Ra khỏi thành, xe Tiết Minh Dương liền chạy ra đường cao tốc.
Gần nhất, trong tỉnh xây dựng cơ sở hạ tầng một cách rầm rộ, đường cao tốc cùng đường cái cấp bốn phương thông suốt. Chân Mạch ngây người tại Bắc Kinh năm, đã không còn nhận ra mấy con đường cái vừa mở rộng nữa rồi. Hắn lại không hỏi Tiết Minh Dương muốn dẫn hắn đi nơi nào, chỉ ngắm phong cảnh ven đường.
Chạy băng băng tiếng đồng hồ, xe bọn họ ra khỏi đường cao tốc, chuyển qua quốc lộ trong núi.
Trong cảnh hoàng hôn mênh mang, có thể thấy được tuyết đọng trên những đỉnh núi ở nơi xa, mơ mơ hồ hồ, khí lạnh dần dần thâm nhập. Tiết Minh Dương mở hệ thống sưởi hơi. Tốc độ xe rất nhanh, không ngừng vượt lên trước xe tải cùng xe buýt chạy trên đường.
Bay qua một đoạn núi non trùng điệp, Tiết Minh Dương bỗng nhiên dừng xe ở một cái ao trong núi, xuống xe mở va-li ở đuôi xe, lấy một đống lớn y phục ra, đưa cho Chân Mạch: “Nào, trên núi rất lạnh, em mau mặc vào, coi chừng cảm lạnh.”
Chân Mạch nhìn một chút, đó là một bộ quần áo trong dùng để giữ ấm bằng lông dê tinh khiết màu trắng, áo sơmi lông dê màu cà phê nhạt, còn có jacket lông dê màu đen vừa nhẹ vừa mềm với một chiếc quần nhung dài.
Thực sự là cẩn thận chu đáo. Hắn cười cười, thay đồ ngay tại xe.
Tiết Minh Dương nhìn hắn cởi âu phục, tháo cravat, rồi lại cởi nút áo sơmi, nhất thời một trận nhiệt huyết dâng lên, bỗng nhiên đưa tay đè hắn lại.
Chân Mạch vô cùng kinh ngạc, nhìn y một cái, lập tức nở nụ cười, thân thể cũng trầm tĩnh lại.
Tiết Minh Dương tắt hết đèn trong xe, chỉ chừa lại hệ thống sưởi hơi, lập tức chỉnh ghế bật ngửa ra sau, sau đó đặt Chân Mạch xuống.
Chân Mạch nằm ngửa trên ghế, phối hợp động tác Tiết Minh Dương cởi dây lưng cho bản thân, để y thuận lợi cởi sạch bản thân, bên môi vẫn mang theo nụ cười vui vẻ.
Tiết Minh Dương nằm trên người hắn, kịch liệt mà hôn, một tay cởi nút áo của mình. Tới khi cổ áo đã mở rộng, y liền dán sát vào Chân Mạch, cảm thụ được da thịt mềm nhẵn thanh lương.
Chân Mạch một tay ôm lấy cổ y, một tay nắm thắt lưng y, cùng y nhiệt liệt hôn nhau.
Tiết Minh Dương kích động đến không thể khống chế, dùng hàm răng hung hăng cắn cắn môi hắn, rồi lại đau lòng, nhanh chóng dùng đầu lưỡi liếm nhẹ qua môi hắn, tiện đà vói vào quấn lấy lưỡi hắn, lưu luyến không rời, triền miên.
Hô hấp Chân Mạch dần dần gấp gáp, cổ họng thỉnh thoảng phát ra một tiếng rên rỉ.
Tiết Minh Dương hai tay ôm lưng hắn, lúc này bất tri bất giác chạy dọc xuống, dọc theo thắt lưng trượt nhẹ xuống đùi hắn.
Chân Mạch nương theo lực đạo của y, giơ hai chân lên.
Tiết Minh Dương chỉ cảm thấy cả người nóng bừng, chẳng thể suy nghĩ gì, điều duy nhất có thể làm chính là đỉnh đi vào, muốn hắn, cảm thụ cái loại cực hạn vui sướng này
Toàn bộ thân xe đều theo sự động của y mà nhẹ lay động. Tiếng hai người kìm không được mà rên rỉ quanh quẩn trong xe.
Tiết Minh Dương cuồng nhiệt trùng kích, hai tay hữu lực quấn lấy đôi chân thon dài của Chân Mạch, mười ngón tay dài mảnh giữ lấy ghế xe sau lưng y, tận lực kéo hai người lại với nhau. Y muốn cho bản thân cùng người dưới thân hòa hợp nhất thể, cứ như vậy cùng một chỗ, đến tận vĩnh viễn.
Chân Mạch ôm chặt y, sa vào khoái cảm mãnh liệt, tại thời khắc cao trào co giật, hắn ngửa mặt lên, nhịn không được kêu lên.
Tiết Minh Dương nghe được tiếng thở nhẹ của hắn, không khỏi càng thêm mừng rỡ. Y nhanh hơn nữa, chỉ cảm thấy từng trận từng trận co giật từ nơi sâu trong mật huyệt vọt tới, nhanh chóng lan tràn mỗi cm mỗi mm trên thân thể y, đến cả trái tim cũng run không ngớt.
“A…” Y kêu lên, mạnh lui về phía sau, rồi nặng nề mà đẩy vào, hung hăng đỉnh vào chỗ sâu nhất, đem dung nham nóng bỏng phun ra ngoài.
Thân thể Chân Mạch căng ra, không ngừng mà run rẩy, hoàn toàn không thể thở được.
Tiết Minh Dương từ từ nhắm hai mắt, cảm thụ được dư vị cao trào không ngừng lượn lờ toàn thân trên dưới, làm y say sưa không ngớt, thật lâu không thể bình tĩnh lại.
Qua một hồi lâu, y mới trầm tĩnh lại, nặng nề nằm xuống trên người Chân Mạch, thì thào mà nói: “Trời ơi … trời ơi … thật tuyệt … cực kỳ … Chân Mạch … Chân Mạch … em là ai… trời ơi …”
Chân Mạch cũng từ từ nhắm hai mắt, cao trào trầm trầm lướt nhẹ qua. Hắn thở hổn hển, hai tay vói vào vạt áo mở rộng của Tiết Minh Dương, ôm chặt thân thể ấm áp của y.
Trời đã tối từ lâu, bọn họ cứ như vậy ôm nhau, lẳng lặng nhìn ra bóng tối bên ngoài.
Thỉnh thoảng lại có đèn xe hơi rảo qua chỗ họ, rồi lập tức ầm ầm chạy qua.
Qua thật lâu thật lâu, Tiết Minh Dương ngẩng đầu hôn môi hắn, rồi mới rời khỏi thân thể hắn, xoay người ngồi vào ghế lái, lấy hộp khăn giấy lau chùi thân thể, sau đó thay quần áo giữ ấm.
Chân Mạch miễn cưỡng ngồi xuống, kéo ghế ngồi trở về vị trí cũ, bắt đầu mặc quần áo.
Chờ Tiết Minh Dương xử lí xong bản thân, Chân Mạch cũng đã mặc xong áo jacket.
Tiết Minh Dương nhìn hắn, thấy đôi mắt hắn trong bóng đêm lòe lòe phát sáng, không khỏi đưa tay qua, yêu thương sờ sờ gương mặt hắn. Tim y như nở ra, tư duy dường như không còn tự chủ được nữa, nhẹ nhàng nói: “Anh yêu em.”
Chân Mạch nhất thời ngây ra.
Tiết Minh Dương nhìn hắn trầm mặc bất động, nhịn không được tiến đến, hôn lên môi hắn, nhẹ giọng lặp lại: “Anh yêu em.”
Chân Mạch vẫn ngẩn ngơ, chẳng nói nổi lời nào, phảng phất như hóa thành tượng đá.
Tiết Minh Dương dường như có thể cảm thấy ý nghĩ cuồn cuộn trong lòng hắn, quyết định cho hắn thời gian tiêu hóa lời nhắn nhủ của bản thân, cũng không buộc hắn đáp lại ngay. Y hôn mạnh lên đôi môi mỏng manh ấy, rồi sửa lại tư thế, nổ máy chạy ra đường cái.
Dọc theo đường đi, Chân Mạch thủy chung rất trầm mặc, một chữ cũng không nói.
Tiết Minh Dương mở loa, mở âm lượng thật thấp, bản nhạc ‘Thần bí viên’ () như tiếng trời nhẹ nhàng mà vang vọng trong xe.
Núi non bên ngoài xe vẫn một mảnh đen kịt, chỉ có những ánh đèn cao ấp ngoài xe chiếu sáng một đoạn đường.
Toàn bộ thế giới yên lành dịu ngọt đến thế.
Chân Mạch quay đầu nhìn một mảnh hắc ám ngoài cửa sổ xe, lẳng lặng mà rơi lệ.