Thỉnh Tôn Trọng Nghề Nghiệp Ác Linh Này

chương 4

Truyện Chữ
Trước
Sau
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Edit: Cực Phẩm

Tay trái Lục Diễm cầm kem, tay phải cầm giỏ đồ mở cửa vào nhà.

Diệp Đồng bay như gió cuốn lên người hắn, khóc chít chít: Em đánh LOL bị bọn họ nói là học sinh tiểu học!

Lục Diễm ăn một miếng kem, nghiêm mặt hỏi: Bài tập làm xong chưa mà chơi game?

Lập tức Diệp Đồng bắt đầu đánh hắn: Anh cũng ức hiếp em!

Lục Diễm xoa mũi hắn: Chồng em giúp em ngược bọn họ.

Diệp Đồng chít chít bám trên người Lục Diễm: Em muốn ăn kem.

Lục Diễm ăn một miếng lớn: Nha.

Diệp Đồng: Anh ức hiếp em!

Lục Diễm cúi đầu hôn hắn.

Diệp Đồng đỏ mặt liếm môi một cái.

Lục Diễm: Ngọt không?

Diệp Đồng: Ngọt.

Lục Diễm: Lưu manh.

Diệp Đồng hết đường chối cãi: … Em nói kem mà!

Lục Diễm cười ra tiếng: Em còn muốn ăn gì nữa, anh đút cho.

Diệp Đồng liếc mắt: Thật ra là anh muốn hôn em.

Lục Diễm lẽ thẳng khí hùng: Để cho chồng mình hôn thì làm sao?

Diệp Đồng vùi mặt vào áo Lục Diễm: Ai nha anh đừng nói nữa!

Hôm nay, Lục Diễm dậy sớm mặc đồ trông vô cùng tinh tinh thần thần.

Mặt Diệp Đồng oán niệm bay qua: Anh đi hẹn hò đúng không.

Lục Diễm: Ừ.

Diệp Đồng trợn mắt há miệng: Lục Diễm!

Lục Diễm nhìn hắn: Ghen à?

Diệp Đồng: Nói nhảm!

Lục Diễm cười khẽ: Đùa em thôi, anh nhận được công việc trừ linh mới.

Diệp Đồng thở phào nhẹ nhõm, hiền lành giúp Lục Diễm sửa lại cổ áo: Anh phải cẩn thận đó, không phải ác linh nào cũng vô dụng như em đâu…

Lục Diễm nhếch mi một cái: Em biết mình vô dụng là được rồi.

Diệp Đồng giơ ngón giữa lên: Em gái anh, anh đừng có về nữa.

Lục Diễm xoa xoa mặt hắn: Chồng em đi làm đây.

Diệp Đồng: Hừ!

Lục Diễm trêu hắn: Nhớ chuẩn bị cơm tối cho chồng em đó.

Diệp Đồng: Nói cứ như em có thể làm được món gì đó vậy.

Lục Diễm: Vậy thì ở nhà chơi game, luyện kỹ thuật cho giỏi, đừng có đi phá đám.

Diệp Đồng: …

Lục Diễm sâu xa nói: Em chậm thế phải tập từ sớm.

Tay Diệp Đồng giơ lên: Đi nhanh không tiễn.

Trong khoảng thời gian này công việc của Lục Diễm bỗng chốc lu bù, bình thường cứ khoảng mấy ngày lại phải ra ngoài, ngoại trừ khu tiểu quỷ còn kiêm thêm xem phong thuỷ, bỏ luôn hình tượng trạch nam lười biếng lúc trước.

Cho nên, Lục Diễm vừa về thì Lục Đồng liền treo lên người hắn không chịu xuống, còn oán giận giống như một cô vợ nhỏ phòng không gối chiếc: Gần đây anh không về nhà.

Lục Diễm: Anh bận lắm.

Diệp Đồng: Anh có người bên ngoài rồi.

Lục Diễm: Không có.

Diệp Đồng: Vậy thì anh có quỷ bên ngoài.

Lục Diễm thản nhiên nói: Em đã gặp qua bao nhiêu quỷ, em cho rằng ai cũng đẹp mắt giống em vậy sao?

Diệp Đồng vui vẻ đánh hắn: Ai nha anh không được đổi chủ đề!

Lục Diễm hôn nhẹ hắn: Thật bận lắm, anh phải bắt đầu kiếm tiền nuôi gia đình.

Diệp Đồng không cam lòng nói: Em đâu có dùng đến tiền.

Lục Diễm: Anh muốn tiết kiệm tiền mua lại căn nhà này.

Diệp Đồng trợn to hai mắt: Tại sao? Anh có biết căn nhà này mắc lắm không?

Lục Diễm nghiêm túc nói: Em là của anh, để em ở trong tay người khác sao anh có thể yên tâm.

Diệp Đồng: Cùng chuyện này có quan hệ gì.

Lục Diễm bất đắc dĩ: Căn nhà cũ này tích hợp linh khí hoá thành vật linh, chính em cũng không biết đúng không.

Vẻ mặt Diệp Đồng khiếp sợ: … Cái gì! Trách không được em không nhớ rõ em chết như thế nào!

Lục Diễm đỡ trán: Em đúng là ngốc.

Diệp Đồng đánh hắn: Anh chỉ biết nói em.

Lục Diễm: Đúng là rất ngốc.

Điệp Đồng: Đánh anh đánh anh đánh anh.

Diệp Đồng hỏi Lục Diễm: Nếu có một ngày anh chết đi thì làm sao bây giờ? Em lại sẽ biến thành cô hồn dã quỷ.

Lục Diễm hút một hơi thuốc: Anh không đầu thai, ở lại đây với em.

Diệp Đồng: Được đó, chúng ta cùng nhau doạ người.

Lục Diễm luôn luôn cao lãnh khó có được làm mặt quỷ: Không, anh phụ trách doạ người nuôi gia đình.

Diệp Đồng bị chọc cười: Còn em thì sao?

Lục Diễm ôn hoà cười: Em phụ trách xinh đẹp như hoa.

Mắt Diệp Đồng sáng long lanh: Ừm, chúng ta sẽ mãi bên nhau.

Lục Diễm: Thẳng đến khi nơi này bị phá phải dời đi nơi khác.

Diệp Đồng không có thuốc nào cứu được mà nhìn hắn: … Bỏ em gái anh! Anh không thể nói là cho đến khi sông cạn đá mòn sao!

Lục Diễm ôm Diệp Đồng vào lòng, hôn trán hắn một cái, ôn nhu nói: Mãi đến khi sông cạn đá mòn.

Ngày đó, có khách trọ mới dọn vào một căn nhà cũ.

[Toàn văn hoàn]

Truyện Chữ
Trước
Sau
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio