Cụ bà là người điên, sau này lây sang bà ngoại hắn, cả thôn ai cũng biết.
Nguyễn Bảo Uyên cả buổi không nói với hắn câu nào, bầu không khí trong xe lặng ngắt như tờ. Cũng bởi Hồ Minh Châu và Huỳnh Thanh Tâm say xe, vừa đặt mông lên ghế đã lăn ra ngủ cho đỡ phải đối mặt với tiếng tàn khốc trên xe. Huỳnh Thanh Liên như con chuột hamster ngồi gặm bánh cả buổi. Gia đình Huỳnh Mạc Chi vốn không thích nói chuyện, bầu không khí tĩnh lặng đến lạ kỳ.
Cuối cùng Đoàn Thu Mị vẫn phải ở lại, nói là sẽ lên xe buýt về sau, bảo hai người họ đi trước.
Huỳnh Nam Phong mới nghe kể qua, đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy một người phụ nữ phát điên, tấn công người khác, trong lòng hoảng hốt.
Rốt cuộc bà ngoại hắn đã nghĩ gì?
Huỳnh Mạc Chi đi được nửa đường bỗng than thở một tiếng, ẩy ẩy vai người phụ nữ ngồi bên ghế phụ.
- "Ê vợ, vợ ơi."
- "Gì." Hồ Minh Châu ngái ngủ đáp lại.
- "Xuống ăn ngô luộc không?"
- "Hả?" Hồ Minh Châu há miệng, ngoái đầu xuống ghế sau: "Mấy đứa muốn ăn không?"
Huỳnh Thanh Tâm đang ngủ say: "Có trứng luộc không mẹ?!"
Huỳnh Nam Phong: "..."
Huỳnh Nam Phong: "Tao tưởng mày đang ngủ?"
Huỳnh Thanh Tâm mặc kệ hắn, nhoài người hỏi: "Có trứng luộc không ạ?"
- "Chắc là có."
Bởi vậy bọn họ mới tốn phút ngồi gặm ngô và bóc trứng luộc bên vỉa hè.
Ven đường là cánh đồng, cách đường lớn chừng mét, cách nhau bởi một con dốc. người họ ngồi bên đường, Huỳnh Nam Phong và Hồ Minh Châu chăm chú bóc trứng, Huỳnh Mạc Chi đứng gần đó nghe điện thoại.
- "Ăn đi."
Nguyễn Bảo Uyên nghiêng đấu nhìn hắn, xua tay:
- "Tôi vừa ăn ở nhà cậu rồi, không ăn nổi nữa."
Đây là lời nói thật nhưng nghe vào tai Huỳnh Nam Phong lại là người kia đang tránh mặt hắn, không khỏi sốt sắng.
Huỳnh Thanh Tâm tinh ý phát hiện ra, vừa ăn trứng luộc vừa nhoài người lại gần hắn:
- "Anh dọa anh ấy?"
- "Hả?" Huỳnh Nam Phong mất phút mới phản ứng kịp: "Có lẽ vậy."
Thấy hắn không vui, Huỳnh Thanh Tâm cũng không muốn hỏi, chỉ thâm sâu nhìn hắn một cái rồi quay sang ăn tiếp.
Ăn được gần nửa chỗ trứng luộc, Huỳnh Thanh Liên vào xe ngồi chơi game tiếp, Huỳnh Thanh Tâm và Hồ Minh Châu còn đang mải nói chuyện về lịch thi cấp năm nay, Huỳnh Mạc Chi nói chuyện cả buổi, cuối cùng chỉ còn lại hai người họ lặng thinh nhìn nhau.
Cụ bà có dấu hiệu tâm thần, bà ngoài hắn cũng vậy, ai dám chắc được hắn và Đoàn Thu Mị một ngày nào đó sẽ không phát điên lên chứ? Đến lúc đó ai cản được hắn sao?
Hắn biết bà mình bị tâm thần nhưng đây là lần đầu tiên hắn đối diện trực tiếp.
- "Cậu..." Huỳnh Nam Phong há miệng, cố tìm từ thích hợp: "Xin lỗi..."
- "Tại sao phải xin lỗi?"
- "Bởi...đánh nhẽ ra tôi không nên dẫn cậu đến, doạ cậu sợ rồi."
- "Tôi không sợ." Nguyễn Bảo Uyên thản nhiên đáp: "Người phụ nữ đó là bà ngoại cậu nên tôi không sợ."
Huỳnh Nam Phong ngớ người:
- "Tại sao cậu tránh mặt tôi?"
Nguyễn Bảo Uyên nghiêng đầu, nở một nụ cười khó hiểu, mái tóc đen tuyển xoã xuống, vắt ngang vai.
- "Tôi tránh mặt cậu khi nào?"
- "Hả?"
- "Tôi không tránh mặt cậu, tôi chỉ nghĩ..." Nguyễn Bảo Uyên không nhìn hắn: "Bà ngoại cậu muốn nói gì đó, mà trên hết là nói với tôi."
