Hai chân Châu Lộ Lộ như phản xạ có điều kiện, nhấc chân chuẩn bị chạy với tốc độ tên lửa, nhưng mẹ Châu còn nhanh hơn, nháy mắt đã tóm được cổ áo cô mà lôi lại.
“Mày định chạy đi đâu?”
“Đâu có, con chỉ là đang xem… xem xem có quên thứ gì không thôi mà.”
“Con với chả cái, không biết giống ai mà vừa nhìn thấy ba mẹ là bỏ chạy.”
“Con đã bảo là không phải mà.”
Châu Mạnh Trường ở một bên xem kịch, cười đến không dừng được: “Mẹ cầm cây chổi như thế, chị ấy sợ thế cũng phải thôi. Mọi người đừng làm rộn nữa, để con mời Đường ca vào nhà nào!”
Mẹ Châu nghe thế, vội vàng bỏ cây chổi trên tay xuống, thân thiệt cười: “Đúng rồi, tiểu Đường à, đừng đứng đó nữa, mau vào nhà ngồi đi, nào nào nào.” Chợt quay sang Châu Lộ Lộ: “Cái con bé này, còn không mau xách đồ cho tiểu Đường, thật là…”
Đường Vũ cười nhẹ, theo mẹ Châu vào nhà: “Được rồi Cô Châu, con tự xách được mà.”
“Không sao, đưa Cô xách cho, nặng thế này cơ mà.”
Ba Châu và Châu Mạnh Trường cũng theo vào, Châu Mạnh Trường vui vẻ lôi kéo anh: “Anh Tiểu Vũ, có quà cho em không, có không, có không???”
Chỉ có Châu Lộ Lộ một mình đứng ngoài cửa như bị đóng băng.
Có phải cô đi nhầm nhà hay không? Tại sao ba mẹ cô, em trai cô, không ai quan tâm cô thế này!!!
Còn nữa, tại sao họ biết Đường Vũ, mà còn rất thân thiết nữa là đằng khác.
Được rồi, thật ra đây cũng không phải là lần đầu bị hắt hủi, lâu dần thành quen.
Cho nên Châu Lộ Lộ tự động thoát khỏi chế độ đóng băng, tự mình vào nhà.
“Mọi người biết… Đường Vũ?”
Mẹ Châu lập tức đáp lời: “Vớ vẩn, Tiểu Đường mà lại còn không biết được mà.”
“Nhưng mà…”
“Không nhưng nhị gì hết, mau mau vào bếp nấu cơm, để mẹ nói chuyện với Tiểu Đường.”
Châu Lộ Lộ ngậm ngùi đi vào bếp.
“Ngại quá, con gái cô nó trẻ người non dạ chưa hiểu chuyện. Mấy đứa trẻ tầm tuổi nó đều lấy chồng sinh con, quản lý nhà cửa đâu ra đấy rồi, con bé này thì… không biết bao giờ mới lấy được chồng… haizz.”
Đường Vũ mỉm cười: “Cô muốn Lộ Lộ lấy chồng đến vậy sao?”
“Tất nhiên rồi, cô chỉ ước có ai đến rước nó đi giùm cô. Càng sớm càng tốt, mặt mũi của cô đều sắp bị nó làm mất sạch rồi!”
“À phải rồi, con có mua ít đồ, cô chú xem thử có thích hay không, cả Mạnh Trường nữa.”
Mẹ Châu cười tít mắt: “Đứa nhỏ này, đến chơi là tốt rồi, còn quà cáp làm gì.”
“Chỉ là chút quà nhỏ thôi, không có vấn đề gì hết.” Đường Vũ không biết ngĩ đến cái gì, chợt ngồi thẳng dậy, chỉnh đốn trang phục: “Cả nhà thấy nếu cháu trở thành rể nhà họ Châu thì thế nào.”
Ba Châu giật mình: “Cháu nói cái gì?” vừa nói xong bị mẹ Châu đập một cái vào đầu không thương tiếc: “Ông giật mình cái gì, tiểu Đường chỉ nói đùa thôi. Người như Tiểu Đường đây làm sao lại để ý đến đứa con gái chẳng nên nhà mình được. Mà nếu có thì á, chỉ cần cháu nói một tiếng thôi, Cô lập tức gói gém nó đem đến nhà cháu, muốn cũng phải đi, không muốn cũng phải đi! Có đứa con rể vừa đẹp trai vừa tài giỏi thế này, có nằm mơ Cô cũng phải cười thành tiếng.”
Đường Vũ cười tủm tỉm, đôi mắt cong cong thành hình lưỡi liềm: “Đây là Cô tự mình nói đấy nhé, sau này không được chê bai cháu đâu đấy.”
“Đứa nhỏ này, cháu còn có chỗ nào để chê à… khoan, nói thế nghĩa là…”
Đường Vũ gật đầu: “Nhưng mà hình như cô ấy, không muốn!”
“Tổ tiên hiển linh, tâm nguyện của rốt cuộc cũng hoàn thành rồi… Cháu yên tâm, chuyện này giao cho cô.”
Đúng lúc này, Châu Lộ Lộ từ trong bếp đi ra, mặc dù cách âm không tốt nhưng được cái phòng bếp cách phòng khách đủ xa, thành ra cô chỉ nghe thấy tiếng ồn ào mà không hề hay biết họ đã nói những gì.
Nếu cô biết được mình vừa bị chính mẹ đẻ đem bán, nhất định khóc đến cạn nước mắt.
“Lộ Lộ!” Đường Vũ cầm tay kéo cô ngồi xuống bên cạnh mình. “Chẳng phải em có chuyện muốn nói hay sao, nào, nói đi.”
“Em…!” Dưới ánh mắt mong chờ của bốn người, Châu Lộ Lộ chậm rãi nói: “Thực ra con và Đường Vũ, đang… hẹn hò.”
Trái ngược với dự đoán của cô, không ai tỏ ra bất ngờ.
Mẹ Châu thản nhiên: “Thế à, bao lâu rồi?” vừa nói vừa với tay cầm lấy cái chổi.
Không hề to tiếng hay nóng giận, nhưng Châu Lộ Lộ lại sợ đến rụt cổ: “Nửa… nửa năm.”
“Thế bao giờ định cưới?”
“Sao ạ?”
“Mẹ hỏi, mày định bao giờ thì cưới? Định đợi đến ba mươi tuổi à?”
“Đâu có.”
“Chát!” tiếng cán chổi đập lên bàn nghe chói tai.
“Có người yêu mà không báo, đấy là tội thứ nhất, khiến cả nhà lo lắng tìm đối tượng cho mày là tội thứ hai, có người yêu còn không chịu cưới là tội thứ ba. Mày còn nói đâu có? Ôi dời ơi, con với chả cái, động một cái là cãi nhem nhẻm nhem nhẻm. Có phải con tôi không hả trời.”
Bây giờ mà có cái lỗ trên đất, cô thề là cô chui xuống và không bao giờ ngoi lên nữa.
“Chị, sao chị lại như thế chứ, lúc nào cũng khiến mẹ buồn và lo cho chị thôi. Haizz.” Thanh niên chỉ sợ thế giới không đủ loạn lên tiếng đổ thêm dầu vào lửa.
“Gia môn bất hạnh, đúng là gia môn bất hạnh mà.”
“Mẹ… con không có mà.”
“Thế giờ mày có nghe lời mẹ mày không?”
“Có mà.”
“Được, thế thì nghe cho rõ đây. Lấy chồng, ngay, lập, tức!!!”