Trans: Vương Linh
Beta: Yam
Nhạc Quỳnh Quỳnh cũng không biết tâm trạng thất bại của Ninh Tây Cố, cô vui đến quên trời quên đất. Có cảm giác như năm nay cô đã nạp đầy điện cho bản thân, bây giờ có thể tiếp tục nỗ lực kiếm tiền rồi!
Hôm nay sau khi cô đăng vlog đón năm mới lên, Giang Diệp Sơn đã tìm đến cô.
[Ồ, bố mẹ anh cũng thúc dục anh, em nói xem sao con gái các em lại nhẫn tâm như thế chứ? Cứ nhìn nhầm kim cương thành rác rưởi, giữ mình trong sạch, không chịu đóng giả làm bạn gái của anh.]
[Em nói xem anh có thể nghĩ cách biến cô ấy thành bạn gái thật sự của anh không, lần sau có thể đưa cô ấy về nhà rồi đây?]
Những lời mà Giang Diệp Sơn nói, giống như là muốn nối lại tình duyên với cô vậy.
Nếu đổi lại là người khác, có khi cô đã tin rồi.
Nhưng bây giờ Nhạc Quỳnh Quỳnh không có một chút hứng thú nào với anh ta cả.
Nếu không có câu nói đó của Ninh Tây Cố, nói không chừng cô sẽ bị Giang Diệp Sơn làm lay động. Nhưng bây giờ cô có trai trẻ ngọt nước, còn cần người đàn ông lớn tuổi đó làm gì?
So với một Giang Diệp Sơn nói năng ngọt xớt thì cô vẫn thích một Ninh Tây Cố giả bộ thông minh hơn.
Nhạc Quỳnh Quỳnh nhắn lại: [Thôi bỏ đi, cô bé đó cảm thấy cô ấy không xứng để anh đưa về nhà.]
Giang Diệp Sơn: [Anh thấy cô ấy không nên coi nhẹ mình như thế, trong lòng anh cô ấy là cô gái tốt nhất trên thế giới.]
Nhạc Quỳnh Quỳnh bất giác nhớ tới năm đó, cô năm mười tám tuổi mới yêu đương với Giang Diệp Sơn, còn tưởng rằng mình gặp được một người tốt.
Lúc Giang Diệp Sơn nói muốn làm bạn trai cô, cô kích động vui vẻ. Mặc dù lúc đó cô cảm thấy có gì đó khá kỳ lạ, dù sao Giang Diệp Sơn cũng lớn hơn cô chín tuổi lận, hoàn toàn là một người đàn ông có kinh nghiệm xã hội phong phú, còn cô vẫn còn là học sinh.
Nghĩ một lúc, hình như lúc đó cô cũng tầm tuổi Ninh Tây Cố, đều đang học năm nhất đại học.
Bây giờ nghĩ lại, lúc đó bản thân thực sự không thành thục, chẳng khác gì một đứa trẻ cả. Lúc đó cô chỉ cảm thấy có một người bạn trai như vậy, rất giống với mấy tiểu thuyết tổng tài bá đạo trên mạng, nói ra vô cùng có mặt mũi.
Sau khi bình tĩnh lại để suy nghĩ, cô cũng không biết rốt cuộc mình thực sự thích Giang Diệp Sơn, hay chỉ vì lòng hư vinh đáng cười lúc đó của mình thôi.
Nhạc Quỳnh Quỳnh giật mình, cô dùng bộ não không mấy linh hoạt của mình bắt đầu trầm tư suy nghĩ vấn đề này.
Cô nhức đầu, không biết nên nhắn lại thế nào.
“Ting~”
Có tin nhắn mới được gửi tới.
Nhạc Quỳnh Quỳnh cúi đầu nhìn, là Ninh Tây Cố gửi tới:
[Chị, tôi hỏi chút được không?]
[Tôi mới coi vlog chị đăng… Vì sao lần này cũng không có tôi?]
Nhạc Quỳnh Quỳnh nhìn điện thoại bật cười mấy tiếng, dường như cô có thể tưởng tượng ra dáng vẻ vừa kinh ngạc vừa buồn bực của Ninh Tây Cố.
Lúc ghép video này cô cũng từng nghĩ, không biết có nên để Ninh Tây Cố xuất hiện không. Nghĩ tới nghĩ lui, cô vẫn chưa chuẩn bị để cậu xuất hiện.
Cô cũng không rõ ban đầu bản thân cô là thật lòng hay chỉ do hư vinh. Nhưng sau khi xem tin nhắn của Ninh Tây Cố, cô dám khẳng định lòng hư vinh của Ninh Tây Cố cũng không nhỏ đâu!
Mấy chàng trai ở tuổi này, có thể quen được một cô bạn gái xinh đẹp đã đủ để khoe khoang khắp nơi rồi, hơn nữa cô còn là người đẹp nhiều tiền nữa! Không chỉ có như vậy, cô còn là một hotgirl mạng khá có danh tiếng!
Ha ha.
Coi như điều kiện kinh tế trong nhà Ninh Tây Cố không tệ, bản thân cậu ta lại là sinh viên của một trường danh tiếng, nhưng những thứ này cũng không được coi là hiếm lạ gì. Nếu như Ninh Tây Cố có thể theo đuổi được cô thì đó là vinh hạnh của cậu! Điều này có thể khiến Ninh Tây Cố đắc ý đến thế nào chứ?
Cảm giác ưu việt bành trướng trong lòng Nhạc Quỳnh Quỳnh.
Một chút phiền não do Giang Diệp Sơn mới vừa mang lại cũng tan thành mây khói trong nháy mắt, vừa thấy Ninh Tây Cố, tâm trạng của cô liền tốt lên. Cô dứt khoát bỏ qua Giang Diệp Sơn, tán gẫu với Ninh Tây Cố.
Trò chuyện một hồi, cô hoàn toàn quên luôn Giang Diệp Sơn.
Đùa giỡn với cún con là chuyện thú vị nhất trên thế giới.
Cô có thể đùa giỡn cả ngày với cún con.
Nhạc Quỳnh Quỳnh nhắn lại: [Sao tôi lại phải để cậu xuất hiện trong video?]
Ninh Tây Cố trả lời lại cực nhanh, nhưng vẫn cứ cố giả bộ bình tĩnh, khách quan phân tích: [Bây giờ tôi hiểu rất rõ vị trí của mình, chị chỉ đưa tiền lương tháng trước, tháng này không có, điều đó cho thấy từ tháng này trở đi tôi đã không còn là trai bao của chị nữa… Ít nhất… cũng có thể coi là bạn của chị, nói chính xác hơn là người theo đuổi chị.]
[Mấy ngày tết năm nay chúng ta ở cùng nhau rất vui vẻ, chị cũng chụp rất nhiều ảnh có tôi trong đó. Tôi thắc mắc sao mình không có mặt trong vlog của chị cũng là một điều hợp lý.]
Nhạc Quỳnh Quỳnh không nhịn được mà bật cười. Cô nén cười, nghĩ, chắc hẳn là trong lòng Ninh Tây Cố vẫn còn bóng ma tâm lý lần trước.
Cô hoàn toàn có thể tưởng tượng ra dáng vẻ nghiêm túc nghiêm chỉnh của Ninh Tây Cố khi nói lời này. Cô bị sự đáng yêu này đả động, nhắn lại: [Tiểu Ninh à, cậu nên biết là dục tốc thì bất đạt. Bây giờ tôi chỉ cho phép cậu theo đuổi tôi, chứ tôi chưa thừa nhận cậu.]
[Sau này có thể xuất hiện trong vlog của tôi hay không còn cần dựa vào sự nỗ lực của cậu.]
[Nhưng mà…]
Nhạc Quỳnh Quỳnh dừng lại ở chỗ này, viết xong rồi nhưng không gửi.
Cô cố ý chờ Ninh Tây Cố lo lắng hỏi: [Nhưng cái gì?]
Nhạc Quỳnh Quỳnh: [Thế nhưng, sao cậu muốn xuất hiện trong vlog của tôi thế? Phản ứng này của cậu khiến tôi cảm thấy cậu có ý đồ bất lương gì đấy.]
[Cậu cũng muốn nổi tiếng trên mạng à?]
Ninh Tây Cố: “…”
Nhạc Quỳnh Quỳnh: [Nếu không… Sao cậu lại muốn xuất hiện trên vlog của tôi?]
Ninh Tây Cố nhìn thấy tin nhắn này thì tức giận đến mức bật cười.
Người phụ nữ ngốc nghếch này, cô thật sự cho là ai cũng muốn nổi tiếng trên mạng à? Cậu còn chê đẳng cấp người nổi tiếng trên mạng thấp đây. Cậu vẫn luôn có cái nhìn phiến diện với cái nghề này, vậy nên khi mới gặp Nhạc Quỳnh Quỳnh, cậu cảm thấy cô đủ low nên mới chủ động tiếp cận.
Nói đi cũng phải nói lại.
Cậu giận gì chứ? Theo lý mà nói cậu cũng không muốn xuất hiện ở trong vlog của Nhạc Quỳnh Quỳnh. Bớt chuyện khiến cậu phải bận tâm.
Lỡ đâu… Sau này cậu thừa kế sản nghiệp rồi mà lại bị người khác phát hiện xuất hiện trong video của Nhạc Quỳnh Quỳnh thì mất mặt chết.
Đúng, cậu không muốn xuất hiện trên đó chút nào cả.
Ninh Tây Cố nhắn lại: [Tôi không muốn. Ý tôi là tôi không phải rất muốn được xuất hiện trước ống kính.]
[Sau này vẫn cứ như này cũng tốt, chị cắt phần tôi đi cũng đỡ khiến tôi gặp phiền phức.]
Nhạc Quỳnh Quỳnh: [Giận rồi?]
Ninh Tây Cố: [Không có, khuya lắm rồi, tôi ngủ đây.]
Vậy là tức giận thật rồi. Nhạc Quỳnh Quỳnh nghĩ, tính tình chàng trai trẻ tuổi quả là thay đổi thất thường.
Hình như lúc mới quen Ninh Tây Cố, dỗ cậu cũng không khó như vậy.
Nhạc Quỳnh Quỳnh nhớ lại khoảng thời gian hơn hai tháng trước, khi hai người họ mới quen biết nhau. Khi đó Ninh Tây Cố còn lạnh như băng, như là có ai thiếu cậu ta cả ba tỷ chưa trả hay gì.
Bây giờ tốt hơn nhiều rồi.
Bởi vì cô luôn có cách khiến cậu ta phải sụp đổ nên hoàn toàn không thể nào cao lãnh được. Hì hì.
Nhạc Quỳnh Quỳnh lại nhức đầu.
Thế nhưng hình như cô chọc Ninh Tây Cố giận mất rồi, đũa giỡn hơi quá trớn. Đương nhiên cô biết Ninh Tây Cố không ham hố làm người nổi tiếng trên mạng gì, sự thanh cao của cậu là xuất phát từ trong xương tủy.
Nếu như thật muốn nổi tiếng, lần trước giới thiệu với công ty điện ảnh và truyền thông thì hẳn là cậu đã đồng ý thẳng rồi.
Thật sự hỏng rồi.
Hai người đàn ông tìm cô hôm nay đều đã bị cô nói đến câm lặng.
Giang Diệp Sơn thì cứ để đó không sao cả, nhưng Ninh Tây Cố thì không được.
Phải làm sao đây? Làm sao để dỗ cún con? … Nếu không thì, chắc là hôn một cái là được rồi.
Nhạc Quỳnh Quỳnh suy nghĩ một hồi rồi ngủ mất.
Kết quả cũng không cần cô dỗ.
Sáng sớm hôm sau.
Ninh Tây Cố chủ động nói với cô, váy đến rồi, cậu muốn tự mình đem đến nhà cho cô.
Sếp Nhạc phê chuẩn.
Sau khi tan ca, Nhạc Quỳnh Quỳnh về nhà đắp mặt nạ dưỡng da đợi Ninh Tây Cố. Ninh Tây Cố mặc áo phao quần jean vô cùng bình thường, mang theo một bộ váy trị giá mấy trăm nghìn tới nhà.
Sắc mặt vẫn có hơi đen.
Vừa vào cửa đã đưa túi đựng váy cho cô: “Chị thử đi, không vừa chỗ nào thì nói với tôi, tôi đem về sửa lại.”
Váy cao cấp đặt làm, thường được may theo số đo người mặc.
Ninh Tây Cố cũng không chắc có vừa người hay không, dù sao cậu chỉ đưa số đo qua rồi may thôi.
Đây là một bộ váy đuôi cá màu trắng, nhìn sơ qua thì bình thường không có gì khác biệt, chỉ là chất liệu vải tốt hơn một chút, cảm xúc tốt hơn. Nhưng cô vừa mặc vào người thì phát hiện, bộ váy này được cắt may vô cùng xuất sắc, khiến vóc dáng của cô trông càng thêm lả lướt xinh đẹp.
Nhạc Quỳnh Quỳnh vẫn luôn rất tự tin với vóc dáng của mình… Nếu không sao cô lại đi làm người mẫu chứ? Nhưng sau khi mặc bộ váy này, vóc dáng của cô tựa như được thăng thêm một bậc mới, cô chỉ ngắm mình trong gương thôi cũng tự cảm thấy đẹp.
Sau khi trang điểm xong, cô chụp liền mấy tấm, hận không thể nhanh chóng đăng chúng lên mạng để mọi người khen vóc dáng của cô đẹp.
Cô phải dùng toàn bộ sự tự chủ của bản thân mới có thể nhịn được!
Cô cảm thấy nhất định phải nhịn đến tiệc tối hôm đó, cô muốn chụp ở nơi có ánh sáng đẹp nhất mới dùng nó đem đi khoe!
Nhạc Quỳnh Quỳnh điên cuồng selfie sau đó lại để Ninh Tây Cố chụp cho cô.
Ninh Tây Cố thấy cô vui như con nít, bất tri bất giác cũng bị cô cuốn hút. Ngẫm lại cậu cũng chẳng có cách nào nổi giận với Nhạc Quỳnh Quỳnh được.
Nhạc Quỳnh Quỳnh ngốc như thế đấy, cậu tức giận với một đứa ngốc làm gì chứ?
Chụp xong, Nhạc Quỳnh Quỳnh từ từ coi ảnh chụp, mới nhớ tới phải khen Ninh Tây Cố: “Đẹp quá đi, cảm ơn cậu nhá, kỹ thuật may ở quê cậu sao tốt thế? Cái váy này đẹp quá, tôi rất thích, tôi rất thích.”
Nhạc Quỳnh Quỳnh vô cùng vui, cô nhảy lên ôm cổ Ninh Tây Cố, hôn cậu một cái.
Ninh Tây Cố bị hôn đến mặt đỏ lựng, tâm loạn cào cào, cậu cảm thấy không còn gì để nói, không theo quy củ gì cả. Một mặt, váy cậu tặng lại khiến Nhạc Quỳnh Quỳnh vui như vậy, cuối cùng cũng khiến cậu yên tâm. Mặt khác, thấy Nhạc Quỳnh Quỳnh cười ngây ngô như vậy, giống như lại trở thành bằng chứng về sự hư vinh nông cạn của cô.
Cô vui đến mức muốn nhảy bổng lên luôn rồi, không có cảm giác rụt rè thục nữ gì cả.
Ninh Tây Cố sờ sờ môi mình.
Cậu nghĩ thầm, nụ hôn này cũng đắt thật, mấy trăm nghìn một lần.
Thì ra chỉ cần một bộ váy đã có thể dỗ cô vui rồi.
So với việc cậu làm không công còn đơn giản hơn nhiều. Sớm biết như vậy, cậu cần gì phải cực nhọc thế chứ? Thế nhưng, rốt cuộc Nhạc Quỳnh Quỳnh nhận được váy đẹp nên vui hay là được cậu tặng váy mới vui?
Nhạc Quỳnh Quỳnh bận làm điệu mãi không ngừng, luôn miệng hỏi: “Cậu thấy tôi hợp với tóc xoăn hay tóc đen thẳng hơn? Tôi muốn làm một kiểu tóc hợp với bộ váy này… Tôi còn phải nhanh chóng đến thẩm mỹ viện nữa.”
“Thật là đẹp quá đi! Quá đẹp! Cậu giới thiệu người may bộ váy này cho tôi được không?”
Sao mà giới thiệu cho được?
Ninh Tây Cố nói: “Chị thích thì tôi mua cho chị là được rồi.”
Nhạc Quỳnh Quỳnh hừ hừ: “Sao nào? Coi thường tôi đấy à? Muốn có váy đẹp thì tôi có thể tự mình mua!”
Ninh Tây Cố vẫn không dám giới thiệu. Đó là phòng làm việc của một nhà thiết kế nổi tiếng thế giới, cậu còn dùng ké thẻ vip của mẹ, bây giờ mà giới thiệu thì lộ chắc rồi.
Ninh Tây Cố uyển chuyển nói: “Không tiện lắm, sau này hãy nói đi.”
Nhạc Quỳnh Quỳnh cũng không truy hỏi: “Để làm chi? Rất đắt à? Không dám nói? Cái váy này vừa nhìn đã thấy đắt rồi…”
Nhạc Quỳnh Quỳnh suy nghĩ một chút, nói: “Cậu ra ngoài chút đi, tôi muốn thay váy.”
Cô cởi váy ra, treo lên, vô cùng quý trọng mà dùng túi chống bụi bọc lại, đổi lại bộ đồ ngủ xám màu, nghiêm túc hỏi cậu: “Tốn bao nhiêu thế? Ít nhất phải cũng phải mười mấy nghìn phải không!? Ninh Tây Cố, cậu nói thật cho tôi biết, gần đây cậu tiêu rất nhiều tiền sao!? Mướn nhà đắt như thế rồi lại còn mua váy cho tôi. Một sinh viên như cậu thì có bao nhiêu tiền… Cậu đừng có vì sĩ diện mà chạy đi mượn tiền trên mạng gì đó đấy nhé.”
Ninh Tây Cố: “Ừ, cũng tầm tầm như chị nói đấy. Chị không cần lo lắng, tôi không có đi vay tiền, cái váy này là tôi dùng tiền mừng tuổi và tiền học bổng của mình để mua. Dù gì tôi cũng là một tiểu phú nhị đại mà.”
Còn nhớ rõ cái hình tượng đó cơ ấy!
Nhạc Quỳnh Quỳnh buồn cười. Cô không tin Ninh Tây Cố là phú nhị đại, nhưng hình như gia cảnh nhà Ninh Tây Cố cũng coi như là tốt, cắn răng mua cho cô cái váy này thì chắc cũng có khả năng.
Cô vô cùng tự tin cho là mình xứng với cái váy này, cũng xứng với sự theo đuổi hết sức của Ninh Tây Cố.
–
Đảo mắt một cái, đã đến tối diễn ra buổi tiệc đấu giá.
Nhạc Quỳnh Quỳnh mặc bộ váy trắng như ánh trăng chảy xuôi đến dự tiệc.
Đồng Tuyết Dao nói đến đón cô, hai người cùng đi.
Cho nên Nhạc Quỳnh Quỳnh không tự mình lái xe đến. Hơn nữa, cái xe rởm ấy của cô dùng để khoe khoang trong trấn thì còn tạm được, chứ đến những nơi như này thì hình như không đủ cấp bậc.
Nếu như Đồng Tuyết Dao không tới đón cô thì cô cũng sẽ tự mình thuê một chiếc xe hào hoa đến làm màu.
Vừa lên xe Nhạc Quỳnh Quỳnh đã lập tức lên tiếng khen ngợi trước: “Tuyết Dao, hôm nay cô đẹp quá.”
Đồng Tuyết Dao cũng đang nhìn cô, vừa nhìn đã bị vẻ đẹp của cô làm ngây người.
Nhạc Quỳnh Quỳnh ngày hôm nay cũng rất đẹp. Nếu như muốn hình dung thì cô như bảo thạch cất trong hộp, là một viên trân châu hiếm có trên thế giới được một lớp vải nhung mềm mại bao bọc.
Đặc biệt là khi Nhạc Quỳnh Quỳnh cười rộ lên, tựa như ánh sáng xung quanh sáng thêm mấy phần.
Phối với một cái váy trắng, khuyên tai trân châu và vòng cổ, mái tóc đen xõa dài. Hôm nay Nhạc Quỳnh Quỳnh còn trang điểm rất đậm, nhưng khi lên hình thì lại trông rất thanh thuần, sạch sẽ, nhìn qua như không trang điểm vậy. Thực ra cô dùng hết hai tiếng đồng hồ để trang điểm, mới có thể đạt đến mức độ hoàn mỹ không chút tì vết nào như vậy.
Dù sao đây cũng là lần đầu tiên cô tham gia một bữa tiệc thượng lưu như này, cô không muốn bị mất mặt.
Đồng Tuyết Dao tâm tình phức tạp nói: “Cô cũng thế, hôm nay cô rất đẹp…”
“Cảm ơn.” Nhạc Quỳnh Quỳnh nói: “Cảm ơn.”
Nhạc Quỳnh Quỳnh vô cùng căng thẳng, luôn đi theo Đồng Tuyết Dao. Cô muốn biểu hiện ra mình rất bình tĩnh, nhưng thật ra cô lại không dám đi xa.
Nhưng vừa xuống xe, mới đến hội trường thì Đồng Tuyết Dao bỗng nói: “Chờ đã, để tôi nhìn chút đã… Quỳnh Quỳnh, bông tai của cô rớt mất một cái rồi.”
Nhạc Quỳnh Quỳnh sờ sờ tai, quả thật rớt mất một cái rồi. Cô vội vàng quay đầu lại tìm thế nhưng không có trên xe, cũng không thể đi dọc đường tìm được. Cô là một người sơ ý, nên cũng không hoài nghi gì nhiều, còn tưởng là vấn đề do mình.
Mất cái khuyên tai mấy nghìn là một chuyện, chuyện phiền toái hơn là cô không mang theo đồ trang sức dự phòng.
Nhạc Quỳnh Quỳnh bối rối: “Tôi đến hội trường muộn chút được không? Bây giờ tôi về nhà lấy bộ khác.”
Đồng Tuyết Dao nói: “Đừng gấp, tôi cho cậu mượn một bộ! Vừa hay tôi có đem dự phòng, trông cũng rất hợp với cô đấy, hay là thử chút nhé?”