Ánh mắt lóe lên hồng sắc quang mang, loại ánh mắt này nhìn hắn giống như hắn là vàng là bạc, Dạ Mị nhìn thấy mà hoảng hốt, khiến cho hắn thân kinh bách chiến cũng không nhịn được nuốt nước miếng một cái.
Nhưng sau khi làm ra động tác như vậy, lại cảm thấy có chút mất mặt, dù gì hắn cũng là người đa mưu túc trí bên cạnh Yêu giới Ám vương, lý nào lại bị một tiểu hồ ly hù dọa, ngay sau đó phục hồi lại dáng vẻ như trước, cười híp mắt nhìn Nhược Ly.
"Mị thúc thúc, ta muốn học một ít cách điều chế độc để phòng thân, ngài tùy tiện dạy ta một chút là tốt rồi, bất quá tối hôm qua ta có xem một quyển sách, trong lúc vô tình nhìn thấy có một loại gọi là mị dược, dược hiệu của nó thật là kỳ quái, Mị thúc thúc, ngài có thể dạy ta cách chế loại đó trước được không?"
Vốn vừa rồi Dạ Mị đã bị nghẹn một cỗ dục hỏa, lúc này tiểu hồ ly lại hồn nhiên cùng hắn nói về mị dược, trong nháy mắt hắn cảm thấy khí huyết dâng trào, trong lòng lại càng thêm giống như bị gãi một loại khó nhịn, tất nhiên không để ý đến cách xưng hô của nàng đối với hắn.
Đáng tiếc chỉ vì sơ suất nhỏ này, khiến hắn về sau nếm đủ đau khổ.
Trong lòng Dạ Mị giờ phút này thật sự muốn khóc, tiểu hồ ly này nhất định là do Vương thượng phái tới để chỉnh hắn, thật là không mở bình thì ai mà biết trong bình có gì.
Hắn ho nhẹ mấy tiếng, nghĩ nếu tiểu hồ ly này đã muốn học, hắn sẽ hảo hảo mà dạy nàng, để cho nàng khỏi trở về tố khổ cùng Vương, đến lúc đó hắn sẽ thật chịu không nổi.
Hơn nữa mị dược cũng dễ điều chế, hắn tùy tiện cho nàng một ít là được rồi, Dạ Mị chớp mắt môt cái, được rồi hắn sẽ tìm cách lừa gạt tiểu hồ ly vô hại luôn luôn nhìn về phía hắn một cách tinh quái.
Hắn coi như là đánh giá thấp năng lực chỉnh người của Nhược Ly, hắn cho rằng nàng rảnh rỗi không có việc gì làm, tới vui đùa một chút, cho nên hắn đối với việc nàng đến học tập cũng không quá coi trọng.
Da Mị tính toán, muốn tìm mấy quyển sách ghi chép về tinh hoa điều chế mị dược đưa cho Nhược Ly để nàng mau mau cuốn xéo, sau đó chạy đi tìm chỗ phát tiết một chút, nếu không sau này còn có thể lên được không đối với hắn chính là một vấn đề.
Dạ Mị nghĩ như vậy liền đem Nhược Ly đẩy đến kho sách của hắn, chỉ vào một chồng sách đặc biệt nghiên cứu về mị dược, sau đó nói lời tốt đẹp rằng vì nàng mà đi chuẩn bị bữa trưa, liền biến mất.
Trải qua một ngày cố gắng học tập, Nhược Ly lúc này mặt vừa đỏ vừa đen, đen vì đây là loại sách gì a! Cũng quá thẹn thùng rồi, thì ra công dụng của mị dược lại hạ lưu như vậy.
Đỏ vì chính là những thứ này lại còn phối kèm hình ảnh, mặc dù vẽ có chút cẩu thả, nhưng cũng có thể thấy rõ trong đó hai người nam nữ lõa thể hết gặm lại hôn.
Đay coi như là kiến thức phổ cập đi, Nhược Ly ôm sách ở đó khổ cực suy nghĩ, đột nhiên cảm thấy kế hoạch của mình có chút vô sỉ, Dạ yêu nghiệt mặc dù có chút không đúng, nhưng đối với nàng vẫn là có thể, chỉnh hắn như thế, nếu không thành công hắn sẽ không thẹn quá hóa giận chứ?
Thật ra thì kế hoạch của Nhược Ly cũng không đến nỗi kinh hãi thế tục, chỉ là cho Dạ Ly Lạc uống một chút mị dược, sau đó nhìn hắn mất lý trí, còn nàng sẽ ở một bên xem náo nhiệt, xem hắn sau này còn dám chiếm tiện nghi của nàng nữa hay không.
Dạ Mị vốn là người đa mưu túc trí, hắn chế độc cũng là nhân trung kiệt xuất, bất quá hắn chỉ biết hại người, sẽ không cứu người, đây cũng là nguyên nhân lúc ấy hắn không giúp gì được cho Nhược Ly.
Lúc này Nhược Ly đang ngồi ở trên đài cao nhìn Dạ Mị phối một lọ mị dược công hiệu mạnh nhất, theo lời của hắn nói, hắn điều chế đồ cho tới bây giờ đều là đệ nhất thiên hạ, cho nên mị dược cũng phải là loại mạnh nhất.
Ngày thứ nhất trên giờ học Nhược Ly kinh hồn bạt vía, nàng chỉ sợ Dạ Mị cảm thấy có chỗ nào kỳ quái, vậy mà tên kia quả thực cũng là một đóa hoa tuyệt thế, tư tưởng cũng không phải người bình thường nào có thể vượt qua được, cho nên hắn căn bản không cảm thấy ngày đầu tiên Nhược Ly đã muốn học thứ này có cái gì không đúng.
