Lileen tức điên. Phượng đang chiếm vị trí vốn thuộc về cô ta!
Hơn hai mươi năm, người con gái đứng cạnh anh luôn là Lileen! Nếu không có gì thay đổi, thì vị trí thiếu phu nhân nhà họ Hoàng trước sau gì cũng thuộc về cô ta.
Bởi Lileen cho rằng bản thân hiểu anh rất rõ. Anh không nói chuyện yêu đương. Anh càng không thích dành thời gian vô bổ. Vì thế, người phù hợp và có cơ hội cao nhất được sánh vai bên anh không ai khác chỉ có Lileen.
Bỗng nhiên Phượng – một con nhỏ ất ơ từ trên trời rơi xuống, chiếm lấy vị thế cô ta lăm le dòm ngó. Anh An vốn phải thuộc về cô ta. Từ trước đến nay đã là vậy!
Lileen cất giọng chỉ trích.
“Kẻ tầm thường như cô mà cũng dám mơ mộng bước chân vào đại gia tộc Hoàng Nguyên. Nếu chủ tịch và phu nhân không đồng thuận, anh An chẳng thể chống đối. Anh ấy phải lấy một phụ nữ thế gia, môn đăng hậu đối. Tôi chân thành khuyên cô bỏ giấc mộng hóa phượng hoàng đi. Cô – vĩnh viễn chỉ là một con gà rừng thôi.”
Trong tâm thức của Phượng, anh là CFO của tập đoàn CCorp. Cô vẫn luôn biết anh là người thừa kế của tập đoàn đứng đầu cả nước này. Tuy nhiên cô chưa từng nghĩ sâu hơn về gia cảnh của anh, càng chưa khi nào dò hỏi chuyện trong nhà anh.
Thứ nhất, Phượng lo sợ sức mạnh của số phận. Vì thế cô tự ám thị bản thân rằng cuộc tình của họ không thể bền lâu. Không hy vọng, không tiếc nuối.
Thứ hai, cô chọn anh vì con người và tình cảm chân thành của anh. Cô không nhìn anh bằng quyền lực và số tiền trong túi.
Cô chưa từng tưởng tượng sâu sa hơn về thân phận của anh. Nhưng những gì Lileen vừa thốt ra ép cô phải đối diện với sự thật mà cô vốn muốn lãng quên.
Anh là Thái tử gia – người thừa kế duy nhất của tập đoàn CCorp.
Lileen nheo mắt nhìn xuống Phượng, kinh ngạc kêu lên.
“Chẳng lẽ anh An không kể cho cô?”
Vừa dứt lời, cô ta tự bật cười. Đảo mắt một vòng, giọng điệu Lileen chuyển sang nhạo báng.
“Ha ha. Anh An không nói thân phận của mình cho cô sao? Ôi, tôi đãng trí quá. Xin lỗi, tôi quên mất. Thân phận người thừa kế duy nhất của tập đoàn CCorp là bí mật chỉ vài người biết. Đến cả họ anh ấy còn theo mẹ kia mà.”
Nhìn vẻ mặt vô cảm của Phượng, Lileen càng khoái trá.
“Nếu cô tò mò, thì để tôi giải thích cho cô. Khổ thân ghê. Chỉ là trò chơi tiêu khiển mà ảo tưởng mình là trân châu bảo vật cơ đấy. Nếu anh An giữ bí mật xuất thân với cả cô, nghĩa là anh ấy chẳng tin tưởng, cũng chẳng coi cô ra gì đâu.
Tuổi trẻ, đàn ông ai chẳng có vài cuộc tình thoáng qua. Anh Minh cũng vậy. Mà anh An cũng như thế thôi! Chẳng qua chưa từng có người phụ nữ nào bám được vào anh nên mới khiến lòng người kinh ngạc đôi chút. Hóa ra…cũng chỉ đến vậy.”
Lileen thở phào.
“Quả nhiên là anh An. Luôn lý trí và hiểu rõ địa vị của bản thân.”
Cô ta hưng phấn tới mức làm ly champagne trên tay sóng sánh.
Một kẻ luôn cố gắng đóng tròn vai tiểu thư gia giáo lãnh đạm như Lileen mà xúc động tới nhường này thì đủ hiểu việc Phượng không hiểu rõ thân thể của anh khiến cô nàng sung sướng tới mức nào.
Vui vẻ đi qua, Lileen lại dùng giọng hiểu biết, khuyên can cô.
“Để anh An chơi bời qua đường một chút cũng được. Xét về ngoại hình, gia thế hay tiền tài của anh An, cô cũng không tính là thiệt. Ha ha.
Thật nhẹ cả người. Biết loại đàn bà như cô chẳng có vị gì, anh An sẽ sớm hiểu rõ ràng chỉ có những người phụ nữ cùng đẳng cấp mới có thể sánh vai với anh ấy lâu dài.
Nhân lúc còn được sủng ái, cô tranh thủ vơ vét được gì thì cứ vơ vét. Dù sao chúng tôi cũng không thiếu chút tiền lẻ ấy. Đừng ôm giấc mộng hóa thành phượng hoàng.
Chỉ một cái nhíu mày thôi, chủ tịch Hoàng Nguyên có thể khiến cô không có đường sống ở đất nước này. Làm phụ nữ bên ngoài cho đàn ông giới thượng lưu thì phải khôn ngoan biết khi nào thì nên rút lui.”
Lileen cảm thấy ra oai đã đủ, ưu nhã xoay người bước đi.
Nào ngờ Phượng tiến hai bước dài, chặn trước mặt Lileen. Cô nhanh tay đoạt ly champagne trong tay Lileen, ngửa đầu một hơi uống cạn.
Lileen đứng hình trước hành vi bất ngờ của Phượng. Khi Phượng đặt cái ly rỗng về tay Lileen, cô ta trố mắt nhìn cô như thể quái vật.
Cô nâng đôi mắt giảo hoạt, đôi môi cười mỉm đầy ẩn ý.
“Thực ra phong thái tiểu thư quyền quý lãnh đạm của cô đều là diễn. Cô bắt chước dáng vẻ lạnh lùng vì nghĩ sẽ gần với người mình thương thầm đúng không? Nghĩ hai người đứng cạnh sẽ xứng đôi với nhau. Hãy nói tôi sai đi…
Mấy lời miệt thị hăm hở kia…mới đúng bản chất của cô. Lileen à.”
Lileen cắn môi.
“Cô nói bậy!”
Phượng nhướng hàng mi cong vút tinh quái.
“Nói tôi là gà rừng. Ít nhất tôi là con gà rừng kiêu hãnh. Còn cô chỉ là loại hàng nhái bìm bịp cắm lông vịt giả làm phượng hoàng thôi – Trần Ngọc Liên.”
Muốn xúc phạm cô mà dễ ư? Xưa nay chỉ có Nguyễn Thị Mỹ Phượng đây trêu đùa người khác với ngôn từ. Không bao giờ có chuyện có kẻ nhục mạ Nguyễn Thị Mỹ Phượng.
Phượng ân cần vuốt phẳng chiếc bèo nhún điệu đà trên vai áo của Lileen. Cô thỏ thẻ.
“Lileen, cô nghĩ mình hiểu anh ấy lắm ư? Cô cho rằng anh ấy là người nguyên tắc, không lãnh phí thời gian nói chuyện yêu đương, không tán tỉnh phụ nữ?
Cô nhầm rồi. Sai lầm chết người đó Lileen!
Anh ấy từng đứng chờ tôi sáu tiếng đồng hồ không dám ngồi nghỉ. Anh mời cả đội tổ chức sự kiện chuyên nghiệp từ thành phố Hồ Chí Minh tới trang hoàng CTower chỉ vì muốn mang lại cho tôi một ấn tượng đánh nhớ. Cho dù tối đó tôi chẳng xuất hiện, làm uổng phí công sức của anh. Anh không hề quở trách tôi lấy một lời.
Anh ngốc nghếch liệt kê hết điểm tốt của bản thân khi chúng tôi khiêu vũ, mong muốn thuyết phục tôi cho anh một cơ hội. Anh sẵn sàng nghỉ việc, ở nhà để chăm sóc tôi suốt hai tuần. Cơm năm bữa anh tự xuống bếp. Việc nhà tôi ngỏ ý mà anh chẳng cho động tay. Đến cả vệ sĩ hoàng gia vô cùng xuất sắc kia, anh trả tiền để chị ấy ngồi nhìn tôi xem tivi. Anh sợ tôi ở nhà một mình không an toàn.
