Trans: Shu
Beta: Yam
Cả người Ninh Tây Cố đều ngốc luôn.
Nhạc Quỳnh Quỳnh vẫn đang ngây ngô nhìn cậu, Ninh Tây Cố chậm rãi hoàn hồn lại, hỏi để xác nhận: “Chị nói cái gì? Em là cái gì?”
Nhạc Quỳnh Quỳnh nhìn thấy biểu cảm của Ninh Tây Cố, đại khái biết có gì đó không ổn, không có sức lực, âm thanh trống rỗng, sững sờ hỏi: “Cậu, không phải cậu là con riêng à?”
Hoang đường đến nỗi Ninh Tây Cố tức đến bật cười: “Chị nghe được em là con riêng từ đâu? Ai nói với chị? Em là con riêng lúc nào?”
Nhạc Quỳnh Quỳnh ngại chết đi được, cô lặng lẽ chìm vào trong nước. Ninh Tây Cố túm lấy cô, kéo vào trong lòng, ôm cô ngồi lên chân mình, cau mày nói: “Chị chạy không thoát đâu, nói rõ ràng xem nào?”
Nhạc Quỳnh Quỳnh biết mình đùa quá trớn rồi, mặt lần đầu tiên đỏ lên, nói lộn xộn: “Thì… Trong bữa tiệc hôm đó, tôi hỏi người bên cạnh cậu là ai, họ nói với tôi, mọi người đều không quen cậu… Tôi liền nghĩ, sao cậu phải giấu tôi, chuyện này nhất định có nguyên nhân, nghĩ đi nghĩ lại, cảm thấy nguyên nhân cậu là con riêng khá lớn. Nếu cậu là con riêng, lén lút giấu tôi nhiều việc như vậy đều hợp lý rồi? Đúng không?”
Đột nhiên, Ninh Tây Cố nhớ lại rất nhiều cuộc trò chuyện trước đây giữa bọn họ, kết hợp với cách nghĩ của Nhạc Quỳnh Quỳnh hiện tại, bỗng chốc hiểu được hết. Thảo nào cậu luôn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, hóa ra Nhạc Quỳnh Quỳnh cho rằng cậu là con riêng.
Lời yêu thương với cậu vừa nãy dường như cũng có cách giải thích khác.
Bây giờ Ninh Tây Cố cảm thấy bản thân thật sự là kẻ ngốc nhất thế giới, bị một kẻ ngốc khác dẫn dắt, còn ở đó tự mình đa tình, âm thầm cảm động.
Ninh Tây Cố tức đến mức nhất thời không biết nói gì, nghiến răng nghiến lợi trợn mắt nhìn Nhạc Quỳnh Quỳnh.
Nhạc Quỳnh Quỳnh có một loại ảo giác một giây tiếp theo sẽ bị cắn.
Nhạc Quỳnh Quỳnh biết mình sai, muốn thu mình lại như chú thỏ cụp tai. Cô dò xét nhìn Ninh Tây Cố, cúi xuống hôn cậu, nũng nịu nói: “Anh yêu, đừng tức giận nữa mà.”
Ninh Tây Cố vẫn còn thở hổn hển.
Nhạc Quỳnh Quỳnh lại hôn thêm một cái nữa, Ninh Tây Cố vẫn ngậm miệng, không đáp lại.
Nhạc Quỳnh Quỳnh hôn ba cái, khuôn mặt lạnh như khối băng của cậu cuối cùng cũng có dấu hiệu tan ra, tựa như đã bớt tức vì chuyện này, nhưng lại ảo não khi không khống chế được bản thân, bị cô dỗ cho mềm lòng. Nhạc Quỳnh Quỳnh đã quá quen với biểu cảm này của Ninh Tây Cố, biết rằng cô gần như là qua cửa ải rồi.
Sau đó, cô rất có kinh nghiệm ngụy biện: “Vậy, nếu cậu không phải con riêng, cậu với bố kém nhau nhiều tuổi, quan hệ bố con còn tệ như vậy, cũng không thể trách chị hiểu lầm chứ. Ai bảo mỗi lần cậu nói đều mơ mơ hồ hồ, chị không hiểu lầm mới lạ đấy…”
Ninh Tây Cố tức giận nói: “Em là con ruột của bố, bố mẹ em kết hôn và đương nhiên em là đứa con hợp pháp của họ.
Nhạc Quỳnh Quỳnh rất ngoan mà “Ừ” một tiếng.
Xem ra không giải thích không được, nếu không hiểu lầm càng ngày càng sâu mất.
Ninh Tây Cố hít vào một hơi, nói: “Đứng lên trước đã, nước lạnh rồi.”
Nhạc Quỳnh Quỳnh chột dạ vô cùng, lần đầu tiên chủ động yêu cầu lau tóc cho Ninh Tây Cố, vừa lau vừa hỏi: “Vậy cậu nói cho chị đi, ai bảo cậu cứ không nói gì với chị, nếu không thì chị cũng không hiểu lầm.”
Ninh Tây Cố suy nghĩ một chút, chậm rãi nói: “Trước đây bố mẹ em có một người con trai, chính là anh trai của em, nhưng em chưa từng gặp bao giờ. Vốn dĩ anh ấy được nuôi dưỡng để trở thành người thừa kế, bố mẹ em cũng không định sinh thêm đứa con thứ hai. Nhưng anh ấy chết trong một vụ tai nạn khi hai mươi mấy tuổi, cho nên bố mẹ em cần phải sinh thêm một người con nữa. Lúc đó, tuổi của họ đã lớn rồi, rất khó để có thai tự nhiên, vì vậy họ đã dùng phương pháp thụ tinh nhân tạo để có đứa trẻ, và đứa trẻ đó là em. Lúc nhỏ họ lo lắng em không lớn được, vì vậy không cho người ngoài biết họ còn có một đứa con khác. Câu chuyện đại khái là như vậy đó.”
Nhạc Quỳnh Quỳnh thật sự cạn lời.
Hại cô tưởng tượng ra bao nhiêu kịch bản hào môn tranh gia sản cẩu huyết.
Nhạc Quỳnh Quỳnh hỏi: “Như vậy thôi á?”
Ninh Tây Cố nói: “Như vậy thôi… Chị thất vọng gì vậy?” Cậu gần như tức đến bật cười vì người phụ nữ này.
“Vậy cậu là tiểu thiếu gia hào môn chính gốc à?” Nhạc Quỳnh Quỳnh hồi tưởng lại: “Vậy cậu tự nhiên lại giả nghèo làm gì? Còn cmn lừa tiền chị?? Chị còn tưởng cậu là con riêng gia đình không cho tiền, còn cảm thấy cậu thật đáng thương!!”
Nhạc Quỳnh Quỳnh lau được một nửa lại không lau nữa, nổi cáu cầm lấy khăn không nặng không nhẹ đập Ninh Tây Cố một cái.
Không đau.
Nhưng Ninh Tây Cố vẫn hơi đỏ mặt, chủ yếu là chuyện lừa tiền thực sự không thể nào biện hộ.
Ninh Tây Cố còn giả vờ tự tin nói: “Em như vậy không phải là lừa tiền, em kiếm tiền dựa vào sức lao động của mình, một tháng NDT có thể làm được gì? Lại làm trợ lý, cắt video, còn dọn dẹp vệ sinh, nấu cơm cho chị, em còn dạy chị tiếng Pháp khi chị tâm huyết dâng trào, và bây giờ còn phải cùng ngủ mỗi đêm với bà chủ Nhạc của chúng ta nữa.”
Còn được đằng chân lân đằng đầu, Nhạc Quỳnh Quỳnh lại đánh cậu một cái: “Sao? Cậu như vậy là cảm thấy bản thân bị thiệt đúng không? Tôi còn phải bù tiền cho cậu đúng không?”
Ninh Tây Cố nào dám chứ?
Tóc trên đỉnh đầu của cậu bị Nhạc Quỳnh Quỳnh lau loạn lên, cậu hơi sa sút tinh thần ngồi xuống, kéo tay cô: “Không cần bù tiền, chị đừng chia tay với em là được.”
Nhạc Quỳnh Quỳnh thẳng thắn hỏi ngược lại: “Không chia tay chẳng lẽ còn kết hôn à?”
Ninh Tây Cố: “…” Không biết, bây giờ cậu không muốn kết hôn, nhưng tuyệt đối không muốn chia tay, chính là bên nhau được ngày nào hay ngày đó. Làm bạn trai nhỏ “Ninh Anh Tuấn” của Nhạc Mỹ Lệ vui hơn nhiều so với làm thiếu gia thứ nhà họ Ninh, cậu không biết mình còn có thể vui vẻ bao lâu, có lẽ ngày mai sẽ kết thúc, có lẽ là năm sau, hay nhiều năm nữa.
Cậu muốn đợi đến tuổi kết hôn hợp pháp rồi nói sau.
Nhạc Quỳnh Quỳnh nói trước: “Chị mới không muốn kết hôn với cậu.”
Nhưng Nhạc Quỳnh Quỳnh nói như vậy, lại khiến cậu có chút tổn thương: “Tại sao không muốn kết hôn với em chứ?”
Nhạc Quỳnh Quỳnh nói một cách hối tiếc: “Chị còn tưởng cậu là con riêng, muốn xúi giục cậu thoát khỏi gia đình rồi tự lập, vừa hay làm con rể nhà chị, mà nhà chị chỉ có một mình chị, đến lúc đó con sinh ra sẽ mang họ chị…”
Đây toàn là cái gì vậy?
Ninh Tây Cố rầu rĩ chưa đến ba giây, lại bị suy nghĩ kì lạ của Nhạc Quỳnh Quỳnh đánh bại. Hóa ra trong đầu của Nhạc Quỳnh Quỳnh đang nghĩ đến việc này?
“Aizz, đáng tiếc, xem ra cậu không thể ở rể nhà chị được rồi.” Nhạc Quỳnh Quỳnh nói: “Tìm bạn trai để ở rể thật là khó, sau này nói sau vậy.”
Sau này? Sau này cái gì mà sau này? Cô còn muốn tìm người khác sao? Cảm giác nguy cơ mãnh liệt đang nảy sinh trong lòng Ninh Tây Cố.
Lăn đi lăn lại một hồi, giật mình tỉnh lại lại đã hơn một giờ sáng.
Ninh Tây Cố kiệt sức, nhưng tâm trí không thể yên tĩnh, vẫn đang nghĩ biện pháp đối phó sau này. Trước đó bố của cậu luôn có thái độ ngầm đồng ý, nhưng bây giờ lại nhúng tay vào, đoán chừng sẽ không dừng lại ở đó, sẽ còn có thủ đoạn khác. Nghĩ thế nào ông ấy cũng không có khả năng sẽ tác hợp hai người họ.
Lúc này, Nhạc Quỳnh Quỳnh trở mình, hướng về phía cậu, đột nhiên hỏi một câu trong bóng tối: “Tiểu Ninh, chị phản ứng lại rồi, cậu nói bố cậu đưa thiệp mời cho chị, cố ý muốn vạch trần cậu, là muốn để chúng ta chia tay à? Không phải lúc trước cậu nói bố cậu biết hai chúng ta hẹn hò rồi sao? Thế nào? Thật ra ông ấy không đồng ý đúng không.”
Tâm trạng Ninh Tây Cố nặng nề, ép xuống cảm giác trách nhiệm nặng trịch, nói: “Chị đừng lo lắng, bên bố em sẽ đi thuyết phục ông ấy, không cần sợ, em sẽ không để ông ấy ức hiếp chị.”
“Không phải.” Giọng của Nhạc Quỳnh Quỳnh nghe không rõ sự bối rối, cô nói: “Bố cậu sẽ không bỏ ra triệu NDT để bắt chị rời xa cậu đấy chứ?”
Ninh Tây Cố ngây người, trong căn phòng tối tăm này, cậu ngẩn ra khi nhìn thấy ánh sáng lấp lánh trong mắt Nhạc Quỳnh Quỳnh lúc nhắc tới tiền, bỗng chốc làm cậu tức điên lên: “Chị định làm gì? Chị định làm gì? Chị đừng sáng mắt lên! Chị vì triệu nhỏ nhoi mà bán em sao? Em đáng giá triệu thôi á?”
Nhạc Quỳnh Quỳnh ngượng ngùng cười: “Cái đó không phải… triệu quá ít, chị tự mình làm việc trong nửa năm, một năm cũng có thể kiếm được. Hơn nữa nếu giữ cậu trong tay, kết hôn với cậu rồi, một nửa tài sản trên danh nghĩa của cậu không phải càng nhiều tiền hơn sao? Nhưng nếu ông ấy đưa chị triệu hay triệu gì đó trong một lần, vậy thì cũng chưa chắc…”
Quá vô lý.
Ninh Tây Cố nghe thấy Nhạc Quỳnh Quỳnh bắt đầu không màng hình tượng mà tự do tưởng tượng, tưởng tượng đến vui muốn chết, dường như không thể đợi được muốn thu tiền ngay rồi.
Cậu nhanh chóng dùng nụ hôn để chặn lời nói hoang đường của Nhạc Quỳnh Quỳnh lại, nói như dọa dẫm: “Đừng nghĩ nữa! Em nói cho chị biết, không có cơ hội đó đâu.”
Nhạc Quỳnh Quỳnh cười hi hi, cũng dựa qua, an ủi cậu bằng một cái hôn thật khẽ, xoa đầu cậu: “Được rồi được rồi, chị chỉ nghĩ thôi mà.”
Ninh Tây Cố không ngủ được.
Nhưng sau khi Nhạc Quỳnh Quỳnh nói muốn đi ngủ, không quá ba phút cô đã thật sự ngủ mất.
Ninh Tây Cố không dám trở mình, sợ đánh thức cô. Cô đang ngủ mà còn mơ thấy một giấc mơ đẹp, chẹp chẹp miệng, nói mớ vô cùng đắc chí: “Tiền… Thật nhiều tiền…”
Cũng không biết cô mơ thấy kinh doanh phát tài, hay là bán cậu cho bố cậu với giá lớn nữa.
Sau khi Nhạc Quỳnh Quỳnh biết cậu là con nhà giàu, thái độ đối với cậu vẫn không có thay đổi gì.
Cô không hề thay đổi hình tượng của mình, không rêu rao bản thân không màng danh lợi, cô chính là cô, vẫn là một Nhạc Quỳnh Quỳnh hư vinh, tôn sùng tiền bạc.
Tâm trạng Ninh Tây Cố phức tạp, đặt một nụ hôn lên trán cô.
Cuối cùng trong lòng cậu cũng bình tĩnh lại, chìm vào giấc ngủ.
Ngày hôm sau.
Nhạc Quỳnh Quỳnh thức dậy như thường lệ, bắt đầu một ngày làm việc đầy sức sống, cô tự cảm thấy thật tốt lành. Hai ngày này nhất định có nhiều người đang quan sát cô, cô tuyệt đối không thể để cho người khác có cơ hội chụp được một bức ảnh xấu xí của mình, vậy nên đặc biệt trang điểm lựa đồ một hồi, còn kéo Ninh Tây Cố đến để đánh giá và chọn cho cô một chiếc váy đẹp.
Sắp đến giờ phải ra ngoài, Ninh Tây Cố hỏi: “Vậy hôm nay chúng ta còn chiến tranh lạnh không?”
Nhạc Quỳnh Quỳnh lật mặt như lật sách: “Còn chiến tranh lạnh cái gì? Không phải chị cho rằng cậu là con riêng nên muốn yên tĩnh một chút sao? Hiện tại không cần nữa, chị tuyên bố chúng ta làm hòa rồi. Nếu không thì nhìn chị ra vẻ lắm.”
Chị còn không ra vẻ? Một búm máu nghẹn trong họng Ninh Tây Cố.
Nhạc Quỳnh Quỳnh vô cùng vui vẻ, bước ra khỏi cửa giống hệt một nữ minh tinh. Cô không đưa Ninh Tây Cố đến trường, bảo cậu tự mình quay lại trường.
Ninh Tây Cố hẹn cô: “Vậy buổi tối em đến công ty đón chị.”
Nhạc Quỳnh Quỳnh đồng ý.
Cuộc sống dường như lại quay trở về như trước kia, không có gì thay đổi.
Buổi chiều sau khi tan học, Ninh Tây Cố dứt khoát lái luôn xe của mình. Đầu tiên tiên cậu đi xếp hàng để mua một loại bánh ngọt rất hot trên mạng gần đây, nghĩ một lúc, lại mua thêm một vài thứ khác, chuẩn bị tặng cho nhân viên trong công ty của Nhạc Quỳnh Quỳnh, sau đó mới lái xe đến công ty Nhạc Quỳnh Quỳnh.
Ninh Tây Cố xách một túi bánh ngọt lớn lên lầu, sau khi bước vào cửa thì đặt phần mua cho mọi người ở quầy lễ tân trước, bảo mọi người tự chia nhau. Ninh Tây Cố là người quen của công ty Thỏ Hoa Đào, trực tiếp được báo: “Chị Nhạc đang tiếp khách trong phòng, phải đợi một chút.”
Ninh Tây Cố rất tự nhiên gật đầu: “Được.”
Nhưng phòng làm việc Nhạc Quỳnh Quỳnh không kéo rèm cửa.
Khi Ninh Tây Cố đi qua liếc vào, nhìn thấy một người đàn ông ngồi trên sô pha, đang cùng Nhạc Quỳnh Quỳnh nói cái gì đó, hai người nói cười hòa hợp.
Trùng hợp là, phần bánh ngọt để trên bàn giống hệt với đồ cậu vừa mua.
Ninh Tây Cố cũng biết người đàn ông đó.
Là Giang Diệp Sơn.
Hôm qua mới đuổi được một tên Cừu Tuấn, hôm nay lại đến một tên Giang Diệp Sơn, gần đây Nhạc Quỳnh Quỳnh chọc phải ổ bạn trai cũ à? Cậu nghĩ.