Edit: Cos
Beta: Yam
Nụ hôn của Ninh Tây Cố không hề có tí kỹ xảo nào, vừa vụng về vừa ngây ngô, ngoại trừ nóng nảy còn có chút tức giận, như muốn ăn tươi nuốt sống cô vậy.
Vốn dĩ Nhạc Quỳnh Quỳnh bị hôn đến mơ màng, tim loạn nhịp, nên nhất thời quên tức giận, cứ ngây ngốc để mặc Ninh Tây Cố hôn mình.
Ninh Tây Cố cũng luống cuống.
Cậu cứ cảm thấy mình sẽ bị Nhạc Quỳnh Quỳnh tát cho một cái bất cứ lúc nào. Nhưng hôn thì cũng đã hôn rồi, cậu dứt khoát hôn cho đủ vốn.
Nhạc Quỳnh Quỳnh chưa thắt dây an toàn nên cậu trực tiếp nhấc cả người cô ôm vào lòng để hôn.
Môi Nhạc Quỳnh Quỳnh vừa mềm vừa ngọt, sau khi hôn cậu mới phát hiện hôn thế nào cũng không đủ. Cậu giống như một kẻ tham ăn, vừa hôn xong vẫn muốn hôn nữa.
Với lại, Nhạc Quỳnh Quỳnh không đẩy cũng không đánh cậu, càng cổ vũ cậu làm chuyện xấu.
Một lúc sau, cậu mới buông Nhạc Quỳnh Quỳnh ra, tạm dừng một lúc để quan sát vẻ mặt cô.
Nhạc Quỳnh Quỳnh hơi cau mày, có chút ngơ ngác, giống như bị hôn đến choáng váng, hai má ửng đỏ, nhìn cậu không chớp mắt. Rõ ràng trang điểm quyến rũ đến vậy, thế nhưng vẻ mặt của cô lại giống như một cô gái mới biết yêu, hồn nhiên và ngây thơ như thế.
Ninh Tây Cố muốn nói chuyện với cô, nhưng vừa nhìn thấy vẻ mặt của cô, cậu không nhịn được cúi người cắn nhẹ lên đôi môi đỏ mọng sau nụ hôn của cô. Cậu muốn nhịn nhưng vẫn là không nhịn được, hôn một cái rồi nói: “Chị nhìn tôi như vậy làm gì chứ? Không mắng tôi à?”
Nhạc Quỳnh Quỳnh mềm như bông, tức giận nói: “Tôi đang suy nghĩ mắng cậu thế nào đó… Đừng làm ồn, đầu tôi đang đau.”
Ninh Tây Cố thấy cô rất đáng yêu.
Rõ ràng Nhạc Quỳnh Quỳnh lớn hơn cậu mấy tuổi, nhưng đôi khi cậu cảm thấy Nhạc Quỳnh Quỳnh còn nhỏ hơn mình, nhất là vào những lúc thế này.
Thật đê tiện.
Người phụ nữ hư hỏng này đáng lý tình trường phải lão luyện mới đúng chứ, sao lại trông ngây thơ như vậy? Là ảo giác của cậu à? Hay Nhạc Quỳnh Quỳnh đang giả vờ giả vịt với cậu?
Nếu đây là giả vờ, diễn xuất quả thật quá là đỉnh cao.
Ninh Tây Cố áp tay lên gò má nóng rực của cô hỏi: “Chị say hả?”
Nhạc Quỳnh Quỳnh thành thật thừa nhận, kiêu ngạo nói: “Say rồi. Đồ khốn, cậu dám thừa dịp tôi say rượu hôn trộm tôi hả? Đợi tôi tỉnh rượu, cậu chờ đó mà xem, xem tôi dạy dỗ cậu thế nào.”
Ninh Tây Cố chỉ cảm thấy vừa buồn cười vừa bất đắc dĩ.
Bị Nhạc Quỳnh Quỳnh chọc tới mức tức giận, cậu chỉ có thể hít thở sâu, bản thân tự đè nén nó xuống. Nhưng cậu lại hoàn toàn không khống chế được lý trí của bản thân trong tức khắc.