Đối với cô, anh ấy là kẻ lạnh nhạt, nguyên tắc và bận rộn.
Còn người đàn ông ấm áp, sẵn sàng dành thời gian cưng chiều tôi vô điều kiện mới là Phan Nhật An mà tôi biết. Bởi đối với cô, anh ấy là Phan Nhật An – Thái tử tập đoàn CCorp. Còn với tôi, anh ấy là người yêu.
Đó là sự khác biệt giữa hai ta. Tôi không chiếm vị trí của cô. Mà chính cô là người thèm khát địa vị của tôi. Nhưng cô sẽ không bao giờ thay thế được tôi đâu. Không quan trọng tôi là gà quèn hay phượng hoàng.
Bởi anh ấy thích con gà rừng là tôi! Không phải loại phượng hoàng giả trân như cô.”
Phượng ngước mắt nhìn gương mặt Lileen dần tái mét. Cô tung ra chiêu cuối cùng, bắt chước giọng điệu hiểu biết, tốt bụng giảng giải của Lileen ban nãy.
“Tôi giải thích như thế…cô đã hiểu chưa? Lileen.”
Lileen không chịu nổi sự xúc phạm này, hét ầm lên. Một nữ ca sĩ chuyên nghiệp như Lileen thì đương nhiên thét ra âm lượng không hề nhỏ. Đám đông nhất tề quay đầu về phía hai người.
Ngay lập tức Lileen phát hiện ra không ồn. Cả người cô ta cứng đờ, mặt cắt không còn giọt máu.
Trước hàng trăm con mắt tò mò, Phượng tỉnh rụi, giữ nụ cười tươi rói trên môi.
Cô nói khẽ qua kẽ răng, với âm lượng chỉ đủ cho hai người nghe.
“Lileen, nếu cô mong giữ được mặt mũi, không muốn thành trò hề giữa một sự kiện cấp quốc gia thì mau nở nụ cười và ôm tôi đi.”
Cô ta chưa kịp hiểu thì Phượng sảng khoái làm mẫu trước. Cô cười to thành tiếng rồi giang rộng tay ôm Lileen.
Vòng tay qua hông Lileen, Phượng gục đầu nói thầm với âm lượng chỉ đủ cho cô ta nghe thấy.
“Chị Điệu đang nhìn, nếu không muốn chị ấy báo cáo cho trúc mã nhà cô thì thôi đứng đực như tượng đi.”
Lileen thoát khỏi ngượng ngùng, vụng về vòng tay qua hông Phượng.
Phượng nào phải người lấy ơn báo oán. Cô hô lên:
“Cậu có bầu ư? Chúc mừng nhé!”
Nói xong cô rút tay khỏi Lileen đang phát ngốc, nhanh chân chuồn thẳng. Khán phòng lập tức chấn động. Idol Lileen có bầu!
Lileen không chỉ là người trong giới showbiz, cô nàng còn là tiểu thư xuất thân danh giá. Là ngọc nữ nhãn mác đàng hoàng. Lileen chưa từng có tin đồn tình ái nào, tại sao tự nhiên có bầu? Cha đứa bé là ai? Một kẻ trong giới showbiz hay đại gia giấu mặt?
Trong sự kiện tự thiện của Đài Truyền hình có cả người trong giới giải trí lẫn doanh nhân. Nghĩa là tất cả bọn họ đều biết Lileen. Ở đây có không ít cô chủ là bạn của bố mẹ cô nàng.
Chương trình còn tổ chức tại Đài truyền hình quốc gia, nhà báo và biên tập viên truyền hình ở khắp mọi nơi. Tin tức chấn động như sấm. Nhất là khi chính phủ không hề lên tiếng phản đối.
Lileen choáng tới mức không thể mở miệng nói câu nào. Cô ta chết đứng, bị găm chi chít bởi các ánh nhìn săm soi. Khi Lileen hồi hồn lại, Phượng và chị Điệu đã biến mất khỏi trụ sở đài truyền hình.