Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Thợ Làm Bánh Số Phố Mộc Lan
Trans: Ying Ying
–
Chương : Số đường Hướng Dương
"Chính là cậu nhóc xinh đẹp trước mặt cậu làm đó, còn tự mình giao hàng đến đây cho chúng ta! Nếu ăn ngon, sau này có thời gian giám đốc Tư nhớ đến ủng hộ nhé ha ha ~"
Chị Trương đúng lúc giới thiệu, theo thói quen tuyên truyền cho tiệm bánh của Y Bạch, tuy rằng hiện tại sinh ý của tiệm bánh đã ổn định, nhưng trong mắt cô Y Bạch vẫn luôn là cậu nhóc hàng xóm một mình tới Hải thị, rất cần sự giúp đỡ của cô.
"Nếu tiện có thể cho tôi biết địa chỉ cửa hàng được không? Nhà tôi có một người bạn nhỏ rất thích ăn đồ ngọt." Không ngờ Tư Việt phi thường hợp tác, còn trực tiếp hỏi Y Bạch địa chỉ tiệm bánh.
"A, có có, cửa hàng có danh thiếp, một lát nữa tôi sẽ đưa cho ngài!"
Đồng bọn chung quanh thấy giám đốc Tư đã cầm bánh ngọt, cũng nhao nhao nhào tới lựa bánh cho mình, chưa được một lúc hộp bánh trong tay Y Bạch đã trống không.
Cẩn thận đem hộp bánh rỗng trong tay để xuống một bên, ngẩng đầu lên vừa vặn chạm phải ánh mắt của Tư Việt, Y Bạch vội vã lấy bóp da từ túi quần jean ra, lại từ trong bóp da lấy ra một tấm danh thiếp, hai tay đưa tới trước mặt Tư Việt.
"Tiệm bánh nằm ngay trên phố Mộc Lan cách nơi này không quá xa, người bạn nhỏ trong nhà muốn ăn có thể gọi điện tới, tiệm chúng tôi sẽ giao hàng tận nhà. . . ."
"Bon Appetit? Là tiếng Pháp sao, đúng là không quá xa. Cảm ơn nhiều, khi cần sẽ liên hệ với cậu, còn có danh thiếp thiết kế rất dễ nhìn."
Ngón tay thon dài kẹp lấy tấm thẻ in hoa văn tinh tế, chữ viết màu vàng nhạt:
Bon Appetit
số Phố Mộc Lan
Tel:
Y Bạch cuối cùng cũng từ trong đám đông trốn thoát thành công, nhanh chân xuống lầu lấy xe chạy theo hướng nam về nhà, quẹo đến một con đường nhỏ, cậu dừng xe trên đầu phố rồi vào chợ mua chút rau cải tươi.
May mắn đây không phải là giờ cao điểm, Y Bạch thuận lợi chạy về đường Hướng Dương.
Đường Hướng Dương là một khu phố cũ ở Hải thị, những ngôi nhà xung quanh đều là những căn nhà độc lập với dáng vẻ rất bình thường, ở Hải thị tấc đất là tấc vàng, vì thế có một ngôi nhà ở đây quả thực là xuất thân không đơn giản, tuy rằng những căn nhà quanh đây khá phổ thông nhưng giá cả vẫn khiến người khác lùi bước.
Y Bạch sống trong một căn nhà nhỏ số trên đường Hướng Dương, nhà có bốn tầng lầu, cậu đang ở hai tầng trên, nơi này là do cậu hai đã đi nước ngoài để lại cho cậu, thật ra cậu hai của cậu đã rất nhiều năm không về nước, nhiều lần cũng nói sẽ tặng nơi này cho Y Bạch làm quà, nhưng cậu luôn lấy lý do là nơi này quá quý giá để khéo léo từ chối, cậu hai cũng nhất quyết không thu tiền nhà, cứ như vậy Y Bạch vẫn luôn sống ở đây. Là thanh niên tới Hải thị lập nghiệp, có nơi ở cố định đã giúp cậu giải quyết hơn % vấn đề sinh hoạt. Hơn nữa, tiền của Y Bạch đã đầu tư hết vào tiệm bánh nhỏ.
Từ bên ngoài sẽ có một cầu thang nhỏ dẫn trực tiếp lên tầng ba, cửa chính của ngôi nhà thì nằm bên cạnh, thực ra lối đi này ngày trước vốn là ban công nhưng sau để thuận tiện cho việc sống chung với tầng dưới nên đã xây thêm một cầu thang nhỏ. Cửa phòng Y Bạch cũng được thay bằng loại cửa chống trộm màu xanh da trời, trên cửa được gắn thêm một mái hiên nhỏ để chống thấm nước, cạnh cửa có đặt một giá để đồ. Cậu đẩy mở cửa phòng mình, cởi giày đặt lên kệ, đem đồ ăn để xuống.
Y Bạch dang hai tay hô to: Tước gia ơi ~ Nhớ anh không ~"
Chỉ thấy một cục bông màu trắng xám đang nhẹ nhàng tao nhã nhảy ra, thời điểm gần tới chỗ Y Bạch thì hơi duỗi hai chân ngắn về phía trước như đang thắng gấp lại. Sau đó đoan trang ngồi xổm cách xa Y Bạch mét, bộ lông trắng mềm mại cùng đôi tai nhỏ màu hơi ngả xám nhẹ nhàng chuyển động, giống như đang đánh giá xem nhân loại này ngày hôm nay lại phát điên gì đó.
Tác giả có lời muốn nói: Gào gào gào gào. Tước gia ra sân ~~~
–
Đoạn Y Bạch đưa danh thiếp dễ thương quá ≧﹏≦ em nó đưa bằng hai tay đó ^﹏^ lễ phép quá trời luôn ~~