Chiếc máy bay trên bầu trời cắt một kẽ hở lên tầng mây, ánh nắng mỏng manh xuyên qua tán cây tươi tốt, rọi xuống con phố.
Màu máu đỏ vốn nên xuất hiện lại bị một mảng trắng mềm mại hóa thành hư vô.
Đám mây lún xuống đỡ được cô én nhỏ, chậm rãi đặt em lên mặt đất.
Cùng lúc đó, tiếng còi xe cảnh sát và tiếng hú của xe cứu thương cũng lần lượt xuất hiện.
Mọi người đồng loạt thở phào, tránh đường cho nhân viên y tế.
“Trời đất ơi, đúng là nghìn cân treo sợi tóc mà!”
“Chẳng thế à, tôi còn tưởng con bé chết chắc rồi cơ!”
“May quá may quá, A Di Đà Phật, ông trời phù hộ…”
Trong những tiếng bàn tán sôi nổi của những người xung quanh, nhân viên y tế nâng cáng đã chạy tới trung tâm đám đông.
Ở nơi đó, một chiếc chăn to màu trắng được trải trên mặt đường xi măng, giữa chăn bông là một cô bé mặc váy ngủ màu hồng.
“Bác sĩ, bác sĩ!”
Sau một hồi hết buồn bã lại mừng vui, Phan Mỹ Liên rốt cuộc cũng bình tĩnh lại, thị túm một chiếc áo blouse trắng, kích động khẩn cầu, “Bác sĩ mau xem con gái tôi có bị làm sao không với ạ!”
“Chị bỏ tôi ra đã thì tôi mới xem được chứ.” Người mặc áo blouse trắng có lẽ cũng gặp nhiều trường hợp người thân thế này rồi, nói với vẻ bất đắc dĩ.
“Vâng vâng, phiền bác sĩ khám cẩn thận với ạ,” Phan Mỹ Liên vội vàng buông tay ra, đôi môi run rẩy, “Con bé còn nhỏ…”
Nói một lúc, thị lại không cất nổi thành lời.
Sống lưng xưa nay luôn cố gắng ưỡn thẳng giờ oằn xuống, bộ áo quần phô trương cũng tả tơi như những cánh hoa tàn mất đi chất dinh dưỡng.
Nhìn đứa con gái hai mắt nhắm nghiền không rõ sống chết, nước mắt của Phan Mỹ Liên tuôn rơi như mưa, làm nhòe đường kẻ mắt và lớp kem nền của thị, phơi bày gương mặt hoảng loạn dưới lớp phấn son.
Gương mặt ấy ngập tràn sự lo lắng xót xa của mẹ dành cho con gái.
“Xời, giờ còn biết khóc cơ đấy.
Ép con gái mình tới nỗi nó muốn nhảy lầu cơ mà.
Làm mẹ mà như thế à?”
“Đây chính là cái kiểu có “dc vọng kiểm soát” mà trên mạng hay nói đấy hả?”
“Mấy ông mấy bà đừng bàn chuyện người ta nữa, nhà ai mà chẳng có nỗi khổ riêng? Thời nay dạy dỗ bọn trẻ con có phải là dễ đâu!”
“Nói vậy cũng đúng, thằng nhà tôi tới tuổi dậy thì cũng ương bướng lắm.
Bảo nó làm gì là nó cứ phải làm ngược lại, động tí là dọa tự tử!”
“Bác đấy, giờ là thời đại nào rồi? Mình đâu thể áp đặt suy nghĩ lên đầu con trẻ mãi.
Cái đấy gọi là gì ấy nhỉ, đặt mình vào vị trí của người khác, bác có hiểu không…”
Tiếng bàn tán bốn phía tựa như những sợi tơ sắc bén quấn quanh Phan Mỹ Liên.
Từng sợi từng sợi, chui vào lỗ tai, trói chặt người thị lại, dần khiến Phan Mỹ Liên ngộp thở.
