Gia đình Chu Đường Lâm có xuất thân khá thú vị. Bố là đạo diễn, mẹ là nghệ sĩ nhân dân, sau một lần hợp tác phát hiện sự ăn ý đến lần thường giữa hai người từ đó nảy sinh tình cảm, là một gia đình thiên về nghệ thuật.
Họ gặp nhau trong rạp hát, khi nữ nghệ sĩ đứng trên sân khấu trình diễn tiết mục của mình, ông đã nhìn trúng bà.
Bố Chu mặt dày như bê tông mới của cưới được vợ yêu về nhà, tình cảm giữa hai người họ bao giờ cũng tốt đẹp. Trước đây là bố Chu nhường nhịn vợ, sau này kết hôn mẹ cô mới mủi lòng, yêu chiều chồng như hồi mới yêu.
Chọc mù mắt con đi.
Không mồ côi cha cũng không mồ côi mẹ, còn được cưng chiều hết mực, thả cho chạy lông nhông, bố mẹ không cãi nhau, không li dị, không thiếu ai, cái tính cách bốc đồng tuỳ tiện của cô cũng từ đó mà sinh ra.
Cha mẹ không hướng cô theo cái gì đó nhất định, không ép buộc tính hướng, không quyết định hộ tương lại, suy nghĩ cởi mở, nghiêm khắc nhưng cưng chiều, không bị gò bó bởi cách người khác chỉ chỏ nói mình dạy con sai cách, là các bậc phụ huynh mà ai cũng mong muốn.
Nhưng gia đình này không êm đềm như cách nó thể hiện ra ngoài.
Chu Đường Lâm có một đứa em trai cứ mãi dừng lại ở tuổi thứ .
Dân gian quan niệm: "Con đầu thường dại hơn, không lạnh lợi như đứa thứ hai." đúng hay không không quan trọng, cái lanh lợi của nó chưa kịp thể hiện ra đã vụt mất.
Chu Tùng Lâm mắc hen phế quản từ nhỏ, thường xuyên khớ thở, tức ngực, đau phổi, ho về đêm vào sáng sớm, có nguy cơ đột tử rất cao. Thân thể thằng bé bẩm sinh yếu ớt, khó ăn, gầy rộc.
Chu Đường Lâm từ năm lên đã xác định sẽ theo nghệ thuật, đi du học năm tuổi. Không phải cô được giải đường từ trước mà là từ quan hệ của cha mẹ làm quen với người trong trường, hơn nữa kinh tế cũng không phải suy nghĩ nhiều. Chu Tùng Lâm thì khác, nhà có ba người theo nghệ thuật, chỉ mình nó muốn học công nghệ thông tin ở Úc.
Một đứa trẻ còn chưa lên , suy nghĩ như người lớn, trầm ổn, lặng lẽ, như ông cụ non ngắm nhìn bọn bạn tiểu học đang nô đùa dưới sân trường.
Không thể vận động thì ngồi đọc sách, Chu Tùng Lâm một mặt gắng sức chữa bệnh, một mặt ham học, không để thời gian mình ngồi không trở nên lãng phí.
Nhưng tiếc là ước mơ của nó đã không còn nữa và đứa trẻ tuổi kia cứ mãi dậm chân tại chỗ.
Nó không lớn được nữa rồi.
Bởi vậy khi Chu Đường Lâm gặp Trần Mạnh Hưng, cô thấy được bóng dáng năm xưa phảng phất quanh con người này, một ý chí ẩn sau con người nhỏ bé gầy gò, dồn toàn bộ tâm huyết cho tương lại, cho ước mơ.
Không phải ai sinh ra cũng khỏe mạnh như cô, như Huỳnh Nam Phong, Nguyễn Bảo Uyên hay Cao Phúc Minh, nhìn lại Chu Tùng Lâm, Huỳnh Thanh Tâm, Trần Mạnh Hưng, họ như cành liễu, chỉ một cái chạm nhẹ cũng dễ dành lay động, dễ dàng đung đưa theo gió, mỏng manh và yếu ớt.
Trần Mạnh Hưng không giỏi nói chuyện cũng không thích hoà đồng nhưng chỉ cần làm thân được với cậu sẽ thấy người này chẳng lạnh nhạt như vẻ bề ngoài, chẳng tinh ranh như cái ngoại hình của một học sinh giỏi với cặp kính đen cùng áo sơ mi trắng bóc mà có chút trì độn.
Sau cái chết của Chu Tùng Lâm trong bệnh viện, Chu Đường Lâm không còn xốc nổi như trước kia được nữa, tận đến khi thấy bóng người đứng trước bảng kết quả thi cấp tỉnh.
- "Không...đỗ sao?"
- "Không sao mà..." Trần Mạnh Hưng cười cười, đáy mắt thoáng sa sầm: "Em không đủ thông minh, trượt cũng là chuyện thường tình..."
Bóng cây đổ xuống mặt đất, như tấm lưới xoà xuống, che máy một góc trường.
- "Không nhận được học bổng đặc biệt vẫn có thể nhận học bổng khi lên đại học mà, đừng buồn." Chu Đường Lâm vỗ vỗ vai cậu, muốn tiếc nuối thay mà không biết phải làm thế nào, đành an ủi.
Trần Mạnh Hưng thoáng sững sờ, vươn tay xoa xoa cổ mình, cười nhẹ:
- "Ừm... vẫn còn cơ hội."
Tuy là vậy nhưng học phí riêng ở Úc đã đắt, chưa kể tới phí sinh hoạt, gia đình cậu vốn không giàu, tuy cố gắng vẫn làm được nhưng chẳng lẽ tiền ăn tiền ở của bố mẹ dốc hết cho thằng con trai? Trần Mạnh Hưng tự cảm thấy thẹn với cha mẹ, làm mọi cách để giảm chi tiêu.
Nhưng tiếc là không còn cơ hội nữa rồi...
Chu Đường Lâm mím môi, vừa ngẩng đầu lên nhìn cậu, sắc mặt thoáng cái đen kịt.
- "Sao vậy?"
Cô vô thức đưa tay chỉ lên cổ mình, Trần Mạnh Hưng bỗng giật thót, luống cuống dựng cổ áo che đi vết đỏ ứng dưới lớp áo mỏng.
Trên cổ có vết cắn.
Chu Đường Lâm chưa ngu đến độ làm ầm lên giữa sân trường, kéo tay cậu vào một góc, nhỏ giọng:
- "Ai?"
Trần Mạnh Hưng né tránh ánh mắt thăm dò, mím môi không nói.
Sân trường người đông như trẩy hội, nếu không phải cô nhắc cậu sớm, không ít người nhìn thấy vết cắn đỏ ửng nổi bần bật giữa làn da trắng nõn nghi ngờ không thôi.
- "Chị sẽ không vác dao tìm đến cửa nhà thằng em đã lên giường cùng, em đã tuổi, em biết mình đang làm gì." Chu Đường Lâm cố kìm nén cơn tức giận bộc phát, hắng giọng.
Có chó nó tin.
- "Em..." Tràn Mạnh Hưng ngoảnh đầu, thấp giọng đáp:
- "Em không muốn trả lời."
Chu Đường Lâm chau mày:
- "Nó bắt em không được nói?"
- "Không phải."
- "Em học sa sút đi có phải vì tiếp thằng của nợ đó hay không?"
Trần Mạnh Hưng nuốt một ngụm nước bọt, hàng mi thoáng cụp xuống, run run:
- "Không phải, là do em học kém, tự làm tự chịu..."
- "Nó ép mày lên giường với nó?" Chu Đường Lâm gần giọng, quên cả xưng chị- em với cậu.
- "Không." Trần Mạnh Hưng cúi đầu: "Là em tự nguyện."
- "Thằng đó là Cao Phúc Minh đúng không?"
Sắc mặt cậu thoáng cái tái lại, Chu Đường Lâm vừa nhìn đã biết mình đoán trúng rồi.
- "Từ bao giờ?"
- "Trước hôm em nghỉ ở nhà ôn thi một ngày, cậu ấy có tới thăm..."
- "Không phải nó bảo nó bị ngộ độc thực phẩm à?!" Chu Đường Lâm trợn mắt.
- "Cậu ấy bị ngộ độc là thật." Trần Mạnh Hưng luống cuống xua tay: "Cậu ấy tới thăm em cũng là thật, hôm đấy đến tự dưng đau bụng, em mua thuốc giúp cậu ấy."
- "Sau đó nó bắt đầu cảm động và tỏ tình với mày?"
- "Ừm..."
- "Mày có não không vậy?!" Chu Đường Lâm suýt chút nữa chửi ầm lên: "Mày biết nó là loại thế nào, nó lúc đó chỉ vừa chia tay với Đào Trang Anh có đến ngày, chính bản thân mày cũng biết nó không thành thật, nó cũng không yêu người cùng giới."
Trần Mạnh Hưng bỗng cười khổ, như hoa anh đào nở rộ, đẹp bởi màu sắc nhạt nhoà của nó mà mỏng manh vô cùng. Chu Đường Lâm nghẹn họng.
Tương tư là bệnh.
Trần Mạnh Hưng không thể từ chối Cao Phúc Minh, Chu Đường Lâm không làm gì được. Chuyện tình cảm của người khác, không phải một sớm một chiều mà hình thành. Cô không hiểu cũng chẳng thể khiến Trần Mạnh Hưng bỏ đi hình bóng cao lớn kia ra khỏi đầu.
- "Em..."
Trần Mạnh Hưng mỉm cười:
- "Em ti tiện lắm phải không?"
Chu Đường Lâm mím môi không đáp, ngước đầu lên nhìn cậu.
- "Được làm bạn với cậu là hạnh phúc của tôi. Nam Phong từng nói, mọi cuộc gặp gỡ trên đời đều là duyên, ông trời đã quá nhân từ, tôi mới gặp được cậu."
Trần Mạnh Hưng không gọi cô là chị nữa, bình thản nói.
- "Em đừng..."
- "Không sao. Không yêu cũng được, một lần là đủ rồi."
Cho tôi một lần để tôi được yêu cậu là đủ rồi.
Sớm biết ngày này cũng sẽ đến, Cao Phúc Minh bám dính lấy cậu gần như / giờ, không lúc nào không ôm ấp bám dính. Là cậu không đấy hắn ra, học hành sa sút cũng là do bản thân gây nên mà thôi.
Trần Mạnh Hưng đi lướt qua người cô, men theo thành cầu thang đi lên lầu.
- "Nó kìa."
- "Là cái thằng đồng tính hả?"
- "Ôi vãi, học sinh giỏi Tiếng Anh cấp tỉnh luôn."
- "Có phúc ghê."
Trần Mạnh Hưng nghi hoặc ngẩng đầu, đám người vừa bàn tán lập tức quay ngoắt độ, ung dung nói chuyện phiếm.
Cái gì đang xảy ra vậy?
Chu Đường Lâm không đi cầu thanh nhà A mà đi nhà C nên không nghe thấy tiếng rì rầm bàn tán chung quanh, đổi lại, cô nghe được đoạn hội thoại...
- "Mày chia tay rồi hả?"
- "Thì sao?" Cao Phúc Minh dựa lưng vào tường, lạnh giọng đáp, sắc mặt không tốt cho lắm.
- "Lần này tao thấy mày chơi lâu đấy, tận một tháng."
Chu Đường Lâm nép sau bức tường chắn ngang giữa nhà vệ sinh với cầu thang.
Vệ sinh nam và vệ sinh nữ nằm đối diện nhau, qua tấm gương lớn có thể nhìn thấy bóng dáng hai nam sinh vận áo sơ mi trắng, mái tóc vuốt ngược về phía sau trông vô cùng khỏe khoắn.
Là Tiết Quý Sâm và Cao Phúc Minh.
- "Lâu lắm sao?"
- "Trước đây mày với Đặng Mỹ Anh cũng không lâu, mấy đứa trước nữa còn ít hơn." Tiết Quý Sâm cười cười: "Bắt đầu biết trân trọng tình cảm của người khác hơn rồi hả."
Cao Phúc Minh Trần giọng, bắt chéo tay ngang ngực:
- "Cũng khá thú vị. Đây là lần đầu tao thấy một con dùng chính bạn mình làm bàn đạp, coi bạn như quân cờ để đạt được mục đích, muốn thăm dò thêm chút nữa."
Cao Phúc Minh biết Đào Trang Anh giờ trò ngay từ đầu?
Chu Đường Lâm dỏng tai nghe, chuyên chú quan sát hai người họ.
- "Thăm dò xong rồi?"
- "Đào Trang Anh bị nghiện việc kiểm soát và khiến người khác làm theo ý mình." Cao Phúc Minh tỉnh bơ nói: "Nó cũng muốn biết tao thành một quân cờ lên mặt Đặng Mỹ Anh, một con điên hám quyền."
Tiết Quý Sâm nhếch mép, không nói gì thêm.
Trước đây Chu Đường Lâm cũng có nghe qua Tiết Quý Sâm không phải loại ngoan ngoãn gì, làn da bánh mật cùng mái tóc xoăn đen nhánh khiến thân thể gầy gò đã tong teo càng thêm mảnh mai.
- "Tao ghét bị người khác điều khiển, tính chiếm hữu của Đào Trang Anh quá cao, khi đứng cạnh khiến người khác cảm thấy buồn nôn." Cao Phúc Minh đến ngẩng đầu cũng không thèm: "Suy cho cùng chỉ là nước rửa bồn cầu vị trà xanh mà thôi."
----------------
:Câu này Chu Đường Lâm lấy từ câu: "Gió mưa là bệnh của giời,
Tương tư là bệnh của tôi yêu nàng." trích trong bài Tương Tư của Nguyễn Bính