Nghe được hiệu lệnh, đám đàm em của Long từ từ phía tiếp cận Phượng, bao vây cô trong vòng tròn.
Mỗi bước chân của chúng, vòng tròn ấy càng thu hẹp lại. Nhỏ, nhỏ lại, nhỏ dần.
Mùi hormone hôi hám đặc trưng của đàn ông pha tạp cuồn cuộn xộc vào mũi Phượng.
Mùi hôi này gợi nhớ cho cô về những ký ức khủng khiếp. Về một căn hầm tối tăm. Về những nỗi đau thể xác và ê chề của tâm hồn. Gợi nhớ cho cô về mười bốn ngày đêm ác mộng khiến cô sẵn sàng tự đâm nát trái tim mình nếu có một con dao trong tay.
Giữa những ánh mắt đê tiện trắng trợn như muốn lột trần cô. Mặt Phượng không biến sắc, cô chỉ nhìn chòng chọc vào Long, bĩu môi, nhưng lại không có gì.
Chỉ có trời mời biết lòng bàn tay cô đang đổ mồ hôi lạnh, và sống lưng đã ướt đẫm.
Phượng tự nhủ với lòng:
“Đừng thoát vai. Cố gắng nhập tâm một chút nữa.”
Ánh mắt kiêu ngạo của Phượng như cái gai đâm thẳng vào mắt Long. Khiến toàn thân hắn ngứa ngáy.
Long đột nhiên ra lệnh.
“Khoan đã.”
Phượng, đám đàn em, Hoàng Anh đồng loạt dừng động tác, nhìn về phía Long.
Phượng căng thẳng. Mấy tên đàn em đợi lệnh. Hoàng Anh sốt ruột chờ Phượng bị hủy hoại ngay trước mắt cô ta.
Ôi, lòng Hoàng Anh mới sung sướng xiết bao. Giờ cô ta đã trở thành trò cười cho thiên hạ, thành món đồ chơi trong tay một thằng giang hồ mà trước kia cô ta chẳng bao giờ thèm cúi xuống nhìn.
Hoàng Anh muốn Phượng – kẻ cô ta căm hận nhất phải rơi vào tình cảnh hệt như vậy. Không! Phượng phải sống đớn hèn, nhục nhã và ti tiện gấp bội. Nhìn kẻ thù khổ sở, Hoàng Anh mới hả lòng hả dạ.
Khi Phượng đã thành khối thịt nát rồi, đảm bảo vị “Thái tử” kia lập tức ruồng rẫy, vứt bỏ cô. Rốt cuộc, tình yêu cũng chỉ là một danh từ. Đến tình thân còn trở thành trò khôi hài lớn nhất đời cô ta kia mà.
Hoàng Anh trừng mắt, chờ đợi quyết định của Long.
Long chắp tay sau lưng, xuyên qua đám người vây quanh Phượng, híp mắt nhìn cô.
Hắn nói.
“Khoan ra tay.”
Hoàng Anh gào lên.
“Tại sao? Anh…”
Cô ta rống lên thì bị ánh mắt của Long dọa cho câm bặt. Hoàng Anh ngậm miệng, nhưng không cam lòng.
Ngay sau đó Long hất cằm ra hiệu cho một tên trong đám đàn em.
“Mày ra ngoài gọi nốt mấy thằng ngoài kia vào đây.”
Long nhìn thẳng vào đơi mắt vô cảm của Phượng, nói thêm.
“Mang theo cả máy quay.”
Mấy gã đàn ông hú lên. Hoàng Anh nhe răng cười khoái trá. Hai bàn tay Phượng siết chặt.
Một tay đàn em nhanh nhẹn chạy ra cửa, sang phòng bên cạnh.
Long hạ con mắt dạt dào hứng khởi nhìn Phượng. Hắn nói bằng chất giọng khàn đặc do quanh năm lạm dụng rượu và thuốc lá.
“Sợ?”
Phượng nhìn hắn, không đáp.
Long cho ánh nhìn trân trối đó của cô là đồng ý. Hắn chủ động đàm phán.
“Cho cô hai lựa chọn.”
Hắn cười, vì biết tỏng là Phượng hiểu rõ ý hắn. Thật thú vị. Sự quật cường và thông minh của cô khiến hắn hưng phấn. Càng khiến hắn khát khao chinh đoạt. Khiến một ả đàn bà cao ngạo và tự cho mình là thông minh phải quỳ gối chịu thua xuống chân mình là cảm giác thỏa mãn tới nhường nào.
Thứ hắn muốn không phải là nhìn Phượng bị hủy hoại ngay lúc này. Long hưởng thụ cảm giác kí.ch thích của trò chơi. Hắn muốn nhìn sự kiêu ngạo của Phượng dần thui chột và trở nên hèn mọn trong tay hắn.
Chưa đứa con gái nào khơi gợi trong hắn nhiều hứng thú như thế. Hắn phải có được cô!
Long khệnh khạng nói.
“Làm của tôi. Hoặc bọn chúng làm.”
Đám tay chân của Long hú lên ầm ĩ. Hoàng Anh không phục, lê lết bò dưới đất, tùm lấy ống quần Long. Cô ta lắc đầu nguầy nguậy.
“Anh Long, không được. Đừng làm thế anh Long. Cô ta…”
Long giơ chân đá mạnh vào ngực Hoàng Anh. Tiếng lồ.ng ngực vang lên như muốn vỡ toang khiến Phượng không kìm được mà run lên.
Long quát thẳng vào mặt Hoàng Anh.
“Cút ra!”
Hoàng Anh ngã lăn ra đất, ôm ngực ho sù sụ. Cô ta biết chắc Phượng sẽ lựa chọn thế nào. Giữa một và hai mươi kẻ luân gian. Bất cứ ai cũng biết lựa chọn nào sẽ bớt mang lại nỗi thống khổ hơn.
Bốn mắt trợn tròn nhìn nhau. Cả chục con mắt hau háu như loài thú khát thịt chờ hiệu lệnh sổ lồng. Vận mệnh của cô, nằm trong một cái gật đầu của hắn.
—
Phượng nhìn Hoàng Anh lăn lê bò toài dưới đất. Bụi bẩn dưới sàn nhà kho bám khắp cơ thể, nhuộm đen bộ váy gợi cảm bốc lửa của Hoàng Anh. Trông cô ta chẳng khác nào con tôm chiên lăn bột.
Vậy mà chỉ vài hôm trước, Hoàng Anh còn tay trong tay với Long. Hắn âu yếm gọi cô ta là “cưng”.
Long Đen coi Hoàng Anh là món đồ chơi. Với cô, cũng chẳng khác. Giờ Hoàng Anh đã trở thành con rối cũ kỹ lỗi thời.
Còn cô, trong mắt hắn là một trò tiêu khiển tạm thời gây hứng thú mà thôi. Phượng có thể nhìn thấy chính tương lai của mình. Tiều tụy, đê hèn, lăn bò dưới đất với dấu giày đen sì giữa ngực, cầu xin hắn đừng ruồng bỏ.
Phượng nhắm nghiền hai mắt, hơi thở đứt đoạn khó nhọc như thể kẻ bị thụi vào lồ.ng ngực là cô.
Ý nghĩa của cuộc đời thứ hai này là gì? Để tiếp tục trở thành vật phẩm bị giày xéo, lăng nhục cả thể xác và danh dự?
Kiếp trước, cô bị động hứng chịu. Kiếp này, nếu ngay bây giờ cô vì sợ hãi mà cúi đầu chấp nhận, cô sẽ còn thảm hại hơn trước. Nỗi sợ khuất nhục, còn lớn hơn cả cái chết.
Vì thế, thay vì cúi đầu khuất phục, Phượng ngẩng cao đầu, đáp.
“Chậm chạp. Mang camera tới mau lên!”
Khi câu này thốt lên, trừ Phượng, toàn bộ những kẻ xuất hiện trong nhà kho bỏ hoang này đồng loạt chấn động. Kinh ngạc như sét đánh giữa trời quang.
Cô dám từ chối hắn!