Lúc trở về, Nhược Ly cẩn thận lấy một ít thuốc bôi ở trong móng tay, cuối cùng đối với Dạ Mị cười một tiếng, lại làm cho hắn một trận sợ hãi.
Cho đến lúc không thấy bóng dáng của Nhược Ly, Dạ Mị mới cảm thấy bản thân vẫn còn sống, hắn vỗ ngực mấy cái, lại nhìn đến tiểu mỹ nhân mềm mại bên cạnh, đột nhiên cảm thấy có thể làm cho Vương của bọn họ coi trọng thì cũng không phải là một yêu quái đẳng cấp bình thường, cũng là một đóa hoa tuyệt thế.
... ...... ........
Dạ Ly Lạc đã nhận được mật báo, nói là Yêu hoàng muốn phái Tam hoàng tử đến, hắn chính là vẫn đang đợi, nhưng đợi một ngày mà bên kia vẫn không có động tĩnh, làm cho tâm tình của hắn thật không tốt.
"Hồi bẩm Vương thượng! Tiểu thư ở chỗ của Mị hộ pháp học chế mị dược cả ngày." Dạ Ly Lạc vừa nghe, hình tượng yêu nghiệt vạn năm của hắn suýt chút nữa bị phá hủy, trà trong miệng cũng muốn phun cả ra ngoài nhưng hắn cố gắng nuốt trở về.
Hắn nhướng này nhìn không ra vui buồn, nhịn không được có chút xuất thần, tiểu hồ ly kia học cái đó để làm gì, hơn nữa nàng không phải không nhớ ra được chuyện trước kia sao, nàng rốt cuộc có biết mị dược là cái gì không?
Kết quả là hắn nghĩ như thế nào cũng không nghĩ thông nàng rốt cuộc muốn làm gì.
Dạ Ly Lạc một tay giở sách, một tay nâng trán, chẳng qua là nghĩ tới nghĩ lui cũng không đoán được tiểu hồ ly muốn mị dược làm gì, cuối cùng không khỏi nhếch miệng cười một tiếng, trong lòng ngược lại tràn đầy vẻ mong đợi.
Dạ Ly Lạc vừa thấy Nhược Ly trở về, liền để sách trong tay xuống, vươn tay đem nàng ôm vào trong lòng, một tay rất không có quy củ đùa nghịch lỗ tai của Nhược Ly, tay kia vuốt vuốt cái bụng nhỏ của nàng, hết sức hưởng thụ.
Mặc dù Nhược Ly biết không nên cùng hắn quá thân mật, nhưng là bụng nhỏ được hắn vuốt rất thoải mái, khẽ hừ hừ bất động.
Nàng liền an ủi mình đây là thân thể hồ ly, vuốt lông là rất bình thường, cho nên trong lòng cũng thoải mái vì được Dạ Ly Lạc vuốt lông.
"Tiểu Nhược Ly, hôm nay học được những gì?" Hắn liếc đôi mắt hoa đào hẹp dài, thờ ơ nhìn Nhược Ly.
Nhược Ly cảm thấy chột dạ, nàng mặc dù là con cháu Thiên đế, nhưng cũng chưa trải qua thời kỳ rèn luyện, lúc này bị hắn hỏi đến, lại có chút lắp bắp.
Bất quá rất nhanh nàng liền thích ứng,trở nên giảo hoạt làm bật lên vẻ đáng yêu, đôi huyết sắc đồng tử thật to chớp chớp mấy cái, vội vàng cười hì hì đổi chủ đề, "Ngày mai ta vẫn có thể đến đó để học cách điều chế độc phải không?"
Dạ Ly Lạc biết Nhược Ly cố ý đổi chủ đề, cùng không vạch trần nàng, nhìn màn đêm, đoán Nhược Ly còn có thể biến về hình người trong một canh giờ, liền tiếp tục dụ dỗ.
"Tiểu Nhược Ly, ngươi biến về hình người, ta dẫn ngươi đi ngắm hoa được không?"Mỗ Vương ôm Nhược Ly mềm mại trong lòng, biết nàng thích cây Đề Huyết tiên diễm, liền dụ dỗ.
Đôi mắt to của Nhược Ly chớp chớp, hiển nhiên hết sức muốn đi, nhưng đột nhiên nghĩ đến chút nữa nàng hạ mị dược, không có mỹ nhân là không được, đại não không kịp suy nghĩ đã gào lên, "Nhìn thấy mỹ nhân ta sẽ biến thân."
Nói xong Nhược Ly cũng có chút hối hận, Dạ yêu nghiệt hết sức cảnh giác, nàng đột nhiên nói như vậy, hắn có thể nhìn ra được manh mối gì không, nhưng nàng cũng thật sự thích nhìn mỹ nhân, cũng không tính là đột ngột đi.
"..." Dạ Ly Lạc không nghĩ tới Nhược Ly sẽ trả lời hắn như vậy, thật ra làm cho khuôn mặt yêu nghiệt vạn năm không thay đổi của hắn có một chút sụp đổ, sau một lát mới phản ứng lại được hỏi,"Tại sao?”
"Vì Lạc thích nên ta cũng thích." Lời này khiến Nhược Ly rất uất ức nha! Nhưng vì đạt được mục đích chỉnh hắn, trong lòng Nhược Ly lẩm nhẩm, đây là hy sinh cần thiết.