Thịnh Thế Vinh Sủng

chương 39-2

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Thái Hậu và Hoàng Hậu thấy A Nguyên giương cái miệng nhỏ thiếu răng nhìn Hoàng thượng hồi lâu mới phản ứng che miệng mình lại, không khỏi lắc đầu cười.

Đây là cái gì?

Đây chính là cái ngày mà sau này sẽ trở thành lịch sử đen tối của công chúa điện hạ!

A Nguyên vừa nghĩ đến khi mình ngại ngùng cười sẽ có bao nhiêu người nghĩ ngay tới bộ dáng thiếu răng của mình, không khỏi nản lòng thoái chí cúi đầu nói, "Làm một mỹ nhân tuyệt thế, làm sao có thể bị người ta thấy tình cảnh như vậy đây?" nói vậy, chẳng lẽ trong lịch sử của các mĩ nhân, thời điểm thay răng đều không bất hạnh như A Nguyên, không có người nào nhìn thấy sao?

"Mỹ nhân tuyệt thế, mỹ nhân tuyệt thế." Hoàng thượng cảm thấy thoải mái vô cùng,một bên chùi khóe mắt một bên theo cười nói "Hoàng bá phụ sẽ truyền lời ra ngoài,không cho người trong cung nhìn thẳng tới công chúa điện hạ, được không?"

"Tốt lắm." A Nguyên hữu khí vô lực nói.

Thực sự có ý chỉ như vậy ban ra, thanh danh bá đạo của Vinh Thọ công chúa ở trong cung xem như chắc chắn!

Hoàng Hậu thấy bộ dáng A Nguyên thật ai oán, cũng biết tiểu hài tử này yêu xinh đẹp nhất, hôm nay quả thật bị đả kích không nhẹ, nở nụ cười nói, "A Nguyên đừng thương cảm, bằng không để hoàng bá nương ngươi sai trù phòng làm chút điểm tâm A Nguyên thích, vậy đã vui vẻ chưa?" Thấy A Nguyên ngay lập tức cười thập phần khả ái với mình, Hoàng hậu cố nín cười lắc đầu nói "Hôm nay, mẫu hậu vẫn là đừng để đứanhỏ này gặp người, miễn cho thẹn quá hóa giận."

Thái Hậu dĩ nhiên là nhận lời, Hoàng thượng cười nửa ngày lòng đang sung sướng lại thấy răng nhỏ của A Nguyên phun ở một bên, trong lòng vừa động bèn gọi nội giám mang đi để ngày sau khoe ra trước mặt Túc vương rồi mới nghênh ngang đi ra. Hoàng Hậu đi cùng Hoàng thượng, chỉ còn sót lại A Nguyên và Ngũ công chúa tiếp tục đùa giỡn ở cung của Thái Hậu, A Nguyên biết một khi thay răng sẽ thay liên tục cho nênkhông hề ra khỏi cung Thái Hậu, đợi răng của mình lớn đầy đủ mới nói tiếp.

Nhưng mà tránh mấy ngày lại có thiệp mời của Tam công chúa, nhìn Ngũ công chúa hưng trí bừng bừng nói trong phủ Tam công chúa còn có vũ đạo hiếm lạ, A Nguyên xưa nay thích náo nhiệt, trong lòng cũng có chút rục rịch, quay đầu nhìn nhìn cái miệng nhỏ của bản thân trong gương, chỉ cần không cười ra tiếng cũng không đến mức bại lộ. Trong lòng dao động, cuối cùng cũng xin phép Thái Hậu tới phủ của Tam công chúa.

Từ lúc thành hôn, Tam công chúa qua ngày không sai. Ít nhất giữa vợ chồng cầm sắt hài hòa, tam phò mã là một người thông minh, cưới được công chúa dĩ nhiên làm việc cẩn thận, lại có Phượng Minh năm đó hung thần ác sát cảnh cáo, sớm đã xem Tam công chúa như tiên tử mà đối đãi. Nếu nói lúc đầu còn có chút không tình nguyện, nhưng mà Tam công chúa tính tình ôn nhu hòa thuận, hoàn toàn không có tính tình ương ngạnh bừa bãi của tôn thất, chung sống một năm, trái tim của tam phò mã liền nhào vào trên người lão bà công chúa, không còn có nửa phần không tình nguyện. Nay tam phò mã đã đậu Tiến sĩ, được Hoàng thượng coi trọng, càng thêm ân ái cùng Tam công chúa, thành thân vài năm hoàn toàn không có thông phòng thiếp thất, tuy rằng Tam công chúa còn chưa có tử tự nhưng cũng không sốt ruột.

Nay Tam công chúa thật tốt, lại có thời gian nhàn hạ chiêu đãi nữ hài nhi trong kinh. Phủ công chúa của nàng không nhỏ lại thú vị, A Nguyên đã đến vài lần cũng rất thích, lúc này đi với Ngũ công chúa đến phủ Tam công chúa, nhảy xuống xe liền chạy vào phủ lại thấy trong phủ còn có một xe của công chúa khác, đưa mắt nhìn thấy trong đó có cung nữ bên cạnh Tứ công chúa liền biết Tứ công chúa đã tới trước.

Mới tới bên ngoài phòng khách, A Nguyên đã nghe được bên trong có tiếng ngẹn ngào nho nhỏ truyền đến, còn có từng tiếng trầm thấp an ủi, trong lòng khẽ nhúc nhích, đứa nhỏ đưa mắt nhìn nhau, len lén tiến tới thì nghe thanh âm nghẹn ngào bên trong của Tứ công chúa "Lão thái thái trước nay không bởi vì vậy mà khó xử ta, phò mã cũng tốt, nói với ta trai gái đều là duyên pháp, cũng không phải là sự tình nóng nảy dù sao chúng ta cũng còn trẻ, chỉ có bà bà ngoài miệng không nói lại cho phò mã thêm nha đầu, nói là tùy ý sai sử, này.. này chẳng phải là ở ngoài sáng trong tối muốn phò mã thu thông phòng?"

"Muội phu nói như thế nào?" Tam công chúa thở dài sờ đầu của muội muội, lúc này cũng không biết là tư vị gì.

Năm đó Tứ công chúa có được việc hôn nhân của Lý quốc công gia, nàng cũng từng hâm mộ qua, chỉ là nhìn Tứ công chúa trước đây tính tình sáng sủa nay lại rơi lệ khôngthôi lại cảm thấy so với muội muội mình thật là may mắn.

Nàng và Tứ công chúa đều là vài năm chưa có tin vui nhưng nhà chồng luôn an ủi nàng, làm sao lại cứa tâm như Lý quốc công gia đâu? Có dòng dõi huân quý cho nên ngay cả công chúa cũng không để vào mắt.

"hắn chỉ để nha đầu kia làm nha đầu sai sử, ngay cả trong phòng cũng không cho vào. Về phần lão thái thái, năm đó ta chưa vào cửa đã phái nha đầu thông phòng đira khỏi phủ." lão thái thái trong miệng Tứ công chúa chính là trưởng tỷ của Thái Hậu, Lý quốc công thái phu nhân, nói tới nàng, thanh âm của Tứ công chúa mang theo vài phần cảm kích, thấp giọng nói "Đây là lời nói tri tâm của tỷ muội chúng ta, lúc ta chưa thể có thai, cứ tưởng rằng lão thái thái sẽ làm khó dễ ta, nhưng là đến bây giờ, lão thái thái nửa câu chỉ trích cũng không có, cũng không ban người cho, chỉ nói ta điều dưỡng thân thể, cũng không có sốt ruột, làm ta thực cảm kích."

"Nếu thái phu nhân và muội phu đều như vậy, ngươi còn lo lắng cái gì nữa?" Tam công chúa thở dài nhẹ nhõm một hơi, ghé vào bên tai Tứ công chúa thấp giọng nói, "Lời này nói ra không tốt nhưng có thái phu nhân ở đó, bà bà kia của ngươi tính là gì?Cuối cùng cũng phải nghe theo thái phu nhân không phải sao? Về phần sau này…. " nàng vỗ tay Tứ công chúa ôn thanh nói "Ngươi đem nha đầu kia đi một vòng chỗ thái phu nhân tự nhiên sẽ có cách xử lý." Thấy Tứ công chúa chậm rãi gật đầu, nàng đẩy một cái cười nói, "Ta còn tưởng là chuyện gì, chẳng qua là kẻ không có sức uy hiếp, giờ ngươi đến là đang khoe khoang được phò mã bảo vệ sao?"

"Ta chỉ sợ việc này khó dứt." Tứ công chúa nghĩ tới phò mã nhà mình, mặt liền đỏ, lắc lắc tay nhỏ giọng nói, "Dựa vào cái gì phải đem phò mã phân một nửa cho người khác?"

"Chúng ta là công chúa, không có đạo lý cho phép phò mã tính toán." Tam công chúa thấy Tứ công chúa lại thở dài, liền an ủi "Đích thực không xong thì bảo tứ đệ và anh rểhắn mời hắn uống rượu?" Lời này vừa nói xong đã thấy Tứ công chúa lắc đầu thậtnhanh, trên mặt trắng bệch nó, "Thôi..thôi, cái này …hoàng tỷ không biết, " nàng homột tiếng nhỏ giọng nói "Phò mã nói, trước khi thành thân tứ đệ mời hai vị phò mã uống rượu, trở về, phò mã nhà ta liền…liền, " trong ánh mắt tò mò của Tam công chúa, nàng thấp giọng nói "Liền thấy ác mộng."

Ai thấy bộ dáng đằng đằng sát khí hận không thể ăn tươi nuốt sống, một đao chặt con dê nướng trên bàn thành hai nửa đều sẽ gặp ác mộng.

Nghĩ tới Phượng Minh, sự tích bị trong kinh gọi là mãng phu, A Nguyên trốn tại ngoài cửa nghe lén nhịn không được che cái miệng nhỏ của bản thân cười trộm không thôi, thấy tỷ tỷ còn đang nói lời tri tâm, Ngũ công chúa nghe vô cùng chăm chú còn nàng lại cảm thấy vô vị, bỏ cung nữ lại tự mình đi hoa viên, mới vào hoa viên đã thấy có bóng người đung đưa, nhìn kỹ thì chính là Phượng khanh và A Dung ngồi chung mộtchỗ, cách đó không xa là Tưởng Thư Vân và tỷ muội Tề gia, vài người đang nóichuyện, thấy mĩ nhân đại ca, ánh mắt A Nguyên nhất thời sáng lên, nhào vào trong ngực Phượng khanh.

Nhưng mà vừa từ trong ngực Phượng khanh ló ra đã chạm vào ánh mắt cau mày của A Dung, chẳng biết tại sao, A Nguyên rụt cổ lại, có chút chột dạ.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio