Nhiếp Chấn Hoành cũng chẳng biết tại sao.
Mình và Lâm Tri lại thành người yêu theo kiểu ngớ ngẩn hồ đồ như thế.
Nếu bảo anh tỏ tình thành công, thì chẳng thà nói bé con tự đưa ra kết luận trước, khiến Nhiếp Chấn Hoành trở tay không kịp, kêu anh giải thích anh cũng chẳng biết phải giải thích làm sao.
Anh còn có thể giải thích làm sao được nữa?
Bảo trước kia mình không thích người ta à?
Nói tất cả những gì mình làm không phải vì muốn trở thành người yêu của em hàng xóm ư?
Đương nhiên không thể thế được rồi.
Anh có bị ngu đâu.
Bé con đã nhào vào lòng anh rồi, sao anh lại bỏ lỡ cơ hội được?!
Đương nhiên Nhiếp Chấn Hoành gật đầu cực kỳ nghiêm túc, sau đó ôm Lâm Tri khen nức nở, nói em bạn trai của anh giỏi quá, nghĩ chẳng sai tẹo nào——
Họ đang yêu nhau đấy.
Yêu bền ơi là bền.
Về phần anh chàng ngoài mặt bình tĩnh tự tin này đang đang nở hoa tưng bừng trong lòng cỡ nào, thì Lâm Tri ngây thơ trong sáng tạm thời chưa biết được.
Cậu nhìn đồng hồ thì thấy đã giờ, bèn vui vẻ về nhà vẽ tranh.
Để lại mình Nhiếp Chấn Hoành đi cà nhắc cà nhắc mấy vòng trong phòng, chỉ ước chi có thể lao xuống lầu qua sân thể dục của trường tiểu học gần đó chạy m, đặng giải tỏa nỗi vui sướng không thể áp xuống trong lòng mình đi.
Tối nay.
Lâm Tri ngủ rất ngon, còn gặp mẹ trong mơ.
Mẹ vẫn như trong ký ức của cậu, được bọc trong vầng hào quang màu cam vàng ấm áp, tựa giường vẫy tay với cậu, còn cầm một chiếc áo len chưa đan xong.
Mẹ bảo, mẹ vui lắm, vì thấy cục cưng của mẹ giỏi giang thế này, có thể tự làm bao nhiêu là chuyện.
Lâm Tri quyến luyến dụi vào lòng mẹ thật lâu, rầu rĩ nói, “Không phải một mình đâu ạ.”
“Dù vậy Tri Tri vẫn rất tuyệt,” mẹ vuốt v e đầu cậu, dịu dàng nói, “Nên mới có người lợi hại như thế thích Tri Tri, cùng sống chung với Tri Tri nhà mình.”
Lâm Tri nghĩ đến anh Hoành, không phủ nhận, gật đầu.
Cậu thủ thỉ kể hết những chuyện mình nhìn thấy nghe thấy mấy nay cho mẹ.
Có những người hàng xóm ồn ào nhưng nhiệt tình, có những quán ven đường trước kia cậu chưa từng ăn bao giờ, còn có rất nhiều chuyện vừa mới mẻ lại vừa thú vị.
Giọng cậu chất chứa vẻ vui tươi mà chính cậu còn chưa ý thức được.
Kể mãi đến khi trời dần rạng, cậu mới ngái ngủ dụi mắt, nói mình mệt rồi.
Mẹ ôm cậu vào lòng, nhẹ nhàng ngâm nga bài hát trước khi đi ngủ mà cậu đã nghe quen.
Đến khi Lâm Tri mơ màng gần thiếp đi, cậu cảm giác được mẹ hôn lên vành tai mình, nghe được tiếng mẹ nói, “Ve con của mẹ lớn rồi, có thể bay được rồi.”
“Ưm… Không bay đâu, muốn vẽ tranh, còn muốn ngủ nướng cơ.”
“Ha ha, được thôi, vậy con ngủ nướng thêm đi, đừng vội thức dậy vẽ tranh.”
“Mẹ ngủ chung đi ạ.”
“Giờ mẹ không cần ngủ nữa, có thể ngắm Tri Tri ngủ rồi.”
“Mẹ không thể xuống đây ở lại với Tri Tri sao?”
“Giờ đã có người ở bên Tri Tri, mẹ quan sát Tri Tri trên trời là đủ rồi.”
“Không đủ.”
“Ngoan nào, sau này lúc nào Tri Tri nhớ mẹ, con cứ vẽ một bức tranh, mẹ có thể nhìn được đấy.”
“Vậy thì… được ạ.”
Lâm Tri bĩu môi trong giấc mơ, nhưng thấy mẹ vẫn ấm áp như trong hồi ức của mình, cậu lại không khỏi khoe đôi má lúm đồng tiền, vùi mình trong vòng tay thơm tho của mẹ, thỏa mãn hít vào, nặng nề thiếp đi.
Khác với Lâm Tri đang chìm trong mộng đẹp, thì ở tầng trên nhà cậu, một người đàn ông khác lại hưng phấn đến độ mất ngủ nguyên đêm.
Khi con gà trống nhà nào đấy gáy sáng, Nhiếp Chấn Hoành quyết định không lăn qua lộn lại trên giường nữa.
Anh rời giường với đôi mắt thâm xì nhưng lại sáng láng, ra ngoài mua hai suất ăn sáng nóng hổi.
Đến lúc anh xách bánh bao sữa đậu lên lầu, tính gõ thử cửa nhà Lâm Tri, thì lại nghe thấy tiếng bước chân loẹt xoẹt trong nhà.
Chẳng lẽ bé con cũng vui quá không ngủ nổi như anh?
Nhiếp Chấn Hoành nghĩ vậy, lòng bỗng đau nhói, nhưng không kìm nổi nỗi ngọt ngào.
Kết quả lúc Lâm Tri mở cửa, Nhiếp Chấn Hoành lại phát hiện bé con vô cùng tươi tỉnh, tay cầm cọ, mặt nhoe nhoét màu.
Truyện Bách Hợp
“Dậy vẽ tranh sớm vậy cơ à? Đột nhiên có linh cảm hả?”
Anh vào sảnh đầu hồi, ánh mắt dạo một vòng qua mặt Lâm Tri, rồi không khỏi dừng lại ở nơi mm mại mà mình đã chạm vào hôm qua.
“Dạ!” Lâm Tri thì không biết bạn trai đang thèm thuồng môi mình, cậu tràn trề hứng khởi nắm tay Nhiếp Chấn Hoành đưa anh ra ban công, khoe bản phác sáng nay của mình cho anh, “Đêm qua em mơ thấy mẹ!”
“Ồ?” Nhiếp Chấn Hoành quan sát bản phác này.
Tuy không hiểu bé con vẽ gì, nhưng thấy đôi mắt tỏa sáng lấp lánh dưới ánh dương của Lâm Tri, anh cũng rất lấy làm vui vẻ.
“Mẹ em nói gì?” Anh đặt bữa sáng lên chiếc bàn cạnh đó, kiềm lòng không đặng mà cúi đầu hôn lên sợi tóc ngố dựng ngược vì mới thức dậy của cậu thanh niên, coi như đấy là đặc quyền riêng của người yêu.
“Nói… nói nhiều lắm ạ.”
Lâm Tri không nhớ rõ mấy, cậu chỉ cảm thấy sáng dậy toàn thân ấm áp.
Cậu hẵng còn ghi nhớ câu cuối cùng mẹ nói với mình, nên thuật lại cho Nhiếp Chấn Hoành nghe, “Vẽ tranh, là mẹ nhìn thấy được ạ!”
“Vậy à.”
Nhiếp Chấn Hoành nhũn hết cả tim trước dáng vẻ này của bé con, anh dịu dàng gỡ cây cọ khỏi tay cậu, dẫn cậu vào nhà vệ sinh rửa tay, “Vậy mình ăn sáng đã, ăn xong có sức, lại vẽ tiếp cho mẹ nhé!”
“Vâng ạ.”
Lâm Tri cũng biết vẽ một chốc một lát cũng chẳng xong được ngay, bèn gật đầu, rửa tay rồi cùng ngồi xuống ghế với Nhiếp Chấn Hoành, xoay người lại mở túi thức ăn mà người đàn ông mang về ra.
Đúng vậy, nếu phải so sánh với căn nhà trang hoàng đủ đầy của Nhiếp Chấn Hoành, thì căn hộ ở lầu dưới của Lâm Tri tuềnh toàng như chỉ là phôi nhà không.
Có lẽ ngày xưa lúc mua bà Lâm cũng không định dùng để ở.
Căn nhà này chỉ có mấy món đồ nội thất đơn giản, phòng khách còn chẳng có sofa hay bàn nước, phòng ngủ cũng chỉ độc một chiếc giường trơ trọi.
Lần đầu tiên vào nhà cậu tham quan, Nhiếp Chấn Hoành đã sợ hết hồn.
