Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nhiếp Chấn Hoành vốn định đưa Lâm Tri đến cửa nhà rồi đi.
Nhưng quan sát cậu thanh niên mở cửa, chỉ thấy gian phòng khách trống trải đập vào mắt mình, anh lại không đành lòng lắm.
Dù gì cái mặt nhọ nhem của Lâm Tri cũng là tại anh làm bẩn, vả lại cu cậu dính nước mưa khắp người, nếu về nhà không biết cách xử lý, có khi còn bị cảm sốt không biết chừng.
Ngẫm lại cách hành xử trong mấy lần trước của cậu ngố này, Nhiếp Chấn Hoành cảm thấy dễ có khả năng ấy lắm.
Anh thở dài, dứt khoát giơ tay khép lại cánh cửa đã hé một nửa, ấn bả vai gầy guộc của cậu thanh niên xuống.
“Đi nào, lên lầu với tôi.”
Lâm Tri ngẩng đầu nhìn anh.
Không nhúc nhích.
Mắt Nhiếp Chấn Hoành vẫn để ý túi rác đựng mấy hộp thức ăn thừa ven cửa, thuận miệng nói, “Tôi mời cậu ăn.”
Đôi mắt không có sự sống của người trước mặt chợt sáng rực lên, Nhiếp Chấn Hoành hiểu rõ, nở nụ cười, “Không có tiền gọi cơm về đúng không?”
Túi rác này vẫn y hệt hôm qua, nghĩ bụng cậu chàng suốt ngày ru rú trong nhà này mà lại chịu ló mặt ra đường, Nhiếp Chấn Hoành đã đoán được đại khái cậu ra ngoài làm gì —— bán tranh đổi tiền, đổi tiền mua cơm.
Không thể không nói là, Nhiếp Chấn Hoành đoán rất chuẩn.
Từ tối qua đến giờ Lâm Tri chưa được bữa nào vào bụng.
Cậu cũng không ngờ được rằng, món tiền mình vốn tính tiêu xài trong vài tháng đã hết nhẹm chỉ sau mấy chục bữa gọi đồ ăn ngoài.
Đúng lúc này Nhiếp Chấn Hoành nhắc tới cơm, bụng cậu lại bắt đầu sôi ùng ục.
Đôi giày da úng nước bó chân, đồ trên người cũng ẩm ướt dính da.
Thực ra Lâm Tri thật rất muốn vào nhà cởi giày thay quần áo, sau đó chui vào trong chăn.
Nhưng vì một câu nói của Nhiếp Chấn Hoành, cậu vẫn hoạt động chân, chậm chạp theo sau người đàn ông, đi lên lầu.
Từ lúc Nhiếp Chấn Hoành nói câu kia ở dưới lầu, bước chân của Lâm Tri đã chậm hẳn.
Thật ra bình thường cậu đi cũng rất chậm, chỉ khi nào tâm trạng không tốt, cậu mới nóng nảy thôi.
Những lúc như thế, tâm trí Lâm Tri chỉ có một suy nghĩ —— chính là phải lập tức về nhà, chui vào trốn trong chăn.
Nhưng anh thợ giày nói chân anh ý yếu.
Lâm Tri hẵng còn nhớ con rết to kia như tạc.
Nỗi nôn nóng bực dọc trong lòng lập tức bị cảm giác yên bình khi vẽ tranh kéo tuột đi.
Rết… mà bị xối nước, thì có bơi được không?
Bước chân cậu dần chậm lại, ánh mắt đậu lên một bên chân của Nhiếp Chấn Hoành.
Cậu nhìn cái chân hơi thọt kia chằm chằm, không khỏi nghĩ thầm.
Nếu bơi lội trong bùn đất, nước mưa có biến thành màu lam không? Hay bầu trời sẽ hóa sang nâu đất?
Những màu sắc không ngừng nhảy ra chiếm cứ tâm trí cậu, mãi đến khi Nhiếp Chấn Hoành mở cửa nhà, Lâm Tri mới chậm chạp định thần lại.
“Vào đi.”
Nhiếp Chấn Hoành lấy một đôi dép lê ra từ tủ giày, để cạnh chân Lâm Tri, “Có lẽ hơi rộng đấy, cậu đeo thử xem sao.”
Lần trước sửa giày anh đã để ý rồi, chú nhóc này trông thì rất cao, nhưng chân lại nhỏ xíu, đôi giày da nọ chẳng to hơn giày nữ bao nhiêu.
Lâm Tri “Dạ”, đoạn cởi giày đeo dép vào.
Nhiếp Chấn Hoành bật ô ra phơi trong góc phòng khách, quay đầu lại thì thấy một mảng đỏ au màu máu trên đôi dép xám của mình.
“… chân rách to thế này mà không đau à?”
Anh ngồi xổm xuống xem xét.
Chắc hẳn đôi giày Lâm Tri đeo có chất liệu và gia công quá tệ hại, bề mặt da cứng quèo, nên mới cọ rách cả một lớp da ở gót chân cậu.
Nhiếp Chấn Hoành thấy cậu cứ trơ khâng khấc thì hơi đau đầu, mở tủ giày lục lọi lần nữa.
“Đổi đôi khác đi.”
Anh vốn chỉ có hai đôi dép ở nhà, Xuân Hè thì xăng đan, Thu Đông đeo dép vải.
Nhưng anh sợ nóng nên đã đổi qua đôi hở ngón từ lâu.
Đôi anh đưa cho Lâm Tri là loại anh đeo vào mùa Đông.
Dép bọc lông ở gót, cọ phải vết thương lại không hay.
“Đeo tạm vậy nhé.” Nhiếp Chấn Hoành đành lôi đôi dép xăng đan mà bà chị anh hay đeo lúc tới nhà anh ra.
Hai chị em nhà họ đều cao lớn, tuy đây là dép kiểu nữ, nhưng size vẫn rất to.
Chỉ là… màu hơi hường phấn, mặt trên còn có hai cái tai thỏ rung rinh.
Nhiếp Chấn Hoành cũng bó tay.
Bà chị anh đã đầu , người ngợm thì cao lớn thô kệch, vậy mà nội tâm vẫn luôn độ Xuân thì.
Mỗi lần xem phim truyền hình, bả đều có thể si mê mấy cậu trai tơ trong ấy rõ lâu, quần áo đồ dùng cũng toàn mấy màu đáng yêu kute.
Nhiếp Chấn Hoành không chê, anh chỉ thấy hơi quá đà mà thôi.
May mà chú em hàng xóm cũng không để ý, đeo ngay dép vào chẳng xoắn xuýt tẹo nào.
Thậm chí đeo xong, cậu còn tò mò lúc lắc chân, như thể muốn xem hai cái tai trên dép sẽ rung rinh kiểu gì.
Hành động đượm tính trẻ con ấy làm Nhiếp Chấn Hoành thấy hơi buồn cười, anh vịn tủ giày đứng lên, kéo cậu qua ngồi xuống sofa.
“Nhấc chân lên, để tôi xem cho nào.”
Nhiếp Chấn Hoành luôn giữ một hộp thuốc trong nhà, đặt nó kế bàn nước.
Anh ghé sát lại quan sát tình trạng gót chân của Lâm Tri, khử trùng sơ bằng cồn, rồi lại lấy hai miếng vải không thấm nước băng lại cho cậu.
“Đi thêm mấy bước nữa là mài rớt cả miếng thịt đấy.”
Anh liếc cậu thanh niên trông như không biết sợ đau là gì với vẻ bất đắc dĩ, chẳng thể nào bực tức cho nổi, “Lát nữa cậu đi tắm đi, tắm xong tôi băng lại cho cậu.”
“Vâng ạ.”
Lâm Tri ngoan ngoãn gật đầu.
Tuy tới một môi trường xa lạ, nhưng Lâm Tri cũng không cảm thấy khó chịu gì cả.
Có lẽ là vì căn nhà này rất giống nhà cậu, cũng có thể là bởi, những câu cằn nhằn của người đàn ông trước mặt khiến cậu nhớ tới mẹ mình.
Ngày xưa mẹ cũng hay cằn nhằn cậu như thế.
“Được rồi, tôi dẫn cậu tới phòng tắm nhé.”
Nhiếp Chấn Hoành không biết thân phận và giới tính của anh đã bắt đầu xiên xẹo trong cảm nhận của em hàng xóm.
Anh dẫn Lâm Tri tới phòng tắm, tìm một chiếc khăn lông và bộ đồ ngủ sạch sẽ cho cậu, rồi bật vòi sen chỉnh đến nhiệt độ thích hợp.
“Sữa tắm và dầu gội ở đây hết nhé,” anh chỉ cái giá trên vách tường, không yên tâm hỏi một câu, “Biết dùng chứ?”
Đáp lại anh là ánh mắt lạnh lùng và cạn lời của Lâm Tri.
Nhiếp Chấn Hoành: “…” Anh đang bị người ta chê bai đấy à?
Mãi đến lúc đóng cửa phòng tắm lại, Nhiếp Chấn Hoành vẫn chưa thể tỉnh táo lại được.
Hơ!
Anh mà lại bị một đứa ngốc chê cơ đấy!
Lâm Tri vừa tắm xong đi ra thì đã ngửi thấy mùi hương thức ăn khiến bụng dạ người ta phải sôi sùng sục.
Cậu đi theo mùi hương tới cửa phòng bếp, thò đầu vào nhìn.
“Tắm xong rồi à?”
Nhiếp Chấn Hoành đang thái rau, ngoái lại thấy cậu trai đã sạch sẽ thơm tho như cũ thì thoáng thấy hài lòng.
Anh thật sự không thích bộ dạng thờ ơ thiếu sức sống thường ngày của cậu thanh niên này.
Bấy giờ Lâm Tri mặc áo cotton màu trắng, trông vừa sạch sẽ vừa sáng sủa.
Lọn tóc ướt vì mới gội rũ trên trán, khiến cậu có vẻ ngây thơ thoải mái hơn, trông lại càng trẻ, như một cậu trai đương độ cắp sách đến trường vậy.
“Tường phòng tắm có máy sấy đấy,” Nhiếp Chấn Hoành vừa bỏ ớt xanh đã xắt miếng vào đ ĩa, vừa dặn, “Cậu đi sấy tóc đi, tôi còn phải một lúc nữa mới xong.”
“Không muốn đâu.”
Người đứng trước cửa lại không đi, “Không muốn sấy.”
“Hở?”
Nhiếp Chấn Hoành nhấc nắp nồi, đảo món đang nấu mấy lượt bằng xẻng xúc thức ăn, rồi mới quay đầu lại hỏi, “Sao lại không muốn sấy?”
Lâm Tri nhíu mày.
“Ghét lắm.”
Trông cậu cứ như đang nhớ tới màn tra tấn nào đó, “Ồn, khó chịu.”
Nhiếp Chấn Hoành hiểu ra thứ Lâm Tri đang nói đến là tiếng máy sấy.
Đúng là nghe ong ong hơi ồn thật, nhưng cũng làm gì đến mức không chịu nổi.
Có điều…
Anh liếc nhìn cậu thanh niên đang khăng khăng chối từ, cũng chẳng ép cậu.
“Được, vậy cậu lấy khăn đi, lau cho khô nước.”
Nước trong nồi đã dần cô lại, sôi ùng ục nổi bong bóng, mùi hương lan tỏa càng thêm đậm đà.
Nhiếp Chấn Hoành mở nắp nồi, nhanh tay nhấc đồ ăn đã nấu xong ra, quấy xẻng mấy lần, rồi đổ ra bát sứ.
“Món gì thế ạ?”
Một cái đầu ươn ướt chợt thò ra từ vai anh.
Nhiếp Chấn Hoành cảm thấy Lâm Tri hoàn toàn không nghe thấy mình nói gì cả, mắt cậu chàng sắp dính vào trong bát.
Anh bật cười, nói tên món cho cậu nghe, “Vịt nướng sốt gừng đấy.”
Lâm Tri chun mũi lại.
“Sao, không thích gừng à?” Nhiếp Chấn Hoành hỏi.
“Dạ.
Không ngon.”
Lâm Tri nhớ có đợt mình bị cảm, mẹ pha một ly nước gừng, cứ bắt cậu phải uống cho bằng được.
Từ đấy trở đi, cậu căm thù gừng đến tận xương tuỷ.
“Món này không có vị gừng đâu.”
Nhiếp Chấn Hoành rút một đôi đũi, đặt vào tay Lâm Tri, “Cậu nếm thử xem.”
Lâm Tri không nhận ngay, mắt tràn ngập vẻ nghi ngờ.
Điều ấy khiến Nhiếp Chấn Hoành hơi khó chịu.
Các món anh nấu ngon đến độ mẹ và chị anh còn phải giơ ngón cái đấy.
Anh dứt khoát tự cầm đũa gắp một miếng thịt vịt có cả da, đưa thẳng lại gần miệng Lâm Tri.
“Nếm một miếng xem nào.”
Miếng thịt nướng mềm được bọc trong lớp sốt đậm đà, chạm vào đôi môi tai tái của cậu thanh niên.
Nhiếp Chấn Hoành tự tin nói, “Không ra gì thì tôi biểu diễn trồng cây chuối cho cậu xem.”
“…?”
Lâm Tri không hiểu không ngon với trồng cây chuối có liên quan gì đến nhau, nhưng lòng hiếu kỳ của cậu quả thực đã bị khơi gọi bởi câu nói của Nhiếp Chấn Hoành.
Cậu vừa nghĩ thầm trồng cây chuối là chồng kiểu gì, vừa hé miệng, ngậm miếng thịt vịt thơm ngào ngạt vào.
Nhoằm một miếng..