Nghe được đáp án của cậu, cô trả lời ngay. Tuy nhiên thay vì nói tên mình như đã hứa, cô lại úp cậu bằng một câu hỏi khác.
“Cậu mấy tuổi đấy An?”
Luôn là một đứa trẻ thành thật, An đáp.
“Tớ chín tuổi.”
“Thế á! Tận chín tuổi cơ à? Vậy cậu là anh của tớ rồi. Nhưng mà vẫn ít tuổi hơn anh hai. Anh hai của tớ tận mười một tuổi cơ.”
Cô còn quá nhỏ để phân biệt nhiều thứ. Ví dụ như “anh hai” nhà hàng xóm thực ra tên là “Hai” là số thứ tự, chỉ người anh thứ hai. Nhầm lẫn tai hại vậy mà cô chưa từng thắc mắc “anh một” ở đâu.
An nhíu mày.
Cô vừa cung cấp cho anh một thông tin vô cùng thừa thãi. Vì thế anh tập trung hỏi điều mình cần.
“Em có thể cho anh biết…chỗ này là đâu không?”
Cô vô cùng hồn nhiên, dõng dạc trả lời.
“Anh đang ở dưới cống đó. Thế mà cũng không biết!”
An ngập ngừng.
“Không…ý anh là…đây là khu vực nào? Thành phố…hay tỉnh nào?”
Cô đáp:
“Mẹ dặn em không được nói chuyện với người lạ. Em không thể trả lời anh được.”
Nhưng sau đó cô ngồi sụp xuống nắp cống, giao tiếp qua khe nước.
“Nhưng nếu anh làm anh của em, thì chúng ta không phải người lạ nữa rồi.”
Cô đặt ngón tay lên cằm cân nhắc.
“Nhưng mà…em có anh hai rồi. Hay là anh làm anh ba của em nhé!”
—
Dòng nước cống đen ngòm ngập tới bắp chân ăn vào da thịt bắt đầu khiến cậu đau đớn. Thiếu dinh dưỡng và mất nước làm đầu óc cậu chao đảo.
Cậu nhanh trí thừa lúc đám bắt cóc sơ hở để chạy trốn. Ngay khi cậu vừa chạy ra ngoài thì chúng phát hiện và đuổi theo. Chúng đông người và có xe. Cậu đã đuối sức sau nhiều ngày không được ăn uống, xung quanh không có nhà dân để kêu cứu.
May mắn sao phát hiện ra một con mương kín đáo, cậu liền chui xuống để tránh bọn bắt cóc. Không lâu sau đó cậu kiệt sức và lả đi. Sau khi tỉnh lại, cậu hoảng hốt nhận ra con mương mở đã đậy kín nắp cống bằng bê tông. Cậu lại đen đủi trốn trong khu vực đang thi công.
Vốn cậu không dám kêu cứu. Ở dưới cống, cậu không thể quan sát tình hình phía trên. Cậu sợ mình sẽ náo động đúng lúc kẻ bắt cóc đang tìm kiếm.
Không may cho cậu là dù có gào tới khản cổ thì cũng sẽ chẳng có ai phát hiện ra. Bởi con đường này hiện đang thi công, không có dân bản địa nào đi qua đây hết. Tất cả đều chọn đi đường khác.
Cậu đã trốn dưới con mương này từ chiều tối hôm trước. Từ đó tới giờ, cậu toàn đứng. Cậu không thể ngồi nghỉ bởi mức nước ô nhiễm ngập ngụa tới tận bắp chân. Dù vậy, đây là nơi ẩn náu an toàn nhất.
Cậu chỉ nên lộ mặt cho đến khi dám chắc bản thân không gặp nguy hiểm. Vì vậy, cậu đã đứng dưới con mương này hàng giờ đồng hồ. Cậu nghĩ rằng mình sắp không trụ được nữa rồi.
Cậu nói:
“Đường ra của anh bị bịt rồi. Em làm ơn đi gọi người lớn tới cứu anh ra.”
Cô lắc đầu.
“Em không giúp người lạ được. Mẹ em không cho. Nhưng nếu anh đồng ý làm anh ba của em thì em có thể gọi người lớn giúp anh nha!”
Trở thành anh ba của cô đâu phải trọng tâm lúc này. Để chiều theo cô bé tư duy như người trời này, anh liền đồng ý.
