Nghiêm Mộ Thanh bị ánh nắng rạng rỡ ngoài cửa sổ làm cho tỉnh lại.
Trong ý thức hỗn độn, trải qua ngày hôm qua chậm rãi xuất hiện ở trong đầu.
Lý Chí buồn cười nhìn người đang giả bộ ngủ trong lồng ngực, tuy rằng ánh mắt nhắm chặt, biểu tình cũng không có biến hóa, nhưng thân thể trong nháy mắt cứng ngắc cùng hai má đỏ ửng đã bán đứng y. Lý Chí tiến tới bên tai đối phương, nhẹ giọng gọi: “Đừng giả bộ ngũ, đứng lên ăn cơm.”
Nghiêm Mộ Thanh bất đắc dĩ mở mắt ra: “Anh sẽ nấu cơm?”
Lý Chí bĩu môi: “Không cần xem thường anh… Anh không nấu ăn chẳng lẽ bên ngoài sẽ không bán sao.”
Nghiêm Mộ Thanh nở nụ cười, cố gắng xem nhẹ cảm giác không khỏe ở tiểu huyệt phía sau, chống khuỷu tay đứng dậy. Nửa người trên vừa mới rời khỏi mặt giường, đã bị cánh tay cường thế đặt sẵn trên thắt lưng kéo trở về, “Còn đau phải không?” Lý Chí vùi đầu vào phần gáy của Nghiêm Mộ Thanh, khẽ hôn.
Có chút ngứa, Nghiêm Mộ Thanh lại không né tránh: “Không, không đau… chính là có chút kỳ quái…”
Nam nhân ở bên phần gáy của y, ồm ồm nở nụ cười: “Không đau là được, còn kỳ quái mà em nói… quen là tốt rồi.”
Không chịu nổi lời nói thô tục ám chỉ của nam nhân, Nghiêm Mộ Thanh vươn tay đẩy cái đầu như con chó nhỏ đang vùi ở trên gáy mình kia ra: “Không phải nói là ăn cơm sao.”
“Ăn.” Lý Chí ngẩng đầu lên, tay ôm trọn thắt lưng của đối phương cũng không buông ra, trong giọng nói mang theo chút làm nũng khiến cho người ta nổi da gà: “Bất quá em phải đáp ứng anh một chuyện, anh mới cho em ăn.”
Nhằm vào một từ ‘cho ăn’, thật sâu hít một hơi: “Chuyện gì?”
Nam nhân cười nhẹ vài tiếng, lồng ngực rung lên truyền tới thân thể của người đang kề sát trong lòng: “Em chuyển tới đây.”
Qua nửa ngày, người trong lồng ngực không có lên tiếng, Lý Chí nghĩ tới đối phương không có nghe rõ, còn thật sự lặp lại một lần nữa: “Em chuyển qua đây, cùng anh sống chung.”
Lại qua một hồi lâu, nam nhân mang theo ngữ khí thử hỏi: “Khụ, cái kia… trong lòng luẩn quẩn này, phát triển đều nhanh như vậy sao…”
Lý Chí thiếu chút nữa cười phun ra, không thể tưởng tượng được Nghiêm Mộ Thanh tình nhân đại chúng như vậy, cư nhiên sẽ bảo thủ thế. Hắn nhịn không được hôn một cái lên sườn mặt của người trong lòng: “Sao lại nhanh, anh không cảm thấy như vậy a. Anh từ lúc học đại học tới bây giờ, quen biết em cũng đã tới năm. Quen biết một người năm mới gọi tới bảo cùng sống chung, như thế nào lại nhanh?”
Nghiêm Mộ Thanh không cho là đúng: “Kia không giống…”
Lý Chí nói: “Làm sao không giống?” Lại tựa hồ nhớ tới cái gì đó, “Em chê phòng của anh nhỏ? Nghiêm Mộ Thanh, anh nói cho em biết, em hiện tại là vợ của anh, lão công nuôi vợ mình là chuyện thiên kinh địa nghĩa (chuyện thường tình). Mặc kệ em có bao nhiêu tiền, có thể mua bao nhiêu phòng ở, em đều phải ngoan ngoãn sống cùng anh trong phòng ở mà anh mua, mặc quần áo anh mua, làm ấm giường cho anh.” Hai tay uy hiếp xiết chặt “Nghe thấy không?”
Nghiêm Mộ Thanh hàng mi mắt run rẩy: “Khụ, đã biết, mau đứng lên đi…” Nói xong, không để ý tới biểu tình vui sường của nam nhân, thừa dịp kẽ hở, lực đạo nơi thắt lưng biến mất, từ trên giường của nam nhân đứng lên, đi tập tễnh hướng tới phòng ăn.
“Ôi chao, tức phụ nhi, để anh đỡ em!”
Một mặt bởi vì xấu hổ, một mặt bởi vì sự hoảng hốt do lại bị nam nhân khống chế, khiến hai chân y như nhũn ra. Nghiêm Mộ Thanh một tay chống tường, bên ngoài mạnh mẽ bên trong đường hoàng: “Anh… đi lau cái bàn.”
“Tuân mệnh.”
Nhìn thấy Lý Chí vẻ mặt mang theo biểu tình thỏa mãn, hai ba cái liền lau sạch sẽ bàn ăn, lại đem thức ăn trong hộp đồ ăn mua ở bên ngoài hâm nóng xong, sau đó bưng lên. Một đũa lại một đũa, hắn đem đồ ăn hướng tới trong bát của chính mình chất thành chồng.
Nghiêm Mộ Thanh trong lòng yên lặng phiền muộn, như thế nào đối với người này lại luôn thoái nhượng vô điều kiện chứ.
Người được thoái nhượng vô điều kiện nghiêm mặt ngẩng đầu lên: “Tức phụ nhi, anh gọi điện cho công ty giúp hai chúng ta xin phép rồi.”
Mi gian nhảy dựng: “Anh… anh…”
Lý Chí nhìn ngón tay thon dài đang gắp đồ ăn ở trước mặt, không khỏi nuốt nước miếng một cái.
“Anh tâm đi, anh nói với An ca rằng em ngày hôm qua giúp anh viết báo cáo tới nửa đêm, hai người đều suy nhược thần kinh.”
Này là cái lý do thối nát gì a… Nghiêm Mộ Thanh im lặng.
“Cho nên chúng ta còn có thời gian cả ngày, có thể như vậy như vậy, như vậy như vậy…”
“Lý – Chí!!!”