Đúng lúc Nhạc Quỳnh Quỳnh ngẩng đầu lên, chóp mũi cô vô tình cọ vào chóp mũi của cậu, giống như một con thỏ nhỏ đáng yêu đột nhiên nhảy vào trong lòng cậu.
Lý trí của Ninh Tây Cố trong nháy mắt bay sạch, từ từ sáp người lại gần cô, mổ lên đôi môi mềm mại của cô một cái.
Ninh Tây Cố nói năng lộn xộn: “Hay là chị vẫn nên tát tôi một cái đi.”
“Tôi tát cậu làm gì? Tôi cũng không phải người ưa bạo lực, tôi đã đánh cậu khi nào đâu?” Nhạc Quỳnh Quỳnh nói.
Ninh Tây Cố cực kỳ bối rối nói: “Nếu chị còn không chịu đánh tôi, tôi lại muốn hôn chị tiếp. Không phải chị nói tỉnh rượu sẽ dạy dỗ tôi hả?”
Nhạc Quỳnh Quỳnh hừ một tiếng không rõ ý vị: “Đồ vô dụng. Khi cậu cản tôi lại, nói với tôi là “Chị ơi mua tôi đi”, không phải gan to lắm à? Sao bây giờ ngược lại càng ngày càng nhút nhát rồi?”
Nhạc Quỳnh Quỳnh nói rất có đạo lý.
Ninh Tây Cố cũng phát sầu vì bản thân mình, vì sao chứ? Cậu và cô trán kề trán, hơi thở ấm áp quấn lấy nhau, suy nghĩ một chút rồi nói: “Có lẽ là bởi vì… Tôi không muốn làm chị ghét tôi.”
Nhạc Quỳnh Quỳnh mơ hồ nói: “Tôi cũng đâu có ghét…”
Lời này có ý gì? Có quá nhiều cách giải thích.
Ngược lại Ninh Tây Cố cảm thấy câu này còn làm cậu vui vẻ hơn nụ hôn vừa rồi.
Ngay lúc này, Nhạc Quỳnh Quỳnh ngồi nhổm dậy, đột ngột nói: “Đúng rồi, có chuyện này tôi cần nói với cậu một chút.”
Ninh Tây Cố hỏi: “Chuyện gì vậy?”
Nhạc Quỳnh Quỳnh nói như đang thuật lại sự thật: “Hôm nay không phải tôi và Đồng Tuyết Dao cãi nhau sao? Tôi đã nói với cô ta rằng tôi có bạn trai. Cậu phải nhớ kỹ hình tượng đó.”
Ninh Tây Cố không phản ứng ngay lập tức, nói rất chuyên nghiệp: “Được, được, tôi biết rồi. Nếu không may gặp được cô ta, tôi nhất định sẽ nhớ kỹ, sẽ không lỡ lời đâu. Vẫn là hình tượng phú nhị đại đúng không?”
Đã từng là một đứa nhỏ rất thông minh, thế nào mà đầu óc lại đột nhiên biến thành óc lợn thế này?
Nhạc Quỳnh Quỳnh rất bực mình.
Cô duỗi tay bóp bóp mặt Ninh Tây Cố, tức giận nói: “Có phải cậu bị ngốc rồi hay không?”
Trên mặt Ninh Tây Cố không có nhiều thịt, véo cũng không có cảm giác gì đặc biệt.
Ninh Tây Cố chưa phản ứng kịp: “Hả?”
Nhạc Quỳnh Quỳnh ngồi một tư thế trong lòng cậu một lát thì cảm thấy hơi mỏi, cô dịch cái mông thay đổi tư thế, ôm lấy cổ cậu rồi nói: “Cho dù hôm nay tôi uống say, nhưng cậu nghĩ vào lúc này ai cũng có thể hôn tôi à? Huống chi tôi và cậu đã hôn tận mấy lần.”
Mấy câu này nghe mới đơn giản làm sao.
Nhưng Ninh Tây Cố cứ cảm thấy mình không hiểu, lại như đã hiểu.
Cậu ngây ngốc vài giây.
Nhạc Quỳnh Quỳnh nói chóng mặt, gục đầu vào vai cậu.
Ninh Tây Cố mới hoàn hồn, cậu không dám tin, muốn lên tiếng, nhưng vừa mới nói một chữ đã suýt chút nữa cắn đầu lưỡi mình: “Chị, ý của chị là, hiện tại tôi có thể được xem là bạn trai của chị…”
Nhạc Quỳnh Quỳnh tựa vào trong ngực cậu gật gật đầu.
Cả người Ninh Tây Cố nóng bừng lên, cậu kích động đến mức tim như muốn nổ tung khỏi lồng ngực. Tay chân cậu lại cứng đờ, không biết nên nói hay làm gì tiếp nữa, chỉ cẩn thận ôm lấy Nhạc Quỳnh Quỳnh.
Chuyện này đến không một tín hiệu báo trước? Bỗng nhiên cậu được đóng dấu thân phận?
Nhạc Quỳnh Quỳnh ấn tay lên ngực cậu: “Tim cậu đập nhanh quá.”
Ninh Tây Cố rầu rĩ ủ rũ nói: “Chị cảm thấy là do ai làm hại đây?”
Nhạc Quỳnh Quỳnh rất phấn khích: “Là tôi đó, hì hì.”
Đợi chờ lâu như vậy, đột nhiên thành sự thật, Ninh Tây Cố thay vào đó lại cảm thấy được không chân thật, sau một hồi ngây ngất ngắn ngủi, cậu trở nên điên cuồng, không yên tâm hỏi: “Nhạc Mỹ Lệ, chị nói thật phải không? Hay là lại trêu chọc tôi?”
Người phụ nữ Nhạc Quỳnh Quỳnh này, mẹ nó, thay đổi quá thất thường. Huống chi bây giờ cô còn đang say xỉn, cậu không yên tâm được một chút nào.
Nhạc Quỳnh Quỳnh nói: “Không lừa cậu, tôi lừa cậu làm gì chứ?”
Ninh Tây Cố nói: “Vậy chị nói rõ ràng với tôi một lần, nói tôi là bạn trai chị hoặc là chị là bạn gái của tôi.”
Nhạc Quỳnh Quỳnh ghét bỏ cậu: “Sao cậu phiền quá vậy?”
Ninh Tây Cố móc di động ra, bật chức năng ghi âm trước mặt cô, nói: “Chỉ cần chị nói một lần, tôi sẽ tin chị.”
Nhạc Quỳnh Quỳnh nóng nảy, nói với điện thoại trên tay cậu với giọng điệu kỳ quái: “Ninh Anh Tuấn rất muốn làm bạn trai của Nhạc Mỹ Lệ, cuối cùng Nhạc Mỹ Lệ cũng phê chuẩn rồi.”
“Chịu chưa? Thật là trẻ con!
Ninh Tây Cố hài lòng cất điện thoại, nói: “Nếu mà ngày mai chị tỉnh rượu, trở mặt không nhận, tôi cũng có đoạn ghi âm này làm chứng, ít nhất thì chị cũng hứa một nửa.”
Nhạc Quỳnh Quỳnh nói: “Tôi mệt rồi, tôi muốn ra phía sau ngủ, cậu cứ lái xe trước đi.”
Dứt lời, cô không đoái hoài đến Ninh Tây Cố nữa, thoát khỏi vòng tay cậu và leo ra ghế sau.
Ninh Tây Cố vô thức ôm cô lại một chút.
Vừa quay đầu đã nhìn thấy vòng eo và vòng mông của Nhạc Quỳnh Quỳnh phác họa ra một đường cong cực kì mê hoặc lòng người. Cậu căng thẳng, không được tự nhiên quay đầu sang hướng khác, không dám nhìn thêm.
Sợ nhìn thêm một chút thì cậu sẽ không có cách nào duy trì phẩm cách quý ông, sẽ xảy ra chuyện lớn mất.
Cậu nghe thấy tiếng sột soạt ở hàng ghế sau, quay đầu nhìn thì thấy Nhạc Quỳnh Quỳnh đã nằm xuống.
Mới chút xíu mà đã nghe tiếng hít thở của Nhạc Quỳnh Quỳnh đã ngủ say.
Ninh Tây Cố im lặng nhìn chăm chú về phía trước, thầm nghĩ, Nhạc Quỳnh Quỳnh cứ thế mà an tâm về cậu à? Cô ấy không sợ cậu tập kích bất ngờ lúc cô ngủ sao?
Cậu bình tĩnh lại mười phút rồi mới lái xe, lái xe với thái độ vô cùng cẩn thận và bình tĩnh, sợ sẽ làm cô thức giấc, cho đến khi tới vị trí để xe của Nhạc Quỳnh Quỳnh trong bãi đỗ xe của tiểu khu cô ở.
Nhạc Quỳnh Quỳnh về đến nhà, cô vừa ngáp vừa tháo trang sức, đóng cửa nằm xuống là ngủ ngay.
Ninh Tây Cố không nỡ về, cậu còn muốn đợi ngày mai cô vừa tỉnh thì lập tức hỏi cho rõ ràng chuyện cô đồng ý làm bạn gái cậu tối qua có tính không? Cho nên cậu không về mà nằm trên sô pha nhà cô ngủ một đêm.
Nói là ngủ một đêm.
Nhưng thật ra cậu chỉ nhắm mắt để đó, mất ngủ cho đến rạng sáng.
Thậm chí Ninh Tây Cố còn tưởng tượng ở trong lòng. Giả sử Nhạc Quỳnh Quỳnh không giữ lời, cậu nên trả lời thế nào, đấu tranh thế nào đây.
Bởi vì cậu không ngủ được nên dứt khoát chơi điện thoại luôn.
Trước đây, Ninh Tây Cố không thích dùng tài khoản mạng xã hội lắm. Vì ngắm Nhạc Quỳnh Quỳnh mà cậu đã download hết các app có liên quan tới cô. Cậu mở trang web video, xem từng vlog của Nhạc Quỳnh Quỳnh, cảm thấy vô cùng thích thú.
Thật ra cậu đã coi hết rồi, nhưng khi xem lại vẫn thấy thú vị không hiểu nổi. Nhạc Quỳnh Quỳnh biết mình xinh đẹp, cô cũng không làm ra vẻ che giấu bản thân, sống tự do phóng khoáng.
Có vài cái cậu không muốn xem chút nào, là những video khoe yêu đương mà Nhạc Quỳnh Quỳnh quay với Cừu Tuấn bốn năm tháng trước, cậu nhìn mà tim chua xót.
Càng tức.
Càng không ngủ được. Haizz!
Cậu thấy mình đẹp trai hơn Cừu Tuấn nhiều, vì sao Nhạc Quỳnh Quỳnh không yêu cầu cậu quay chung chứ?
Nhạc Quỳnh Quỳnh say rượu nên đau đầu.
Ngủ một giấc thẳng tới giữa trưa mới tỉnh.
Cô ngửi thấy mùi thức ăn, mở cửa phòng ngủ, khẽ ngó đầu ra liếc nhìn.
Ồ, quả nhiên là Ninh Tây Cố đang nấu ăn. Sao cậu lại ngoan như vậy, nhà cửa cũng dọn dẹp sạch sẽ hết rồi.
Nhạc Quỳnh Quỳnh vui vẻ đi đánh răng rửa mặt, skincare, cảm giác da của mình miễn cưỡng có thể cứu vãn lại một chút, lại trở nên căng mọng rồi.
Cô vừa ra khỏi phòng ngủ đã hỏi: “Cậu nấu canh gì vậy? Thơm quá?”
Ninh Tây Cố đáp: “Canh đậu xanh sườn heo. Giúp chị giải rượu. Chi có bị đau đầu không?”
Nhạc Quỳnh Quỳnh nói: “Không đau lắm. Tối qua đã uống thuốc giải rượu rồi.”
“Vậy tốt rồi.” Ninh Tây Cố nghiêm mặt, cởi tạp dề ra, cực kỳ nghiêm túc mà nhìn cô chăm chú: “Bây giờ chị có thể trả lời câu hỏi của tôi một cách nghiêm túc và có trách nhiệm không?”
Nhạc Quỳnh Quỳnh mặc dù không rõ lắm nhưng cảm thấy rất trịnh trọng: “Ừm? … Câu hỏi gì vậy?”
Đầu tiên, Ninh Tây Cố lấy di động mở đoạn ghi âm, giọng Nhạc Quỳnh Quỳnh từ trong bên trong phát ra: “Ninh Anh Tuấn rất muốn làm bạn trai của Nhạc Mỹ Lệ, cuối cùng Nhạc Mỹ Lệ cũng phê chuẩn rồi.”
“Tối qua chị đã đồng ý để tôi làm bạn trai chị, nhưng lúc đó chị đang say, không chắc ăn lắm.” Ninh Tây Cố như đang đối mặt với kỳ thi đại học, phân tích kỹ càng: “Tôi đã suy nghĩ rất lâu, mấy câu này của chị có nhiều cách hiểu lắm. Thứ nhất, chị nói là Ninh Anh Tuấn, đây chỉ là biệt danh trên mạng của tôi, không chính thức. Còn Nhạc Mỹ Lệ lại là tên thật của chị, bình thường đều dùng tên Nhạc Quỳnh Quỳnh. Đề cập không rõ ràng.”
“… Vì vậy, bây giờ tôi muốn nghiêm túc xác nhận lần nữa.”
Người không đứng đắn sợ nhất là gặp chuyện đứng đắn.
Nhạc Quỳnh Quỳnh bất giác cảm thấy thật phiền phức.
Cô lại không thích bị người khác ép buộc mình làm một việc gì đó, cho nên Nhạc Quỳnh Quỳnh cố ý bơ cậu một chút, không trả lời câu hỏi của cậu ngay lập tức.
Hỏi cô một đằng, cô trả lời một nẻo: “Không phải cả đêm cậu không ngủ chứ. Quầng thâm mắt đen thùi lùi kìa.”
Ninh Tây Cố im lặng ngay lập tức, trầm mặc xấu hổ.
Dù sao chẳng còn tí thanh cao nào nữa.
Nhạc Quỳnh Quỳnh vẫn không trả lời cậu, khịt mũi, xoay người đi tới bàn ăn: “Tôi đói chết đi được, tôi phải ăn cơm đã.”
Như thế này là mặc kệ cậu?
Ninh Tây Cố tròn mắt, vừa sốt ruột vừa tức giận. Thực sự không nhịn nổi, không còn cách nào duy trì sự bình tĩnh, cậu đứng dậy chạy nhanh đến bên cô như chó chạy, nôn nóng bất an đuổi theo cô hỏi: “Chị mau nói cho tôi biết, chị đừng đánh trống lảng, chị không thừa nhận đúng không? Tôi biết ngay mà, cho dù chị không uống say cũng thích lừa người khác, uống say rồi thì càng thích lừa người hơn…”
Nhạc Quỳnh Quỳnh bất thình lình xoay người lại, trừng mắt nhìn cậu: “Được rồi được rồi, đừng càm ràm nữa. Cơm nước xong xuôi, tôi đưa bạn trai nhỏ đi báo danh khai giảng, vậy được chưa?”
“Ừm, ý tôi là chỉ cái người cao to gây vướng chân vướng tay theo sau mông tôi ấy.”
Lần đầu tiên Ninh Tây Cố biết, thế nào là phấn kích đến bấn loạn.
Nhạc Quỳnh Quỳnh nghĩ thầm: Câu trả lời là đồng ý làm bạn trai Nhạc Mỹ Lệ, cũng không phải là của Nhạc Quỳnh Quỳnh. Tuổi Ninh Tây Cố còn quá nhỏ, bị lộ ra thì thật xấu hổ, vẫn là làm bạn trai bí mật đi.