Nếu không phải thì người phụ nữ đó đã không cố chấp đến vậy.
Huỳnh Nam Phong chau mày, im thin thít.
- "Cảm giác rất quen nhưng không nhớ nổi, trước đây tôi chưa từng gặp ai giống thế."
- "Cậu chưa từng gặp người già?"
- "Hồi ở chợ Tết thì có, tôi ít khi ra ngoài, trong phủ cùng lắm là trung niên, hầu hết mọi người đều rất trẻ."
Cái quan trọng không phải là bà ngoại hắn cách cậu những năm sao? Cho dù là tổ tiên cũng không thể sau từng đấy thời gian vẫn nhận ra được.
Huỳnh Nam Phong mấp máy môi muốn nòi gì đó, vừa mở miệng, một bàn tay thon dài đã vươn đến, nhẹ nhàng xoa má hắn.
- "Đừng lo, tôi không sao." Nguyễn Bảo Uyên mỉm cười, động tác thân mật nọ chỉ thoảng qua một khắc rồi nhanh chóng rụt về, để lại xúc cảm ấm áp của nhiệt độ cơ thể, ôm lấy đôi má lạnh lẽo.
Lí trí: Tạm biệt người anh em.
Đại não Huỳnh Nam Phong nổ như pháo hoa đêm , hắn thậm chí còn tưởng tượng ra tiếng bùm! Bùm! Bùm! Ầm ĩ bên trong đầu.
Ngài có thể đừng phát thính quen tay đến thế không, nếu không phải tôi biết ngài là trai thẳng thì tôi đã chổng mông trên giường từ lâu rồi.
- "Tại sao mặt lại đỏ?" Nguyễn Bảo Uyên bỗng phì cười, không tiếp tục xoa mặt hắn nữa.
Huỳnh Nam Phong thót tim, tay chân luống xuống.
Tiên sư bố nó cái phản ứng tự nhiên!
Hắn muốn đứng dậy, đi dọc theo cánh đồng hóng gió, Nguyễn Bảo Uyên bỗng túm góc áo, ngạc nhiên:
- "Tôi đùa thôi mà, giận thật à?"
Giờ thì khỏi cần người kia nói hắn cũng biết mặt hắn đỏ thật rồi.
Cũng may Huỳnh Thanh Liên ăn một nồi thức ăn cho chó cuối cùng cũng no rồi, hai người họ dọn dẹp xung quanh, nhanh nhẹn trèo lên xe.
.
Huỳnh Nam Phong sinh khoảng tháng , ngoại trừ nhóm Trần Mạnh Hưng, không ai rảnh quan tâm hắn sinh ngày nào.
Trần Mạnh Hưng: Đây không phải cơ hội tốt để có ô dù hay sao?
(Ý nói đây không phải cơ hội tốt để đút lót Huỳnh Nam Phong, trưởng ban kỉ luật sẽ bỏ qua cho mọi lỗi lầm của bạn, cũng có thể tâng bốc, nâng người đó lên. Ô dù: Người chống lưng.)
Nhóm Chu Đường Lâm đã đặt làm riêng một cái băng rôn đỏ rực in tên hắn, chỉ chờ treo trong phòng, đến nơi thì...
Nguyễn Bảo Uyên nghiêng đầu: "Tiệc sinh nhật?"
- "Ừm." Huỳnh Nam Phong gật đầu: "Cậu chưa bao giờ tham gia?"
- "Tôi không biết mình sinh ngày nào."
Không khí nháy mắt chìm trong sự tĩnh lặng.
Thấy người kia không đáp lại, Nguyễn Bảo Uyên vừa định mở miệng, hắn đã cắt ngang:
- "Không biết thì lấy luôn sinh nhật tôi làm sinh Nhật cậu, tổ chức chung."
Chu Đường Lâm vừa lấy băng rôn ra lại lặng lẽ thu về.
Bởi vậy sau khi cả bọn ăn hết một cái bánh kem nhân cà phê, phút sau, một cái bánh nữa được chuyển tới.
Hắn không có nhiều bạn, sinh nhật cũng không tổ chức, là Cao Phúc Minh muốn.
- "Làm vua hay làm dân!"
Chu Đường Lâm lôi ra mấy que kem mới toanh, khua khua trước mặt hắn.
- "Hả?" Cao Phúc Minh dài giọng bĩu môi: "Năm nào cũng chơi trò này rồi, không còn gì khác vui hơn à?"
- "Thế chú nói thử xem còn trò gì nữa nào?"
- "XO."
- "Thần kinh à mà sinh nhật người ta chơi XO?"
"Làm vua hay làm dân", luật chơi đúng như tên gọi. Trong cốc có các que kem dựng ngược, chỉ có duy nhất một que đánh kí hiệu vương miện. Mọi người đánh số từ một đến hết, bọn họ chỉ có người vậy là số. Tất cả người chơi sẽ nhắm mắt bốc, ai được que có kí hiệu sẽ trở thành vua, được ra lệnh cho những người khác. Điểm khác của trò chơi này chính là kết hợp với "Sự thật hay thử thách."