Như vậy chẳng khác nào đi với hắn còn nhục hơn làm gái.
Câu trả lời của Phượng như một cú tát giáng thẳng vào mặt Long. Cô dám bôi nhọ lòng kiêu hãnh của hắn trước mặt đám đàn em.
Một đứa con gái vô dụng như vật nằm gọn trong tay hắn. Sinh mệnh mỏng manh như đường chỉ sợi tơ chỉ thổi một hơi là tan biến. Ấy vậy mà dám nghênh ngang khiêu chiến hắn!
Đồ ngu xuẩn không biết điều!
Long rống lên.
“Thằng kia đi mãi mà chưa về? Mày, ra ngoài gọi nó. Gọi cả đống ngoài kia vào hết đây!”
Tên đứng gần cửa nhất vâng vâng dạ dạ rồi chạy ra ngoài.
Long chỉ tay vào mặt Phượng.
“Mày sẽ hối hận!”
Phượng nhếch môi, khinh thường đáp lại.
Chỉ vài giây nữa thôi, căn phòng này sẽ lấp đầy với đám man di mọi rợ, chà đạp lên thể xác của cô. Kẻ vui nhất, chắc chỉ có Hoàng Anh.
Nhưng kim giây đã chạy một vòng đồng hồ, bên ngoài không mảy may động tĩnh.
Một đám lề mề! Lửa giận đang bùng lên não.
Long thề phải khiến con đàn bà này khóc lóc tha mạng. Vậy mà đám tôi tớ bên ngoài chậm chạm xuất hiện khiến hắn tức điên. Một thằng rồi lại một thằng. Lũ ăn hại!
Bản chất hống hách nóng tính, Long hầm hập đá cửa xông ra ngoài.
Khu nhà kho bỏ hoang này chia ra làm hai khu. Khu bên ngoài để đám đàn em hút thuốc, đánh bạc. Khu phía trong là để Long “xử lý” những kẻ không biết điều. Kẻ không biết điều hôm nay là Phượng.
Khi lao ra khu ngoài, thứ Long thấy không phải hình ảnh bệ rạc của đám đàn em đang ngả ngớn rít thuốc như mọi khi. Mà là một gian phòng trống hoắc.
Rõ ràng, khi áp giải Phượng vào khu trong, ngồi bên ngoài là mười ba tên đàn em. Dưới chân bàn đánh bài là vài quân bài rơi lả tả. Điếu thuốc rơi trên sàn vẫn còn bốc khói.
Long chợt nhận ra sự bất thường.
Hắn hốt hoảng, vội quay lưng về phía sau.
Nhưng hắn mới quay được nửa đường. Trong lúc xoay người, hắn nhìn thấy một chấm đỏ chói nổi bật trên chiếc áo phông màu đen của mình. Một chấm đỏ tươi khác thường không hề giống vết mực. Nó tròn xoe, sáng chói, và còn di chuyển.
Theo lồ.ng ngực phập phồng thở của Long, chấm tròn nhúc nhích theo. Nhưng dù hắn né mình về phía nào, chấm tròn chuyển động theo, định vị chính xác ở ngực trái – vị trí tim của hắn.
Một giọng nói trầm thấp, mang hơi thở lạnh lẽo của màn đêm vang lên.
“Giơ hai tay lên đầu. Quay lưng lại.”
Tiếng nói gọn như đường dao cứa.
Long run lên. Như thể lưỡi lam ấy vừa cắt qua họng hắn.
Long chầm chậm giơ hai tay lên cao, quay người lại theo đúng yêu cầu của giọng nói. Chỉ mới vài giây trôi qua, mà mồ hôi lạnh tuôn đẫm trán hắn.
Long nhìn được khung cảnh bên kia cánh cửa, ở gian trong. Bảy đàn em của hắn đồng loạt nằm úp sấp ra đất. Kẻ nằm bất động như bị đánh bất tỉnh, kẻ run bần bật giơ tay lên trời. Không ai dám lên tiếng.
Trong gian phòng là năm người trang bị vũ trang chuyên nghiệp như lính đặc công. Nhưng thay vì mặc quân phục rằn ri ngụy trang, bộ đồ trên người họ hoàn toàn làm một màu đen tuyền. Khiến tất cả dễ dàng hòa vào màn đêm bên ngoài.
Năm đặc công chĩa súng ngắn vào đám đàn em của hắn. Khiến không kẻ nào dám nhúc nhích, hay thậm chí là thở lớn.
Nhưng kẻ đầu tiên bắt lấy tầm mắt của Long không phải bất cứ ai trong năm người lính kia. Đứng giữa phòng, nhìn thẳng vào mắt hắn ta là một người đàn ông trẻ tuổi.
Anh mặc bộ đồ lính đặc chủng tương tự nhưng tay không hề cầm theo vũ khí, thắt lưng đa năng đựng các lại dụng cụ cũng không đeo.
Điều này khiến anh trông khí khái và nhẹ nhõm hơn hẳn năm đặc công bao quanh. Ở anh toát ra hơi thở trầm lặng mà uy nghiêm khiến Long không thể gồng mình lớn lối như mọi khi. Trên tai trái, anh đeo một chiếc tai nghe không dây.
Anh chính là người chỉ huy của đám đặc vụ!
Anh đang chỉ huy tên lính bắn tỉa ngoài kia. Chỉ một tín hiệu của anh thôi, tim của Long sẽ vỡ toang như bóng nước.
Anh ngoắc ngón tay một cái, ra lệnh cho Long bước vào gian trong. Anh còn chẳng buồn giao tiếp với hắn.
Long nuốt nước bọt, hai tay giơ cao qua đầu, từng bước chầm chậm đi vào gian trong.
Với chuyển động của Long, chấm tròn di chuyển theo. Mặc kệ hắn đi về hướng nào, chấm đỏ dính dáng đúng vị trí tim hắn, không hề xô lệch.
Đám đàn em ở vòng ngoài hoàn toàn bốc hơi không dấu vết. Bọn họ chỉ cách nhau một cánh cửa, vậy mà nhóm bên trong không hề phát giác ra chút tiếng động.
Thậm chí, với cánh cửa đang mở và Long chỉ đứng ở gian ngoài cách đó vài bước chân, hắn chẳng nghe thấy động tĩnh nào hết. Đừng nói là tiếng kêu la phản kháng của đám đàn em, đến một tiếng thở cũng không phát ra.
Bọn họ đột nhập, tấn công và trấn áp toàn bộ chỉ trong vài giây!
Cách anh xuất hiện, nguy hiểm, tĩnh lặng. Hệt như con báo đen săn mồi.
Người đàn ông trước mắt là kẻ không thể trêu vào. Hắn đã đắc tội với kẻ ở tầng lớp trên từ lúc nào?
Long cố lấy lại bình tĩnh, gặng hỏi.
“Anh là…Anh muốn gì?”
Long chỉ mới nói một câu. Anh đã nhíu mày. Long ngưng bặt, không dám lên tiếng nữa.
Hắn là một tên khát máu tanh lòng. Nhưng khi súng bắn tỉa chĩa vào tim thì không kẻ nào có thể tiếp tục huênh hoang.
Anh coi như Long không tồn tại, chỉ nhìn về phía cô. Anh nắm lấy tay cô, quan sát cô từ trên xuống dưới, kiểm tra xem cô có bị thương không.
Long vốn tưởng anh là thủ lĩnh một băng đảng xã hội đen nào đó bất ngờ tìm tới thanh trừng hắn. Nhưng hành vi thân mật đó giữa anh và Phượng khiến hắn trố mắt.
Nhận ra ánh mắt kinh ngạc của Long, Phượng quay đầu nhìn hắn.
Cô tự nhiên vòng tay ôm hông anh, tinh nghịch lè lưỡi.
“Anh Long, quên không nói cho anh biết. Người yêu tôi dữ dằn lắm!”
Chẳng hề tỏ ra giống thái độ của một con tin vừa được giải cứu tại hang ổ, cô hí hửng ôm chặt anh, trêu ngươi Long. “Dám động vào tôi? Người yêu tôi làm gỏi anh vắt chanh!”