Thổ Phỉ Công Lược

chương 111: ôn đại nhân chấn kinh!!!

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Lúc trước khi ở Ân Nhai Miêu Cương luyện công, Triệu Việt thường xuyên sẽ cảm thấy ngực khó chịu, nhất là khi nội lực càng lên cao thì càng rõ ràng, cũng từng thử muốn vận công giải khai đại huyệt, nhưng mỗi lần đều là phí công vô ích, thậm chí còn suýt nữa tẩu hỏa nhập ma, may mắn lúc ấy sư phụ ở bên cạnh, mới không xảy ra sai lầm gì quá lớn.

"Luyện công đầu tiên phải nói đến thiên phú, thứ hai là phải nói đến chăm chỉ, thiếu một thứ cũng không được." Lục Minh Phương thở dài, "Nếu là cưỡng cầu quá mức, chỉ sợ sẽ bị tâm ma khống chế."

Tuy lời được nói đến uyển chuyển, nhưng Triệu Việt cũng có thể nghe được rõ ràng. Từ đó về sau luyện công bị trì trệ, cũng chỉ cho là mình thiên tư ngu dốt, vẫn không nghĩ gì quá nhiều, chỉ có khổ luyện gấp bội, chỉ mong cần cù bù thông minh. Mà khi gặp được Chu Đỉnh Thiên, sau khi có được nội công tâm pháp Khổng Tước môn, bất quá chỉ hơn một tháng ngắn ngủi, công lực so với lúc trước tinh tiến không ít, nhưng cảm giác đau đớn khó chịu ở ngực cũng dần dần tăng lên, chỉ có thả thể chậm tiến trình luyện công, nghĩ đợi sau khi Chu Đỉnh Thiên từ Thất Tuyệt quốc trở về, lại khiêm tốn thỉnh giáo nguyên nhân, lại không nghĩ rằng bị một chưởng của Tần Thiếu Vũ đánh trúng ngực, sau khi phun ra máu tụ, toàn thân thế nhưng thư thái không ít, trong lòng cũng mơ hồ thoáng hiện qua một loại khả năng.

"Rốt cuộc là sao vậy?" Ôn Liễu Niên còn đang sốt ruột hỏi.

Tần Thiếu Vũ nói: "Không biết sư phụ đại đương gia là người phương nào?"

"Lục Minh Phương, vốn dĩ là đệ tử Khổng Tước môn, sau khi bị trục xuất sư môn thì tự lập môn hộ, ở Miêu Cương dạy sư huynh đệ chúng ta tập võ luyện kiếm." Triệu Việt nói.

Trong chốn giang hồ cũng không ai có tên gọi này, hiển nhiên cũng không phải đại môn đại phái gì lớn, Tần Thiếu Vũ nói: "Đại đương gia có biết nguyên nhân vì sao không?"

Triệu Việt chần chờ lắc đầu: "Sư phụ vẫn luôn đối xử với ta rất tốt, hẳn là sẽ không có ý định gây khó dễ."

Ôn Liễu Niên nghe vậy nhíu mày: "Có ý gì?"

"Nội lực chậm chạp không có biện pháp đột phá, lúc vận công ngực đau nhói, là bởi vì bị người bịt kín ba chỗ đại huyệt quanh thân." Tần Thiếu Vũ nói, "Ít nhất đã có hơn hai mươi năm." Cho nên mới hỏi sư phụ là ai, suy nghĩ xem có thể là ân oán những người trên đồng lứa hay không -- Bằng không năm đó Triệu Việt còn quấn tã lót, ai sẽ làm khó một tiểu oa nhi?

"Vậy phải làm thế nào?" Ôn Liễu Niên mở to hai mắt.

"Có thể thử mượn dùng ngoại lực, đem huyệt vị mở ra một lần nữa." Tần Thiếu Vũ nói, "Bất quá cũng không dễ làm đâu."

"Ngươi có thể không?" Thẩm Thiên Lăng hỏi.

Ám vệ lệ nóng doanh tròng, 'Ngươi có thể không' gì đó, công tử nhà ta quả thực khiến người ta yêu thích, nếu cung chủ nói không thể, vậy hắn nhất định là tẩu hỏa nhập ma sốt hư đầu, rất đáng giá phải lập tức thoái vị nhường cho Thiếu cung chủ.

"Chíp !" Tiểu Phượng Hoàng nằm sấp ở trên bàn, lười biếng chơi trân châu.

"Ta cũng không biết nội công tâm pháp Khổng Tước môn, không biết người bịt kín huyệt vị Triệu đại đương gia lúc trước là người phương nào." Tần Thiếu Vũ nói, "Việc này không thể qua loa được.""Đó chính là không có biện pháp?" Thẩm Thiên Lăng khẽ nhíu mày.