Thị… thật sự đã sai rồi sao?
Thị thật sự đã ép con gái mình đến mức nó phải tìm đến cái chết để giải thoát khỏi tuyệt vọng ư?
Nhưng thị chỉ… chỉ muốn tốt cho con bé thôi mà!
Tại sao, tại sao lại ra nông nỗi này?
Chẳng ai có thể giải đáp câu hỏi ấy cho Phan Mỹ Liên.
Còn lúc này, thị đang hồn vía lên mây, cũng chẳng có tâm trạng tìm kiếm đáp án, chỉ vin vào bản năng, lên xe cứu thương theo bác sĩ, đi thẳng đến bệnh viện cùng con gái.
Trong thời khắc nguy cấp vừa nãy, hai chiếc chăn bông to mà Nhiếp Chấn Hoành và Lâm Tri mang đến đã đóng vai trò lớn nhất trong thành công này.
Nhân lúc cô bé đứng trên lầu đối thoại với mẹ, mấy anh trai tráng dẹp một khu phòng hộ rộng mấy mét vuông trên phố, để chỗ trải hai chiếc chăn bông ngay dưới ban công tòa nhà của gia đình họ Phan.
Khi Phan Tri Nhạc nhảy xuống, cô bé đáp trúng một chiếc chăn.
May mà cô bé nhẹ cân, vả lại cũng nhảy từ chỗ không quá cao, nên cái chăn được chống đỡ bằng sức tay của mấy anh đàn ông mới đón được em, không đến nỗi ngã thẳng xuống đất.
Bác sĩ kiểm tra bước đầu ở hiện trường, nói rằng cô bé chỉ bị xây xước.
Tuy đã ngất đi, nhưng cũng may là không có vấn đề gì.
Mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.
Đám mây đen che kín trên đầu mọi người cũng dần tan đi.
Chỉ còn một chiếc xe cảnh sát ở lại hiện trường, mấy nhân viên cảnh sát chung một đồn đang tìm hiểu tình hình từ quần chúng xung quanh.
Những người còn lại thấy hết trò vui thì cũng dần tản đi.
Câu chuyện hôm nay, chẳng còn nghi ngờ gì nữa, sẽ trở thành đề tài trà dư tửu hậu của rất nhiều người, rồi lâu dần, sẽ từ từ chìm vào quên lãng.
Chỉ có những người thực sự trải qua, mới có thể hiểu rõ được rằng—— một khi đã chịu tổn thương, thì vết thương sẽ tồn tại mãi mãi.
Dẫu sau này có bù đắp bao nhiêu, thì vết rách sẽ mãi còn đó, vắt ngang trái tim.
Nhưng may thay, thời gian luôn tiến về phía trước.
Khi cuộc đời có thêm nhiều trải nghiệm đẹp đẽ, khi sự chú ý của một người luôn hướng về những điều vui vẻ hạnh phúc, thì những tỳ vết và sứt sẹo ấy sẽ không ngừng bị bỏ lại phía sau, cho đến khi nhỏ xíu tới độ không còn nhìn thấy được nữa.
Đến khi Nhiệt Hợp Mạn chạy tới nơi xảy ra chuyện, thì đám đông đã tan gần hết.
Trương Thúy Phương đang thu chăn với mấy láng giềng.
Nhiếp Chấn Hoành và Lâm Tri, cùng vài anh chàng cao to phụ đỡ cô bé đều bị hội Trương Thúy Phương xua đi nghỉ ngơi dưới bóng cây, lấy cớ mỹ miều là để họ nghỉ cho lại sức, khỏi cần động tay nữa.
“Các chú gan quá!”
Mới nãy Nhiệt Hợp Mạn bế con gái ở đầu phố bên kia trông từ đằng xa.
Tuy không thể thấy hết toàn cảnh, nhưng chú ta vẫn nhìn được rõ cảnh tượng Phan Tri Nhạc nhảy xuống, không khỏi nín thở.
