Hôm nay Lâm Tri vui lắm.
Tan học xong về đến nhà rồi, mà hai mắt em vẫn cong cong.
Đôi lúm đồng tiền bên má nhảy tới nhảy lui khi em lẩm nhẩm trong lúc làm bài tập, đáng yêu đến mức khiến người ta cầm lòng không đậu chỉ muốn xoa nắn.
“Hôm nay con được cô khen à?”
Hứa Như tan làm về, thấy con trai mình vui vẻ như thế, thì chị vừa cất đồ ăn vào bếp, vừa hỏi.
“Ứ ừ.” Lâm Tri chối ngay, lâu lắm rồi cô giáo không bốc em lên bảng trả lời bài nữa.
“Vậy thì có vụ gì thế con?”
Hứa Như rửa tay, bước đến bàn ăn thơm con mình một cái.
“Con gặp được một…”
Lâm Tri dẩu miệng thơm lại mẹ, rồi mới vung vẩy chân đáp, “Con gặp được một anh trai chân dài ạ!”
“Ồ? Anh trai chân dài á?”
Hứa Như tưởng con mình lại đọc truyện cổ tích gì đấy, nhưng vẫn hỏi hùa theo lời Lâm Tri, “Anh chân dài ấy như thế nào?”
“Ừm… Cao ghê á, giỏi cực ạ!”
Lâm Tri khoa tay vẽ một vòng tròn thật lớn, “Anh chân dài có thể đánh đuổi người xấu cho con ạ!”
(Anh trai chân dài: parody từ Daddy long legs – Ông chú chân dài, một tiểu thuyết của Jean Webster, kể về hành trình trưởng thành của cô bé Judy, với sự giúp đỡ từ một người đàn ông bí ẩn mà cô bé gọi là Daddy long legs.)
Dạo này, các thành viên của phòng ký túc cảm thấy chú Hai nhà mình hơi kỳ quái.
Suốt ngày chạy đi đâu không biết.
Ngày xưa chú Hai hay léo nhéo là muốn lập nghiệp chung với anh em, nào ngờ đã liên lạc xong cả nhà máy rồi, chỉ chờ liên hệ được với xe chở hàng để ship hàng qua thôi, mà thằng cha này lại mất tăm mất tích, đổ hết bao công việc bận rộn lên đầu anh Cả.
Chú Ba Cao Hải kéo chú Tư lại gần, thì thầm, hay là anh Hai có bồ rồi.
Hôm đó gần như cả khối đã nghe được điều Nhiếp Chấn Hoành nói trên sân bóng, trái tim của các chị em rơi vỡ xủng xoẻng.
Nhưng các anh em chung phòng ký túc còn nhớ như in, hồi tháng trước, chú Hai mới thề thốt trong khoảng thời gian này mình sẽ không kiếm bồ đâu, phiền lắm, ảnh hưởng đến việc kiếm tiền.
Sao mới chớp mắt một cái mà đã có vợ rồi?
“Anh cũng muốn có bồ.”
Chú Ba hâm mộ cắn khăn tay.
“… Yêu đương phí tiền.”
Chú Tư bĩu môi.
“Được rồi, hai đứa bay rảnh quá hả?” Anh Cả đập mỗi đứa một cái, “Đi nào, hôm nay phải đi ký hợp đồng, hai đứa làm phông bạt cho anh!”
“Anh Hai thì sao ạ?”
“Làm gì có ai nhây nhớt như chúng mày?” Anh Cả lắc điện thoại, hài lòng nói, “A Hoành nhà mình yêu đương nhưng không quên nhiệm vụ! Nó tìm xong xe tải rồi, chỉ chờ mình bỏ hàng vào kho thôi!”
“Vậy còn chờ gì nữa ạ? Đi thôi!”
Sau khi quay về thời cũ, Nhiếp Chấn Hoành đã liệt kê hết những việc cần làm ra.
Điều quan trọng hàng đầu là phải giúp bé con nhà anh được lớn lên mạnh khỏe yên vui, nhưng anh cũng không lơ là chuyện kiếm tiền.
Dù sao làm gì mà chẳng phải cần đến tiền.
Nếu muốn ngày sau vợ mình được sống sung sướng, thì càng phải kiếm nhiều tiền hơn nữa.
Có kinh nghiệm từ kiếp trước, hiện giờ Nhiếp Chấn Hoành đã có thể xử lý thành thạo những việc liên quan đến quá trình gầy dựng sự nghiệp.
Điều duy nhất anh cần để tâm là anh Cả và chú Tư.
Nhưng hiện giờ còn lâu mới tới lúc anh em phản bội nhau.
Bây giờ họ vẫn đang là hội anh em xương máu vô tư, tràn ngập hy vọng và mơ tưởng với tương lai.
Nhiếp Chấn Hoành không định can thiệp quá nhiều.
Đời người có muôn vàn lối rẽ, cũng tràn ngập những lựa chọn khác nhau.
Nay anh may mắn trở về, anh sẽ cố hết sức mình để thay đổi những ngã rẽ mình đổi thay được.
Nhưng cuối cùng, lựa chọn thế nào, thì quyền quyết định đều thuộc về mỗi người.
Sau khi xử lý xong vấn đề nhà xưởng, Nhiếp Chấn Hoành lại tới trường Lâm Tri.
Hồi mới sống lại, anh còn từng ảo tưởng hay là bé con nhà mình cũng quay ngược thời gian như anh.
Nhưng sau khi tiếp xúc với cậu, anh tiếc nuối nhận ra không phải vậy.
Lúc này, Tri Tri của anh vẫn còn là một đứa trẻ, chưa trưởng thành, không nhớ được anh, cũng không nhớ từng chuyện nhỏ nhặt trong tương lai giữa hai người.
Nhưng đồng thời Nhiếp Chấn Hoành cũng cảm thấy vô cùng may mắn.
Lâm Tri của bây giờ, mới chỉ có biểu hiện khó đọc nhẹ.
Dù đã bắt đầu bị xa lánh và bắt nạt trên trường, nhưng cậu bé mới chỉ hơi hướng nội và nhạy cảm thôi, chứ bệnh chưa trở nặng đến độ tự kỷ nghiêm trọng.
Nhiếp Chấn Hoành biết, bây giờ Tri Tri của anh hẵng còn nhỏ, anh không thể nảy sinh bất cứ dục vọng gì với một đứa trẻ còn bé xíu như vậy được.
Anh thậm chí còn không thể chắc chắn liệu ở dòng thời gian hiện tại, sau này Lâm Tri có yêu mình nữa không.
Nhưng chẳng sao cả.
Điều ấy cũng không ảnh hưởng đến việc anh sẵn lòng làm tất cả vì Lâm Tri.
Cũng hoàn toàn không ảnh hưởng đến chuyện Nhiếp Chấn Hoành dùng thân phận khác để bầu bạn với bé con của anh, giúp cậu lớn lên trong khỏe mạnh, vui vẻ hạnh phúc.
Hiện giờ, Hứa Như mẹ của Lâm Tri vẫn đang làm việc trong xưởng máy móc.
Ngày nào cũng vậy, phải h chị mới tan làm được.
Đi làm về, chị ra chợ mua đồ ăn, về nhà nấu xong cơm thì đã gần h, gần như phải gắng co kéo thời gian lắm thì mới đón Lâm Tri đi học về được.
Sau này thấy mẹ vất vả quá, Lâm Tri bèn xung phong bảo em có thể tự đi bộ về nhà.
Hứa Như đi theo con vài lần, rồi cũng dần thấy yên lòng.
Trong suy nghĩ của chị, con trai chị vừa hiểu chuyện vừa ngoan ngoãn, chẳng cần chị lo lắng nhiều.
Nhưng chị lại quên mất, đôi lúc những đứa trẻ càng ngoan ngoãn hiểu chuyện, thì lại càng phải chịu nhiều khổ sở.
Sau khi làm quen với em bé nhà mình lần nữa, Nhiếp Chấn Hoành bèn tự tiện gánh vác nhiệm vụ đón đưa Lâm Tri tan học hằng ngày.
Chẳng mấy chốc, đám bạn cùng lớp của Lâm Tri đã biết em có một người anh trai đang học cấp , cao to vạm vỡ lắm, còn giỏi đánh nhau, rất là đáng gờm.
“Reng reng reng ——”
Tiếng chuông tan học vang lên, hội phụ huynh đến đón con đã tụ tập đông nghịt ngoài cổng.
Họ tíu tít bàn những chuyện hay cái dở của con cái nhà mình.
Một chàng trai như Nhiếp Chấn Hoành đứng lẫn trong đám ấy, trông hơi bị lạc quẻ.
Nhưng anh lại chẳng thấy khó chịu tẹo nào, thậm chí còn bắt chuyện với mấy dì mấy cô trong ấy, biết được kha khá thông tin về các lớp năng khiếu và hoạt động ngoại khóa hiện tại.
“Anh Hoành ơi!”
Vừa ghi lại số điện thoại của một thầy giáo già dạy vẽ vào di động xong, Nhiếp Chấn Hoành đã nghe thấy chất giọng trẻ con ngọt ngào êm ái gọi mình.
“Đây.” Nhiếp Chấn Hoành lập tức cất di động đi, dang hai tay ra với cậu nhóc đang chạy về phía mình.
“Hôm nay tan học sớm thế.” Anh nhẹ nhàng nhấc bé Lâm Tri lên, bế em sang bên kia đường.
“Dạ! Hôm nay không phải tự học!” Lâm Tri duỗi tay ôm cổ thiếu niên, sau đó bi bô nói chuyện với anh, “Cô giáo bảo cuối tuần sau sẽ tổ chức đại hội thể thao, nên kêu các bạn về suy nghĩ xem muốn đăng ký thi đấu môn gì ạ!”
Vào thời khắc này, bé trai mang khuôn mặt thanh tú, có biểu cảm sinh động.
Em không nói chuyện ngắc ngứ và chậm chạp như Nhiếp Chấn Hoành hằng quen, mà tự nhiên và trơn tru, thực sự giống một chú ve con đang kêu ran giữa ngày hè.
“Vậy Tri Tri muốn đăng ký thi môn gì?”
“Ừm… Chắc là nhảy xa ạ.”
“Tại sao?”
“Vì nhỡ ngã cũng không đau ạ.”
Thế giới của con trẻ luôn rất đơn giản.
Bị đau thì không muốn đau nữa.
Nhiếp Chấn Hoành nghĩ bụng, việc bị bạn bè bắt nạt vẫn còn lưu lại dấu vết trong lòng bé con của anh.
May mắn thay, anh đã không đến quá muộn.
Vẫn còn cơ hội chậm rãi xóa mờ dấu vết ấy, rồi lại trồng thật nhiều cây cối có thể che mưa chắn gió, gieo những loài hoa cỏ đẹp đẽ mỹ lệ và um tùm tốt tươi.
“Không ngã đâu.”
Nhiếp Chấn Hoành xoa mái tóc mềm mại của bé con.
“Anh ở ngay bên cạnh, anh sẽ đỡ em liền.”
—
Nha Đậu:
Lão Nhiếp: Chào em nhé Tri Tri, anh tên là Nhiếp Chấn Hoành.
Em có thể gọi anh là…
Chít Chít: Anh Hoành ạ!
Lão Nhiếp (bịt máu mũi): Tốt lắm..