“Được. Anh làm anh ba của em.”
Nhận được đáp án mình mong đợi, cô liền đứng dậy, cười hì hì.
“Được rồi, anh ba. Anh ba chờ em nhé.”
Nói xong cô toan chạy đi thì cậu gọi với lại.
“Em nhớ…tìm những người đáng tin. Nếu gặp người lớn lạ mặt khả nghi, đừng nói cho họ biết em đã gặp anh. Đừng tiết lộ vị trí của anh!”
Giọng cậu van nài. Kẻ nhạy cảm với âm thanh như cô lập tức phát hiện ra điều bất thường.
Cô ngồi xổm xuống, hé mắt qua rãnh nước. Nhưng thứ cô trông thấy chỉ là một đôi mắt mệt mỏi và gương mặt lấm lem tới mức khó định dạng trong ống cống tối tăm. Cô lo lắng hỏi.
“Giọng anh ba thều thào quá! Anh mệt à?”
Cậu đuối tới mức không cất nổi tiếng, bèn gật đầu. Sau đó liền tự nhận ra cô không thể nhìn thấy cậu từ bên ngoài, cậu liếm môi cho miệng bớt khô cứng, đáp:
“Ừ.”
Cô càng thêm khẳng định tình trạng đói khát của đối phương. Cúi đầu nhìn mấy thứ đồ trên người, cô nhanh trí nói:
“Anh ba, ghé sát rãnh nước đi! Há miệng ra!”
Cô tháo bình nước trên cổ xuống, loay hoay vặn nắp. Thấy cậu không hiểu nên chẳng nhúc nhích, cô giải thích.
“Em mang theo nước và đồ ăn này.”
Nói xong, cô gỡ túi bóng treo lủng lẳng ở cổ tay ra. Cô ra hiệu.
“Em chuẩn bị thả túi cơm nắm qua khe hở. Anh ba đưa tay ra đỡ đấy nhé!”
Vì cơm nắm dẻo có thể bóp mép được, cô dễ dàng ấn được nó qua rãnh nước nhỏ. Cô nhét được một nửa, phía bên kia cậu kéo cái túi xuống.
Cậu mở cái bọc kỳ lạ ra. Trong cái túi bóng là ba nắm cơm nhỏ trắng phau. Lần đầu tiên trong đời cậu trông thấy thứ này. Nhưng cậu không thắc mắc đó là gì. Chỉ cần biết đó là đồ ăn, cậu lập tức há miệng cắn xuống, nhồm nhoàm nhai nuốt.
Mồm miệng khô khốc làm cơm không sao trôi xuống họng được. Cậu nghẹn trong ngực, nhưng vẫn cố nuốt xuống vì đói. Cậu chẳng nghĩ được gì ngoài cái nắm cơm rời rạc trong tay.
Cô bé ở trên nói vọng xuống.
“Anh ba ăn từ từ thôi. Em ăn cơm nắm cũng hay bị nghẹn lắm. Anh uống miếng nước nhé! Này, ngửa đầu, há miệng ra.”
Chẳng hiểu vì cớ gì, cậu vô thức nghe theo. Ngay khi cậu vừa ngẩng đầu, một dòng nước mát lành đổ xuống, táp lên gương mặt nhem nhuốc của cậu. Nước! Đã bao lâu rồi cậu không được uống nước sạch.
Cậu há miệng đớp lấy, ngắc ngoải như con cá mắc cạn. Vì không định vị chuẩn, cô đổ nước lênh láng ướt khắp mặt và cổ cậu. Tuy vậy, cậu chẳng hề bận tâm. Dòng nước cô mang đến như trả lại sự sống và niềm khát khao trong cậu.
Dốc bình được một nửa, cô thu tay lại. Dường như cậu còn muốn uống nữa. Cô mím môi đổi vị trí ngồi sang góc khác, cố gắng đổ nước chuẩn hơn.
Lần này, nước không dốc ào ào như trước. Cậu há miệng thật to, và nguồn nước trong lành thỏa cơn khát cồn cào của cậu.
Cậu tỉnh cả người. Bớt khát thì cơn đói càng thêm cồn cào. Cậu cắm cúi, vực cả đầu vào túi bóng mà ngấu nghiến nắm cơm. Mặc kệ việc cậu chẳng hề biết nó là món gì.