Sáng hôm sau, khi Đường Tịch Mai giật mình thức dậy, ánh mắt lơ mơ theo thói quen liếc nhìn đồng hồ, nhưng cái đồng hồ đáng nhẽ phải rơi vào trong tầm mắt cô thig không nhìn thấy đâu, lại vô tình đụng phải một bức từng thịt to lớn chắn trước mặt, hay cánh tay nhỏ bé của cô lại choàng qua nó, nắm chặt lấy vạt áo sau lưng, đem gương mặt cô chôn sâu vào lồng ngực, cô có thể cảm thấy từng đợt nhấp nhô của hơi thở, từng nhịp đập của trái tim anh truyền đến tai mình, và cảm nhận được cơ bắp săn chắc mà gò má đang áp lên. Cô ngạc nhiên nhìn lên, thấy được cái cằm cương nghị, thấy được sóng mũi cao cao,... hít hà mùi hương cơ thể... là anh! Sao anh lại nở đây???
Đang lúc cô còn phân vân không biết nên gọi anh dậy hay không, thì động tĩnh nho nhỏ của cô đã làm anh tỉnh, anh ngáp một cái vòng tay ôm cô siết một cái, hé mắt thấy gương mặt nho nhỏ trong ngực đã tỉnh giấc, đang dùng đôi mắt tròn xoe lơ ngơ tràn đầy nghi vấn nhìn mình, anh cọ cằm lên tóc cô, rồi nở nụ cười nhẹ nhàng, cuối đầu kề sát vành tai cô thổi khí. " Chào buổi sáng, Tiểu Mai." Vuốt vuốt mái tóc của cô kéo qua vành tai để lộ ra khuôn mặt ngây ngô còn chưa tỉnh ngủ hẳn.
" Chào buổi sáng A Lăng." Cô mĩm cười đáp lại.
Cả hai cùng ngồi dậy, cô vừa định nghiêng mặt hỏi xem vì sao anh lại ngủ cùng cô, mới tỉnh người phát hiện ra, đây không phải là phòng của cô mà lại là phòng của anh. Cô lại cùng anh ngủ trong phòng của anh? Ánh mắt len lén nhìn, thỏ ngốc âm thầm cắn môi, không xong, bệnh cũ tái phát. Cô bị mộng du, nhiều năm qua rất ít khi xảy ra tình trạng này, nhưng vẫn có, thường thường sẽ đi loanh quanh rồi thế nào cũng ngủ lại trong bếp vì ở đó có mùi thức ăn, nhưng hay rồi, cô lại ngủ trong phòng anh, chiếm diện tích trên giường anh, còn ngốc ngốc chiếm đoạt cơ thể cơ thể anh làm gối ôm???!!! (T~T)/
Anh trái lại cũng không bực bội, là anh ôm cô vào đây mà, lại nhíu mày nhìn hàm răng nhỏ nhỏ đang gặm môi mình như con thỏ gặm củ cà rốt. " Đừng cắn môi." Cô ngay lập tức bị quẩn bách, anh cười dịu dàng, đem ngón tay ôn nhu miết nhẹ dấu đỏ trên cánh môi bị cô cắn kia, thấy cô thôi không mím nữa, nhưng ngón tay xoắn xuýt với nhau, mày mảnh dẻ nhíu lại thành một đường, ánh mắt biết nói của cô vẫn cứ nhìn chầm chầm anh như muốn thốt lên rằng, em không cố tình mà. " Anh thấy em ngủ trong nhà bếp, đói hửm???"
Lúc bắt gặp cô trong nhà bếp, điều đầu tiên anh nghĩ đến chắc chắc có con thỏ ngốc nào đấy ăn vụn đêm khuya rồi, nhưng trên miệng cô lại không có vụn thức ăn, cũng không thấy bếp có dấu hiệu lục lọi, người thì ngồi bẹp trên đất, miệng rù rì rù rì thở, mắt nhắm nghiềng, gương mặt xinh xắn, trong sạch và đơn thuần, ôm gối nằm trong ngực, kéo cũng không buông, giống như con nhỏ ôm củ cà rốt ngủ mê ấy chứ. Trông vừa ngốc vừa đáng yêu khiến anh không nhịn được bậc ra tiếng cười. " Anh định ôm em về phòng, nhưng tay em lại níu chặc áo anh không dứt ra được." Cho nên anh đành để cô ngủ cùng mình, nhưng vì phòng anh có giường to hơn nên anh ôm cô ngủ ở đây vậy.
Trong đầu cô đang âm thầm nguyền rủa bản thân bao nhiêu lần... Đồ ngốc Tiểu Mai, Đồ ngốc Tiểu Mai... cẩn thận nhìn biểu tình của anh, không có tức giận, không có phiền não, không có bực mình, cô tràn đầy cảm xúc ăn năn hối cải, mở giọng hỏi anh. " Em... em không làm chuyện xấu gì chớ?" Hỏi xong mới biết bản thân hỏi thừa, chắc chắn là phiền rồi, anh càng không giận, cô càng thấy áy náy. Ài ài...
" Hửm? Chuyện xấu? Không có. Hơn nữa ôm em ngủ rất mềm và thơm." Mùi sữa dâu ngọt ngào trộn lẫn với mùi sữa tắm quen thuộc trong phòng tấm của anh, rất dễ ngửi và đặc biệt thoải mái. Cơ thể cô mềm mại, ôm trong ngực rất thoải mái, anh còn tranh thủ ăn được càng nhiều đậu hủ trắng thơm càng tốt. Dáng ngủ của cô cũng rấm nghiêm túc, cũng rất ngoan chỉ hơi khụt khịt mũi một chút thôi, thỉnh thoãng còn lầm bầm vài tiếng nho nhỏ.
Sao cô lại cảm thấy câu nói của anh bao hàm cái gì đó mờ ám nhỉ? Điều đó làm trái tim cô đập bang bang, có cái gì đó xa lạ khiến cô chẳng thế đáp lời. "..." Chắc chắn là anh dung túng cô, nói vậy để cô yên tâm rồi.
Liếc nhìn đồng hồ, đã h, cô phải mang quần áo ra phơi và làm bữa sáng cho anh nữa, đúng rồi, vì cô làm phiền anh, cảm thấy áy náy nên trái tim mới đập nhanh như vậy. " Em... em đi làm việc đã, thức trễ quá rồi." Cô không dám thừa nhận, bản thân bắt đầu nảy sinh chút cảm xúc kì quái với anh, bởi vì anh đối xử quá tốt với cô, hay vì chút mập mờ vừa xuất hiện, quan trọng hơn hết là cô cảm nhận được sự xuất hiện của nó và muốn trốn tránh.
Nhưng đôi chân còn chưa kịp cất bước đã bị anh kéo ngược trở lại, cả cơ thể đều rơi vòm ngực rắn chắc, anh ngậm lấy vành tai cô thỏ thẻ. " Khoan đã." Sau đó nửa dụ dỗ nửa đùa cợt, đem bàn tay thô to vuốt ve sườn mặt của cô, vén mái tóc cô, cuối đầu kề sát gương mặt cô một cách chậm rãi, đôi mắt híp lại nhìn trực tiếp vào cặp mắt trong suốt của cô và khi cô còn đang ngây ngô, ngốc trân nhìn chầm chầm mình, anh lại ra lệnh cho cô bằng chất giọng gợi cảm tràn đầy nam tính. " Ngoan, đừng động." hơi thở ấm áp phả lên vành tai nhạy cảm của cô, làm cho nó ửng đỏ lên, cô không nhịn được cảm thấy sửng sốt.
Cô quên mất phản kháng, quên mất cất tiếng nói, đầu óc trống rỗng ngốc nghếch xơ cứng toàn bộ cơ thể, không để ý bàn tay của anh đang đem một thứ gì đó tiến vào trong vạt áo, giống như đã luyện thành thói quen, không nhìn thấy nhưng đôi bàn tay to lớn bên trong lớp áo sơ mi kia lại vô cùng dễ dàng hoạt động, đem thứ đó choàng qua ngực cô, buộc mối thắt sau lưng và trên cổ, đem nó cố định trên người cô, rồi chậm rãi cởi bỏ từng cúc áo sơ mi, đem cái thứ anh vừa mặc vào cho cô dần dần lộ ra, xong xuôi mới nở nụ cười nhẹ nhàng với cô. " Rất vừa."
Lúc này, Thỏ ngốc mới giật mình, thấy anh kéo chiếc áo sơ mi trên người mình ra, bên trong, bản thân lại đang mặc một chiếc... Yếm. Chỉ duy nhất một chiếc yếm, màu tím nhạt, đường may tinh tế, có thêu hoa văn Tường Vi bằng chỉ vàng tinh tế phía trước, chất liệu vải mềm mại mà mỏng manh, ôm sát lấy vòng ngực, làm cho nó trở nên phong phiêu như muốn đẩy lớp vải nhảy ra ngoài, vạt vải của áo yếm chỉ đủ che đi nơi tư mật còn lại hoàn toàn để lộ cặp mông tròn trịa. Hơn nữa còn có ren tua rua rất đẹp, giống như tiết y của một mỹ nhân cổ trang vậy. ( Thông cảm tác giả bị cuồng yếm!!! )
Đầu tiên cô bị thứ xinh đẹp mình mặc trên người dọa ngốc, thứ hai là đâm ra tò mò vì sao anh lại có thứ này hay vậy, còn thứ ba là anh mặc cái này cho cô là vì gì. Sờ sờ chất vải mềm mại, rồi miết miết chỉ may, loay hoay sau lưng ngắm nghía. Oa thiệt là đẹp!!! Nhưng, nhưng... sao cô cảm thấy rất không ổn vậy. Cúi đầu nhìn đôi tuyết phong ẩn hiện trước ngực, kéo kéo vạt yếm đương che nơi tư mật, chắc là vì đây là lần đầu tiên cô mặc thứ này nên cảm giác như vậy. Ngắm nghía xong xuôi, cô ngẩn mặt, vừa dùng ánh mắt tỏa ra ánh sáng nhìn anh, trong đầu toàn bộ đều là dấu chấm hỏi, mấp máy môi. " Cái này...???" Nhìn thôi đã rất thích rồi.
Đúng là đồ ngốc này, chỉ thấy đẹp là tít mắt cả lên, chẳng có chút ý tứ ngượng ngừng nào. " Là công việc hôm nay chúng ta." Anh kéo tay cô, mở cử tủ quần áo đối diện giường, đằng sao cửa tủ có cái gương lớn, cho cô nhìn thấy bản thân xinh đẹp của mình hiện ra trong đó, mái tóc màu nâu xỏa ra, đôi chân thon dài thẳng tắp, cơ thể nhỏ nhỏ xinh xinh phối hợp với thân hình yêu kiều càng làm cho bộ dáng cô trong chiếc áo yếm trở nên quyến rũ hơn, thuần túy phô bày vẻ đẹp. Đoạn, anh cúi đầy, bắt lấy cổ chân mảnh khảnh xinh đẹp của cô, lấy ra một chiếc lắc chân màu bạc có gắn một chiếc chuông nhỏ xinh xinh mang vào cổ chân cô, lắc nhẹ cho nó kêu đinh đinh đang đang.
" Rất đẹp." Xong xuôi, anh hài lòng cười. Nhìn cô ngây ngốc sững sờ nhìn bộ dáng của mình trong gương.
Đồng hồ treo tường đã điểm h' rồi, bụng cô cũng vô cùng phối hợp kêu lên. 'Ọc ọc'
Mộ Lăng: "..."
Đường Tịch Mai: "....."