Vưu Đại Dư đang ở thư phòng cùng khách nhân nghị sự, nghe được quản gia đến báo nói Ôn đại nhân tới cửa, còn cho là mình lãng tai nghe lầm: "Ai?"
"Ôn đại nhân Ôn Liễu Niên trong triều." Quản gia lại lặp lại một lần, "Còn có Trương đại nhân Trương Uẩn."
Đi cùng với Trương Uẩn? Vưu Đại Dư khẽ nhíu mày, sai người đem khách bên này đưa đến thiên thính uống trà, còn mình thì đến tiền thính xem đến tột cùng.
"Vưu đại nhân." Ôn Liễu Niên buông chén trà cầm trong tay, cười tủm tỉm chào hỏi.
Trương Uẩn đứng ở bên cạnh hắn, trong lòng có chút thấp thỏm.
"Sao hôm nay Ôn đại nhân lại rảnh rỗi đến đây vậy?" Vưu Đại Dư cười bước lên nghênh đón, "Cũng không báo trước một tiếng, ta cũng có thể chuẩn bị Nga Mi Phiêu Tuyết thượng hạng."
"Vưu đại nhân khách khí." Ôn Liễu Niên thành khẩn nói, "Bây giờ chuẩn bị cũng không muộn."
Trương Uẩn suýt nữa bật cười thành tiếng.
Vưu Đại Dư cũng sửng sốt một chút, sau khi phản ứng kịp, vội vàng sai người đi pha trà.
Ai cũng biết, vị Ôn đại nhân này tuy nói là điều nhiệm từ địa phương đến Vương Thành, ở trong triều không có bất cứ thế lực nào, thậm chí ngay cả chức quan chính thức cũng không có, nhưng thật sự là hồng nhân trước mặt Hoàng Thượng. Chức vị Thừa tướng vẫn để trống, không cần nghĩ cũng có thể biết rõ tương lai là muốn để cho ai, tất nhiên không ai dám dễ dàng đắc tội.
"Ôn đại nhân tìm ta có chuyện gì không?" Vưu Đại Dư dè dặt cẩn thận hỏi.
Ôn Liễu Niên nói, "Có, bất quá cũng không phải là chuyện gì lớn."
"Xin đại nhân nói rõ hơn." Vưu Đại Dư có chút khó hiểu.
"Vừa nãy lúc ta ở Ngự Thư Phòng, nghe Hoàng Thượng nói hạng mục điều khoản chỗ Vưu đại nhân xảy ra chút vấn đề." Ôn Liễu Niên nói, "Thì đến đây nhìn một cái, có lẽ có thể giúp đỡ được gì đó chăng."
"Chỉ là chút sơ suất nhỏ mà thôi." Vưu Đại Dư nói, "Đại nhân thân có trọng trách, việc nhỏ này giao cho tại hạ là được."
"Quốc khố xảy ra chuyện, nếu là mất hơn vạn lượng bạc trắng, thì sẽ không nói là sơ suất nhỏ." Ôn Liễu Niên lắc đầu, "Vưu đại nhân thân là Hộ Bộ Thị Lang, nói vậy phải rõ đạo lý này hơn người khác chứ. Huống hồ đây nếu thật sự là việc nhỏ, vậy vì sao Hoàng Thượng lại cố ý kêu ta đến một chuyến?"
Vưu Đại Dư im lặng -- ngược lại không phải bị hắn nói đến không trả lời được, mà là vì câu 'Hoàng Thượng cố ý kêu ta đến một chuyến' này .
"Những khoản đó ta đã xem qua rồi." Ôn Liễu Niên nói, "Đích xác thiếu không ít châu báu linh dược, ngoại trừ những thứ đó ra, còn có chuyện gì khác thường không?"
"Xảy ra sai lầm lần này, đều là những hạng mục do Trương đại nhân phụ trách." Vưu Đại Dư nói, "Còn lại thì không thấy dị thường."
Trán Trương Uẩn lại bắt đầu đổ mồ hôi lạnh.
"Vậy thì kỳ quái thật." Ôn Liễu Niên sờ sờ cằm, "Buổi lễ ngày đó thủ vệ canh giữ nghiêm ngặt, quốc khố là nơi quan trọng đừng nói là người không liên can, ngay cả một con ruồi cũng không bay vào được, sao lại vô duyên vô cớ liền thiếu nhiều vật như vậy?"Vưu Đại Dư nói: "Hạ quan lúc ấy vẫn không ở đây, nguyên nhân cụ thể, e là phải hỏi Trương đại nhân mới đúng."