"Có lẽ thử mời Chu chưởng môn Khổng Tước môn xem thử." Tần Thiếu Vũ nói, "Đúng lúc cũng là nghĩa phụ Ôn đại nhân."

"Lúc trước nghĩa phụ đã đến qua thành Thương Mang một lần." Ôn Liễu Niên lắc đầu, "Vẫn chưa nhìn ra có bất cứ dấu hiệu khác thường nào."

"Thật sao?" Tần Thiếu Vũ nghi ngờ, Chu Đỉnh Thiên tuy nói không tính là cao thủ bậc nhất trên giang hồ, nhưng cũng tuyệt đối không phải hạng người hời hợt, Triệu Việt sở luyện lại là công phu Khổng Tước môn, như thế nào sẽ hoàn toàn không tra được?

"Lúc ấy nội lực ta bình thường, khi Chu Tiền bối cùng ta so chiêu, vẫn chưa dùng hết toàn lực, chỉ là thử công phu quyền cước." Triệu Việt nói, "Mấy tháng gần đây luyện khẩu quyết Khổng Tước môn, cảm giác đau nhói ở ngực càng lúc càng rõ rệt."

"Thì ra là như vậy." Tần Thiếu Vũ gật đầu, "Vậy hiện tại Chu chưởng môn ở đâu?" Cho dù lúc trước không để ý, hiện tại tìm tới hỏi hỏi cũng không muộn.

Ôn Liễu Niên nói: "Cùng Mộ Bạch một đường đến Thất Tuyệt quốc rồi."

"Thất Tuyệt quốc?" Thẩm Thiên Lăng buồn bực, "Là có chuyện gì muốn làm sao?" Nhưng mà qua vài ngày nữa, Thất Tuyệt Vương cũng tới Vương Thành a.

"Việc này nói ra thì dài dòng." Ôn Liễu Niên nói, "Sự tình liên quan đến Đại Minh Vương Vân Đoạn Hồn hơn hai mươi năm trước, còn có tổng lĩnh hiện giờ đóng quân ở Đông Hải, Hải Long Vương - Sở Hằng."

Thẩm Thiên Lăng nghe vậy sửng sốt, quay đầu đưa mắt nhìn Tần Thiếu Vũ -- Vốn dĩ còn tưởng rằng lúc này chỉ là đơn thuần du ngoạn, không nghĩ tới lại nhấc lên quan hệ với triều đình, hơn nữa tựa hồ không phải là việc nhỏ.

"Không bằng ăn cơm trước đi." Ôn Liễu Niên nói, "Một đường bôn ba cũng mệt mỏi, không vội nhất thời một lát."

"Cũng được." Thẩm Thiên Lăng gật đầu, đứng lên muốn ôm nhi tử, trên mặt bàn lại trống trơn, thế là bị hoảng sợ: "Đã chạy đi đâu rồi?" Lúc nãy rõ ràng còn đang ngủ gật.

Ám vệ nhanh chóng quỳ rạp trên mặt đất tìm, phía dưới bàn ghế lại trống rỗng.

"Chíp !" Trong viện truyền đến tiếng 'chíp chíp' vui sướng.

Đoàn người chạy ra ngoài, chỉ thấy Tiểu Phượng Hoàng đang ngồi xổm trên bàn đá, nhìn một khối tiểu bảo thạch đỏ rực, đôi mắt đậu đen cơ hồ muốn phát ra ánh sáng.

Lục Truy sắc mặt trắng bệch, lấy hộp nhỏ từ trong ngực ra -- Chạy ra lúc nào vậy?

Bởi vì hôm nay vẫn bận bịu chuyện tửu lâu, cho nên Lục Truy cũng không có thời gian bắt trùng tử, chỉ đút nó ăn chút vụn bánh ngọt, kết quả vừa nãy sau khi Hồng giáp lang tỉnh ngủ, cảm thấy bụng hơi đói, liền vèo vèo bò vào trong viện, muốn tìm chút trùng tử ăn.

"Chíp !" Tiểu Phượng Hoàng vặn vẹo vặn vẹo chạy tới.

"Đừng a !" Ám vệ kinh hô lên tiếng, vuốt hạ lưu trùng () !

() Tựa như câu thủ hạ lưu tình.

Hồng giáp lang nằm sấp ở trên bàn phơi nắng, xúc tu nhỏ lúc ẩn lúc hiện - Đói quá!! Tiểu Phượng Hoàng trước giờ đều thích đồ vật sáng lập lòe, đừng nói chi đến Hồng giáp lang vừa sáng lại vừa thơm, thế là liều mạng dùng đầu đẩy, rất muốn đem nó để lên trên đỉnh đầu.

Hồng giáp lang suýt nữa bị đẩy xuống bàn, thế là xoay người nhấc chân muốn tìm một chỗ khác, kết quả bò quanh bàn một vòng, vẫn là không thể chạy thoát.

Thẩm Thiên Lăng nhẹ nhàng bốc Hồng giáp lang lên, đặt ở trên đầu Tiểu Phượng Hoàng.

"Chíp !" Đặc biệt cao hứng.

Mềm hồ hồ lại nóng hầm hập, còn biết động đậy, Hồng giáp lang cũng không có ý kiến gì, nằm sấp rất thoải mái.

Tiểu Phượng Hoàng thẳng tắp vươn cánh ngắn ra, lông đuôi rực rỡ cùng Hồng giáp lang đồng thời lòe lòe phát sáng, quả thật là vừa uy mãnh lại vừa khí phách.

Ám vệ mắt ngậm nhiệt lệ đỡ lấy cây, để tránh bản thân nhịn không được sẽ quỳ xuống.

Uy chấn Cửu Châu như thế, sao chúng ta có thể thao túng được.

"Sẽ không đạp xuống đi?" Ôn Liễu Niên vẫn là có chút lo lắng.

"Sẽ không." Thẩm Thiên Lăng nói, "Từ lần trước đạp chết Cổ Vương, kết quả móng vuốt sưng lên ba ngày, từ đó về sau nó không bao giờ đạp trùng sống nữa. Huống hồ đây còn là trùng tử sẽ phát sáng, thích còn không kịp."

"Là Hồng giáp lang." Ôn Liễu Niên nói.

Tiểu Phượng Hoàng đội Hồng giáp lang, vui vẻ chạy vòng quanh trong sân, quả thực đẹp !

Người còn lại đều bật cười thành tiếng, coi như là hòa tan biến cố âm trầm lúc nãy liên tiếp mang đến.

Truy Ảnh cung ở trong Vương Thành không có sản nghiệp, cho nên liền ở tại trong nhà Thẩm gia - Nhật Nguyệt sơn trang.

Quản gia đã sớm phân phó phòng bếp làm thức ăn, đều là khẩu vị cay ở Thục Trung.

"Tần cung chủ tính khi nào tiến cung?" Ôn Liễu Niên hỏi.

"Tiến cung làm gì, ta là đến mang Lăng nhi giải sầu." Tần Thiếu Vũ nói, "Thuận tiện tái kiến Thất Tuyệt Vương - Mộ Hàn Dạ."

"Nhưng Hoàng thượng đã sớm nói, Tần cung chủ cùng Thẩm công tử gần đây sẽ đến Vương Thành." Ôn Liễu Niên nói, "Còn nói muốn mở tiệc chiêu đãi."

"Vậy thì chờ người trong cung đến đây thông truyền rồi nói." Tần Thiếu Vũ giúp Thẩm Thiên Lăng thổi nguội đậu hũ, "Có thể trốn vài ngày thì vài ngày."

Mộc Thanh Sơn một bên cắn cánh gà, một bên hiếu kỳ nhìn Tần Thiếu Vũ cùng Thẩm Thiên Lăng.

"Thượng huynh thành thân hơi vội vàng, ta cùng với Lăng nhi cũng không kịp tới cửa chúc mừng." Tần Thiếu Vũ cười nói, "Lần này hiếm khi tụ họp, nhưng là phải uống rượu cho đã."

"Tất nhiên." Thượng Vân Trạch nói, "Bất quá chỉ sợ phải đợi đến khi đoàn loạn ma bị diệt trừ, ngươi ta mới có thể an tâm không say không về."

"Ôn đại nhân." Còn chưa ăn mấy miếng cơm, quản gia phường gấm vóc cũng đã tìm tới cửa, "Hoàng thượng cũng nghe được tin tức tửu lâu xảy ra chuyện, phái người đến mời đại nhân tiến cung."Ôn Liễu Niên buông đũa lau miệng, trong bát còn dư một nửa canh cải ngọt.

"Gấp như vậy." Thẩm Thiên Lăng nói, "Không thể ăn cơm xong rồi đi sao?"

"Không sao, không sai biệt lắm đã ăn no." Ôn Liễu Niên đưa mắt nhìn Triệu Việt, "Ta sẽ trở về nhanh thôi."

Triệu Việt gật đầu: "Ta đưa ngươi đến cửa cung."

"Ừm." Ôn Liễu Niên cười tủm tỉm, sau khi cáo từ liền tay trong tay ra ngoài.

Thẩm Thiên Lăng cảm khái: "Nói không chừng sau chuyến này, còn có thể đến Giang Nam uống một chén rượu mừng của Ôn đại nhân."

Trong hoàng cung, Sở Uyên đang ngồi ở trước án kỉ, tấu chương cầm trong tay để lung tung ở một bên.

"Hoàng thượng đừng nên sốt ruột." Tứ Hỉ ở một bên nói, "Ôn đại nhân cho dù là nhận được thông truyền lập tức tiến cung, trên đường vẫn là phải đi một trận."

"Thật sự là buồn cười !" Sở Uyên ngược lại là hiếm khi đem tức giận viết rõ lên trên mặt.

Tứ Hỉ công công ở trong lòng thở dài, lại khó tránh khỏi cảm khái, Hoàng thượng đối Ôn đại nhân thật sự là rất tốt.

"Hoàng thượng, Ôn đại nhân đến." Tiểu thái giám ở ngoài cửa thông truyền, A Di Đà Phật có thể xem như đến rồi, vừa nãy sắc mặt Hoàng thượng nhưng là rất giận dữ a.

"Tuyên !" Sở Uyên nói.

Ôn Liễu Niên bước vào trong phòng: "Vi thần -- "

"Ái khanh không bị thương chứ? Sở Uyên cắt ngang lời hắn.

"Không có." Ôn Liễu Niên nói, "Đa tạ Hoàng thượng lo lắng."

"Không bị thương là tốt rồi." Sở Uyên thở phào, sai người ban ghế cho hắn ngồi.

"Có điều tra rõ chưa, rốt cuộc là người phương nào gây nên?" Sở Uyên hỏi.

"Là lúc trước ở trong chốn giang hồ kết thù." Ôn Liễu Niên nói, "May mắn có đoàn người Tần cung chủ chạy tới kịp thời, đã bắt được toàn bộ."

"Sao ái khanh có thể ở trong chốn giang hồ kết thù được." Sở Uyên nói, "Là Triệu đại đương gia?"

"Vâng." Ôn Liễu Niên nói, "Hành tẩu giang hồ lâu ngày, ít nhiều gì cũng sẽ có kẻ thù."

"Trẫm còn cho là người của Vân Đoạn Hồn, hoặc là ai ở trong triều không có mắt, muốn mượn việc này ra oai phủ đầu ngươi." Sở Uyên nói, "Không có việc gì thì tốt rồi."

"Đa tạ Hoàng thượng." Ôn Liễu Niên trong lòng hơi nóng.

"Vừa nãy thầm nghĩ, cũng là trẫm quá mức sơ sẩy." Sở Uyên nói, "Quan hệ trong triều rắc rối khó gỡ, trong đó không ít người đỏ mắt, lại thêm ái khanh còn đang phụ trách chuyện Vân Đoạn Hồn, vốn dĩ là rất dễ chọc người bất mãn, âm thầm bị hạ độc thủ, từ khi bắt đầu trẫm nên phân phối một nhóm ảnh vệ, một tấc cũng không rời bảo hộ ái khanh."

"Hoàng thượng quá lời." Ôn Liễu Niên chặn lại nói, "Bên cạnh vi thần đã có người bảo hộ, sẽ không xảy ra nhiễu loạn gì đâu.""Hôm nay ta nghe Lăng Tiêu nói, nếu không phải có Truy Ảnh cung ở đó, chỉ sợ ái khanh khó tránh khỏi sẽ bị thương." Sở Uyên nói, "Cho dù võ công Triệu đại đương gia cao cường, cũng khó đảm bảo tương lai nếu lại gặp phải loại sự tình này, sẽ một chút sơ hở cũng không có."

Ôn Liễu Niên nói: "Thế nhưng -- "

"Người đâu !" Sở Uyên cắt ngang lời hắn.

Ôn Liễu Niên: "..."

"Hoàng thượng." Bốn gã thị vệ từ bên ngoài nối đuôi nhau vào.

"Đây đều là ảnh vệ bên cạnh trẫm." Sở Uyên nói, "Về sau sẽ phụ trách bảo hộ ái khanh."

"A?" Ôn Liễu Niên chấn kinh.

"Ngày thường ví như không có việc gì, bọn họ sẽ không xuất hiện." Sở Uyên nói, "Chỉ hiện thân trong lúc nguy cấp, ái khanh không cần có điều băn khoăn."

"Thế nhưng --" Âm thầm bị nhìn chằm chằm cũng không có chỗ nào tốt a !

"Việc này trẫm đã quyết định, ái khanh không cần nhiều lời." Sở Uyên nói, "Hôm nay tửu lâu hỗn chiến phàm là tranh chấp giang hồ, nếu đã có Truy Ảnh cung phụ trách giải quyết, thì trẫm sẽ không nhúng tay vào nữa."

"Thật sự không thể suy xét thêm một chút sao?" Ôn Liễu Niên cơ hồ hai mắt muốn đẫm lệ.

Sở Uyên lắc đầu: "Việc này không có bất cứ đường thương lượng nào hết, ái khanh là rường cột nước nhà Đại Sở ta, liên quan đến an nguy vạn dân trên thiên hạ, tuyệt không phải là chuyện một người, một chút cũng không thể qua loa."

Trên đầu bị chụp một cái mũ vô cùng lớn, Ôn Liễu Niên trong lòng có chút ai oán.

Sở Uyên an ủi: "Qua vài ngày thì sẽ quen thôi."

Thật sao. Ôn đại nhân khịt khịt mũi... Cảm thấy vĩnh viễn cũng không quen được a.

"Chờ đến khi võ công Triệu đại đương gia có thể địch đồng thời một trăm Ngự Lâm quân, thì ta sẽ gọi người về." Sở Uyên nói, "Ý của ái khanh thế nào?"

"Rất tốt !" Ôn Liễu Niên nhanh chóng đáp ứng -- May mắn còn có một tia hi vọng, vừa nãy suýt nữa tưởng rằng muốn đi theo cả đời.

Mồ hôi lạnh đều muốn dọa chảy ra.

Sở Uyên cười lắc đầu, phân phó đầu bếp làm một bàn lẩu an ủi hắn, lại mở ngự khẩu cho hắn nghỉ ba ngày, để cho mọi người hảo hảo tĩnh dưỡng.

Buổi chiều, cuối cùng Ôn Liễu Niên được thả ra cung, kiệu phu đã được thông truyền, bởi vậy lập tức đưa hắn đến Nhật Nguyệt sơn trang.

"Sao đại nhân lại đi lâu như vậy, còn tưởng hỏi xong thì sẽ trở về." Mộc Thanh Sơn nói, "Trên bếp còn cháo gà."

Ôn Liễu Niên ợ một cái.

Người còn lại: "..."

Lục Truy đồng tình vỗ vỗ bả vai Triệu Việt, tật xấu uy thức ăn của Hoàng thượng xem ra là không sửa được a.

"Cung chủ." Ám vệ vào cửa, ở bên tai Tần Thiếu Vũ nói nhỏ hai câu.

"Nga?" Tần Thiếu Vũ quay đầu nhìn Ôn Liễu Niên."Ta biết, không có việc gì, người của mình." Ôn đại nhân đưa mắt nhìn Triệu Việt.

"Có ý gì?" Triệu đại đương gia khẽ nhíu mày.

"Có người đang âm thầm theo dõi Ôn đại nhân." Ám vệ nói.

"Không phải là theo dõi, mà là bảo hộ." Ôn Liễu Niên đem chuyện lúc nãy đại khái nói một lần.

Triệu Việt: "..."

"Cũng coi như hợp tình hợp lý." Thẩm Thiên Lăng nói, "Lúc trước khi Trương đại nhân phụ trách án muối ăn ở Hoài Nam, Hoàng thượng cũng phái ảnh vệ bảo hộ, hiện giờ phàm là nhấc lên quan hệ với Đại Minh Vương, Hoàng thượng không yên lòng cũng là lẽ thường, đám ảnh vệ này là do đại ca tự mình dạy dỗ, khinh công cực kỳ cao."

"Vậy phải âm thầm bảo hộ bao lâu?" Lục Truy hỏi.

"Chờ đến khi chuyện này lắng xuống, đại khái sẽ không tiếp tục đi theo nữa." Thẩm Thiên Lăng nói.

Lục Truy nhíu mày: "Đại khái? Là nói còn không nhất định?" Điều này sao mà được, ví như theo cả đời, đại đương gia dự tính sớm muộn gì cũng sẽ nổi điên.

"Hoàng thượng nói..." Ôn Liễu Niên do dự một chút.

"Nói cái gì?" Triệu Việt hỏi.

"Khi nào ngươi có thể một thân một mình đánh bại một trăm Ngự Lâm quân, thì sẽ rút ảnh vệ về." Ôn Liễu Niên nói.

Người còn lại trong phòng đều đồng tình nhìn Triệu Việt, tuy nói Sở Uyên làm như vậy cũng không có gì đáng trách, cũng đích xác là vì quan tâm an nguy Ôn Liễu Niên, nhưng thận trọng suy nghĩ một chút, người bình thường cưới vợ nhiều nhất là ứng phó tốt nhạc phụ nhạc mẫu, vẫn chưa từng có người nào giống hắn như vậy, đối phó nhạc phụ nhạc mẫu thì chỉ có hai người, như vậy thì cũng thôi đi, phút cuối cùng cư nhiên Hoàng thượng cũng muốn chen một chân vào.

Thẩm Thiên Lăng mấy ngày liền đều gấp rút lên đường, đã buồn ngủ đến ngay cả ánh mắt cũng mở không ra được, thế là Tần Thiếu Vũ liền mang hắn trở về nghỉ ngơi, người còn lại cũng tự mình trở về phòng, chỉ để lại hai người Ôn Liễu Niên cùng Triệu Việt.

"Uống trà." Ôn Liễu Niên rót ly nước cho hắn.

Triệu Việt tiếp nhận chén trà đặt lên bàn, ôm người vào trong lòng mình.

"Ngươi không tức giận chứ?" Ôn Liễu Niên sờ sờ một bên mặt hắn, trong lòng có chút lo lắng.

"Tại sao ta phải tức giận?" Triệu Việt nói, "Hôm nay nếu là không có Tần cung chủ chạy tới kịp thời, còn không biết sẽ xảy ra nhiễu loạn gì. Loại sự tình này ai cũng nói không chính xác lúc nào sẽ phát sinh lần thứ hai, có Hoàng thượng âm thầm phái người bảo hộ ngươi, ta cũng càng an tâm."

"Thật sao?" Ôn Liễu Niên nhìn hắn.

"Ta chỉ tức chính mình." Triệu Việt ôm chặt hắn, giọng nói có chút khàn khàn, "Không thể hảo hảo bảo hộ ngươi."

"Ai nói." Ôn Liễu Niên ghé vào đầu vai hắn, "Có ngươi ở đây, ta liền sẽ an tâm."

Triệu Việt cười cười: "Ừm.""Gần đây không cần luyện công." Ôn Liễu Niên rất nghiêm túc, "Đợi đến khi nghĩa phụ từ Thất Tuyệt quốc trở về, chúng ta lại thương lượng xem phải trị thế nào, thật sự không được thì còn có Diệp cốc chủ, còn có Tần cung chủ cùng Thất Tuyệt Vương, nhất định có thể tìm được biện pháp."

"Mặc kệ người phong huyệt đạo ta có phải là sư phụ hay không, hắn tất nhiên là có ẩn tình." Triệu Việt nói, "Chỉ là ta nghĩ không ra, rốt cuộc là vì cái gì."

"Kỳ thật cũng không khó nghĩ." Ôn Liễu Niên nói.

"Sao?" Triệu Việt nhìn hắn.

"Ta không hiểu võ công, bất quá hôm nay nghe Tần cung chủ nói, sau khi huyệt đạo bịt kín, thì không thể đột phá võ học." Ôn Liễu Niên nói, "Ngươi nói sư phụ đối đãi ngươi rất tốt, phụ thân cũng đối đãi ngươi rất tốt, hẳn sẽ không có ý định hại ngươi, cho nên đại khái là vì không muốn để cho ngươi biến thành cao thủ, thầm nghĩ để ngươi có chút công phu phòng thân tự bảo vệ chính mình là được."

Triệu Việt cùng hắn mười ngón tay đan vào nhau.

"Người một khi võ công cao, thì sẽ nổi tiếng ở trên giang hồ, phiền toái cũng sẽ theo đến." Ôn Liễu Niên nói, "Ngược lại, nếu là tư chất bình thường, thì càng có khả năng bình an sống qua ngày."

Triệu Việt gật đầu.

"Hoặc là đã từng nếm qua bị thanh danh làm cho mệt mỏi, thì càng muốn để cho ngươi một đời không bị quấy rầy." Ôn Liễu Niên nói, "Chung quy bịt kín mấy chỗ huyệt vị này, ngoại trừ không thể luyện công, đối với ngươi cũng không có chỗ hỏng gì."

"Có lẽ vậy." Triệu Việt nói, "Bất quá ta vẫn như trước muốn luyện tốt võ công."

"Tất nhiên là phải luyện tốt." Ôn Liễu Niên ôm cổ hắn, "Chỉ cần trong lòng yên tĩnh, sinh hoạt tất nhiên sẽ yên tĩnh, không có liên quan đến võ công cao hay thấp." Huống hồ nếu là không luyện tốt võ công, sao có thể đánh đuổi một trăm Ngự Lâm quân? Kia đều là do võ lâm minh chủ Thẩm Thiên Phong tự mình dạy dỗ, ai ai cũng có thể lấy một địch mười.

Bên ngoài tòa nhà, ám vệ đang cầm một túi ô mai, tươi cười đầy mặt ngồi xổm bên cạnh đại nội ảnh vệ phụ trách bảo hộ Ôn Liễu Niên: "Ăn không?"

"Đa tạ." Đại nội ảnh vệ mặt không biểu tình nói, "Không ăn."

"Còn này thì sao?" Ám vệ lại lấy ra một bao đậu rang.

"Không cần." Vẫn như trước lạnh như băng cự tuyệt.