Anh tính bảo Lâm Tri mua thêm ít đồ đạc trong nhà, nhưng ngẫm đến chuyện bình thường cậu nhóc túng quẫn thế nào, anh lại rút lời định khuyên về.
Hồi ấy hai người còn chưa thân lắm, sau này biết tính nhau rồi, Nhiếp Chấn Hoành cũng từng định bỏ tiền túi ra giúp em hàng xóm, nhưng ngẫm đến cái tính thẳng đuột của Lâm Tri, cuối cùng anh vẫn thôi.
Nếu anh làm vậy thật, có lẽ cậu nhóc sẽ dùng tất cả mọi phương cách để trả lại tiền cho anh.
Còn sau đấy nữa thì, sự quan tâm và săn sóc của anh mỗi lúc một chất chồng, thời gian Lâm Tri ở lại nhà và cửa hàng của Nhiếp Chấn Hoành cũng ngày một nhiều thêm.
Nhà cậu gần như biến thành chỗ chỉ để ngủ, Nhiếp Chấn Hoành cũng chẳng bận tâm nữa.
Tuy vậy, thi thoảng anh sẽ tiện tay mang ít vật dụng thiết yếu từ trên lầu xuống, để giúp bé con cải thiện chất lượng cuộc sống.
Ví dụ như bây giờ chẳng hạn, cái ghế để ăn cơm, và cả khăn giấy lẫn khăn trải trên bàn, đều là những thứ Nhiếp Chấn Hoành mang xuống từ nhà mình.
Hai người ăn sáng kiểu tạp nham, bánh quẩy bánh cuộn bánh bao mì sợi, cái gì cũng ăn hết rồi, nhưng Nhiếp Chấn Hoành phát hiện món bé con thích ăn nhất là bánh bao.
Anh còn nhớ lần đầu họ gặp nhau, thứ Lâm Tri xách trong tay cũng là một túi bánh bao canh.
Bữa sáng nay anh mua từ cửa hàng quà sáng ở ngã tư trong khu tập thể cũ.
Chị Uông chủ quán cũng là láng giềng lâu năm.
Mỗi lần Nhiếp Chấn Hoành qua đấy, chị chủ toàn chọn phần to nhất nóng hổi nhất cho anh, đôi khi còn tặng kèm cái nữa.
“Em ăn nhân thịt trộn tương hay nhân nấm?” Nhiếp Chấn Hoành tháo túi nilon, hỏi Lâm Tri.
“Nhân nấm ạ!”
Lâm Tri không chút do dự.
“Biết ngay em sẽ thế mà,” Nhiếp Chấn Hoành cũng chẳng bất ngờ gì, vừa đưa chiếc bánh bao nhân nấm Đông Cô tới trước mặt Lâm Tri, vừa cười cậu, “Lần nào cũng ăn một vị ấy mà không ngán à.”
“Thích ạ,” Lâm Tri tách đũa ra, đáp lại với giọng điệu dĩ nhiên, “nên không ngán đâu.”
Rõ ràng chỉ là một câu trần thuật cực kỳ bình thường của bé con, vậy mà Nhiếp Chấn Hoành lại cảm thấy lòng mình ngứa ran.
Như thể câu ấy không phải về chiếc bánh bao trước mặt, mà đang nhắn nhủ tới anh vậy.
Thứ khiến lòng anh ngứa ngáy hơn còn ở đằng sau.
Anh thấy cái tay cầm đũa của Lâm Tri tự dưng khựng lại, như chợt nhớ ra còn chưa làm chuyện gì vậy.
Nhiếp Chấn Hoành đang định hỏi, thì cậu thanh niên bên cạnh bỗng rướn người về phía anh.
Chụt một cái, hôn lên trán anh.
Nhiếp Chấn Hoành: “?”
Thôi xong.
Trái tim già cỗi của anh lại bắt đầu nhảy tăng gô.
Còn nhảy rất là điên cuồng nữa chứ.
Anh còn chưa kịp phản ứng với chuyện vừa xảy ra thì Lâm Tri đã ngồi về chỗ mình rất đỗi tự nhiên, gắp bánh bao lên ăn thật chuyên chú.
Chỉ để lại mình Nhiếp Chấn Hoành ôm trái tim đang xao xuyến lòng Xuân, cái mặt già nóng lên.
Đệt.
Anh đang bị em người yêu thả thính lại đấy à?
—
Nha Đậu:
Chít Chít (hơi tiếc nuối): Không thơm được đến đỉnh đầu.
Lão Nhiếp (xoa tay hầm hè): Xem ra lần sau phải đổi qua hôn chỗ khác thôi..