"Trương đại nhân nói là nếu biết nguyên do trong đó, hạng mục này cũng có thể giải quyết rồi." Ôn Liễu Niên rất là bình tĩnh, "Bất quá Vưu đại nhân xin cứ yên tâm, bản quan đã đáp ứng Hoàng Thượng đến đây tương trợ, thì tất nhiên sẽ tính ra một kết quả khiến mọi người đều hài lòng, không đạt được mục đích tuyệt đối sẽ không đi."
Không biết có phải là nghe lầm hay không, Vưu Đại Dư cảm thấy khi hắn nói năm chữ cuối cùng, tựa hồ còn phá lệ nâng cao giọng.
"Còn mong Vưu đại nhân đem tất cả sổ sách buổi lễ lần này lấy ra, chúng ta cũng có thể tìm được vấn đề sớm một chút." Ôn Liễu Niên nói.
"Đa tạ Ôn đại nhân." Vưu Đại Dư nói, "Nhưng hiện tại sắc trời đã muộn, không bằng ngày mai lại nói, như thế nào?"
"Thân là thần tử, tất nhiên phải tận tâm vì Hoàng Thượng giải quyết buồn phiền." Ôn Liễu Niên nói, "Đừng nói đến trời đã tối, cho dù đã đến giờ Tý, làm việc cũng không thể chậm trễ."
"Đại nhân nói rất đúng." Trương Uẩn đứng ở bên cạnh nửa ngày, cũng cuối cùng nghẹn nói ra một câu, "Vài khoản kia vừa mới gom đủ, lúc này đều được đặt ở trong phòng thu chi, cũng không cần tốn nhiều thời gian đi lấy."
Ôn Liễu Niên trong lòng có chút khen ngợi, rất tốt rất tốt, lại chặn trước một cái cớ.
Đã nói đến nước này, Vưu Đại Dư nếu là lại không đáp ứng, thì cũng không được, vì thế đành phải gật đầu, mấy người lại một đường trở lại trong cung.
"Tất cả ở đây hết à?" Ôn Liễu Niên chỉ vào xấp sổ sách thật dày trên bàn hỏi.
"Không chỉ có nhiêu đây." Vưu Đại Dư nói, "Cộng thêm hai xấp trên bàn kia nữa."
Ôn Liễu Niên nhìn thoáng qua, chỉ thấy cộng lại e là có thể có cao bằng một người.
"Đại nhân e là phải xem một trận." Vưu Đại Dư nói, "Lần này vạn quốc đến là chuyện lớn, chỗ muốn dùng đến bạc cũng nhiều, đây đã là sổ sách sau khi tinh giản."
Ôn Liễu Niên gật đầu, ngồi ở sau án tùy tay lấy một quyển qua, "Chờ sau khi ta phát hiện ra vấn đề, lại kêu người đến mời Vưu đại nhân."
"Vậy Ôn đại nhân cứ từ từ xem, hạ quan trở về trước." Vưu Đại Dư cũng không nói thêm gì nữa.
Đợi sau khi hắn đi, Trương Uẩn nói, "Ôn huynh thật sự muốn xem hết toàn bộ?"
"Không xem hết, sao có thể biết rốt cuộc sai ở đâu?" Ôn Liễu Niên nói.
"Nhưng các đồng nghiệp phụ trách khoản khác cũng không có sai lầm." Trương Uẩn nói, "Sai đều là chỗ của ta."
"Không sao, xem hết cũng không mất bao nhiêu thời gian." Ôn Liễu Niên nói, "Đúng lúc nhân cơ hội này, học hộ bộ quản lý hạng mục như thế nào."
Trương Uẩn giật mình: "Đợi xem hết cũng đã tốn rất nhiều thời gian?" Đây chính là mười mấy người ngày đêm đẩy nhanh tốc độ, mới sửa sang xong khoản tập.Ôn Liễu Niên tính toán sơ một chút, nói: "Quả thật có hơi nhiều, đại khái phải xem tới giữa trưa ngày mai."
Trương Uẩn: "..."
Nếu để cho mình xem, chỉ sợ phải xem một hai tháng.
Ôn Liễu Niên ngáp một cái: "Có thể làm phiền Trương huynh một chuyện không?"
"Tất nhiên, Ôn huynh cứ nói." Trương Uẩn gật đầu.
"Đi gọi chút nước trà điểm tâm." Ôn Liễu Niên nói, "Đêm nay phải thức trắng rồi."
Cho nên hoàn toàn có thể ăn một lần.
Điểm tâm nước trà rất nhanh liền chuẩn bị xong, Ôn Liễu Niên vừa ăn vừa xem sổ sách, tốc độ vô cùng nhanh.
Vừa mới bắt đầu Trương Uẩn còn xem cùng, về sau liền mệt đến gục lên gục xuống, đầu choáng mắt hoa dựa vào ở trên nhuyễn tháp, hô hô ngủ thiếp đi.
Ôn Liễu Niên kéo thảm qua, tung ra đắp ở trên người hắn.
Thời gian từng chút từng chút trôi qua, giờ Tý qua đi, Ôn Liễu Niên lười biếng duỗi eo, vừa tính toán ra bên ngoài hít thở không khí, phòng thu chi đột nhiên bị người đẩy ra.
"Hoàng Thượng?" Ôn Liễu Niên giật mình, vội vàng đứng lên.
Trương Uẩn ngáy khò khè đến vang trời.
...
"Ái khanh không cần đa lễ." Sở Uyên đỡ lấy hắn, "Mới rời khỏi Ngự Thư Phòng, nghe Tứ Hỉ nói đêm nay ái khanh muốn kiểm toán trắng đêm, thì đến xem thử."
"Đa tạ Hoàng Thượng." Ôn Liễu Niên nói.
"Tiến triển thế nào ?" Sở Uyên hỏi.
"Sổ sách này đều đã chỉnh sửa qua lần thứ hai, cho dù có sai, cũng chỉ là sai một vài lỗi lông gà vỏ tỏi." Ôn Liễu Niên nói, "Lỗi lớn nhất, vẫn là xảy ra ở trong tay Trương đại nhân."
Trương Uẩn hoàn toàn không biết Hoàng Thượng ở ngay bên cạnh, còn đang hô hô ngủ say.
Gió đêm hơi lạnh, Sở Uyên kéo thảm mỏng trên người Trương Uẩn qua, khoác ở trên người Ôn Liễu Niên: "Không vội nhất thời nửa khắc, ái khanh đừng để thân thể mình chịu không nổi."
"Không sao." Ôn Liễu Niên cười hì hì, "Ngày thường vi thần ăn rất nhiều." Cho nên xương cốt thân thể so với người đọc sách bình thường, tỷ như nói Mộc sư gia, vẫn là rắn chắc hơn một chút, nghĩ nghĩ lại nói, "Ngược lại là Hoàng Thượng, sáng sớm ngày mai còn phải vào triều sớm, nên trở về tẩm cung nghỉ ngơi."
Sở Uyên lắc đầu: "Trẫm vừa mới nhận được thư của Thiên Phàm."
"A? Thư của Thẩm tướng quân?" Ôn Liễu Niên nghe vậy vội vàng hỏi, "Là phía bên Đông Bắc xảy ra nhiễu loạn?"
"Đông Bắc hết thảy vẫn như cũ." Sở Uyên nói, "Một đám bộ đội biên phòng đóng quân mọc rễ, mặc dù là có kẻ lòng dạ khó lường, cũng dư sức ứng phó."
"Cho nên..." Ôn Liễu Niên suy đoán, "Thẩm tướng quân muốn từ Đông Bắc trở về triều?"
Sở Uyên gật đầu.Ôn Liễu Niên trong lòng cũng cao hứng -- Thẩm Thiên Phàm là tam thiếu gia Nhật Nguyệt sơn trang, cũng là đệ đệ võ lâm minh chủ Thẩm Thiên Phong, từ năm mười sáu tuổi đã theo tùy tùng Sở Uyên Đông chinh Tây trạm, là Thường Thắng tướng quân Sở quốc trên dưới không ai không biết, cũng là phụ tá đắc lực của Sở Uyên. Nếu là có thể trở về Vương Thành, đối với thế lực trong triều chấn nhiếp không được phép khinh thường.
Sở Uyên còn muốn nói gì đó, bên ngoài đột nhiên truyền đến một trận rối loạn rất nhỏ.
"Ai !" Có người quát lớn.
Sở Uyên đứng lên bước ra ngoài.
"Hoàng Thượng vẫn là đừng đi ra ngoài." Ôn Liễu Niên chặn lại nói, "Vạn nhất là thích khách thì sao."
Vừa dứt lời, thị vệ liền ở bên ngoài nói: "Khởi bẩm Hoàng thượng, Triệu đại đương gia đến tìm Ôn đại nhân."
...
"Tuyên." Sở Uyên buồn cười, quay đầu đưa mắt nhìn Ôn Liễu Niên, "Đây chính là thích khách theo như lời ái khanh."
Ôn đại nhân gãi gãi mặt.
Triệu Việt đẩy cửa tiến vào, đưa mắt chỉ thấy Sở Uyên đang nói chuyện với Ôn Liễu Niên, hai người tựa hồ đều đang cười, tâm tình nhìn qua rất tốt.
"Triệu đại đương gia cùng Ôn ái khanh quả thật ân ái." Sở Uyên cười trêu ghẹo, "Tách ra chút ấy thời gian cũng phải tìm tới tận cửa."
"Sao ngươi lại đến đây?" Ôn Liễu Niên giữ chặt tay của hắn, thấp giọng nói, "Mau hành lễ với Hoàng Thượng."
"Miễn, đại đương gia là người trong giang hồ, không cần câu nệ lễ tiết này." Sở Uyên nói, "Là đến đưa Ôn ái khanh về nhà sao?"
"Lần tới nếu là muốn ở lại trong cung, xin Hoàng Thượng phái người cho hay một tiếng." Triệu Việt đem người xách đến bên cạnh mình, trong lòng bất mãn nói, "Không nói không rằng không trở về nhà, khó tránh khỏi sẽ lo lắng."
"Hoàng Thượng không biết ta ở lại trong cung." Ôn Liễu Niên nhỏ giọng nói.
Sở Uyên có hưng trí nhìn hai người.
"Ngươi trở về trước đi." Ôn Liễu Niên lại nói, "Đêm nay ta muốn kiểm toán."
Triệu Việt vừa mở miệng muốn nói gì đó, Sở Uyên cũng đã nói: "Ái khanh vẫn là trở về nghỉ ngơi đi, trẫm đã nói qua, việc này nhất thời không vội."
"Thế nhưng --" Ôn Liễu Niên còn chưa nói xong, Triệu Việt liền đã bỏ lại hai chữ 'Đa tạ', mang theo người xoay người bước nhanh ra cửa.
Sở Uyên cười lắc đầu, ngồi ở sau án tiếp tục lật xem khoản.
Trương Uẩn còn đang ngáy vang trời -- Dựa theo thói quen ngủ của hắn, đừng nói là vài người nói chuyện, cho dù là vài người đánh nhau, chỉ sợ cũng sẽ không tỉnh. Thẳng đến về sau nằm mơ mắc tiểu, mới lười biếng duỗi eo ngồi dậy, mắt cũng không mở nói: "Ôn huynh còn đang xem a."
"Ôn huynh đã trở về rồi." Sở Uyên chậm rãi rót ly trà lạnh.
"À, trở về rồi a." Trương Uẩn giật mình, rồi sau đó liền đứng lên tháo đai lưng muốn cởi quần, chuẩn bị đi nhà xí.Sở Uyên đột nhiên nhíu mày, đặt mạnh chén trà lên bàn: "Trương Uẩn."
"A?" Trương đại nhân lắc lắc đầu, cuối cùng là tỉnh táo.
Bất quá còn không bằng không tỉnh táo.
Sau khi nhìn rõ người ngồi là ai, Trương Uẩn hít một ngụm khí lạnh, hai chân run cầm cập, ầm ầm quỳ gối xuống đất.
Má má má má ơi...
Tội tội tội tội chết a...
Bên trong Ôn phủ, Ôn Liễu Niên sau khi tự mình tắm rửa xong, rồi sau đó liền bò lên trên giường, dùng sức chen đến trong lòng Triệu Việt.
Phi thường mềm, còn có chút thơm.
Triệu Việt xoa bóp mũi của hắn.
"Không tức giận đi?" Ôn Liễu Niên ôm cổ của hắn.
"Lúc trước cho dù muốn ở lại Hoàng Cung, tốt xấu gì cũng sẽ sai người trở về nói một tiếng, lúc này như thế nào ngay cả nói cũng không nói." Triệu Việt thở dài, "Cũng không sợ ta lo lắng."
"Lúc trước đều là Hoàng Thượng giữ ta lại, lúc này là ta tự mình muốn ở lại." Ôn Liễu Niên nói, "Trong đầu đều suy nghĩ sổ sách, về sau thì quên."
"Quên?" Triệu Việt dở khóc dở cười.
"Ta sai rồi còn không được à." Ôn Liễu Niên tới gần hôn hôn hắn, "Chỉ lần này thôi, lần sau không lấy lý do này nữa."
Triệu Việt xoay người đè hắn, càng gia tăng nụ hôn triền miên này.
Ôn Liễu Niên rất là phối hợp -- Trên thực tế mỗi lần đều rất phối hợp, cho dù là lúc trước nghĩ muốn cấm dục còn dè dặt một phen, sau khi nhắm mắt lại, vẫn là sẽ không kìm lòng được chủ động hẳn lên, thậm chí còn chủ động tìm kiếm mút chặt đầu lưỡi của hắn trong miệng mình.
Hô hấp hai người đều dồn dập hẳn lên, Triệu Việt cởi bỏ đai lưng của hắn, ôm đặt ngồi ở trên người mình.
"Sao đêm nay ngươi lại không đi luyện công?" Ôn Liễu Niên đột nhiên nghĩ đến hỏi.
"Răng sư phụ còn đang đau." Triệu Việt ở trên bụng hắn nhẹ nhàng ấn vài cái.
Ôn Liễu Niên không tự giác liền hít hít.
Triệu Việt buồn cười, tới gần mút ra một dấu hôn.
"Chưa uống thuốc Diệp cốc chủ đưa sao?" Ôn Liễu Niên lại hỏi.
"Uống rồi, cũng không thể lập tức tốt lên được." Triệu Việt kéo tay của hắn, "Vốn dĩ đêm nay ta muốn tiếp tục luyện công, nhưng quản gia tìm nói ngươi đêm nay chưa về, ta liền vào trong cung."
"Vậy thì không luyện công, nghỉ ngơi một đêm cũng rất tốt." Ôn Liễu Niên nói rất có đạo lý.
"Ngươi cũng phải nghỉ ngơi nhiều." Triệu Việt đưa hai tay nắm eo của hắn, chỉ cảm thấy xúc cảm mềm mại, thì không nỡ buông ra.
Ôn đại nhân ngồi khóa ở trên người hắn, mặt ửng đỏ: "Không tắt nến sao?" �
"Ta muốn nhìn ngươi." Triệu Việt thanh âm khàn khàn.
Ôn Liễu Niên nói: "À." Vậy thì không tắt cũng được.
Kế tiếp là một trận yên tĩnh.
Một lát sau, Ôn đại nhân vô tội hỏi: "Phải tiếp tục ngồi bất động như vậy sao?" Như thế nào cũng không thấy động tác tiếp theo.
Triệu Việt ôm chầm thân thể hắn: "Tự mình động thử xem."
Ôn Liễu Niên liều mạng lắc đầu.
"Thật sự không muốn thử sao?" Triệu Việt cắn vành tai của hắn, thanh âm mơ hồ không rõ.
Ôn đại nhân giấu đầu hở đuôi tiếp tục lắc đầu.
Nhưng kỳ thật thử một lần cũng không sao.
Vì thế hai người vốn dĩ nói là muốn nghỉ ngơi, liền triền miên suốt một đêm... Còn chưa xong.
Gần tới hừng đông, hai tay Ôn Liễu Niên vô lực treo ở trên cổ hắn, thảm hề hề có chút đáng thương.
Triệu Việt vẫn như trước không có ý tứ muốn dừng lại, ngược lại còn nghiêm trọng hơn một chút.
Ôn Liễu Niên khóc nức nở đẩy hắn ra, cảm thấy chẳng lẽ là uống lộn thuốc sao, hay là luyện lộn võ công?
Quả thật muốn lấy mạng người ta a...