Không ngờ chiếc chăn Nhiếp Chấn Hoành vừa mượn từ quán chú ta lại có tác dụng thật.
Nhiệt Hợp Mạn phải thầm cảm tạ Thánh A La phù hộ.
May quá! Lòng chú ta cũng đang ngập tràn tò mò.
Đợi đến lúc vợ về để đổi ca trông con gái, chú ta bèn chạy qua nói chuyện với họ ngay.
“Cũng nhờ các anh đây bận rộn vất vả.”
Lúc này Nhiếp Chấn Hoành mới kín đáo xoa cổ tay mình, đẩy công lao cho mấy người kia.
Ban nãy, trong tình thế cấp bách, anh đành phải tập hợp mọi người ngay ở hiện trường.
Cũng may thực sự có vài người hăng hái làm việc nghĩa xung phong kéo chăn chung với anh, nên may mắn cũng đỡ được cô bé.
Trong số đó, có một người đàn ông cao lớn trông rất uy nghiêm, mặc bộ đồ liền màu xanh lục quân đội.
Nhiếp Chấn Hoành nhìn lướt qua, cảm thấy anh ta có vẻ là quân nhân.
“Đội trưởng ơi, hỏi gần xong rồi, em về đồn xử lý lời khai đây ạ.”
Lúc này, một đồng chí cảnh sát bước đến gần người đàn ông cao lớn, nói với anh ta bằng chất giọng khản đặc, có vẻ họ quen biết nhau.
Người đàn ông kia nghiêng người gật đầu.
Anh cảnh sát nọ lại chào hỏi chàng trai bên cạnh người đàn ông, sau đó đưa hai nhân viên vào xe cảnh sát rời đi.
Bấy giờ Nhiếp Chấn Hoành mới phát hiện, một bên mắt của người đàn ông cao lớn hình như có vấn đề, bị che phủ bởi một làn sương trắng mỏng.
Thoạt nhìn, người ta sẽ vô cớ cảm thấy gai gai sống lưng.
Nhưng khi anh ta cúi đầu trò chuyện với chàng trai bên cạnh, màu trắng đục kia lại tựa băng tuyết đang tan chảy, chẳng có chút uy lực nào.
Nhiếp Chấn Hoành đột nhiên nhớ tới câu chuyện tầm phào mà mấy khách quen của tiệm anh từng đề cập.
Họ bảo ở khu dân cư phức hợp cách khu tập thể này không xa, có một anh bảo vệ chột mắt, canh gác đất đai giỏi lắm, bắt được bao nhiêu là trộm, khiến dân trong ấy yên tâm vô cùng.
Chẳng lẽ kẻ mà họ nhắc đến chính là người trước mắt đây chăng?
Nhiệt Hợp Mạn móc bao thuốc ra chia hết một vòng cho mọi người.
“Tôi nên gọi các anh em thế nào nhỉ?”
“Long Nghị.”
“Tần Thiên.”
“Vương Kim Bảo!”
“Lão Vương, ông thì mau hút thuốc đi!”
Nhiệt Hợp Mạn cạn lời đập lên cánh tay ông bạn quen vừa xí xớn lại gần.
Vương Kim Bảo vui tươi hớn hở ngậm thuốc lá nói, “Làm sao, nãy tôi cũng góp sức chứ bộ!
“Tuy hai anh em đây với Lão Nhiếp bỏ nhiều sức hơn, nhưng tốt xấu gì tôi cũng đỡ một góc, chả có thằng này thì đã hư xôi hỏng chè hết rồi!”
Chiếc chăn bông mà Phan Tri Nhạc rớt trúng, tình cờ thay lại là chiếc mà bốn người họ đang giữ.
Mỗi người nắm một góc chăn, đón cô bé rơi vào giữa.
“Anh Vương chắc tay lắm ạ!”
Chàng trai trẻ tên Tần Thiên nở nụ cười, giơ ngón cái với ông chú trung niên bụng phệ, khen ngợi, “Em còn sợ không đỡ nổi, may có anh Vương bên cạnh bù trừ cho em.”
“Hầy dà, chuyện cỏn con, cỏn con ấy mà,” Vương Kim Bảo không khỏi làm đỏm.
Chú ta được khen một cái là đuôi cong tớn lên, cười không thấy tổ quốc đâu nữa, “Dù gì ngày xưa anh cũng từng đi cứu trợ Châu Phi, mấy năm nay béo lên tí thôi, chứ sức vẫn còn!”
Nhiếp Chấn Hoành cắn thuốc lá ngồi cạnh đấy, nghe Vương Kim Bảo khoác lác, cánh tay để sau lưng đột nhiên bị ai đó bóp một cái.
Anh lia mắt qua, phát hiện Lâm Tri đang chọc mình.
—— Sao thế?
Mọi người đang dở câu chuyện, Nhiếp Chấn Hoành không tiện ngắt lời, nên ra hiệu bằng mắt với cậu em hàng xóm.
Ai dè anh lại phát hiện ngón tay chú nhóc đang nắn b óp cơ bắp trên cánh tay mình dựa theo động tác và hướng xoa ban nãy của anh.
Tuy rằng động tác hơi vụng về.
Nhưng lực độ vừa phải truyền vào lớp biểu bì bên trong, dường như thật sự khiến những bắp thịt đang căng cứng vì phải đỡ nặng mềm đi khá nhiều.
“Nhớ hồi đó, anh làm công trình bên ấy, cũng toàn vác gạch trét xi măng, phải khỏe thì mới cáng đáng được chứ lị!” Vương Kim Bảo còn đang hồi tưởng về những năm tháng huy hoàng ngày xưa.
Tần Thiên ngồi một bên còn cổ vũ nhiệt tình, “Đấy em đã bảo mà, anh có khí thế lắm!”
“Đúng rồi Tiểu Tần này, mấy đứa cũng sống ở gần đây à?” Tần Thiên tươi sáng như ánh dương, lại nói năng khôn khéo, Vương Kim Bảo vừa quen mà đã cảm thấy như gặp được tri kỷ, bèn tán dóc thêm với cậu.
“Em với anh Long sống ở khu phức hợp Nước Cạn đằng sau, cách chỗ này mấy con phố ạ.”
“À à, chỗ đó hả, anh biết đấy.
Ngay cạnh chợ thức ăn nhỉ, tối anh với vợ đi bộ hay ghé ngang khu đó lắm.”
“Đúng ạ, hôm nay bọn em ra ngoài có tí việc, lúc về thì gặp đúng tình cảnh gay go này.
Chắc cũng là ông trời run rủi cho chúng em tới phụ cứu người đấy ạ.”
“Nói chỉ có chuẩn!”
Nhắc tới chuyện cô bé nhảy lầu, đám người lớn lại hơi thổn thức.
Nhất là Nhiệt Hợp Mạn, có thể là vì nhà cũng có một cô con gái, chú còn dõi theo Phan Tri Nhạc mấy năm nay, nên càng day dứt hơn, bèn hỏi gặng vì đâu nên nỗi.
Đề tài này thì mấy bà mấy cô đang dọn chăn ở đàng kia biết rõ hơn họ.
Trương Thúy Phương gấp chăn tử tế rồi để lên ghế, mở miệng từ tốn kể.
—
Nha Đậu:
Mang anh Long với bé Thiên qua cameo hữu nghị lè hahaha.
(Dòng thời gian không giống nhau đâu, này là vài năm sau truyện “Trong mắt chỉ có trời xanh” nha.)
PS: Việc đỡ trẻ ngã từ nhà cao tầng bằng chăn thì đã được rất nhiều báo chí truyền thông đưa tin.
Nhưng thật ra nếu gặp phải tình huống này thì phải báo cảnh sát đầu tiên đã nha..