Giả dụ, sau khi một người lên làm vua, người đó sẽ ra lệnh cho một người bất kì theo quy luật sự thật rồi đến thử thách. Người đầu tiên bị vua chọn đã là sự thật rồi thì người thứ hai bắt buộc phải chọn thử thách. Tất nhiên bọn họ sẽ không đưa ra yêu cầu gì quá đà. Không được phép thôi lượt.
người họ ngồi thành một vòng tròn như chơi cấm thuật. Đỗ Thuỳ Linh vươn tay xóc mạnh chiếc lọ, ra hiệu cho mọi người nhắm mắt vào.
Vòng :
Vua: Đỗ Thuỳ Linh
Dân thường: Những người còn lại.
Cao Phúc Minh đen mặt nhìn que kem trên tay, hằn giọng:
- "Mày gian lận đúng không?"
- "Có bằng chứng không?" Đỗ Thuỳ Linh vui vẻ huýt sáo, nghĩ nghĩ một hồi.
- "Số - thử thách, dùng một câu thật quyến rũ để tán tỉnh số ."
Chu Đường Lâm mang số đanh mặt: "Mày hết thứ để làm rồi à?"
- "Nhanh cái chân lên."
Tán tỉnh với ai thì tán những đừng có tán trúng bạn óc thô số được không?
Chu Đường Lâm lấy hết can đảm đứng dậy, căng thẳng đứng trước mặt người kia, mấp máy môi:
- "Hoa Hồng màu đỏ. Violet màu xanh. Có thể anh không biết. Anh rất hợp gu em."
Huỳnh Nam Phong: "Cút mẹ đi không ai yêu mày đâu."
Chu Đường Lâm: "..."
Ông đợi tôi deep nốt được không?
Số là Chu Đường Lâm, số ,, lần lượt là Đỗ Thuỳ Linh, Cao Phúc Minh, Trần Mạnh Hưng. Cậu là số cuối.
Chu Đường Lâm là người được chọn, vươn tay cầm chiếc cốc, lắc thật mạnh.
Vòng .
Vua: Cao Phúc Minh.
Dân thường: Những người còn lại.
Quả nhiên ông trời không phụ lòng người, chỉ tiếc là lại vào đúng phần sự thật.
Cao Phúc Minh nhìn thấy làn da trắng nõn không tì vết trước mặt, nói:
- "Số - thử thách, đâu là lần cậu bị người khác đánh đau nhất."
Làm gì có bố mẹ nào mà chưa từng đánh con bao giờ? Hơn nữa với khuôn mặt này, ai dám đánh? Chỉ có bố mẹ mà thôi.
- "Lần mới đến chung cư bị người khác đánh bằng đèn pin đến chảy máu đầu, số làm."
Huỳnh Nam Phong: "..."
Cao Phúc Minh: "..."
Cơ mà nghĩ lại, hình như đúng thế thật.
Chu Đường Lâm: Đây là tình thú của bọn yêu nhau, phải đổ máu cuộc tình mới có kết quả.
Ngoại trừ cô ra, tất cả ánh mắt hoảng hốt đều đổ dồn lên người hắn, khuôn mặt hoang mang.
Dm! Đã kể thì kể cho hết đi! Tôi cũng bị u đầu tím vai cả tuần lễ, tại sao chỉ mình nó nhận được sự thương cảm?!
Huỳnh Nam Phong đen mặt cầm cốc đựng que lên, xóc một hồi.
Vòng .
Vua: Trần Mạnh Hưng.
Dân thường: Những người còn lại.
Đỗ Thuỳ Linh ngoái đầu muốn xem cậu chọn ai, Trần Mạnh Hưng không cần suy nghĩ lập tức đáp:
- "Số đi thang máy xuống tầng , ra khỏi sảnh chính, ra đường lớn bắt một chiếc taxi, bảo người lái taxi mở cửa xe rồi múa quạt lần, chạy sang cửa hàng tiện lợi mua thuốc giải rượu rồi lên đây."
Chu Đường Lâm: "..."
Bọn thông minh đều kì quặc.
Cao Phúc Minh vừa nhồi một túi Whisky chocolate mặt đỏ tai đỏ vui vẻ đồng ý, lao ngay ra cửa.
Chu Đường Lâm: "Tại sao lại bảo cậu ta bắt taxi múa quạt cái mà không đi mua thuốc giải rượu ngay từ đầu?"
Trần Mạnh Hưng: "Tại em thích."
Chu Đường Lâm: "???"
Trần Mạnh Hưng: "Bắt cậu ta làm vậy để cậu ta thấy rõ được tác hại của rượu bia, cồn khiến con người ta lâng lâng, không tự chủ được hành vi mình đã làm."
Chu Đường Lâm: "..." nhưng nó chỉ ăn kẹo thôi mà...