Huỳnh Nam Phong men theo chiếc thang đã rỉ sét, dẫn cậu lên tầng hai.
Thuyền du lịch không qua đêm, chỉ đơn thuần là thăm quan chỉ có tàu hai sao, gồm hai tầng. Ngoài ra còn có tàu hạng sang, ngủ qua đêm bao ăn uống thường có tầng, bể bơi ở boong tàu. Tô Khánh Mai không thích lênh đênh cả ngày trên biển nên đã đặt vé thăm quan ngắn.
Khí trời thấm đượm cái lành lạnh của một mùa xuân vừa qua, ùa về, căng tràn trong khoang phổi. Gió trời hất văng mũ người kia ra đằng sau, may thay dây buộc đã giữ nó lại, vắt sau lưng.
Huỳnh Nam Phong kéo cậu đứng ra giữa boong tàu, đưa mắt nhìn về phía trước.
- "Lên trên có thể ngắm cảnh xung quanh tốt hơn."
Nguyễn Bảo Uyên không buồn đội mũ lại ngay ngắn, quay sang hỏi hắn:
- "Được đi lên sao?"
- "Kể cả có cấm thì ai đảm bảo được du khách sẽ không đi lên tầng ? Bọn họ không cấm, thậm chí nếu xin người trên tàu cũng có thể vào buồng lái chụp ảnh."
Hắn chọn thời điểm những người khác chuẩn bị ăn cơm, đã tập trung hết dưới tầng mới dẫn cậu lên đây. Sau lưng họ là buồng lái, xung quanh có lan can che chắn, trước lan can còn đặt ghế dài để du khách tiện ngắm cảnh.
Tầng người người đứng ngắm cảnh, tuy chưa đến mức chật chội nhưng trên tàu nhiều trẻ con, thi thoảng chúng lại khóc ré lên vì một lí do nào đó, một số người sẽ di chuyển lên tầng .
Đứng tại lan can tầng chỉ có thể thấy một phần của vịnh Hạ Long, không thể cảm nhận hết được cái vẻ đẹp kì vĩ của nó. Hai người sóng vai nhau trên boong tàu, từng cơn gió thổi qua kẽ tóc, qua từng tấc da thịt khiến con người ta khoan khoái không thôi. Hạ Long đẹp lắm, dù đứng trên cao những vẫn chỉ có thể thấy một phần cảnh sắc của nó, ấy vậy mà chỉ một phần nhỏ thôi cũng khiến con người ta rung động, thán phục sức hút khó cưỡng trên đất Quảng Ninh.
Nhìn từ đằng sau, chiếc mũ lớn đã che mất bả vai rộng cùng thân hình cậu, chỉ để lộ vòng eo thon gọn và cổ chân trắng muốt. Nguyễn Bảo Uyên không thả tóc, song búi lên thoạt nhìn cũng nhận ra nó rất dài, ngoại trừ chiều cao vượt trội thì nhìn từ đằng sau không có điểm gì giống con trai.
- "Ê! Ai cho hai đứa bây hôn nhau chắn tầm mắt ông?!"
Huỳnh Nam Phong buông cậu ra, nhoẻn miệng cười:
- "Cháu xin lỗi."
Người lái tàu hừ lạnh, nhưng họ đều biết, ông không giận, chỉ là cái cảm giác ngứa ngáy bí bức bởi lái tàu hàng giờ khiến ông khó chịu, nhìn thấy những hành khách vui vẻ trên chuyến tàu, tâm tình tự dưng tốt lên hẳn. Không phải "cút xuống tầng" mà là "chắn tầm mắt" bởi chẳng ai muốn bỏ qua một giây nào được ngắm nhìn đất Hạ Long, muốn người khác cũng cảm nhận được vẻ đẹp đó giống mình.
Hai người họ ở trên tàu tới giờ chiều thì bắt xe về khách sạn, chuẩn bị đi tắm biển.
- "Bảo Uyên, lại đây."
Nguyễn Bảo Uyên nghe lời hắn, chân trần giẫm lên cát mịn tiến lại gần.
Cậu không mặc áo, chỉ khoác tạm áo khoác mỏng bên ngoài, để lộ cả phần ngực trắng bóc, khoẻ khoắn. Thường ngày lúc nào cũng kín đáo, chỉ để lộ phần đầu cùng đôi bàn tay trắng nõn. Thân là người luyện võ từ nhỏ, thân hình khoẻ khoắn chắc nịch này là lẽ thường tình, hoàn toàn ngược lại với cảm giác mềm mại khi ôm lấy.
Huỳnh Nam Phong híp mắt, quan sát cậu từ trên xuống dưới một hồi.
- "Nhìn gì vậy?" Nguyễn Bảo Uyên khó chịu nhăn mặt.
- "Không phải đầu ngực mọi người thường có màu sẫm hay sao?"
- "Không phải nó màu hồng à?"
- "Tôi tưởng màu hồng chỉ có trong truyện." Huỳnh Nam Phong chau mày: "Của cậu...không phải màu hồng, cũng không sẫm, đứng từ xa gần như không nhìn ra, nó chỉ đậm hơn da thịt một chút, nhạt màu, nói sao nhỉ..."
- "Trông như không có gì?"
- "Đúng, đúng!" Huỳnh Nam Phong vỗ tay.
Nguyễn Bảo Uyên bỗng nghiêm túc nhìn hắn, xoa xoa cằm:
- "Của cậu không giống vậy?"
- "Không giống." Huỳnh Nam Phong vén áo, để lộ thân thể săn chắc kết hợp cùng vóc dáng cao ráo nổi bật, xung quanh có không ít người ngoái lại nhìn hai người họ.
Nguyễn Bảo Uyên nhếch mép, nhướng lông mày đáp:
- "Cơ bụng đẹp đấy."
- "Chịu khó dậy sớm buổi sáng chạy bộ là được."
- "Ai bảo tôi không có cơ bụng?" Nguyễn Bảo Uyên bĩu môi: "Cậu nuôi tôi như nuôi heo, múi vất vả nuôi dưỡng cũng thành đồng bằng."
Huỳnh Nam Phong trừng mắt, toan kéo áo xuống, người kia bỗng chặn lại.
- "Cứ vén lên, tôi muốn ngắm thêm chút nữa."
- "Chó tin. Lúc cậu mới đến đây gầy như que củi, gió thổi phát là bay, chân tay mảnh khảnh, lấy đâu ra múi?"
Huỳnh Nam Phong vươn chọt bụng cậu, thấy thứ trắng nõn mềm mềm kia lún sâu một vệt, không nhịn được chọc thêm mấy phát nữa.
Nguyễn Bảo Uyên lườm hắn:
- "Còn chọc nữa tôi ném cậu cho cá mập ăn."
- "Không chọc nữa, chỉ xoa thôi."
Bởi vậy hai người họ mới ngắm nhau đến nửa tiếng đồng hồ.
- "Sao không xuống nước?"
Nguyễn Bảo Uyên nhận khăn tắm từ tay hắn, lau qua thân thể ướt sũng, nghiêng đầu hỏi.
Phần biển được phép bơi cũng có phạm vi của nó, được ngăn cách bởi dây phao. Phía đằng sau là vùng cấm bơi lội và là khu dành cho ca nô, thuyền bè. Cậu bơi vài vòng quanh dây phao, ước chừng tiếng sau, khi cả người đã thấm mệt mới dừng lại.
- "Tôi không thích." Huỳnh Nam Phong ngoảnh mặt đi: "Dưới đó quá đông."
- "Không đông đâu, mọi người về khách sạn gần hết rồi."
- "Tôi không thích vị muối."
- "Ngậm miệng lại là được."
- "Nước biển không sạch."
- "Chỗ nào mà chẳng vậy, quan trọng là dưới này mát lắm." Nguyễn Bảo Uyên hoài nghi, nhón chân sáp lại gần.
- "Không biết phía dưới có bao nhiêu nước tiểu trẻ em, số dầu rò rỉ từ các con tàu, số chất thải con người xả xuống biển, lượng nước tiểu của các loài sinh vật biển và tinh dịch cá voi..."
- "Cậu không biết bơi đúng không?"
Huỳnh Nam Phong: "..."
Huỳnh Nam Phong: Đã nói đúng còn nói to.
Nguyễn Bảo Uyên kiên nhẫn hỏi lại:
- "Tình yêu, anh không biết bơi đúng không?"
- "Hờ Hờ Hờ."
Nguyễn Bảo Uyên: "?"
Cười éo gì?
Huỳnh Nam Phong gãi gãi đầu, toan trở về ghế ngồi bỗng một bóng người cao lớn vồ tới, hai tay chắc khoẻ ẩy vai hắn một cái thật mạnh, ấn cả người xuống nước. Huỳnh Nam Phong "Á" một tiếng, ngồi bệt xuống nền cát gần biển. Một cơn sóng đánh tới, thấm ướt quần cùng mép áo hắn.
Mát thật, cái cảm giác dịu lạnh thấm đậm từng tấc da thịt.
Huỳnh Nam Phong tức giận muốn chửi đổng, Nguyễn Bảo Uyên bỗng ôm bụng bất cười, khoé mắt cong cong duyên dáng, như khóm hoa nở rộ giữa cánh đồng hoang vu, khiến vạn vật bừng tỉnh sắc xuân. Huỳnh Nam Phong ngẩn người, cơn giận trong lòng nháy mắt nguội đi vài phần. Hắn bỗng choàng tay nắm lấy cổ tay trắng mịn trước mắt, kéo người kia xuống.
Dưới ánh mặt trời chói chang, hai bàn tay đan xen. Mặt nước long lanh tựa kim sa, lấp lánh cả khung trời bát ngát.
.
Lúc hai người họ xỏ dép lê rời khỏi bãi biển đã gần giờ chiều. Huỳnh Nam Phong không mặc áo, chỉ khoác tạm khăn tắm lên người. Hắn ngoảnh đầu, thấy được thanh âm ngọt ngào phát ra bên tai.
- "Anh ơi, giỏ đựng đồ của em bị đứt mất quai, anh xem giúp em được không?"
Người vừa nói là một cô gái trẻ trung, tóc dài buông xoã ngang vai, ướt đẫm. Cô mặc áo hai mảnh, dáng người thon gọn, trắng nõn nà. Huỳnh Nam Phong cũng không phải người vô tâm, gật gật đầu:
- "Để anh xem thử."
Ước chừng phút sau, hắn mới đứng dậy, lắc lắc đầu:
- "Có vẻ không sửa được, giỏ này bên trong là giỏ đan, không dùng đinh ốc."
Cô gái sững người, nhìn đống đồ lỉnh kỉnh chất cao như núi trước mặt vẻ e ngại, hàng lông mi cong cong khẽ run rẩy:
- "Anh giúp em mang về được không?"
- "Được." Huỳnh Nam Phong nghĩ nghĩ một hồi, hỏi cô: "Em ở khách sạn nào?"
- "khu nghỉ dưỡng FLC Luxury Hạ Long."
- "Trùng hợp nha, bọn anh cũng ở đó."
- "Bọn anh?" Cô gái nhỏ nghiêng đầu, thấy một chàng trai cáo ráo trắng như trứng gà bóc đang khoang tay trước ngực, đầu đội mũ rơm không nhìn rõ sắc mặt.
Cũng may cậu che mặt đi, nếu để lộ ra, có khi cô gái này còn không dám đến bắt chuyện hắn vì tự ti.
- "Bảo Uyên, giúp tôi bê đống này."
Huỳnh Nam Phong vẫy vẫy tay với cậu, nhanh nhẹn xốc chiếc túi ni lông nặng trĩu bên vai, xoay người ra đường lớn bắt taxi. Nguyễn Bảo Uyên đứng sau hắn lẳng lặng không đáp, cũng giúp cô bê nốt túi còn lại.
Thông thường, khi đi chung taxi, mọi người sẽ chia nhau trả tiền. Huỳnh Nam Phong khách khí xua tay, cuối cùng hắn vẫn trả hết. Hắn không muốn so đo với con gái, ga lăng một chút cũng không chết ai.
Nguyễn Bảo Uyên không nói chuyện, Huỳnh Nam Phong tưởng cậu mệt nên không hỏi, thành ra cô gái nọ chẳng có ấn tượng gì mấy, cả buổi chỉ ngồi nhìn chằm chằm người con trai khoẻ khoắn khôi, ngô bên cạnh.
Ba người tiến vào sảnh, xung quanh có không ít hộ gia đình vừa từ biển về, ai ai cũng mặt đồ bơi, nói chuyện rôm rả.
Trùng hợp là hai người họ ở cùng tầng với cô gái nọ. Huỳnh Nam Phong men theo bậc thang lát đá lên tầng , giúp cô bê đồ vào. Hắn không muốn đi thang máy chật ních, đầy hương nước tiểu cá nên mới chọn đi thang bộ.
- "Cảm ơn anh." Cô gái gật gật đầu.
Huỳnh Nam Phong đỡ túi vải từ tay cậu, đáp:
- "Không có chi."
Chỉ một câu nhanh chóng dập tắt chủ đề. Cô gái trẻ đỏ mặt ấp úng, một lúc sau mới bẽn lẽn cúi đầu, sắc mặt ửng đỏ, ngước nhìn hắn:
- "Anh tên gì vậy?"
- "Huỳnh Nam Phong."
- "Chúng ta cùng đi du lịch, sáng mai anh có muốn ăn sáng cùng em không?"
Không phải ai đi du lịch Hạ Long ở khu nghỉ dưỡng đều có thẻ ăn tương ứng với số ngày đi hay sao? Đằng nào mà buổi sáng chả gặp nhau.
Đồng ý cũng không sao đúng không?
Nguyễn Bảo Uyên: Trai cong ngu như chó.
Huỳnh Nam Phong vừa mở miệng, cậu bỗng chen lên phía trước, híp mắt nhìn cô đáp:
- "Không được, tôi và cậu ấy đã đặt sẵn nhà hàng bên ngoài."
- "Không phải ăn tối, chỉ là ăn sáng thôi mà, không phải chúng ta đều ăn sáng trong khu sao?"
- "Chúng tôi đặt ăn bên ngoài."
Cô gái nhìn cậu một cách khó hiểu, vừa mở miệng đã bắt gặp ánh mắt lạnh như khô, bất giác rùng mình. Ngay khi Huỳnh Nam Phong vừa ngoảnh đầu, Nguyễn Bảo Uyên bỗng tháo mũ, híp mắt nhìn hai người họ.
Cô gái nọ...ngu người luôn.
Huỳnh Nam Phong: Mẹ kiếp! Dám dùng mĩ nhân kế với người khác!
Người con trai mang vẻ đẹp phi giới tính khiến người khác đảo điên, xao xuyến không thôi, dù có trưng bộ mặt lạnh như cứt ngâm cũng toát ra tiên khí. Trước đây cô còn tự hào một chút về vẻ ngoài trời sinh của bản thân, nhìn thấy người thanh niên này, bao nhiêu tự tin hoá mây khói.
Đúng là báu vật.
———————————————————————
Lời tác giả:
- Trên Reddit Việt Nam (RVN) có một bài nói về lượng tinh dịch cá voi, cứ lít nước biển thì chứ lít ấy của cá voi, chưa kể nước tiểu và các loài sinh vật khác. Tôi không dám xuống biển nữa...