thân là lão thần tam triều, đặc biệt ân chuẩn cáo lão hồi hương, an dưỡng tuổi già. Không nghĩ tới huynh trưởng Hoa Phi nương nương ỷ vào bản thân là hoàng thân quốc thích, ở chỗ này khi nam bá nữ, cắt xén thu nhập từ thuế, buôn muối lậu, hơn nữa, hối lộ tri phủ Vân Châu, hai người cấu kết với nhau làm việc xấu.”

“Hừ, quả thực là to gan lớn mật, có chứng cớ không?” Quân Mặc Hàn nhìn về phía Lâm Tiêu, lạnh giọng hỏi.

“Dân chúng Vân Châu biết rõ hành vi ác bá của họ, nhưng cũng chỉ có thể nén giận, nếu như có người tố giác, sẽ chết không có chỗ chôn, cho nên không ai dám đứng ra làm chứng.” Lâm Tiêu cũng thật không ngờ, Vân Châu này lại như thế, “Nếu điều tra kỹ, sợ là liên lụy rất nhiều.”

“Tra, phải tra rõ, bằng không, sau này bọn họ kết bè kết cánh, gian lận thuế, vơ vét của cải, trẫm muốn xem đến cùng là ai có liên quan?” Quân Mặc Hàn tức giận không thôi, không nghĩ tới bản thân cần cù trong bốn năm, giải quyết rất nhiều tệ nạn, lại còn có người dám làm như thế. Hắn hận nhất là cầm bổng lộc triều đình lại còn cướp đoạt mồ hôi nước mắt dân chúng.

Xem ra vẫn nên thường cải trang ra ngoài thị sát dân tình, bằng không hắn có thể nào hiểu biết khó khăn trong dân gian, giải quyết khó khăn của dân chúng?

“Vâng, phải đi làm ngay.” Lâm Tiêu lĩnh mệnh, lui xuống.

“Vân Châu này không yên tĩnh như bề ngoài, chúng ta vừa mới công khai giết chết gia nô của hắn, sợ là hành tung của chúng ta cũng bị tiết lộ.” Lục Ngưng Nhiên lập tức nói, xem ra, nơi này phải ở lại một thời gian.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio