Trans: Vương Linh
Beta: Lam
Vốn dĩ Ninh Tây Cố đã điều chỉnh tốt trạng thái rồi. Nhưng khi ngồi xuống, bị chị em của Nhạc Quỳnh Quỳnh dùng ánh mắt như lựa thịt heo nhìn thì cậu lại cảm thấy không được tự nhiên, khẽ nhíu mày một cái.
Nhạc Quỳnh Quỳnh dùng giọng nói dễ thương như thể đang khoe khoang cún con nhà mình nói: “Nhìn đi, mình đã nói là nhan sắc này đẹp hơn nam diễn viên mà cậu tìm đúng không!”
Ninh Tây Cố không biết nên dùng từ nào để hình dung tâm trạng mâu thuẫn hiện tại của bản thân.
Cậu thấy có hơi mất mặt, sao lại so sánh cậu với cái loại đó chứ? Nhưng cậu cũng mừng thầm, dù sao ý của Nhạc Quỳnh Quỳnh là đang khen cậu.
Doãn Tiểu Thiền thừa nhận gật đầu.
Lúc này đây, Ninh Tây Cố cũng đang quan sát người bạn thân nhất của Nhạc Quỳnh Quỳnh. Bạn bè của mỹ nữ thì cũng là mỹ nữ, Doãn Tiểu Thiền và Nhạc Quỳnh Quỳnh thuộc hai loại hình khác nhau. Cô ấy để tóc ngắn gọn gàng, cộng thêm đôi mắt to tròn, đường nét khuôn mặt sắc sảo, chỉ trang điểm nhẹ thôi trông cũng rất xinh đẹp.
Nhìn thoáng qua thì hoàn toàn khác với kiểu xinh đẹp của Nhạc Quỳnh Quỳnh, có chút cảm giác chị đại.
Doãn Tiểu Thiền nhiệt tình chào hỏi Ninh Tây Cố: “Chào cậu, chào cậu, nghe danh đã lâu.”
Cô ấy vừa mở miệng nói chuyện đã khiến Ninh Tây Cố được phen kinh hãi. Giọng nói của cô ấy hơi khàn khàn, nghe như có chút sạn, mặc dù không quá êm tai thế nhưng lại đem lại cảm giác sảng khoái, thẳng thắn cho người nghe. Cô ấy vừa nói vừa đưa danh thiếp cho cậu.
“Chào chị.” Ninh Tây Cố nói, nhận danh thiếp rồi nhìn sơ qua.
Doãn Tiểu Thiền là chủ của một phòng làm việc.
Ninh Tây Cố lại khá lạnh nhạt, cậu khó lòng mở miệng nói chuyện, thậm chí còn nhụt chí muốn bỏ chạy. Nhạc Quỳnh Quỳnh hỏi cậu: “Ăn cơm chưa?”
Ninh Tây Cố nói: “Chưa.”
Vừa tan học cậu đã chạy tới đây ngay, làm gì có thời gian ăn cơm.
Nhạc Quỳnh Quỳnh đưa thực đơn cho cậu: “Gọi chút gì ăn đi đã! Tôi mời cậu. Cậu có thể thử món này, món này nữa, đều là những món tôi thích ăn đấy.”
Ninh Tây Cố thấp tha thấp thỏm gọi đại mấy món.
Sau đó cậu ngoan ngoãn ngồi bên cạnh nghe Nhạc Quỳnh Quỳnh và Doãn Tiểu Thiền vui vẻ nói chuyện. Hai người họ nói chuyện hăng say đến mức hoàn toàn quên mất sự hiện diện của cậu.
Ninh Tây Cố nghe đến mức đầu óc hoang mang, không phải cậu qua đây để ký hiệp ước à? Sao không ai nói gì? Chẳng lẽ cậu nhớ nhầm ngày?
Ninh Tây Cố mở nhật ký cuộc nói chuyện giữa cậu và Nhạc Quỳnh Quỳnh ra xem đi xem lại mấy lần, xác nhận thời gian ký hiệp ước là trưa nay thì lại càng thêm nghi hoặc.
Sao hai người họ không ai để ý đến cậu? Muốn cậu phải chủ động nói ra sao?
Nhưng mà, nhưng mà, không phải cậu gấp gáp muốn quay mà?
Quyết định quay loại MV nhỏ này đã nhục nhã lắm rồi, còn muốn cậu chủ động nữa hay sao?
Thực ra thì trước khi Ninh Tây Cố tới, Nhạc Quỳnh Quỳnh đã nói với Doãn Tiểu Thiền: “Cứ để cậu ấy ăn trước đã, ăn xong rồi nói. Bắt người tay ngắn mà, thế thì cậu ta cũng chẳng dám từ chối đâu.”
Bữa ăn này Ninh Tây Cố trải qua trong sự khó chịu tột cùng. Khó khăn lắm mới nhịn được hai mươi mấy phút, cậu thực sự nhịn không nổi nữa mới hàm súc, uyển chuyển hỏi: “À thì… Không phải hôm nay tôi tới để bàn bạc về chuyện hợp đồng sao?”
Nhạc Quỳnh Quỳnh đĩnh đạc nói: “Đúng vậy, nhưng mà chờ cậu ăn xong đi rồi nói. Hợp đồng không bay mất đâu, cậu không cần vội.”
Ninh Tây Cố thực sự có cảm giác một thanh niên trẻ khỏe như bản thân cũng sắp tăng sông đến nơi rồi.
Cậu không vội! Cậu không vội chút nào cả!!! Hợp đồng bay mất càng tốt! Tốt nhất đừng quay, đừng quay nữa!
Cơm nước xong xuôi.
Người phục vụ dọn dẹp sạch sẽ bàn ghế.
Doãn Tiểu Thiền móc một xấp văn kiện từ trong túi xách ra, sau đó lại lấy một bản hợp đồng giấy: “Cậu coi thử đi.”
Ninh Tây Cố nhận lấy, nghiêm túc đọc.
Doãn Tiểu Thiền lấy ra một bản khác đưa cho Nhạc Quỳnh Quỳnh.
Ninh Tây Cố mới vừa đọc phần mở đầu đã nghe thấy âm thanh cầm bút ký “Xoẹt xoẹt” của Nhạc Quỳnh Quỳnh.
Cậu có chút căng thẳng, liếc mắt qua nhìn Nhạc Quỳnh Quỳnh một cái. Nhưng cậu vẫn kiên trì đọc kỹ các điều khoản trên bản hợp đồng, cảm thấy không có vấn đề gì mới cầm bút lên định ký tên của mình.
Mãi vẫn chưa đặt bút ký.
Doãn Tiểu Thiền hỏi: “Cậu còn điều gì muốn hỏi không?”
Ninh Tây Cố khẽ lắc đầu một cái, cậu bỏ bút xuống, làm bộ kiêu căng lạnh lùng: “Gia giáo nhà em từ nhỏ đã rất nghiêm, em sợ nhà tôi biết tôi quay loại phim này sẽ tức giận.” Thậm chí cậu còn nghĩ, hay là cứ quay trước, đợi đến khi quay xong cậu lại nghĩ cách dùng tiền xóa sạch toàn bộ video trên mạng là được rồi.
Nhạc Quỳnh Quỳnh cười nhạo cậu: “Cậu đã bao lớn rồi? Chẳng lẽ làm việc gì cũng phải hỏi ý bố cậu trước sao? Chỉ quay một cái video bình thường mà thôi. Không trái pháp luật, quần áo cũng rất nghiêm chỉnh, sao lại cảm thấy mất mặt?”
Câu này đã ghim thẳng vào tim Ninh Tây Cố.
Cậu nhíu chặt lông mày: “… Chị nói đúng.”
Đầu óc nóng lên, cậu lập tức ký tên vào hợp đồng.
Ký xong.
Doãn Tiểu Thiền đưa kịch bản cho cậu nói: “Vậy cậu cầm về xem trước đi. Là chị Nhạc của cậu vỗ ngực đảm bảo cậu có thể diễn được đó, qua một tuần nữa khi chúng ta gặp lại sẽ bắt đầu quay.”
Ninh Tây Cố cầm mấy cuốn kịch bản được đóng lại bằng đinh ghim thì có cảm giác như bản thân đang cầm củ khoai lang bỏng trong tay.
Có hơi hối hận.
Không ký thì có lẽ sau này cậu sẽ hối hận, nhưng bây giờ ký rồi cậu cũng thấy hối hận.
Doãn Tiểu Thiền nhìn điện thoại, nói: “Bây giờ tôi có chút việc, đi trước nhé!”
Nói xong, cô ấy nhanh chóng rời đi.
Để Ninh Tây Cố và Nhạc Quỳnh Quỳnh ở lại.
Nhạc Quỳnh Quỳnh liếc mắt qua nhìn vẻ mặt của Ninh Tây Cố. Bây giờ cô có cảm giác vui vẻ như thể ép được người đứng đắn làm chuyện không đứng đắn vậy.
Nhưng chỉ với Ninh Tây Cố mới có thể như vậy.
Đổi thành hai người bạn trai cũ của cô, họ chắc chắn sẽ không hùa theo cô. Cũng không phải do Ninh Tây Cố còn nhỏ tuổi nên dễ lừa gạt. Dù cô có ngốc thì cô vẫn cảm nhận được, Ninh Tây Cố quan tâm cô, tôn trọng cô hơn bất cứ người đàn ông nào khác.
Nhạc Quỳnh Quỳnh chiếm được của hời còn khoe mẽ nói: “Xin lỗi nha, có phải tôi lại làm khó cậu rồi không? Bố cậu biết sẽ mắng cậu à?”
Ninh Tây Cố thu lại sự lo âu của bản thân, việc đã đến nước này rồi thì cậu chỉ có thể cố gắng làm tốt nhất có thể thôi: “Không sao cả, coi như là trải nghiệm xã hội thôi.”
Cậu hời hợt nói là thế, nhưng khi về nhà lại giấu cuốn kịch bản này vô cùng kỹ.
Lúc tập kịch trong phòng ký túc xá suýt chút nữa cậu đã bị người khác phát hiện, thế nên mấy hôm nay cậu dứt khoát dọn ra ở trong căn phòng gần trường luôn. Cậu nói với bạn cùng phòng là phải ra ngoài tìm bạn gái.
Ninh Tây Cố đi một tuần liền không trở về.
Lư Viễn đi học tình cờ gặp cậu thì chua xót hỏi: “Chẳng lẽ sau này cậu muốn dọn ra ngoài sống với bạn gái luôn à?”
Đây là một cái ý kiến mới lạ.
Ninh Tây Cố suy nghĩ. Cậu không ngại ở cùng với Nhạc Quỳnh Quỳnh, nhưng hình như Nhạc Quỳnh Quỳnh không muốn. Cậu đến nhà Nhạc Quỳnh Quỳnh vẫn phải ngủ sofa đấy thôi. Nhà cô còn một phòng khách nữa, thế nhưng cô bảo là để cho bố mẹ ở, không cho cậu ngủ trong đó.
Hoàn toàn coi cậu là người ngoài.
Cậu thấy đến khi học kỳ này kết thúc mà có thể ngủ trong nhà Nhạc Quỳnh Quỳnh đã là rất tốt rồi.
Ngay cả cậu cũng chẳng có chút lòng tin nào.
Thời gian một tuần trôi qua cực kỳ nhanh.
Đảo mắt cái đã tới lúc phải quay.
Ninh Tây Cố khiêm tốn đón xe đến địa điểm quay, một cảm giác bi tráng thê lương cuồn cuộn trong lòng.
Cậu đến phòng làm việc của Doãn Tiểu Thiền, vừa vào cửa, lễ tân hỏi một câu rồi cậu đã bị đẩy thẳng đến phòng trang điểm.
Nhạc Quỳnh Quỳnh còn chưa tới.
Ninh Tây Cố tìm một góc ngồi chờ, khắp người tỏa ra vẻ không gần nữ sắc, vô cùng cao lãnh, còn có chút hung dữ, không muốn nói chuyện với bất cứ ai, cũng không có ai dám nói chuyện với cậu.
Thật dễ khiến các nhân viên trong phòng làm việc lên tiếng bàn luận: “Tên đẹp trai này ngầu ghê.”
“Sếp mời tới à? Để sếp nói chuyện với anh ta đi.”
“Chỉ có điều đẹp quá đi, không biết là nghệ sĩ nhà ai, sao lại luân lạc đến chỗ chúng ta quay MV thế không biết?”
Một lát sau, Nhạc Quỳnh Quỳnh tới rồi.
Ninh Tây Cố cũng không biết cô đang tới. Cậu chỉ nghe thấy tiếng giày cao gót vang lên ngoài cửa, tựa như có thần giao cách cảm, cậu ngay lập tức nhận ra đó là Nhạc Quỳnh Quỳnh, cậu vểnh tai lên nghe.
“Két, cạch.”
Nhạc Quỳnh Quỳnh đẩy cửa tiến vào.
Ninh Tây Cố vừa mới thấy cô thì tựa như chú cún nhỏ trốn trong góc phòng nhìn thấy chủ nhân mình, cậu nhanh chóng đứng lên, vội vã sải bước đến chỗ cô: “Chị.”
Chỗ lúc đầu Ninh Tây Cố ngồi là một góc khuất, Nhạc Quỳnh Quỳnh không nhìn thấy cậu, vậy nên khi cậu đột nhiên xuất hiện thì cô bị dọa sợ: “Con bà nó!”
Tay phải cô đặt trên ngực, thấy là Ninh Tây Cố thì cô thở phào một hơi hỏi: “… Sao cậu tới sớm vậy? Vẫn luôn ở đây đợi tôi sao?”
Ninh Tây Cố ngưng trọng: “Ừ.” Cậu không nói gì nữa nhưng dáng vẻ rất tủi thân, ánh mắt lại như đang nói: Sao bây giờ chị mới đến?
Nhìn thấy vẻ mặt đau khổ của cậu, Nhạc Quỳnh Quỳnh bỗng cảm thấy vui vui.
Thật muốn sờ đầu cún của cậu.
Nhạc Quỳnh Quỳnh cười cười: “Cậu sợ cái gì? Cậu cũng có sợ người lạ đâu.”
“Qua đây, trang điểm nào.”
Ninh Tây Cố nhìn chung quanh một chút, hỏi: “Thợ trang điểm đâu?”
Nhạc Quỳnh Quỳnh nói như thể là chuyện đương nhiên: “Tôi là một chủ blog trang điểm đó, tôi bảo cậu ấy không cần mời thợ trang điểm. Tìm một thợ trang điểm bình dân, dùng toàn đồ mỹ phẩm rẻ tiền thì chi bằng để tôi tự trang điểm còn hơn.”
“Tôi còn có thể quay một đoạn clip dạy trang điểm nữa.”
Ninh Tây Cố ngồi một bên đợi cô.
Đây không phải lần đầu tiên cậu thấy mặt mộc của Nhạc Quỳnh Quỳnh, nhưng đây lại là lần đầu tiên cậu thấy cả quá trình cô trang điểm, thật mới mẻ, cứ như làm ảo thuật vậy.
Lên ống kính màu trang điểm sẽ nhạt đi.
Thế nên Nhạc Quỳnh Quỳnh trang điểm đậm hơn bình thường một chút.
Cô tốn hết một giờ đồng hồ để hoàn thành việc trang điểm, cô quay đầu nhìn Ninh Tây Cố.
Cô còn chưa nói gì thì Ninh Tây Cố đã đoán trước được, không chút do dự nói: “Đẹp.”
Nhạc Quỳnh Quỳnh cười khúc khích, kéo kéo cậu, nói: “Tới đây, tôi trang điểm cho cậu.”
Ninh Tây Cố tỏ vẻ sợ hãi: “Em không cần đâu… Em cảm thấy tôi như bây giờ đã ổn rồi. Chỉ là một đoạn video nhỏ mà thôi, không cần làm vậy đâu.”
Nói xong cậu đứng dậy tránh đi.
Nhạc Quỳnh Quỳnh cười ha ha không ngừng.
Trong lúc đang náo loạn.
Doãn Tiểu Thiền đi tới: “Ôi chao, hai người chuẩn bị xong chưa? Chúng ta có thể bắt đầu quay luôn không?”
Nhạc Quỳnh Quỳnh nói: “Mình đi thay đồ rồi làm tóc chút là xong, cho mình thêm phút nhé.”
Ninh Tây Cố cũng đi thay quần áo, nhân viên công tác đưa cho cậu một bộ tây trang giá rẻ. Ninh Tây Cố hỏi Doãn Tiểu Thiền: “Tôi có thể mặc đồ của mình không?”
Doãn Tiểu Thiền sửng sốt một chút, cười cười nói: “Được chứ.”
Nhạc Quỳnh Quỳnh vẫn còn ở trong phòng hóa trang làm tóc.
Ninh Tây Cố đi tới nhà vệ sinh nam thay đồ mà mình tự chuẩn bị, thoả đáng nhã nhặn, như thể biến thành một người khác. Hình như chỉ cần Nhạc Quỳnh Quỳnh không ở bên cạnh thì cậu sẽ lại khoác vẻ ngoài trầm mặc lạnh lùng lên người.
Bộ đồ tây này nhìn qua đã thấy vô cùng đắt tiền.
Doãn Tiểu Thiền sinh lòng nghi ngờ, nhìn cái khuy cài áo như được khảm kim cương của Ninh Tây Cố, rồi đến ống tay áo có hình dáng như được may ra từ máy móc của một thương hiệu nổi tiếng, cô ấy luôn cảm thấy có gì đó bất thường…
Tuy là trước đây Nhạc Quỳnh Quỳnh có nói qua nhà Ninh Tây Cố không nghèo, thế nhưng…
Doãn Tiểu Thiền còn đang nghĩ ngợi.
Nhạc Quỳnh Quỳnh cũng đã thay đồ xong. Bộ đồ cô mặc là thiết kế của công ty cô, váy thổ thuần, vui vẻ nhảy nhót ra ngoài.
Cô thấy Ninh Tây Cố thì hai mắt tỏa sáng, ngây ngô nói: “Oa, tiểu Ninh hôm nay cậu thật là đẹp trai nha!”
Luồng không khí lạnh lẽo quanh cơ thể Ninh Tây Cố lập tức tan biến không dấu vết ngay khoảnh khắc cô xuất hiện.
Dù có là tên ngốc cũng nhận ra cậu thích Nhạc Quỳnh Quỳnh nhiều thế nào. Nhưng hình như chính bản thân cậu ta cũng không nhận ra.
Doãn Tiểu Thiền vỗ vỗ tay, thu hút sự chú ý: “Đi thôi, chúng ta nên bắt đầu thôi.”