"Vậy tối nay cùng nhau ăn hoành thánh đi." Ám vệ hướng trước mặt cọ cọ, "Chúng ta còn có đồ gia vị Thất Tuyệt quốc, trong cung nhất định không có đâu, không tin chúng ta đánh cuộc."

Đại nội ảnh vệ thả người nhảy vọt lên cao, đổi địa phương tiếp tục thủ.

Ám vệ đành phải một mình ngồi ở trên tán cây ăn ô mai, trong lòng rất tiếc nuối, quả thật là người Thẩm đại thiếu gia dạy dỗ, công phu học không giống thì cũng thôi đi, bất cẩu ngôn tiếu() vẻ mặt ngược lại là rất giống.

() Bất cẩu ngôn tiếu: ý chỉ người tính cách nghiêm túc, trầm mặc ít nói.

Không thể cùng tiểu đồng bọn cùng nhau ăn đậu rang nhiệt tình trò chuyện, tựa như sinh mệnh mất đi ánh sáng. Rất đáng giá ôm Thiếu cung chủ ném cao mười lần tiến hành an ủi.

Bên trong tiểu viện, Tiểu Phượng Hoàng sau khi chơi mệt liền ghé vào trên bàn đá hô hô ngủ, Hồng giáp lang ghé vào trên đầu nó, hô hấp cũng đồng thời nhất phục, xúc tu nhỏ lắc lư bay nhanh.

Chơi vui quá !

Đám người ám sát kia bị giam giữ trong phòng trống ở sau viện, bị trói cả tay chân lại uy miên cốt phấn, miễn cho cắn lưỡi tự sát.

Trong phòng rất tối, cũng phân không rõ là ban ngày hay ban đêm, nói không rõ qua bao lâu, cửa phòng két một tiếng bị đẩy ra, một luồng ánh mặt trời nhợt nhạt tiến vào.

Vài người cố sức ngẩng đầu.

Ôn Liễu Niên ngồi ở trên ghế, theo phía sau là Triệu Việt Lục Truy, còn có Mộc Thanh Sơn cùng Thượng Vân Trạch.

Sau khi đốt lên vài ngọn nến, trong phòng nhất thời sáng sủa không ít. Ôn Liễu Niên uy nghiêm nói: "Các ngươi rốt cuộc là người phương nào?"

Đối phương vẫn như trước ngồi dựa vào góc tường, bộ dáng nửa sống nửa chết, chỉ cho là không nghe thấy.

"Nếu là không nói, vậy thì chỉ có một con đường chết, hoặc là sống không bằng chết." Ôn Liễu Niên nói, "Hảo hảo phối hợp với bản quan, ngược lại là còn có cơ hội cầu một con đường sống."

Đối phương vẫn như trước không lên tiếng.

Ôn Liễu Niên tiếp tục chậm rãi: "Nếu là không chịu nói, vậy thì chỉ có đại hình hầu hạ."

"Chúng ta là người của Vân Đoạn Hồn." Đối phương cuối cùng có người mở miệng.

"A?" Ôn Liễu Niên vẻ mặt tràn ngập kinh ngạc.

"Đừng nói ngươi không biết Vân Đoạn Hồn là ai." Trong ngữ điệu của đối phương có chút ý tứ khiêu khích.

"Vậy ngươi sai lầm rồi, bản quan tất nhiên biết Vân Đoạn Hồn là ai." Ôn Liễu Niên nói, "Hơn nữa trừ việc đó ra, bản quan còn biết, các ngươi tuyệt đối không phải người của hắn."

"Vì sao?" Đối phương hỏi lại.

Ôn Liễu Niên cười cười, bước lên phía trước ngồi xổm bên cạnh người nọ, cúi đầu dùng ngữ tốc cực nhẹ cực nhanh nói: "Bởi vì ta mới là người của Đại Minh Vương."

Một lời vừa nói ra, đám người kia nhất thời khiếp sợ vạn phần, lập tức mở to hai mắt nhìn hắn.

"Hiện tại biết rồi chứ?" Ôn Liễu Niên nói, "Cho nên nếu là thức thời, thì mau khai báo rõ ràng một chút, ta thế nhưng không đơn giản là mệnh quan triều đình, cũng không có khả năng sẽ làm việc theo luật."

Mộc Thanh Sơn ở phía sau nhẹ nhàng nhéo Thượng Vân Trạch một phen -- Đại nhân hình như lại muốn diễn.

"Nói đi, rốt cuộc là ai phái các ngươi đến?" Ôn Liễu Niên hỏi lại một lần.

"Ngươi phàm là người Vân Đoạn Hồn, vậy mà không biết chúng ta là bị ai thúc giục?" Đối phương nói.

"Biết là biết, bất quá ngươi cũng nên tự mình nói lại lần nữa xem." Ôn Liễu Niên nhìn hắn, "Như vậy đối với ngươi ta đều tốt."

Đối phương lạnh lùng quay đầu, cũng không có ý muốn mở miệng.

"Biết hắn là ai không?" Ôn Liễu Niên chỉ vào Triệu Việt.

"Người chúng ta muốn giết." Đối phương nâng hạ mí mắt.

"Biết vì sao các ngươi phải giết hắn không?" Ôn Liễu Niên lại hỏi.

"Bởi vì các ngươi là người Vân Đoạn Hồn." Đối phương nghiến răng nghiến lợi.

"Không sai, chúng ta đều là người của Đại Minh Vương." Ôn Liễu Niên thận trọng nhìn chằm chằm hai mắt hắn, trên mặt có chút ý cười trào phúng, "Thế nhưng vì sao khi chủ tử của ngươi hạ lệnh, chỉ cần lấy mạng của một mình hắn?"

Đại khái là vẻ mặt của hắn rất dọa người, đáy mắt đối phương cũng chợt lóe một tia nghi vấn, tuy nói tốc độ cực nhanh, nhưng vẫn bị Ôn Liễu Niên nhìn thấy.

"Không biết à?" Ôn Liễu Niên trong lòng không yên, xem ra đám người này cũng chỉ là tử sĩ bình thường, hẳn là sẽ không biết quá nhiều ẩn tình.

"Ít làm mấy chuyện dọa người đi." Đối phương nói, "Có chuyện gì cứ nói thẳng !"

"Vậy ngươi sai lầm rồi, hiện tại là bản quan đang thẩm vấn ngươi." Ôn Liễu Niên nói, "Chọn sai chủ tử thì đã giống như mù một con mắt, nếu là còn chấp mê bất ngộ, vậy thì thật sự là thần tiên khó cứu."

"Hừ." Trong mắt đối phương có chút khinh thường.

"Như thế nào, chẳng lẽ ngươi không cho rằng như vậy sao?" Ôn Liễu Niên nói, "Đại Minh Vương tốt xấu gì cũng có thể đem ta xếp vào bên cạnh Sở Hoàng, quyền cao chức trọng muốn gió được gió, còn chủ tử của ngươi thì sao? Đến bây giờ còn đang dựa vào man lực chung quanh làm ám sát, vậy thì cũng thôi đi, vấn đề là ám sát cũng sát không thành, còn bị ta bắt về, có mất mặt không."

"Ngươi !" Đối phương quả nhiên bị hắn chọc giận.

"Phàm là chọn con đường này, tất nhiên là vì tương lai vinh hoa phú quý tiền đồ như cẩm, hiện giờ cái gì cũng không có, ngược lại tính mạng là bị ném ở đây, trong lòng chư vị thật sự là không tiếc nuối sao?" Ôn Liễu Niên chậm rì rì nói, "Trừ phi chủ tử nhà ngươi bắt nhi tử của các ngươi mang về nuôi, vì cha ruột toi mạng, như thế ngược lại là có thể nghĩ thông."

Nhận phải vũ nhục này, sắc mặt đối phương đỏ bừng, hô hấp cũng dồn dập lên.

"Bản quan trước giờ đều nói đạo lý, chỉ có vạn bất đắc dĩ, mới có thể đem người thi lấy khổ hình, bình thường sẽ không kiến huyết." Ôn Liễu Niên đứng lên bước ra ngoài, "Chư vị từ từ suy ngẫm, nửa canh giờ sau ta sẽ trở lại."

Triệu Việt cũng cùng ra ngoài.

Vừa mới ra khỏi cửa, Ôn Liễu Niên mềm nhũn tựa vào trong lòng hắn.

"Làm sao vậy?" Triệu Việt vội vàng đỡ hắn.

"Ngươi ngươi ngươi ôm ta một lúc, đứng không vững." Ôn Liễu Niên chân phát run.

Triệu Việt: "..."

Ôn Liễu Niên toàn thân đều là mồ hôi lạnh -- Lần đầu tiên trong đời diễn phản tặc a, có có có chút run rẩy.

Triệu Việt đưa tay vỗ nhẹ lên lưng hắn thuận khí.

Thượng Vân Trạch điều đệ tử Đằng Vân bảo đến, lại tăng mạnh một tầng thủ vệ -- Tuy nói ám sát trọng thần triều đình dựa theo luật là chém đầu, nhưng nếu là đại nhân đáp ứng muốn thả bọn họ một con đường sống, chỉ có cách đó mới nói ra khỏi miệng một phen, chỉ sợ cũng chỉ có thể lưu đày đến hải đảo, giúp sư phụ Tần cung chủ trồng hoa chủng dược, quãng đời còn lại bị ngăn cách với người bên ngoài.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio